Cung Nữ Chưởng Sự Là Trợ Lý Của Ảnh Đế


Có thể nói hắn rất hiểu nguyên thân, nhưng hắn lại không thể ngờ được rằng trong cơ thể này đã không còn là Lâm Lam nữa.

Huống hồ cô cũng thấy rõ bộ mặt thật của hắn, phải nói rằng, kỹ năng diễn xuất của hắn còn không bằng các vị quý nhân trong cung xưa kia.
Linh Lan khẽ thở dài, nghĩ rằng hôm nay không thể lấy lại được thẻ ngân hàng, vậy cô cũng không cần phải dây dưa với hắn ở cửa nữa, bèn trực tiếp ra lệnh đuổi khách: "Nếu anh nói xong rồi thì về đi, sau này tôi sẽ tới tìm anh."

Linh Lan vẫn nên dành thời gian chuẩn bị cho bản thân, cô nhất định phải lấy lạ những thứ vốn thuộc về nguyên thân, tuyệt đối không thể để loại người này chiếm tiện nghi như vậy.

Lâm Dương cũng nhận ra rằng hôm nay Lâm Lam không giống như thường lệ, việc anh ta vừa nói chia tay cũng chỉ là để trấn an tình hình trước mắt.

Lúc này, tuy thái độ của Lâm Lam không mềm mỏng hơn nhiều, nhưng rốt cuộc cô nói sau này sẽ tìm anh ta, nghĩa là không có ý định chia tay.

Hắn biết chỉ cần sử dụng "đòn sát thủ" này là không sai, tiếp theo chỉ cần để Lâm Lam tự tiêu hóa cảm xúc của mình, cô sẽ lại trở thành bạn gái dịu dàng và hiểu chuyện của anh ta.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng sợ mình lỡ lời lại nhắc đến chuyện tiền, nên khi nghe Lâm Lam nói vậy, hắn vội vàng lùi lại một bước, nở nụ cười: "Lam Lam, anh biết em giận vì anh đi ăn cơm với người khác, anh bảo đảm sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.

Anh không ở đây làm em bực mình nữa, em bình tĩnh lại đi, chúng ta hai ngày nữa liên lạc lại.

Em nhớ phải chăm sóc bản thân, ăn tối đi nhé, đừng để đói, anh sẽ đau lòng."

Linh Lan chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như vậy, thật muốn gọi người đuổi hắn đi.

Nhưng cô lại biết mình không phải là cung nữ chưởng sự Từ An Cung như trước kia.


Cô vội vàng xoay người đóng cửa lại, hắt hơi một cái giống như Tiểu Lý Tử mà cô từng ghét nhất.

Phi, thật là đen đủi......

Nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, Lâm Dương cuối cùng cũng không thể che giấu cảm xúc thật của mình.

Hắn cũng có chút nín thở, việc dỗ dành Lâm Lam như vậy khiến hắn không quen.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Lam luôn đi theo bên cạnh hắn, hắn nói cô đi hướng Đong thì cô tuyệt đối không dám đi hướng Tây, cho nên hắn mới hành động không kiêng nể gì.

Nhưng không ngờ rằng điểm yếu này của cô lại là thứ hắn không thể nắm bắt.

Ánh mắt hắn dần dần trở nên âm trầm.

Xem ra trên thế giới này cái gì cũng không đáng tin, kể cả Lâm Lam cùng lớn lên với hắn cũng vậy.

Cô hung hăng dọa nạt hắn, còn có nữ đồng học hôm nay ăn một bữa tiệc lớn với hắn, chẳng phải cũng là âm thầm từ chối sự theo đuổi của hắn sao?

Đều do hắn mệnh không tốt, xuất thân không tốt, nếu không dựa vào năng lực của mình, sao phải chịu nhiều uất ức như vậy.

Lâm Dương nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ trước mặt, hít sâu một hơi rồi xoay người rời đi.

Mặc dù không muốn nhưng hiện tại hắn vẫn cần dựa vào tiền lương của Lâm Lam để sinh sống.

Ít nhất là bây giờ hắn sẽ không chia tay với Lâm Lam, huống chi quen nhau lâu như vậy mà hắn còn chưa chiếm được chút tiện nghi nào......

Linh Lan không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người đứng ngoài cửa, ngoài trừ việc cô có chút cạn lời về sự lựa chọn của nguyên thân thì cũng thực sự cảm thấy đói bụng.

Cô kiếm khắp phòng mới thấy một bao mì gói.

Cẩn thận phân biệt chữ trên bao bì, nhờ có một số ký ức của nguyên thân, và thời đại này cũng có một số điểm tương đồng với thời đại mà cô từng sống, Linh Lan tuy đọc chậm nhưng cũng hiểu được đây là mì gói vị bò kho.

Cô mở gói mì, làm theo ký ức để nấu, mới biết được rằng mì này không có thịt bò.

Linh Lan cất phần ăn sáng riêng ra, sáng mai lại nấu một chút để làm canh.
Ngày mai cô hẳn là nên đi mua một ít đồ ăn, nhưng hiện tại cô thực sự không dám đi ra ngoài.

Rốt cuộc cô đã ở trong cung nhiều năm như vậy, huống hồ đây lại là một thế giới hoàn toàn khác.

Vào buổi tối đầu tiên đến với thế giới này, Linh Lan ăn mì gói.

Phải nói rằng, mặc dù hương vị không thể sánh bằng đầu bếp Ngự Thiện Phòng, nhưng nó cũng có một hương vị khác biệt.


Ăn xong cơm, không còn việc gì làm, Lâm Lam cuối cùng cầm lấy cái gọi là điện thoại di.

Đây là công cụ liên lạc của mọi người trong thời đại này, thậm chí có thể trò chuyện với nhau dù cách xa hàng vạn dặm, và cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của nhau, thật kỳ diệu.

Cầm lấy điện thoại di động, Linh Lan dựa theo ký ức sử dụng nhận diện khuôn mặt để mở khóa.

Cuối cùng cô cũng thấy được tin nhắn trên màn hình.

Hai giờ trước, Lâm Dương đã gọi điện thoại cho cô mấy lần, nhưng cô không hề hay biết.

Khi đó cô vừa mới xuyên qua, đang tiếp thu ký ức của nguyên thân và làm quen với mọi thứ xung quanh.

Bây giờ nhìn thấy, cô cũng không có cảm xúc gì.

Lướt qua danh sách tin nhắn, phần lớn đều là liên lạc với Lâm Dương, chủ yếu là do nguyên thân gửi cho hắn.

Lâm Dương rất ít khi gọi điện thoại cho nguyên thân, như hôm nay có mấy cuộc gọi nhỡ, trừ những trường hợp đặc biệt như hôm nay.

Sau khi xem qua danh sách tin nhắn, Lâm Lam lại mở ra một số ứng dụng quan trọng trong trí nhớ.

Đầu tiên cô mở phần mềm màu xanh lam, nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng không nhiều lắm.

Đây xem như một khoản tiền tiết kiệm nhỏ của nguyên thân.

Cô suy nghĩ một chút, trừ tiền trong thẻ ngân hàng mà Lâm Dương đang giữ, đây có thể nói là toàn bộ tài sản của cô.

Mặc dù cô chưa thể ước tính giá trị của số tiền đó, nhưng theo ký ức của cô, giá nhà ở thành phố này khá cao, số tiền đó có thể chỉ đủ để thuê nhà.

Nghĩ đến căn nhà nhỏ đã mua ở thôn trang của mình, cô cảm thấy càng đau lòng hơn.


Dùng tay lướt qua phần mềm màu lục, sau một hồi, Linh Lan cũng nhận ra rằng mạng xã hội của nguyên thân thực sự rất hẹp.

Ngoài Lâm Dương, những người trò chuyện hàng ngày là các đồng nghiệp công ty, và một nhóm nhỏ với trợ lý sinh hoạt.

Cô mở giao diện trò chuyện với Lâm Dương trước tiên.

Lượng tin nhắn trao đổi giữa hai người không nhiều, tin nhắn gần đây nhất là Lâm Dương chuyển khoản 52 đồng với lời nhắn "Đừng giận nữa".

Linh Lan bĩu môi.

Mặc dù cô chưa thể hiểu rõ giá trị của 52 đồng, nhưng so với tiền tiêu vặt hàng tháng của nguyên thân trước đây, số tiền này hẳn là không nhiều.

So sánh với những khoản tiền mà trước đây Lâm Lam chuyển cho Lâm Dương thì càng có thể thấy rõ sự chênh lệch.

Cô suy nghĩ, với những ghi chép này, số tiền cô đã tiêu xài cho Lâm Dương trước đây hẳn là có thể đòi lại một phần.

Chờ có thời gian, cô phải sắp xếp lại khoản tiền mà nguyên thân đã cho Lâm Dương.

Khi lấy lại tiền, cô cũng muốn đổi cho mình một nơi ở mới, căn nhà này thực sự quá chật hẹp.

Còn chưa kịp tính toán cụ thể thì một loạt tin nhắn từ nhóm "Tiểu trợ thủ" liên tục ập đến...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận