Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!
Nỗi đau ngấm dần theo năm tháng , con tim chát chúa mãi ngóng theo bóng hình này , liệu có bao nhiêu người thấu hiểu nổi ...
Đoạn tình cảm vương vít giày vò , dù thế nào cũng không nguyện buông tay ...
Tình yêu đơn phương là thứ làm cho con người ta chết dần , chết mòn trong đau khổ ...
----------------------
- Kẻ hai mặt ?! Phải , chắc tôi là như vậy đấy . - Cô nói rồi vuốt vuốt lại mái tóc ẩm ướt , nhìn gã hờ hững .
- Em có thể ngồi đây suy nghĩ một chút trong lúc tôi làm việc .
Gã tỏ vẻ lười nói chuyện rồi nhanh bước ra khỏi phòng . Cô ngã phịch xuống ghế , hai tay chống trán . Thật khó chịu ! Cô lúc nào cũng phải tỏ ra thật trong sáng , nói những điều mọi người muốn nghe . Định trước tương lai sẽ là một phu nhân quyền quý , không ước mơ , không mục tiêu , không được lựa chọn bất cứ thứ gì . Bởi lẽ , cô mang họ Hàn , là cháu ngoại của gia tộc Kabra .
Trước giờ , cô vẫn luôn thành công , luôn được mọi người yêu mến . Nhưng không hiểu tại sao , bây giờ cô lại cảm thấy như bị xúc phạm ? Chắc có lẽ vì không ai sẽ chấp nhận cái '' tôi '' này , phải không ?
'' Cô có thực sự muốn sống như thế này không ? ''
- Tách ... - Ah , cô lại khóc nữa rồi ...
- Em nhớ tôi à ? - Lại là gã .
Gã tiêu sái bước đên chỗ cô , khỏe mạnh dùng hai tay xốc nách cô lên như một đứa trẻ , mặc dù cô cao 1m73 và nặng 5x kg ?!!!
- Em thật rất phiền phức !
- Mặc kệ tôi !
Bỗng gã siết chặt hai tay , ghì chặt ôm cô , bàn tay trắng trẻo vuốt nhè nhẹ .
- Vì em cứ suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn như vậy nên mới làm những thứ tầm phào rồi diễn như gái ngoan . Hay là em sợ ... Em không thể thể làm bất cứ điều gì nếu như có người có người bảo em những điều đó không ổn ?
- Thân ái , hãy nhớ đừng cố gắng thay đổi bản thân chỉ vì một thằng đàn ông , nếu phải giả tạo như thế thì em dừng ngay mối quan hệ này đi ! Vì dù em có tốt đẹp như thế nào thì thế gian này vẫn sẽ có người không yêu em .
Cô im lặng ...
Từng câu , từng chữ của gã đâm sâu vào trái tim cô . Những hồi ức của cô và anh không thể xóa nhòa , ngược lại cứ lớn dần theo thời gian ... Cuối cùng , đến giờ phút này , con tim chằn chịt vết sẹo của cô vẫn tiếp tục sống , tiếp tục yêu . Nhưng mà , thứ nhận lại chỉ là một vị đắng không lối thoát ...
Hơn mười năm qua , nỗi đau đớn này dày vò cô không dứt ...
Vị đắng tình yêu vẫn chưa buông tha cho kẻ khốn nạn này ...
Cô đã nghĩ cô không thể yêu một bất cứ ai khác ...
Nhưng mà , tình cảm âm ỉ như phủ đầu bụi ấy lại một lần nữa ... ?
- Eric , tôi không muốn ... phải sợ hãi nữa ...
- Cứ làm những gì em thích ... - Gã cụng trán cô đầy thâm tình .
Đúng vậy , một bước tiến ngay lúc này ... Với cái '' tôi '' thật sự của chính bản thân mình .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...