Linh Lan xuống tàu điện ngầm, đi bộ gần nửa tiếng thì cũng đến được địa điểm mà Bùi tỷ đã gửi định vị.
Thực ra trên đường đi cô có nhìn thấy có mấy chiếc xe đạp công cộng, nhưng lại không biết cách sử dụng, nên vẫn quyết định đi bộ tới đây.
Nhìn những biệt thự san sát nhau, Linh Lan cảm thấy mình như được mở rộng tầm mắt.
Mặc dù trước đây cô cũng sống trong cung điện nguy nga tráng lệ của vương triều, cũng từng đi du ngoạn trong vườn ngự uyển cùng Thái Hậu, nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn khác biệt.
Nghĩ lại căn phòng nhỏ bé mà mình đang thuê, trong lòng cô dấy lên một niềm khao khát.
Tuy nhiên, cô cũng biết rằng với mức lương hiện tại của mình, việc sống ở một nơi như vậy là không thể.
Nhưng cô cũng không phải là người đua đòi, cô nghĩ rằng chỉ cần cố gắng làm việc, tích cóp một số tiền, sau đó có thể đi du lịch khắp nơi, tìm một nơi có phong cảnh đẹp, giá nhà cũng không quá đắt để mua một căn nhà nhỏ cũng không phải là không thể.
Tới nơi, Linh Lan tìm mãi mới thấy được chuông cửa.
Sau một hồi lâu thì thấy Bùi tỷ mở cửa.
Bùi Vũ nhìn Linh Lan lúc này mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.
May mắn là cách phối đồ không còn kỳ quái như lần đầu gặp nữa, bộ đồ này khiến cô bé trông càng ngoan ngoãn hơn.
Chỉ là trên mặt thì không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn qua chính là bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng.
Bùi Vũ mở miệng cười nói: "Em đã đến rồi sao? Mau vào đi."
Linh Lan chào hỏi rồi vào cửa, cởi giày cẩn thận đặt ở vị trí cửa, sau đó mới mang dép lê Bùi tỷ đưa cho.
Cô mang xong thì đứng dậy quan sát toàn cảnh căn nhà.
Vị trí căn nhà rất tốt, ánh mặt trời chiếu vào vừa phải, phong cách chủ thể là màu trắng tinh khôi không nhiễm một hạt bụi.
Bố trí gọn gàng ngăn nắp, nhìn qua có thể thấy chủ nhân của căn nhà này là người có tính cách thế nào.
Bùi tỷ thấy Linh Lan có chút kinh ngạc liền nhẹ giọng giải thích: “Dịch Trần thích sạch sẽ và bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vậy nên đồ trang trí trong phòng sau khi dọn dẹp cần phải đặt đúng nơi ban đầu của nó theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, tuyệt đối không được tùy tiện thay đổi vị trí hay thứ tự.”
Cô đi theo sau Bùi Vũ nhẹ giọng đáp rằng đã biết, trong lòng thầm ghi nhớ để không phạm phải sai lầm.
Bùi Vũ thấy dáng vè ngoan ngoãn nghe lời của cô thì rất hài lòng rồi nói: "Dịch Trần đang nghỉ ngơi, ngày hôm qua cậu ấy không ngủ ngon, chúng ta đi dọn hành lý trước."
Linh Lan gật đầu, theo Bùi Vũ lên cầu thang, tầng hai là khu vực tương đối riêng tư.
Bùi Vũ đẩy cửa phòng để quần áo ra.
Linh Lan nhìn thấy nơi này còn rộng hơn cả nhà mình.
Hai bên tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng, mỗi loại quần áo đều được phân loại theo màu sắc và treo cẩn thận.
Ở giữa là một tủ giày nam được trưng bày gọn gàng, còn có các loại phụ kiện được sắp xếp ngăn nắp trong các ngăn kéo khác nhau.
Tất cả những điều này đều đủ để chứng minh mức độ rối loạn ám ảnh cưỡng chế của vị ảnh đế kia.
Linh Lan vô cùng kinh ngạc.
Tuy rằng lúc trước Thái Hậu cũng có rất nhiều xiêm y, nhưng cũng không có khoa trương đến như vậy.
Bùi Vũ không lạ gì với dáng vẻ kinh ngạc của Linh Lan, dù sao thì ai khi mới tới cũng đều như vậy.
Cô hướng dẫn Linh Lan lấy hành lý và chọn ra những bộ quần áo mà Hoắc Dịch Trần sẽ mặc trong vài ngày tới: "Lễ phục cho buổi trao giải và phỏng vấn sẽ được nhãn hiệu Phương ở Hải Thị tài trợ.
Lần này chúng ta sẽ ở đó ba ngày nên cần mang theo ba bộ đồ ngủ và quần áo mặc thường ngày..."
Bùi Vũ vừa nói vừa chỉ vào một số bộ quần áo.
Linh Lan theo hướng dẫn của Bùi Vũ lấy ra những bộ quần áo đó.
Sau khi chọn xong xong quần áo và phụ kiện cần thiết, Bùi Vũ bảo Linh Lan xếp mọi thứ vào vali.
Nhìn thấy Linh Lan làm việc nhanh nhẹn, không hấp tấp, không hỏi đông hỏi tây lại biết chấp hành mệnh lệnh thì vô cùng hài lòng.
Kế tiếp, cô ngồi một bên xem Linh Lan gấp quần áo vào vali.
Điều khiến cô kinh ngạc chính là bản thân Linh Lan hình như cũng có chút giống Dịch Trần có chứng cưỡng chế.
Linh Lan gấp vô cùng ngay ngắn, Bùi Vũ không biết làm thế nào mà Linh Lan có thể gấp gọn gàng đến mức không một nếp gấp nào, giống như hàng hóa trưng bày trên quầy.
Chỉ trong vòng mười phút, Linh Lan đã hoàn thành tất cả, từ quần áo, phụ kiện đến giày dép đều được xếp vào cẩn thận.
Tuy rằng Bùi Vũ có chút bất ngờ nhưng ít nhất người này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Hoắc Dịch Trần.
Hai người tiếp tục đi thu thập đồ dùng cá nhân, đồ dùng trên giường, khăn tắm, v.v.
Hoắc Dịch Trần tuyệt đối sẽ không sử dụng đồ của khách sạn.
Bùi Vũ chỉ ra những vật dụng cần thiết phải mang theo , Linh Lan vừa nhanh chóng thu thập vừa âm thầm ghi nhớ, lần sau không cần ai nhắc nhở cũng có thể hoàn thành tốt công việc này.
Thu thập xong hai vali đồ đạc, Linh Lan theo hướng dẫn của Bùi tỷ muốn mang đồ xuống lầu.
Vừa mới ra khỏi phòng để quần áo, cửa phòng ngủ đối diện mở ra.
Hoắc Dịch Trần tối hôm qua bệnh cũ tái phát, đau đầu dữ dội, cả đêm không ngủ được, ban ngày mới đỡ hơn một chút.
Buổi tối phải lên máy bay qua Hải Thị nên hắn mới thức dậy, không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy một cô gái lạ xuất hiện trong nhà mình.
Cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tóc buộc gọn gàng sau đầu.
Đôi mắt long lanh của cô nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, nhưng biểu cảm trên mặt tổng thế lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhận ra đây hẳn là trợ lý sinh hoạt mới mà Bùi tỷ đã nói.
Hắn hơi nhíu mày, cô gái này có vẻ ngoài quá xuất sắc, khiến hắn không khỏi nghi ngờ mục đích thực sự của việc cô làm trợ lý là gì.
Dù sao thì cũng có một số người coi việc làm trợ lý cho minh tinh là một loại bàn đạp.
Hắn có hơi không hài lòng nhưng lại nhớ đến chuyện Bùi tỷ muốn xin nghỉ để mang thai nên liền đè nén sự bất mãn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...