"Phù...phù...phù..."
Thu Nguyệt Khê một tay đang an ủi trái tim đang nhảy bang bang lên của
mình, tay kia vội vàng rờ rờ gương mặt đang hồng thấu kia, "Hắn...hắn
vừa mới làm gì với ta vậy cà?"
Đại não của nàng đang dừng ở giữa
chương, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng vỗ bẹp một cái vào bắp đùi, mẹ
nó...đau, Thu Nguyệt Khê gào to một tiếng, "Ta có nhầm lẫn gì hay không, hắn vừa rồi...vừa rồi...hôn ta?"
"Cái này...cái này...đây chính
là lần đầu tiên ta bị người khác hôn" Thu Nguyệt Khê đột nhiên khí cấp
lên não nói, "Nạp Lan Lạc này thật quá đáng, muốn hôn...cũng phải để lão tử ta hôn hắn trước mới đúng chứ!"
********************
Trong Diệu Âm các, một mỗ nữ nhân ngồi ngay góc khuất than thở, mượn rượu giải sầu...
Mặc Lan Hoa xinh đẹp quyến rũ đi tới giễu cợt, "Ai ui, đường đường đường
đường đại danh đỉnh đỉnh Thu gia nhị tiểu thư,hôm nay sao lại không còn
kiêu ngạo ương ngạnh nữa rồi? Chẳng lẽ vừa ý nam tử nhà ai rồi à, bởi vì không chiếm được nên lúc này mới ngồi đây buồn bực không vui phải
không?"
Mặc Lan Hoa là hoa khôi của Diệu Âm các, đương nhiên, mỗi nữ tử ở đây đều bán nghệ không bán thân, Thu Nguyệt Khê cũng thường
thóa mạ, mẹ...rõ ràng đây chính là kỹ viện, còn muốn dựng thẳng lên cái
đền thờ trinh tiết làm gì, bó bó bạc lớn như vậy mà không lấy, rõ ngốc!!
Nàng cùng Mặc Lan Hoa hai người đều chằm chằm nắm bắt cơ hội để quở trách
lẫn nhau, Mặc Lan Hoa âm thầm mắng, đều là do nha đầu Thu Nguyệt Khê này bắt mình gọi nàng là "đường đường đường đường đại tiểu thư", "đường
đường" thôi không được, mà chính phải là "đường đường đường đường" mới
chịu...
Hoa cô cô đi lên trước cầm quạt tròn gõ đầu Mặc Lan Hoa
một cái, Mặc lan Hoa cả kinh kêu lên một tiếng, "Ai nha, Hoa cô cô,
người thường ngày vẫn ghét nhất nàng không có việc gì làm sẽ tới phá rối việc làm ăn của người, mà hôm nay vẫn giúp đỡ nàng ta là ý gì a?"
"Ngươi bớt om sòm một chút đi, không thì người nào đó sẽ biến ngươi trở thành
người câm luôn cho mà xem" Hoa cô cô sẵn giọng nói.
(Vui lòng theo dõi tại diendan.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Mặc Lan Hoa mị hoặc cười một tiếng, "A, quả thật là ta nói đúng rồi phải
không? À, đúng rồi, Thu Nguyệt Khê, hôm qua đại tiểu thư nhà ngươi ở
Xuân Hương đường hát một khúc Bạch đầu ngâm, hôm nay cả Tần Hoài này ai
mà không biết, các thanh lâu khác đều hát khúc hát mà Thu Nguyệt Lạc phổ ra, rồi lại có người nói có một nam tử vì nụ cười của mỹ nhân, đã đem
Tần Hoài tam cảnh đổi thành Tần Hoài tứ cảnh, mà cảnh đẹp thứ tư của Tần Hoài chính là Thu gia đại tiểu thư, ha...ha..." Sau khi cười, lại tiếp
tục nói chen vào, "Thu Nguyệt Khê, ngươi có phải cũng muốn tìm được một
nam tử như vậy hay không a?"
"Mặc Lan Hoa, ngươi có phải đã thành một bà ba hoa bình thường nơi phố chợ rồi hay không, tiểu thư ta nơi
này uống rượu, ngươi đến nơi này nói...làm rượu cũng pha lẫn nước miếng
của ngươi rồi đây này" Thu Nguyệt Khê đem ly rượu trong tay đổ lên mặt
đất, hàm hàm hồ hồ nói, "Uy, ngươi cảm thấy tiểu thư ta đây là loại
người không thể tìm được nam nhân như vậy hay sao?"
Thu Nguyệt
Khê sớm đã say men rượu, mượn rượu nên cũng bắt đầu trở nên điên điên
khùng khùng, Mặc Lan Hoa cười như câu hồn, "Đừng đi, toàn bộ nam tử Tần
Hoài này có người nào dám muốn ngươi đâu?"
"Tại sao không có?" Vẻ mặt Thu Nguyệt Khê đau khổ, ngửa đầu lên uống sạch ly rượu, "Mẹ nó..cay chết ta!"
"Mặc Lan Hoa, tiểu thư ta nói cho ngươi biết, nếu như ta xem trọng nam tử
nào, hắn nếu không dám cưới ta, tiểu thư ta liền bắt trói hắn quăng lên
kiệu tám người khiêng mang về"
"Nói bậy, có cô nương nào dùng
kiệu tám người khiêng để cưới một nam tử đâu, nha đầu chết tiệt này bắt
đầu nói bậy rồi" Hoa cô cô nói.
"Uy, khẩu khí thật lớn nha!" Mặc
Lan Hoa ung dung cười một tiếng, "Ai uy, đường đường đường đường Thu
tiểu thư của ta ơi, ta còn không biết ngươi là người phương nào sao, mà
lại dám đem nam tử nhà người ta quăng lên kiệu tám người khiêng, nói
không chừng nam tử đó không bị ngươi dọa chạy mới lạ"
Thu Nguyệt
Khê đột nhiên đập chén rống to, "Đánh cuộc, vậy thì chúng ta đánh cuộc
đi Mặc Lan Hoa! Tiểu thư ta bây giờ sẽ dẫn ngươi đi tìm nam tử ái mộ ta, nếu hắn ngoan ngoãn trong tay ta, ngươi đưa ta hai trăm lượng bạc, sau
đó làm trâu làm ngựa cho ta một tháng, thế nào?"
"Tốt...Vậy nếu ngươi thua thì sao đây?"
Thu Nguyệt Khê rì rầm một tiếng, lưu loát nói, "Tiểu thư ta sẽ không thua"
"Vậy không được, không có tiền đặt cược cho ta thật không có ý tứ nga. Như
vậy đi, nếu hắn chạy mất, ngươi phải chuộc thân cho ta, còn phải đón ta
về Thu phủ, cung phụng ta như Bồ Tát sống, được không?"
"Hừ, tốt
lắm, tiểu thư ta...nấc...ta...nấc...ta nhất định sẽ cho ngươi thua tâm
phục khẩu phục...nấc" Thu Nguyệt Khê say bí tỉ, mông lung đi ra khỏi
Diệu Âm các, đi về phía nhà gỗ.
Mặc Lan Hoa hướng về phía trên lầu một hô lớn, "Các tỷ muội, đi theo cô nương ta xem kịch vui nào"
"Dứt lời, một đám nữ nhân ùn ùn kéo xuống lầu, người đẩy người nhường, tranh nhau đi xem kịch vui.
Thu Nguyệt Khê lắc lư đi vào nhà gỗ, chứng kiến nam tử phong hoa tuyệt đại, bạch y bồng bềnh đang nằm trên ghế dựa phơi nắng, ngô....Mặc dù bây giờ đang vào hoàng hôn rồi, nhưng cứ coi như là phơi nắng, phơi nắng không
được thì phơi ánh trăng cũng được.
Thu Nguyệt Khê lảo đảo đi qua, nấc cục, "Nạp Lan Lạc, ngươi đứng lên cho ta"
Nhìn hắn nhắm mắt nhưng không nói, Thu Nguyệt Khê hô to lần nữa, "Ngươi đứng lên có nghe hay không?"
Nạp Lan Lạc nhíu mày nói, "Chuyện gì?"
Thu Nguyệt Khê mượn rượu hỏi, "Ngươi nghe đây, nếu ta mang kiệu tám người
khiêng đến cưới ngươi, ngươi có dám lên hay không? Nấc..."
(Vui lòng theo dõi tại diendan.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Nạp Lan Lạc buồn cười mở mắt hỏi, "Thu Nguyệt Khê, ngươi có biết bây giờ
ngươi đang nói gì hay không? Thiên hạ này có cô nương nào lại đem kiệu
tám người khiêng đi cưới một nam tử bao giờ đâu chứ?"
"Ai nói
không có, ta chính là cô nương đó, nấc..." Thu Nguyệt Khê đến gần bên
hắn nói, "Ngươi nói trước đi, có dám hay không?" Nạp Lan Lạc nhắm mắt
không nói, tiếp tục phơi...ánh nắng sắp tàn.
Thu Nguyệt Khê buồn
rầu gãi đầu, này là ý gì chứ? Ai nha, không quản nữa, nàng hướng hắn nhe răng trợn mắt nói, "Nạp Lan Lạc, mấy hôm nay ngươi còn đối với bổn cô
nương ôm ôm ấp ấp, nói chuyện tình cảm, chẳng lẽ ngươi đang thả rắm hay
sao?"
"Thu Nguyệt Khê, nếu như ngươi thật sự muốn cưới gia, có thể, nhưng để khi tỉnh rượu thì nói với gia một lần nữa, như thế nào?"
Sau đó, Nạp Lan Lạc không nghe được Thu Nguyệt Khê trả lời bất kỳ lời nào,
lại đột nhiên cảm thấy thân thể bị vật gì đó đè lên, vừa mở mắt nhìn,
hắn không khỏi cười sủng ái.
Nguyên lai là nàng cũng đối với mình yêu thương nhung nhớ nha, nhìn kỹ gương mặt nhỏ nhắn của nàng, người
vừa uống rượu, nên gương mặt trở nên ửng đỏ, trông thật đáng yêu.
"Ngươi..." Lời nói chưa ra hết, môi lại bị Thu Nguyệt Khê chặn lại, thân thể Nạp Lan Lạc cứng đờ, lập tức trở nên sửng sốt.
Không lâu sau, Thu Nguyệt Khê nấc lên một tiếng mới chịu buông hắn ra, hài
lòng nói, "Đây coi như là ấn ký của ta, ngày khác ta liền mang kiệu tám
người khiêng đến rước ngươi vào cửa"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc nhếch lên, "Đừng mơ tưởng!"
Hắn xoay người một phen, liền đem Thu Nguyệt Khê áp chế dưới thân thể hắn,
đột nhiên đem môi khắc lên môi nàng một lần nữa, đôi môi trong trẻo
nhưng lạnh lùng không hề giới hạn ở nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, mà là
cạy môi của nàng ra, chiếc lưỡi lạnh lùng trôi vào trong miệng, tham lam cướp lấy hơi thở thuộc về nàng, nàng vừa uống rượu, nên trong miệng
tràn ngập hơi rượu, Thu Nguyệt Khê nằm ở nơi đó không hề nhúc nhích,
chẳng qua đột nhiên muốn nấc cục, nên thân thể có hơi run run một tý.
Khóe miệng hắn cười yếu ớt, nữ nhân không tim không phổi như vậy, có nam nhân nào không muốn chứ?
Nạp Lan Lạc tiếp tục động tác của hai người, tay nhẹ nhàng đắp lên mắt Thu
Nguyệt Khê, hắn cũng tùy ý nhắm mắt lại, không để ý tới việc vặt nơi
trần thế.
Hắn dịu dàng hôn nàng, giống như đang thưởng thức sự
tốt đẹp nhất của thế gian, lưỡi hắn nhẹ nhàng thăm dò, ôm lấy lưỡi nàng
như muốn cùng nàng nhảy múa...
Thu Nguyệt Khê lại muốn nấc cục,
nhưng lại bị hắn hôn đến nỗi muốn thở gấp cũng không được, nên chỉ có
thể run run thân thể một cái...Thật là sát cảnh đẹp a.
"Thật
không nghĩ tới, nha đầu Thu Nguyệt Khê chết tiệt này thật đúng là đã tìm được người mà!" Mặc Lan Hoa đang yên lặng mở miệng, các cô nương đi
theo chung quanh mở miệng, "Mặc Lan Hoa, ngươi xong rồi, đến lúc đó
người liền phải làm trâu làm ngựa cho nha đầu đó đi. Ha ha..."
Tiếng cười của mọi người truyền tới, làm cho Nạp Lan Lạc lúc này mới chú ý
tới xung quanh còn có một đống nữ nhân ở đây đang nhìn, nên tạm thời
buông tha Thu Nguyệt Khê ra sau, ánh mắt hung hăng quét tới, hù dọa cả
đám người đều không dám lên tiếng, nhưng...
"Nha đầu chết tiệt
kia, ngươi thực làm cho lão nương mất mặt rồi! Mấy ngày không gặp mặt,
ngươi ở đây dám dấu nam nhân, xem lão nương ta không..." Thu phu nhân
tức miệng chửi ầm lên, định thần lại nhìn thấy lại là Nạp Lan Lạc, nên
lập tức biến thành một tiểu nữ tử ôn nhu nói, "Ngài...tại sao lại là
ngài a?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc rụt rụt, tại sao lại toát ra một
người làm phiền hắn nữa vậy, đột nhiên từ trên cây nhảy xuống bốn người, hai nam hai nữ, đều mặc lục cẩm y, cùng nhau cung kính nói, "Chúa
thượng, thuộc hạ rốt cuộc cũng tìm được ngài rồi"
Mộc Mộc đen mặt, nữ tử này dám quyến rũ chúa thượng, thật sự là...thật sự là...quá đáng mà.
Khóe miệng Nạp Lan Lạc co rút lần nữa, hôm nay như thế nào mà lại như vậy chứ...
Thu phu nhân đi đến trước mặt Nạp Lan Lạc cung kính nói, "Nghe nói ngài bị
thương vẫn còn nghiêm trọng. Không bằng ngài hãy chuyển sang Thu phủ
nghỉ ngơi đi. Vừa vặn ta cũng muốn dẫn tiểu nữ về nhà, hai người các
ngươi đều quen biết, đến lúc đó, để cho nàng chiếu cố ngài thật tốt,
được không?"
Nạp Lan Lạc suy nghĩ một chút, trên người mình đúng
là vẫn còn vết thương chưa lành, vào trong phủ của bọn họ, để bọn họ
nuôi cũng tốt, khẽ gật đầu, "Làm phiền rồi!"
(Vui lòng theo dõi tại diendan.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Thu phu nhân cười ha ha một tiếng, hướng về phía nhà gỗ hô to, "Vú nương,
tiểu Hồng, A Lực, mau thu dọn đồ đạc cho nhà đầu chết tiệt này đi, mang
nàng hồi phủ..."
"Aiz...Được" Bên trong nhà gỗ, ba người trăm miệng một lời nói.
Nạp Lan Lạc nhắm mắt không nói thêm lời nào, nữ nhân này lại gieo họa như
vậy cho mình, hôm nay làm cho nhiều người như vậy nhìn đến rồi chê cười, đang lúc nghĩ ngợi, hắn phát giác Thu Nguyệt Khê lại không có bất kỳ
phản ứng nào, mở mắt ra nhìn, nữ nhân này, rõ ràng là ngủ thiếp đi
rồi....
Hừ...Tốt...Thật sự rất tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...