"Hôm đó, ngươi nói
kết hiềm khích cùng gia, hử? Làm gia suy tư ròng rã suốt ba ngày, nhưng
cuối cùng vẫn không hiểu ra gia với ngươi có thể kết hiềm khích gì?" Nạp Lan Lạc chế giễu nói.
Vân Vụ từ từ đổ mồ hôi lạnh, nàng đã hoàn
toàn đánh giá thấp trình độ da mặt dày của Nạp Lan Lạc, chẳng lẽ hắn làm loạn xiêm y của mình không tính là kết hiềm khích sao? Nhưng những lời
này làm sao có thể nói ra miệng được chứ? Hiện thời việc nàng có thể làm im lặng, lời gì cũng không thể nói.
Nạp Lan Lạc thấy nàng nghiêm mặt, một bộ dạng thề chết cũng không mở miệng, khóe miệng nhếch lên,
nói với Hòa Phong cùng Hòa Khí, "Trở về Dương Quang điện, lấy đồ mà hôm
nay gia kêu các ngươi chuẩn bị ra đi"
"Dạ, gia!" Hòa Phong cùng Hòa Khí hấp tấp rời đi.
Trong nội tâm Vân Vụ thầm kêu không tốt, chẳng lẽ hắn muốn dẫn mình đi để...
mở xiêm y? Hắn có ham mê thật quái gở a! Nàng giãy giụa một tý muốn nhân cơ hội chạy đi, bất đắc dĩ lại bị Nạp Lan Lạc điểm huyệt không thể nhúc nhích.
Khóe miệng Vân Vụ run run, đau khổ khẩn cầu nói, "Thế tử
điện hạ anh minh thần võ phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái, ta
biết sai rồi, ngươi thả ta ra đi, cái gì kết làm hiềm khích, ta chưa bao giờ nói qua như thế, kính xin điện hạ thả ta ra, ta sẽ tìm chết ở một
xó xỉnh nào là được rồi"
Gương mặt Nạp Lan Lạc di động phóng đại
trước mặt nàng, nàng lại như rơi vào cõi thần tiên, hơi thở của hắn cùng nàng chạm vào nhau, trái tim nhỏ đập bang bang không thể giải thích
nổi, mùi hương trên người hắn rất quen, giống như hương Thanh Liên sạch
sẽ sảng khoái, ách...tại sao lại nghĩ lung tung rồi, mình bây giờ còn
đang ở hiểm cảnh a...
Đột nhiên nàng cảm giác thân thể bị nhấc
bay lên không trung, lòng Vân Vụ rơi lộp bộp, xong rồi...xong rồi... có
chuyện không đúng rồi, đây coi như là dấu hiệu cướp sắc đầu tiên a, hắn
nhất định là đang kéo mình đi động phòng hoa chúc rồi...
Vân Vụ
khóc lóc nức nở, la to, "Điện hạ, ta chính là đại cô nương thanh bạch a, ta ba tuổi tang mẫu, bảy tuổi tang phụ, tám tuổi cả nhà chết hết, ta đã rất đáng thương rồi, tuy nói ta thường ngày hay thâu ít gom nhỏ, nhưng
vẫn luôn là bán nghệ không bán thân nha, ô ô..."
Nạp Lan Lạc rụt rụt khóe miệng, "Câm miệng!"
Vân Vụ bị hắn vỗ vào cái mông nhỏ, quả nhiên mặt đỏ lừ, lập tức ngậm miệng, tục ngữ đã nói, ba mươi sáu kế thì câm miệng... Ách, có được tính là
một kế không? A, sai rồi, nên là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mới đúng!
Nạp Lan Lạc khẽ cười một tiếng, "Bướng bỉnh!"
Không thể không nói, Vân Vụ bị hắn ôm trong ngực tuy có chút ít sợ hãi, nhưng mà ý thức lại nhịn không được mà muốn thân cận hắn, đây là cảm giác gì
đây?
Chẳng lẽ sự khi dễ của hắn đã thành thói quen của mình? Đây có phải là tiện mệnh trong truyền thuyết không?
"Ngô...Nạp Lan Lạc, ngươi thật là người tốt, người vô cùng tốt a" Miệng to của Vân Vụ vừa nghiền ngẫm thức ăn vừa nói, nhìn trên bàn đều là sơn hào hải
vị, tạm thời buông xuống hết mọi thành kiến đối với Nạp Lan Lạc, khen
ngợi hắn vài câu trái lương tâm.
Nạp Lan Lạc một tay chống cằm,
ngưng thần nhìn nàng chăm chú, đợi nàng đang lúc ăn uống vui vẻ thì tưới một ít nước lạnh, "Vì sao bụng của người còn chưa có phản ứng gì vậy?
Chẳng lẽ ta bỏ không đủ thuốc?"
Vân Vụ nghi hoặc "ừ" một tiếng,
động tác thì vẫn chưa dừng lại, nhưng câu tiếp theo nàng lại hoàn toàn
nghe rõ, "Quả thật là đã bỏ thiếu bã đậu rồi"
"Phốc...phốc..." Vân Vụ đứng dậy mắng to, "Nạp Lan Lạc, ngươi...ngươi... Nãi nãi cái chân ngươi!"
Nạp Lan Lạc miễn cưỡng cười nói, "Hàn Vương thật sự là tài hoa hơn người a, những câu hắn từng nói ở đại điện đã làm cho vô số cung nhân bắt chước, nhấc lên một hồi sóng gió, xem ra gia thật xem thường hắn rồi"
"Tạm biệt" Vân Vụ nghiến răng nghiến lợi, ôm bụng, không nghĩ sẽ cùng người
này giải thích, không nói hai lời vội vàng đi khỏi nơi này.
Nạp
Lan Lạc đột nhiên vui vẻ cười ha hả, cười cởi mở, như tắm gió xuân,
nhưng Hòa Phong giật nhẹ miệng nói, "Gia, cô nương nhà người ta tức giận bỏ đi, ngài còn cười"
"Đi tốt, gia thật vui lòng!" Nạp Lan Lạc vẫn mang ý cười trên mặt như cũ.
Hòa Phong, Hòa Khí hoan hô tung tăng như chim sẻ, chưa bao giờ bọn họ thấy
qua gia cười hăng hái như vậy, xem ra phải thường xuyên đi vòng cùng
nàng kia một chút a. Trong tâm bọn họ lặng lẽ tính toán, ngoại trừ nàng
tham tiền, còn là quỷ tham ăn, ừ, những thứ này dễ gạt gẫm, chỉ là... Vì sao gia lúc nào cũng vừa ý cô nương ngực to mà não nhỏ thế này?
Đợt chút... Ngực nàng lớn? Hòa Phong cùng Hòa Khí nhịn không được mình
trong đầu toát ra bóng dáng Vân Vụ để chứng thực một tý, được rồi...
Nàng được thông qua.
Đêm hôm đó, Vân Vụ chỉ biết mình ở nhà vệ
sinh suốt một đêm, sửng sốt vì không thả được ngay cả một cái rắm, khi
đó nàng liền biết mình đã bị Nạp Lan Lạc lừa, aiz, ngốc chết... đần chết mà!!!
Ngày thứ hai, Vân Vụ liền trốn trong phòng thở to mà ngủ, chưa từng nghĩ lại bị mụ Thích thượng nghi mặt đen bắt ngay tại trận.
"Phốc..."
Trong nháy mắt nàng cảm giác toàn thân bị khí lạnh xâm nhập, mạnh mẽ mở mắt
ra lại thấy Thích thượng nghi mang theo mọi người xoay quanh trước
giường mình, mắt lạnh quan sát tư thế ngủ "ưu nhã" của nàng, nàng run
cầm cập, cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc biết bản thân mình bị nước tưới
ướt.
"Vân Vụ lớn mật, lại còn không chịu dậy? Được... Nếu ngươi
không tự dậy nổi, người đâu, kéo nàng xuống" Thích thượng nghi mắt lạnh nghiêm túc trừng nàng, ánh mắt lại lộ ra một tia gian trá.
Hai cung nữ tiến lên không chút lưu tình kéo Vân Vụ xuống, nàng lạnh lùng nói, "Quỳ xuống!"
Tính tình Vân Vụ đột phát, hung hăng bỏ qua hai cung nữ bên cạnh, mắt lạnh
đối mặt cùng Thích thượng nghi, "Ta có làm gì sai đâu, vì sao phải quỳ?"
"Hừ! A Dung, nói cho nàng biết vì sao phải quỳ đi!!!" Cung nữ gọi là a Dung
này nàng biết, cũng là một tân cung nữ vừa tiến cung, ngày thường rất
kiêu ngạo ương ngạnh, hay khi dễ các cung nữ khác, nghe nói là cháu gái
của Thích thượng nghi, không trách được cáo mượn oai hùm.
A Dung đột nhiên xuất hiện trước mặt Vân Vụ giơ tay tát nàng một cái.
Vân Vụ sững sờ một lát, không nói hai lời liền tát trả về. Bà nội nó, sao
có thể để cho người khác khi dễ mình được chứ? Nạp Lan Lạc coi như
xong... Đợi chút, vì sao có thể tính Nạp Lan Lạc vào.
Mọi người
nhìn trên mặt a Dung có năm dấu tay còn đỏ hơn so với mặt Vân Vụ, nàng
ta khóc như mưa, ôm Thích thượng nghi nức nở, "Cô cô, cô cô, a Dung nghe theo lời ngài đi dạy dỗ nàng, kết quả lại bị nàng đánh ngược trở lại"
"Vân Vụ, ngươi làm càn!" Thích thượng nghi chỉ vào Vân Vụ mắng to.
Vân Vụ hừ lạnh một tiếng, "Thượng nghi đại nhân, chẳng lẽ nói cho ta biết
nguyên nhân vì sao phải quỳ, chính là một tát này hay sao?"
"Tiện tỳ, ngươi... Ngươi không biết cung nữ phải xưng hô nô tỳ sao? Hừ!"
Thích thượng nghi uy hiếp nói, "Ra bên ngoài đứng cho bản Thượng nghi,
không đến tối không cho phép nghỉ ngơi. Nếu ngươi không nghe, bản Thượng nghi sẽ bẩm báo lên Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó cho ngươi cút ra
khỏi cung. Trong cung không thể nuôi một nô tỳ xảo quyệt bực này!"
Vân Vụ nghe xong, muốn phản bác vài câu, ai ngờ nàng lại dùng cung uy uy
hiếp chính mình, nghĩ đến chỉ có thể bấm bụng bấm dạ, nếu như bị đuổi ra khỏi cung, nàng làm sao hoàn thành chuyện của mình? Phẫn hận nhìn a
Dung rồi đi ra ngoài.
Thích thượng nghi lạnh lùng cười một tiếng, xem tất cả các cung nữ còn lại nói, "Các ngươi đều thấy rõ, Vân Vụ đại
nghịch bất đạo, bản Thượng nghi dạy dỗ nàng thật tốt, nếu như bản Thượng nghi không có ở đây, các ngươi cũng có thể thay bản Thượng nghi dạy dỗ
nàng"
"Nô tỳ tuân mệnh" Chúng nô tỳ khom người cùng kêu lên
Ánh mắt a Dung hiện ra vẻ hung ác, cùng Thích thượng nghi mặt đối mặt cười sâu xa
Đến buổi tối, Vân Vụ xoa xoa bả vai mỏi nhừ của mình trở lại gian phòng,
biếng nhác nằm lười trên giường, lại xẹt búng lên, phẫn nộ quát, "Là ai? Là ai dám làm ướt giường của lão tử?" Căm tức nhìn các cô nương chung
quanh, lại không một người nào nhìn nàng, nàng lập tức nổi trận lôi
đình.
Giờ phút này a Dung ngược lại không nhanh không chậm nói, "Là ta, ngươi có bản lĩnh thì giáo huấn ta a"
Vân Vụ hít sâu một hơi, nắm chặt quả đấm, đi đến trước mặt a Dung bắt cổ áo nàng, "Ngươi nhất định phải chết!" Nghĩ tới chuyện hôm nay nàng hại
chính mình, hiện tại Vân Vụ hận không thể bóp chết nàng ta.
Ai ngờ a Dung lúc này gào khóc kêu to, "Ngươi đâu, giết người...Vân...Vân Vụ muốn bóp chết ta, cứu mạng, mau mau tới cứu ta a"
Khóe miệng Vân Vụ xé ra, nàng ta thật biết diễn kịch, vừa vặn cười được mở,
nàng xoay người thoáng nhìn, đối diện với mắt lạnh của Thích thượng
nghi, "Vân Vụ, xem ra hôm nay ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ triệt để. Người
đâu, kéo các nàng ra"
Không chờ những người khác đi lên, Vân Vụ đã buông a Dung ra.
Ai ngờ a Dung lại đột nhiên đụng vào góc tường, cái trán còn bị chảy máu,
một bộ dạng đáng thương, vài cung nữ thấy thế vội vàng chạy đến đỡ a
Dung.
Nàng đáng thương nói, "Vân Vụ, ta và ngươi không thù không
oán, ngươi vì sao muốn giết ta? Ta bất quá chỉ ngồi trên giường của
ngươi một chút, ngươi liền đẩy ta vào tường, ngươi rắp tâm muốn làm gì?"
"Ngươi...Ngươi nói hưu nói vượn, lão tử ta hiện tại sẽ giết ngươi!" Vân Vụ giờ phút
này đã không khống chế nổi tâm tình của mình, xúc động đi lên phía
trước, lại bị một tiếng gầm làm dừng bước.
"Dừng tay! Vân Vụ, tối nay ngươi không cần ngủ, đem hồ cá ở hậu hoa viên Thượng Nghi cục lắp
đầy, bản Thượng Nghi sẽ tha thứ cho hành động này của ngươi"
Mọi
người đều biết, hồ cá ở hậu hoa viên bị thủng, vĩnh viễn cũng sẽ không
lắp đầy, rất rõ ràng là Thích thượng nghi này đang làm khó dễ nàng,
nhưng nàng lúc này... lại chỉ có thể để mặc cho người ta làm khó dễ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...