Edit: Ring.
“Trẫm biết vì sao các ngươi đến đây, nhưng không cần nói gì hết. Chuyện đã định rồi, các ngươi không thay đổi được.” Vừa thấy bọn họ, Hoàng Thượng đã tung ra mấy câu đó.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định ngăn cản con trai, con gái trở thành phu thê với nhau.
Đúng vậy, không chỉ Thư Kỳ là con hắn mà ngay cả Lưu Ly cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn. Mẫu thân nàng, vị Vân Tam Nương chủ của Tử Vân Giản kia, mười mấy năm trước cũng từng có một đoạn tình với hắn. Cho nên hắn gần như có thể xác định Lưu Ly chính là nữ nhi mà Vân Tam Nương sinh cho hắn.
“Lí do?” Hoàng Thượng đột nhiên thay đổi thái độ chắc chắn là có lí do.
“Đúng rồi, phụ hoàng, người đã hạ chỉ tứ hôn rồi, làm sao có thể đột nhiên thay đổi muốn hủy bỏ hôn sự? Hơn nữa còn khiến bọn họ cả đời không được hứa hôn với nhau. Đây rõ ràng chính là…” Dưới cái nhìn chằm chằm của phụ hoàng, Phó Kỳ tự nhận lá gan không nhỏ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng. Hắn rất ít khi thấy phụ hoàng nghiêm khắc như thế, giống như nhiều lời một tiếng nữa là sẽ chém bay đầu hắn đi vậy.
“Hoàng Thượng, có phải đám ái phi của ngài nói gì hay không?” Nếu không thì sao lại hạ thánh chỉ như vậy? Nàng thật vất vả mới cảm thấy có thể vui vẻ sống cùng Thư Kỳ cả đời, Hoàng Thượng sao lại đột nhiên thu hồi lệnh đã ban, hơn nữa còn muốn bọn họ vĩnh viễn không thể cùng nhau!
“Chuyện này không liên quan đến ai hết, dù sao các ngươi…” Nhìn ba đứa trẻ trước mắt, Hoàng Thượng gần như muốn thú nhận hết tất cả với họ. Nhưng làm vậy, rất có thể hắn sẽ mất đi hai đứa con một lượt.
Thư Kỳ nhất định không cách nào tha thứ cho hành vi lưu ‘giống’ khắp nơi của hắn, mà Lưu Ly, nếu nàng biết thì chắc cũng không thể chấp nhận chuyện này. Hắn không thể nói, tuyệt đối không thể nói ra!
“‘Thần’ khẩn cầu Hoàng Thượng đáp ứng cho vi thần từ quan.” Nhìn phụ hoàng chết cũng không chịu nói ra lí do, Thư Kỳ đột nhiên quỳ xuống thỉnh cầu. Mà hành động của hắn lập tức dọa đến tất cả mọi người, nhất là Hoàng Thượng.
“Cái gì? Không được. Con là con trẫm, con không thể…”
“Lưu Ly cũng xin Hoàng Thượng đáp ứng cho Lưu Ly xuất gia làm ni.” Lưu Ly cũng quỳ xuống thỉnh cầu theo, kịch liệt biểu đạt sự bất mãn của mình.
Trước mắt mặc kệ nàng có thật sự xuất gia làm ni hay không, ít nhất cũng phải khiến Hoàng Thượng khó xử mới được.
“Sao cả con cũng –“
“Phụ hoàng, con cũng muốn xin người đáp ứng, con muốn…” Phó Kỳ cũng quỳ xuống theo.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hoàng Thượng nhịn không được mà gầm lên, thiếu chút nữa đã cầm cục chặn giấy trên bàn ném vào mặt ái tử.
Nhìn hai đứa trẻ quật cường bên dưới, thằng nhóc Phó Kỳ ồn ào không tính, hắn nên làm sao mới không tổn thương đến chúng đây? Chia rẽ hai đứa hắn cũng không nhẫn tâm, nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, hắn nên làm thế nào chúng mới hiểu được sự thật đời này chúng không thể cùng nhau đây? Huynh muội, chúng là huynh muội cùng cha khác mẹ nha.
“Hoàng Thượng, gạo cũng đã nấu thành cơm, ngài muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi. Bụng ta…” Lưu Ly vừa nói lời này ra, lập tức dọa Hoàng Thượng và Phó Kỳ hết hồn. Mà Thư Kỳ thì chỉ nhướn mày, nhìn nàng trưng vẻ mặt từ ái vuốt ve bụng mình, hắn đột nhiên nở nụ cười.
“Ta sẽ không để con của ta gọi người khác là cha, lại càng không để nó trở thành một đứa nhỏ bị người ta khinh thường.” Thư Kỳ cố ý cường điêu, bàn tay cũng phủ lên bụng Lưu Ly, đôi mắt đen lại càng khóa chặt nàng: “Ngoài ta ra, ai cũng đừng hòng làm trượng phu của nàng.” Hắn sẽ không buông nàng ra, cho dù là thánh chỉ, hắn cũng quyết cãi lại.
“Hai đứa… hai đứa đã…” Hai cha con khiếp sợ vô cùng hoàn toàn không tin vào mắt mình. Tình cảm bọn họ đã tốt đến mức không chờ bái đường mà đã động phòng, thậm chí còn châu thai ám kết rồi sao?
Lưu Ly cảm động dựa vào lòng Thư Kỳ, trong miệng thở dài một hơi. Tới giờ nàng mới biết thì ra diễn xuất của Thư Kỳ lại tốt như vậy.
“Thánh mệnh khó cãi. Nếu sống không được làm phu thê, như vậy mẫu tử chúng ta chỉ có thể xuống dưới trước tìm chỗ tốt chờ chàng. Aiz…” Lại là một tiếng thở dài thật dài, dài đến mức hai cha con kia kinh hồn táng đảm.
“Ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ quẫn. Có chuyện gì từ từ nói, ta nghĩ phụ hoàng sẽ không…”
“Còn gì mà nói nữa. Hoàng Thượng đã bảo chúng ta không thay đổi được gì rồi. Hết thảy chỉ có thể trách mẫu tử chúng ta mệnh khổ. Là chúng ta không có phúc khí làm vợ con của Thư Kỳ. Tất cả đều là do số mệnh!” Nàng giấu mặt vào lòng Thư Kỳ, nhìn như đang thương tâm rơi lệ, khiến Hoàng Thượng và Phó Kỳ thấy vậy ngoại trừ kinh hãi thì lại càng đau lòng không thôi.
“Ta sẽ không để mẫu tử nàng cô đơn. Cho dù chết…” Thư Kỳ nhìn Hoàng Thượng đang khiếp sợ, nói tiếp: “… ta cũng sẽ đi theo nàng. Nhất định sẽ không để hai người giống như nương ta, khổ sở ôm hận mà chết.” Lời này của hắn giống như hung hăng đâm dao vào lòng Hoàng Thượng rồi.
“Không, các con không thể chết được. Trẫm sẽ không cho các con chết! Cho dù…”
Hoàng Thượng còn chưa nói xong, Lưu Ly đã tiếp tục: “Đứa nhỏ là vô tội. Ta hẳn nên sinh nó ra mới phải. Cho dù ta là mẹ nó nhưng cũng không có quyền bắt nó chết khi còn chưa nhìn thấy mặt trời. Có lẽ cuộc đời nó sẽ tốt hơn chúng ta, có lẽ nó có thể làm một người tự do tự tại, ít nhất cũng có thể tự mình quyết định hôn sự, so với chúng ta…” Một tiếng khóc nức nở vang lên thay thế những lời còn bỏ ngỏ của nàng.
“Nàng yên tâm, chuyện từng xảy ra với ta sẽ không tái diễn trên người con đâu. Nó sẽ…”
“Đủ rồi!”
Hoàng Thượng đã nghe không nổi, cũng nhìn không được nữa. Hai đứa bọn chúng rõ ràng là cố ý nói vậy cho hắn nghe, mà hắn không thừa nhận cũng không được, những lời chúng nói thật sự hữu dụng, lòng hắn quả thật giống như đã bị lưỡi dao đó cắt thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
“Các con không làm gì sai hết. Tất cả là lỗi của trẫm. Là trẫm có lỗi với các con. Trẫm không nên gặp gỡ mẫu thân các con, không nên yêu các nàng –“Hoàng Thượng đột nhiên im bặt, hoảng sợ nhìn về phía bọn họ, chỉ sợ có ai đã nghe ra manh mối.
“Này thì liên quan gì đến ‘mẫu thân chúng ta’?” Lưu Ly khó hiểu.
“Phụ hoàng, người đừng kích động. Có chuyện gì từ từ nói, đừng gấp. Mọi người có rất nhiều thời gian.” Phó Kỳ bưng trà đưa tới trước mặt phụ hoàng, đồng thời còn nói cho hắn biết bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, hắn thế nào cũng phải giải thích rõ ràng mới được.
“Phó Kỳ, ngươi cút về cung, trong vòng ba tháng không cho phép bước ra khỏi tẩm cung nửa bước.” Để tiểu tử này ở lại không có chút lợi ích gì với hắn, chỉ biết ồn ào khiến hắn càng đau đầu hơn thôi.
“Cái gì?” Ba tháng không được bước ra khỏi tẩm cung? Phụ hoàng là bị dọa choáng váng sao? Làm sao có thể nói ra lời cực kỳ tàn độc như thế?
“Không chỉ mẫu thân ta mà cả mẫu thân Lưu Ly cũng vậy đúng không?” Thư Kỳ nghe ra chỗ không thích hợp. Nếu đó là sự thật, vậy Lưu Ly chính là muội muội của hắn sao?
“Mấy người đang úp úp mở mở cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu?” Mẫu thân bọn họ có gì không đúng sao?
Hoàng Thượng thở dài. “Đều là lỗi của trẫm, là trẫm có lỗi với các con.” Cùng với mẫu thân của chúng.
Nếu sớm biết bọn họ là huynh muội với nhau thì hẳn họ đã không yêu đối phương. Mà lúc này, còn kịp sao? “Ông –“ Thư Kỳ nắm chặt tay. Nếu người trước mắt không phải Hoàng Thượng, không phải là cha hắn, hắn đã tống cho lão một quyền rồi. Chỉ vì ông ta mà ngay cả tình cảm hắn cũng phải hy sinh.
“Rốt cuộc mấy người đang nói cái gì nha?” Bọn họ đã làm gì rồi đúng không? Nếu không thì sao Thư Kỳ lại tức giận đến vậy? Mà Hoàng Thượng thì lại nhìn như — hối hận?
“Lưu Ly, chúng ta rời khỏi kinh thành đi.” Cho dù là huynh muội cũng vậy, hắn không muốn, cũng không thể rời xa nàng.
Rời khỏi kinh thành? Tuy trong kinh thành có rất nhiều người đáng ghét nhưng lại có càng nhiều người nàng quan tâm. Nếu đi cùng hắn, phải đến khi nào mới có thể gặp lại họ? Nàng…
“Được!” Lần đầu tiên nhìn thấy sự tha thiết mong đợi như vậy trong mắt hắn, hơn nữa còn mang theo đau thương sâu sắc, nàng không muốn cự tuyệt, không muốn khiến hắn thất vọng. Có lẽ chỗ khác lại càng thú vị hơn cũng không chừng, huống hồ chỉ cần đi cùng hắn thì ở đâu cũng tốt.
“Không được, trẫm không cho các ngươi rời khỏi kinh thành. Hai đứa…”
“Đúng, không thể đi. Các ngươi đi rồi ta đây tìm ai đi chơi?” Phó Kỳ vốn định làm cái bình bông không chớp mắt yên lặng xem diễn lúc này cũng bất chấp an nguy của bản thân mà nhảy ra ngăn cản. Nghe xem bọn họ nói cái gì kìa, cư nhiên muốn nắm tay nhau rời khỏi kinh thành. Không được, hắn nhất định phải ngăn cản họ phá hủy thú vui của hắn.
Thư Kỳ kéo Lưu Ly bước đi, hoàn toàn không để sự ngăn cản của hai người kia vào mắt. Hắn muốn dẫn nàng đi, ai cũng không cản được!
“Đứng lại, hai đứa tụi con đứng lại! Trẫm không cho phép hai đứa rời khỏi kinh thành, các con…” Hoàng Thượng vội vàng đuổi theo, hắn không thể để hai đứa bọn chúng làm chuyện ngốc.
“Phụ hoàng, vì sao phải ngăn cản không cho họ cùng một chỗ? Lúc trước không phải người còn rất tán thành sao?” Mạo hiểm tính mạng, Phó Kỳ nhất định phải hỏi cho ra.
Quân vô hí ngôn, phụ hoàng làm vậy nhất định là có nguyên nhân gì rất quan trọng. Mà hắn đây cái gì cũng không có, chỉ có lòng hiếu kỳ là nhiều hơn người khác mấy trăm lần.
“Trước khác giờ khác, con người đều sẽ thay đổi..”
“Nhưng là người không thể tùy tiện hạ chỉ. Ba hồi muốn bọn họ thành thân, ba hồi lại ra lệnh khiến bọn họ không được cùng nhau, như vậy –“
“Cho dù mang danh lật lọng, trẫm cũng phải ngăn cản huynh muội chúng ở cùng một chỗ!” Bất luận thế nào, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Nếu không hắn phải ăn nói sao với tiên hoàng đây?
“Huynh muội?” Phó Kỳ lập tức dừng chân, không dám tin nhìn trân trối bóng dáng càng chạy càng xa của phụ hoàng.
Hoàng huynh và Lưu Ly là huynh muội? Vậy không phải là… Trời ơi! Chuyện này sao có thể!
“Phụ hoàng người lại lưu giống khắp nơi có phải không?” Hắn nhanh chóng đuổi theo. Tình thế bây giờ đã không cho phép hắn tiếp tục ủng hộ đôi uyên ương số khổ kia nữa rồi.
“Con thằng nhóc này là muốn khiến trẫm tức chết có phải hay không?” Đồ bất hiếu, dám nói hắn như vậy! Cho dù đó là sự thật đi nữa thì cũng không tới lượt nó chỉ trích hắn.
“Con không dám… Phụ hoàng, nhanh lên, bọn họ sắp chạy ra khỏi cung rồi!” Phó Kỳ sợ chết lập tức dời lực chú ý của phụ hoàng đi.
Không ngờ mới một chút thôi mà bọn họ đã chạy đến cửa cung rồi. “Người đâu, ngăn chúng lại, mau ngăn chúng lại!” Hoàng Thượng bất chấp tất cả rống lớn.
Các thủ vệ mới vừa quay đầu nhìn xem chuyện gì xảy ra thì một cơn gió vụt qua, Thư Kỳ đã ôm Lưu Ly bước ra cửa cung.
“Phụ hoàng, mau, chúng ta mau đuổi theo! Còn không rượt thì…” Vừa quay qua, Phó Kỳ liền đập mặt vào cái gì đó cứng như bức tường, dội ngược lại té xuống đất.
“Là tên ngu ngốc không có mắt nào dám chặn đường Phó Kỳ điện… Hoàng huynh?” Sao bọn họ lại đứng đây? Không đi nữa sao?
~
Ngoài cửa cung, Thù Kỳ cùng Lưu Ly lẳng lặng nhìn người đang chặn đường trước mặt — một nam tử thân y bào đen tuyền.
“A Cẩu ca?” Sao huynh ấy lại ở đây?
“A Cẩu ca? Vị hôn phu trước của ngươi?” Phó Kỳ khẽ thốt lên, hoàn toàn không thể nào liên hệ cái tên đó với nam nhân trước mắt. “Nhìn thế nào cũng giống như cục đá bự chẳng mọc rêu.” Trầm ổn, nội liễm, cảm giác như vừa ra tay là sẽ mất mạng. Nam nhânnhư vậy mà lại có cái tên buồn cười kiểu đó?
Thư Kỳ đột nhiên nắm chặt tay Lưu Ly. Tình huống hiện tại đối với hắn mà nói là vô cùng bất lợi.
Một nụ cười nhạt như kỳ tích xuất hiện trên gương mặt nam tử kia: “Lưu Ly… cùng Thư Kỳ?”
Đột nhiên, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào Thư Kỳ.
Bọn họ quen biết nhau?
“Sao huynh lại ở đây? Sư huynh.” Không ngờ ‘A Cẩu ca’ trong miệng Lưu Ly chính là sư huynh đã hơn ba năm không gặp của hắn — Cẩu* Viêm.
*R: chữ Cẩu (苟) trong tên bạn í nghĩa là ‘tùy tiện’ hoặc ‘giả sử’. Không phải chữ Cẩu (狗) là con chó trong A Cẩu ca. Mà chắc là đồng âm.
Thư Kỳ vừa hỏi xong, mọi người lại tiếp tục sửng sốt.
“Sư huynh?” Bọn họ không chỉ quen biết mà còn là sư huynh đệ đồng môn! Vậy Lưu Ly không phải thiếu chút nữa đã trở thành tẩu tử của hoàng huynh rồi sao? Bây giờ sư huynh đệ bọn họ không phải sẽ vì nàng mà đánh nhau chứ? Phó Kỳ kinh ngạc nhìn qua nhìn lại hai người.
“Vừa khéo có việc đến kinh thành.” Cẩu Viêm lại quay qua Lưu Ly hỏi: “Miêu nhi*, tìm được mẹ chưa?” Phản ứng của hắn vô cùng bình thản, không chút phật lòng vì nàng đang dựa vào Thư Kỳ.
*R: Miêu nhi: là mèo con. Mới đầu tính để ‘mèo con’ mà nghĩ lại thôi để Miêu nhi đi cho hợp với A Cẩu.
Miêu nhi?
“Tìm được rồi.” Nhắc đến mẫu thân, nước mắt nàng lại không thể khống chế mà dâng lên.
Nhìn phản ứng của nàng, trong lòng Cẩu Viêm liền hiểu rõ. Xem ra đã chậm một bước rồi!
“Đừng đau buồn, muội như vậy sẽ chỉ khiến sư đệ ta không vui theo thôi.”Người sáng suốt đều nhìn ra được tình cảm giữa bọn họ. Hắn không ngờ lại gặp sư đệ ở đây, càng không ngờ đệ ấy lại thành một đôi với Lưu Ly.
“Su huynh, đa tạ.” Trong mắt Thư Kỳ chỉ có cảm kích. Không ngờ sư huynh lại thành toàn cho hắn và Lưu Ly dễ dàng như vậy. Lúc mới gặp, hắn còn tưởng rằng người ta đến cướp người nữa.
“Không cần cảm ơn đâu. Ta chỉ là cái cớ để Miêu nhi thoát khỏi bà bà rồi đến kinh thành mà thôi.” Nói thật ra thì hôn sự của hắn và Lưu Ly vẫn luôn là tấm bình phong. Tuy Lưu Ly từng tỏ ý nếu nàng tìm được mẫu thân về mà hắn còn chưa có ý trung nhân thì không ngại làm giả thành thật, nhưng hắn biết mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là tình thân mà thôi.
“Cái cớ? Nói vậy ngươi không phải tới đón Lưu Ly?” Phó Kỳ đột nhiên nhảy ra, thừa lúc Thư Kỳ và Lưu Ly không chú ý liền tách hai người họ ra. “Các ngươi không thể cùng một chỗ! Các ngươi không thể thành thân!” Hắn nhất định phải ngăn cản không cho loại chuyện loạn luân này xảy ra.
“Ngươi muốn ta ra tay với ngươi sao?” Tiểu tử thối này không muốn sống nữa?
“Đệ, đệ không dám. Nhưng mà huynh cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc rồi. Hai người không thể cùng nhau.” Hắn sợ chết thật, nhưng vì tốt cho bọn họ, hắn vẫn không thể để chuyện này phát sinh.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng cho ta!” Lưu Ly bị Phó Kỳ ngăn cản sau lưng không thể nhịn nữa mà rống lớn, khiến hắn thiếu chút nữa đã thủng màng nhĩ.
Vì sao bọn họ ai cũng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có một mình nàng bị giấu diếm mà không hay biết gì? Nàng là đương sự nha, có quyền biết tất cả!
Thư Kỳ không nói lời nào, đẩy Phó Kỳ ra, kéo nàng định rời đi.
“Đứng lại, chẳng lẽ con muốn gạt nàng mãi sao? Con sợ Lưu Ly biết chân tướng rồi sẽ không chịu đi cùng con cho nên mới không dám để nàng biết?”Hoàng Thượng nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng.
Nếu hắn thật sự không thể ngăn cản thì ít nhất cũng phải để hai đứa bọn chúng biết được chân tướng. Nếu sau khi biết rồi mà chúng còn muốn cùng nhau, hắn sợ là chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
“Chân tướng gì?” Nàng không đi. Nếu không hỏi cho rõ ràng, nàng thế nào cũng không chịu đi cùng hắn. Nàng không muốn có khúc mắc gì tồn tại giữa bọn họ, vì nàng còn muốn sống cùng hắn cả đời.
“Nói cho ta, chân tướng gì?” Vì sao lại muốn giấu nàng? “Chẳng lẽ chàng đã cưới mấy cô vợ rồi?” Nếu không thì sao lại không dám để nàng biết? Nếu hắn thật sự đã cưới vợ, nàng nhất định phải phân rõ ràng với hắn. Nàng tuyệt đối sẽ không làm một trong mớ thê thiếp của hắn!
“Không phải, ta chưa cưới vợ, chỉ là…” Hắn nói không nên lời. Lưu Ly không giống hắn, nàng chưa chắc đã chấp nhận chuyện này, mà hắn cũng không muốn thấy nàng thương tâm khổ sở. Chuyện này nàng không biết thì vẫn tốt hơn.
“Chỉ là cái gì?” Nàng khí thế bức người hỏi lại. Bất luận thế nào, nàng nhất định phải biết vì sao đột nhiên Hoàng Thượng lại phản đối hôn sự của bọn họ.
“Chỉ là vì các ngươi là huynh muội, các ngươi không thể thành thân!” Phó Kỳ xen mồm vào, muốn nhanh chóng giải quyết mọi chuyện. Hắn sợ nếu cứ tiếp tục kéo dài thì hoàng huynh sẽ mang theo nàng chạy mất ngay. Đến lúc đó bọn họ cũng đừng hòng ngăn cản, hơn nữa rất có thể phải mất đi hai người vĩnh viễn.
“Chúng ta là huynh muội?” Làm sao có thể? “Đừng có giỡn. Cha ngươi là Hoàng Thượng, mẹ ngươi tên Thư Lĩnh, ngươi sao có thể là huynh trưởng của ta?” Trừ phi mẫu thân của hắn và nàng là cùng một người, nếu không bọn họ không thể nào là huynh muội.
“Bởi vì cha ruột của ngươi là phụ hoàng thôi. Như vậy phụ thân của ngươi, của hoàng huynh và của ta là cùng một người. Chúng ta chính là huynh đệ tỷ muội, chúng ta…”
“Ngươi đừng có nói bậy. Cha ruột của ta mới không phải là Hoàng Thượng!”Nàng có ngu ngốc thế nào đi nữa cũng không thể nào nhận sai cha mẹ của chính mình.
“Vân Tam Nương không phải mẹ con sao?” Hoàng Thượng đột nhiên hỏi.
“Vân Tam Nương là mẹ ta? Ai đồn?” Là tên quỷ đáng ghét nào nói lung tung?
“Không phải?” Không thể nào. Rõ ràng hôm đó nàng gọi Vân Tam Nương là ‘nương’ mà, không lý nào ngay cả mẫu thân của mình mà nàng cũng nhận sai chứ?
“Đương nhiên không phải. Đó là di nương của ta, cũng chính là muội muội của mẹ ta. Gần đây ta mới tìm thấy nàng, nếu không tin ngài có thể đi hỏi nàng thử xem.” Vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ là… “Hoàng Thượng chính là cái tên khốn nạn trời đánh chết tiệt đáng ghét dám phụ bạc di nương của ta?” Bộ dáng Lưu Ly giống như muốn vác đao chém hắn vậy.
“Ớ, này…” Hoàng Thượng lập tức xấu hổ nói không nên lời. Thế nào cũng không ngờ lại là một hồi hiểu lầm. Hắn hẳn nên phái thêm người điều tra kỹ càng trước mới phải, nếu không cũng đã chẳng dẫn đến chuyện đáng xấu hổ như vầy.
“Này cái gì mà này! Đều là ngài làm hại. Nếu không phải tại ngài thì di nương của ta đã không đến kinh thành, mà cha ta cũng đã không vì cả ngày lo lắng cho muội muội mà mặt co mày cáu, cuối cùng cũng lên kinh theo, rồi ngay cả nương cũng bỏ ta lại mà đi tìm cha cùng di nương. Bọn họ vậy nên mới, mới…” mới chết!
Nàng thế nào cũng không ngờ cha mẹ cư nhiên đều chết dưới tay cướp bóc. Nếu không phải tìm được di nương thì chỉ sợ cả đời này nàng cũng không biết được điều đó.
Thư Kỳ ôm lấy nàng, lẳng lặng không nói lời nào mà trừng mắt nhìn Hoàng Thượng.
“Được rồi, được rồi. Nếu chỉ là một hồi hiểu lầm thì coi như chuyện vừa rồi chưa xảy ra. Thánh chỉ xin mời phụ hoàng thu lại, tháng sau các ngươi cứ thành thân bình thường.” Phó Kỳ giống như trọng tài mà nhảy ra hòa giải. Có thể thấy được kết thúc có hậu thật sự là khiến người ta vui vẻ vô cùng!
Một đám người ào ào trừng hắn.
“Là ta nói nhiều, thật xin lỗi, các ngươi cứ tiếp tục.” Oa, hắn thật đáng thương, như vậy cũng bị trừng. Có điều cẩn thận vẫn hơn, nếu muốn tránh khỏi hình phạt ‘ba tháng bế quan’ thì tạm thời nên câm miệng.
“Hoàng huynh, vị A Cẩu ca sư huynh kia của huynh đâu mất rồi?” Lúc này hắn mới để ý có người mất tích.
“Mới rồi không phải người ta nói có chuyện phải làm sao? Nếu bên này không có đại sự gì thì huynh ấy còn đứng đây làm chi? A Cẩu ca người ta bề bộn nhiều việc, ai rảnh rỗi như ngươi, cho dù bị giam cầm ba tháng cũng không xem như lãng phí thời gian.” Lưu Ly ác liệt nhắc đến chuyện mọi người gần như đã quên, trên mặt có nụ cười tà ác vì vừa báo được thù.
“Ngươi, ngươi cư nhiên –“ Đáng giận! Hắn đúng là không biết chọn bạn mà chơi.
“Ta biết ta rất tốt bụng, cảm ơn, hẹn gặp lại.” Lần tới gặp hắn đã là ba tháng sau rồi.
Hừ! Ai bảo vừa rồi hắn còn chưa biết rõ đã dám tách nàng và Thư Kỳ ra. Mấy câu đó xem như đáp lễ nho nhỏ mà thôi.
“Ngươi thật đáng ghét nha! Uổng công ta còn suy nghĩ cho ngươi, ngươi căn bản chính là đang ăn hiếp ta! Cái đồ đầu lĩnh sơn tặc!” Phó Kỳ vừa trách móc vừa quyền đấm cước đá với đám thị vệ đang phụng mệnh ‘mời’ hắn về tẩm cung.
“Được rồi, nể tình quan hệ chúng ta cũng không tệ, cho ngươi một chuyện tốt.” Lưu Ly vui vẻ ôm tay Thư Kỳ, bộ dáng cười tươi như hoa khiến người ta gần như muốn hòa tan trước nụ cười của nàng.
“Chuyện tốt gì dạ?” Quả nhiên nàng vẫn rất tốt với đóa hoa hoàng thất yếu ớt là hắn, vừa rồi đúng là đã hiểu lầm nàng.
“Để ngươi được ra ngoài hít thở không khí một chút trong thời gian bị giam cầm, thế nào?” Tốt xấu gì cũng đã thông đồng làm bây… không phải, là đồng tâm hiệp lực một thời gian, nàng đương nhiên phải đối xử với hắn tốt một chút rồi!
“Lưu Ly~~~ Ta yêu ngươi quá à!” Nàng đúng là người tốt.
Lưu Ly đáp lại hắn bằng một nụ cười thật ngọt, xong quay lại nói với Thư Kỳ: “Hôm chúng ta thành thân để Phó Kỳ nam phẫn nữ trang làm kép múa, biểu diễn một phen cho mọi người giải trí, thế nào?”
Lời vừa nói ra, Phó Kỳ vốn còn đang cảm động đến mức muốn ôm nàng hiến hôn lập tức sửng sốt, sau đó–
“LƯU LY! NGƯƠI KHÔNG PHẢI NGƯỜI!!!!”
Một chuỗi tiếng cười vang vọng trong hoàng cung. Hôn sự vốn bị ngưng bây giờ lại bận rộn chuẩn bị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...