Vốn dĩ Khương Tuệ Lương còn nghĩ rằng chỉ cần có sự xuất hiện của Tạ Triết là Khương Đạt Lệnh sẽ không làm phiền mình nữa, nhưng cô quên mất ông ta là hạng người rất thích tiền, chỉ cần có tiền là sẽ đu bám ngay.
Vừa ngay khi Tạ Triết dùng cả gia tài cầu hôn cô thì Khương Đạt Lệnh cũng đã tìm đến, nào là ăn năn hối cải, nào là tình cha ấm áp như nồi nước sôi, nói chung là có đủ ti tỉ lý do để ông ta khóc than với cô. Chẳng những thế mà ông ta còn đem cả người mẹ quá cố để nói với cô nữa chứ, dù rằng trước kia ông ta đối xử với cô tệ bạc thế nào đi nữa cô cũng sẽ không tính toán, nhưng mẹ là người thiêng liêng nhất trong cuộc đời cô, Khương Tuệ Lương ghét nhất là để ba chữ “Vũ Thúy Hà” phát ra từ miệng của Khương Đạt Lệnh.
Nhưng cô không biểu hiện ra mặt, chỉ có thể đưa mắt nhìn ông ta, rồi lại nhàn nhạt nói:
- Cha à, ông nghĩ ông mang mẹ tôi ra nói thì tôi sẽ tha thứ cho ông sao?
Khương Đạt Lệnh nghe đến đây liền bày ra dáng vẻ bất đắc dĩ, không chỉ thế mà còn cố ý đổ lỗi cho cô và mẹ của cô nữa chứ, ông ta nói:
- Lương Lương à, con cũng đâu phải không biết… Mẹ con vì sinh con nên mới qua đời, cha cưới Vũ Oánh cũng chỉ vì muốn có người chăm sóc con thôi. Tuy rằng cha và mẹ con không có yêu nhau, nhưng con vẫn là con của cha, cha thật sự rất yêu con mà… Lương Lương?
- Yêu tôi sao? Vậy tại sao lại còn xuất hiện thêm một Khương Tuệ Tĩnh, người ngoài không biết… Nhưng Khương gia biết rất rõ đó… Thưa cha!
Khương Tuệ Lương càng nghe càng thấy buồn cười. Có thể người ngoài sẽ nghĩ rằng Khương Tuệ Tĩnh nhỏ hơn Khương Tuệ Lương hai tuổi, tức là sau khi mẹ cô qua đời, Khương Đạt Lệnh đã cưới Vũ Oánh và sinh ra Khương Tuệ Tĩnh sau đó… Tuy nhiên!
Tuy nhiên đó chỉ là trên mặt giấy tờ mà thôi.
Nói cho đúng một chút, thì Khương Tuệ Tĩnh sinh sau cô chỉ có ba ngày, có nghĩa là trong khi mẹ cô đang hoài thai thì Khương Đạt Lệnh đã ngoại tình với Vũ Oánh và có được một Khương Tuệ Tĩnh.
Sau đó, khi mẹ cô mất, Vũ Oánh đường đường chính chính trở thành phu nhân của Khương Đạt Lệnh thì mới thay đổi giấy tờ cho Khương Tuệ Tĩnh, biến cô ta thành chị gái song sinh của Khương Vỹ Luân, điều này chỉ có những người lớn của Khương gia mới biết thôi, còn vì sao cô biết á? Vì ông nội đã nói cho cô nghe tất cả sự thật… Mà nói đúng ra thì cô cũng chỉ mới biết đến sự thật này vào ngày hôm qua mà thôi.
Thảo nào… Thảo nào cô nói mà, ở kiếp trước cô chưa từng động chạm gì đến hai mẹ con Khương Tuệ Tĩnh và Vũ Oánh… Mà tại sao họ lại phải đẩy cô vào con đường chết sớm như vậy chứ… Chung quy mà nói, thứ Khương Tuệ Tĩnh muốn chính là tước vị Đại tiểu thư nhà họ Khương và đương nhiên cô ta sẽ luôn muốn củng cố địa vị của mình.
Nực cười hơn là ở kiếp trước, Khương Tuệ Lương từng rất thương Khương Tuệ Tĩnh, khi ở lớp học đều che chở cho cô ta khi cô ta bị xem là con hoang… Ấy vậy… Ấy vậy mà con sói mắt trắng đó lại không hề biết ơn cô, chẳng những vậy mà còn quay lại bắt tay với Phó Âu Trực giết chết cô nữa chứ.
Sáng mắt rồi, mắt của Khương Tuệ Lương bây giờ sáng lắm rồi!
- Lương Lương… Chuyện của Tĩnh Tĩnh chỉ là hiểu lầm thôi, cha và Vũ Oánh chỉ có một đêm… Thật đó… Cha cũng không nghĩ bà ta sẽ mang thai… Cha…
- Ha… Khương Đạt Lệnh, ông thật sự rất giỏi trong việc đùn đẩy trách nhiệm đấy, rõ ràng ông là người ngoại tình, bây giờ hết đổ lỗi cho mẹ tôi, lại đổ lỗi cho Vũ Oánh? Khương Đạt Lệnh à Khương Đạt Lệnh… Ông đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt!
Nói đến đây thì Khương Tuệ Lương đã không còn gì để nói với người cha này nữa rồi, cô liền đứng phăng dậy rồi đi lên tầng, hiển nhiên Khương Đạt Lệnh cũng muốn kéo cô lại, nhưng đã bị Mộc Tinh và Thủy Nhai chắn lại ở trước mặt. Mộc Tinh còn nhìn ông ta, nói:
- Hiện tại phu nhân mệt rồi phiền Khương tổng ra về cho.
- Cậu nói gì vậy chứ, tôi là cha của Lương Lương đó!
- Ở đây mệnh lệnh của phu nhân là lớn nhất, cho dù ông có là ông Trời cũng vô dụng.
Dừng một chút, Mộc Tinh lại lạnh giọng nói:
- Khương tổng, mời!
Tuy rằng Khương Đạt Lệnh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng bây giờ Khương Tuệ Lương đã biến mất khỏi tầm mắt rồi, mà ở trước mặt của ông ta còn có hai vị thần canh cửa này nữa, cuối cùng Khương Đạt Lệnh cũng phải quay về. Nhưng trước khi rời khỏi ông ta còn nói vọng lên.
- Lương Lương à, lần sau cha sẽ đến thăm con nữa nha!
Nói xong ông ta mới rời đi trong sự lưu luyến, nếu như người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng ông ta rất yêu thương Khương Tuệ Lương, và đang muốn hàn gắn mối quan hệ cha con này. Tuy nhiên, người trong cuộc như cô đã sớm biết rõ rồi… Thứ ông ta muốn hàn gắn không phải mối quan hệ với cô, mà là hàn gắn với cục tiền của ông ta.
Đột nhiên lúc này Khương Tuệ Lương lại nghĩ đến một việc rất thú vị, hôn lễ của Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực… Sẽ vui lắm đây!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...