Tạ Triết nhận được tin nhắn từ Mộc Tinh nói rằng Khương Tuệ Lương muốn đến tìm anh, đương nhiên anh cũng đồng ý để cô đến đây, dù sao thì chỗ này của anh cũng chẳng có gì đáng sợ... Ngoại trừ anh.
Trong lúc Tạ Triết đang chờ Khương Tuệ Lương đến thì Thổ Vưu đã đưa Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh đến, đương nhiên là hai người họ đã bị trói lại rồi, cũng tẩm thuốc mê rồi. Vừa mới ném hai người họ vào phòng giam là Hỏa Tú nói:
- Lão đại, anh định để Khương tiểu thư nhìn thấy cảnh này à?
- Thì sao?
- Lão đại, anh và Khương tiểu thư đang hẹn hò, vậy mà lại đưa con gái người ta đến nhà giam... Anh có bình thường không vậy? Sở thích của anh... Em cũng không nói được nữa rồi.
Tạ Triết chỉ liếc Hỏa Tú một cái, hẹn hò sao? Anh và Khương Tuệ Lương đâu có tính là hẹn hò chứ, hay nói đúng hơn chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.
Tiếp theo đây, Tạ Triết liền cho người đem Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh trói lên một cái thanh sắt, hai người họ cả tay cả chân đều bị trói chặt, trong miệng cũng bị nhét một miếng vải rất dày, hoàn toàn không có tài nào thoát ra hay hét lên được.
- Tạt nước!
Hỏa Tú và Thổ Vưu nghe xong liền cầm lấy một ít nước rồi tạt thẳng vào mặt của hai người họ, vì sặc nước nên cuối cùng Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực cũng đã tỉnh lại, đầu óc có chút mơ màng nhìn xung quanh, nhưng khi tầm mắt của Khương Tuệ Tĩnh chạm mắt với Tạ Triết thì cô ta liền giật mình, ngay sau đó còn muốn hét lên mà hét không được.
Riêng Phó Âu Trực thì chỉ biết đứng đó và nhìn anh thôi, vì hắn ta biết một khi rơi vào tay của Tạ Triết là xem như hắn ta xong đời rồi. Nhưng nói ra cũng lạ... Rõ ràng giữa Phó Âu Trực và Tạ Triết đâu có thù oán gì, tại sao anh lại phải bắt hắn ta chứ?
- Ưm... Ưm... Ưm...
Có vẻ như Phó Âu Trực đang muốn nói gì đó, Tạ Triết cũng nhìn sang Hỏa Tú, lập cậu ấy liền giúp Phó Âu Trực lấy miếng vải ra, rồi lại nói:
- Có chuyện gì, nói đi.
- Tạ thiếu... Tôi và anh đâu có thù oán gì... Tại sao anh lại bắt tôi vậy?
- Quả thật là cậu không thù oán gì với tôi cả.
Phó Âu Trực liền gật đầu như gà mổ thóc, vốn dĩ hắn ta còn tưởng mình sẽ được thả ra, nhưng sau đó Tạ Triết lại mâm mê con dao trên tay, lại nhàn nhạt nói:
- Nhưng tiếc là cậu lại phản bội cô ấy, nên tôi muốn giúp cô ấy trút giận.
- Cô ấy? Cô ấy là ai?
- Khương Tuệ Lương... Chắc cậu biết nhỉ?
Phó Âu Trực sững sờ, đến Khương Tuệ Tĩnh ở bên cạnh cũng có hơi run rẩy rồi. Hóa ra Tạ Triết tìm đến họ là muốn thanh toán nợ nần, nếu nói như vậy... Chẳng lẽ Khương Tuệ Lương đã nói hết sự thật rồi sao?
- Lương Lương... Cô ấy là bạn gái tôi, tôi... Tôi đâu có phản bội cô ấy, Tạ thiếu, hình như anh sai rồi đó, tôi chưa từng có ý định phản bội Lương Lương mà.
- Vậy sao?
Tạ Triết cũng chỉ cười nhẹ một cái, sau đó anh lại đứng lên, tiến đến chỗ của Phó Âu Trực, đưa co. dao sắt nhọn lên cổ của hắn ta, từ từ chĩa mũi dao lên gương mặt của hắn ta, nói:
- Vậy nếu tôi giết cậu, thì Lương Lương sẽ là của tôi rồi. Đúng không?
Phó Âu Trực nghe xong mà lạnh sống lưng, vì giữ lại cái mạng nhỏ này mà hắn ta còn nói:
- Tạ thiếu, Tạ thiếu... Nếu anh thích Khương Tuệ Lương như vậy thì tôi sẽ cho anh, cô ấy từ nay sẽ là của anh... Của anh... Tất cả đều là của anh.
Quả nhiên là tên nam nhân ham sống sợ chết, ngay cả người con gái mình yêu cũng đám đưa cho anh, Phó Âu Trực này đúng là nhát còn hơn thỏ đế.
Trong lúc này thì Kim Yết từ bên ngoài đã đưa Khương Tuệ Lương đi vào, nhìn xung quanh một chút cô lại giật bắn mình khi thấy Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh cũng ở đây, không chỉ vậy mà còn đang bị trói nữa chứ. Chuyện này thú vị ghê, cô bắt đầu thích chuyện này rồi đó.
Tạ Triết thấy cô liền ngoắt tay bảo cô lại gần mình, còn chưa đợi Khương Tuệ Lương chủ động thì Tạ Triết đã kéo cô ngồi lên đùi mình, nhỏ giọng nói:
- Chắc em nhớ em gái lắm nhỉ? Hôm nay tôi đưa cô ta đến cho em "chơi" đấy.
Mặc dù bây giờ Khương Tuệ Lương đang giả ngốc nhưng cũng không khỏi rùng mình, ôi mèn đét ơi... Xem ra cô đoán đúng rồi, đại boss phản diện nhà cô chắc chắn thuộc máu S, nếu vậy chẳng phải Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực sẽ chết ngay tại đây sao? Ể... Như vậy không được, cô còn chưa chơi đủ thì ai cho họ chết chứ!
Thấy Khương Tuệ Lương đang suy nghĩ thì Tạ Triết lại đưa tay ôm eo của cô, nói:
- Lương Lương, em nói xem, em thích Phó Âu Trực hơn... Hay thích Khương Tuệ Tĩnh hơn?
Từ khi cô hiên ngang bước vào là Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh đã chết sững rồi, bây giờ họ lại nhìn thấy Tạ Triết đối xử với cô rất dịu dàng nữa chứ, vậy chẳng phải là anh đang ngầm khẳng định với họ rằng "Khương Tuệ Lương là người của Tạ Triết sao?"
- Lương Lương? Em... Tại sao em lại ở đây?
Phó Âu Trực liền hỏi, chắc hẳn hắn ta đang muốn cô nói giúp mình vài câu, rồi lại để Tạ Triết thả hắn ta đi đây mà.
Nghĩ đến việc gặp nạn là chạy trốn, chính cô cũng không biết tại sao kiếp trước mình lại yêu tên này nữa, thiệt là nhục nhã gia đình quá đi!
Mặc dù Phó Âu Trực có nói gì, nhiệm vụ trước mắt của Khương Tuệ Lương là phải hôn đại boss phản diện, sẵn tiện ở đây có bạn trai cũ và em gái ngoan thì cô cũng để họ làm khán giả luôn vậy!
Nghĩ là làm, Khương Tuệ Lương liền giữ lấy gương mặt đẹp trai của Tạ Triết rồi hôm xuống, có lẽ cô cảm nhận được anh cũng đang siết chặt vòng tay ôm cô. Ngay sau đó liền nhanh chóng đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của cô.
Còn Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho há hốc kinh ngạc, nhất là Khương Tuệ Tĩnh... Vốn dĩ hôn sự với Tạ Triết là của cô ta, nhưng vì cô ta sợ hãi với Tạ Triết nên mới bám víu lấy Phó Âu Trực. Nhưng tại sao hình ảnh Tạ Triết bây giờ lại khác xa như vậy chứ? Rốt cuộc mọi chuyện sai ở đâu?
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...