Ở một địa phương bí mật, cuộc họp bàn về tình hình hiện tại của Thiên Thái Giáo đang được diễn ra.
Người chủ trì là thái tử điện hạ, Nam Long Châu. Trong số những người có mặt
tại đây, có một số gương mặt quen thuộc như Thương thần y, Kiếm lão,
Tang Ly…
Trong lúc mọi người đang bàn bạc xôn xao thì Tang Ly lại chọn một góc khuất, tựa lưng ngã ngớn trên ghế, điệu bộ bất cần, không
hợp tác.
Mọi người dường như đã quá quen với thái độ của Tang Ly, chẳng ai buồn lên tiếng quở trách.
Đột nhiên, Nam Long Châu lên tiếng hỏi:
– Tiểu vương gia có ý kiến gì không?
Tang Ly nghe Nam Long Châu nhắc đến tên mình cũng không buồn nâng mí mắt,
những người còn lại đều quay sang nhìn Tang Ly chờ đợi.
Mãi một lúc sau, Tang Ly mới bật nói:
– Không! Ta không có ý kiến! Các ngươi cứ tiếp tục thảo luận đi, không cần hỏi ta.
Có một số người nhíu mày, bất mãn với thái độ của Tang Ly. Nếu như không
phải hắn là con của Trấn Vương và thái tử đứng ra bảo lãnh cho hắn, cuộc họp quan trọng thế này liệu có phần cho hắn tham gia hay sao.
Nam Long Châu vẫn giữ nụ cười, quan tâm nói:
– Ít ra ngươi có thể nói một chút suy nghĩ hiện tại của mình…
Tang Ly liếc mắt nhìn Nam Long Châu, hỏi:
– Ngươi thật muốn nghe?
Nam Long Châu vui vẻ chờ hắn nói.
Tang Ly nhàn nhạt mở miệng.
– Hiện giờ, ta muốn…
Ai nấy đều lóng tai nghe. Nào ngờ, câu tiếp theo của Tang Ly lại là:
– … về nhà!
Đồng loạt mọi người đều biến sắc, cả nụ cười của Nam Long Châu cũng trở nên
cứng ngắt. Đúng là hắn có ý muốn trêu đùa, hắn biết rõ Tang Ly sẽ không
đưa ra bất cứ một ý kiến nào, chỉ là không ngờ Tang Ly lại tùy ý như
vậy, chẳng xem những người ở đây ra gì.
Thương thần y thở dài ngao ngán, Kiếm lão nổi giận siết chặt tay lại.
Tang Ly nhìn thấy hết toàn bộ biểu tình của những người ở đây, hắn cũng không bận tâm, thờ ơ nói:
– Chính ngươi bảo ta nói!
Nam Cung Châu thu lại tầm mắt. Có người bất mãn lên tiếng mỉa mai:
– Chắc ở nhà có mỹ nhân đang chờ nên tiểu vương gia mới gấp gáp như vậy. Ai bảo ngươi là “Trấn Vương” đâu…
Tang Ly liếc nhìn người vừa nói, lạnh giọng đáp:
– Ta đúng là “Trấn Vương” đây…
Tang Ly là người kế thừa vương vị và cả danh gọi Trấn Vương của phụ vương.
Nghe Tang Ly nói như vậy, ai nấy liền nổi giận, tại sao Trấn Vương một đời
oai hùng lại có hậu nhân vô tri như vậy. Kiếm lão đứng dậy, chỉ tay vào
mặt Tang Ly, quát lớn:
– Ngươi im miệng cho ta. Đừng bôi bác danh hiệu của phụ vương ngươi.
Tang Ly im ỉm không quan tâm. Bộ dạng vô phép vô tắc của Tang Ly càng làm Kiếm lão nổi trận lôi đình.
– Ngươi vì chìm đắm trong tửu sắc mà không thèm để tâm đến việc trả thù cho phụ vương…
Tang Ly nhíu mày.
– Ngươi bị ả yêu nữ kia mê hoặc ra thế này ư!!!
Tang Ly đứng dậy, lạnh lẽo nhìn Kiếm lão, nghiêm giọng nói:
– Việc ta làm, không liên can đến nàng. Ngài không được phép bôi nhọ nàng!
Thương thần y lắc lắc đầu, hai người này trước giờ chưa từng nhịn nhau một câu nào.
– Thái độ của ngươi đối với sư phụ của mình là như vậy sao? Ngươi vì một
nữ nhân mà chống đối lại ta, ngươi còn nói không phải ả mê hoặc ngươi…
Tang Ly lúc này cũng thật sự nổi giận.
– Ta đã nói không được bôi nhọ nàng. Không một ai có tư cách chê bai, khinh rẻ nàng.
– Ta cũng không có quyền sao?
– Phải!!!
Râu của Kiếm lão vì tức giận dựng ngược cả lên, nếu hắn có cầm theo kiếm thì hắn đã rút ra cho Tang Ly mấy nhát rồi.
Cuối cùng, Nam Long Châu cũng phải lên tiếng dàn xếp:
– Thôi được rồi. Mỗi người hãy nhịn một câu đi. Kiếm lão, Tang Ly tuổi
trẻ bồng bột, ngài không nhất thiết phải so đo với hắn. Tang Ly, ngươi
cũng ngồi xuống đi.
Hai người vẫn trừng nhau thêm một lúc mới
chịu quay về chỗ ngồi của mình. Lần này, Tang Ly khoanh tay trước ngực,
hai mắt nhắm tịt, không thèm nghe ai nói nữa.
Cuộc họp được tiếp tục trong không khí trầm mặc và kết thúc sớm hơn dự kiến.
Đến lúc cuộc họp kết thúc, Tang Ly mở mắt thức dậy, rồi lập tức bỏ đi.
…
Còn Nguyệt Vô Thường, hôm nay bỗng nhiên nẩy ra hứng thú đi dạo phố.
Y phục màu đỏ của nàng nổi bật so với khung cảnh xung quanh, nàng cứ thư thả bước đi trên con phố đông người.
Một đứa nhỏ chuyên móc túi phát hiện ra Nguyệt Vô Thường, nhìn bề ngoài
tưởng rằng Nguyệt Vô Thường là tiểu thư ngu ngơ bước ra từ chốn khuê
phòng, liền nẩy ý định xấu.
Nó mặc áo bố bình dân nhưng được giặt giũ kỹ càng, trên tay xách nhiều linh tinh khác, bước nhanh tới chỗ
Nguyệt Vô Thường. Giống như kế hoạch sắp đặt từ trước, nó vờ như vô tình va phải Nguyệt Vô Thường, những thứ đang cầm rơi đầy trên đất, đa phần
là đồ chơi này nọ không có giá trị nhiều lắm.
– Xin lỗi tỷ tỷ… xin lỗi…
Nó thành tâm hối lỗi vừa cuống quýt nhặt những thứ rơi vãi trên đất,
Nguyệt Vô Thường cũng cúi xuống nhặt giùm nó vài thứ rơi gần mình.
Nó chạy lại gần Nguyệt Vô Thường, đón lấy những thứ nàng nhặt hộ nó, tươi cười khen ngợi:
– Tỷ tỷ, tỷ thật tốt quá…
Xong xuôi, nó liền nhanh chóng bỏ đi. Nguyệt Vô Thường cũng không biểu hiện gì, chỉ lẳng lặng đi theo hướng nó biến mất.
Sau khi nó chạy khỏi nơi đó liền tấp vào một con hẻm nhỏ, hất những thứ đồ
chơi cũ kỹ trên tay xuống, thích thú nhìn túi tiền vừa trộm được của
Nguyệt Vô Thường.
– Ha ha ha… đúng là ngốc nghếch. Khen vài câu sẽ trở thành thật sao…
Nó mở túi tiền ra xem, trong đó không có một ngân lượng nào mà là một mảnh ngọc bội. Nó nhíu mày, thật không ngờ nhìn phú quý như vậy mà trên
người Nguyệt Vô Thường chẳng có một xu, dù sao mảnh ngọc bội này cũng
đáng giá.
Nó thu lấy mảnh ngọc định tiếp tục chạy trốn, nào ngờ, cơ thể hắn trở nên cứng ngắt.
– Tại… tại sao lại như vậy…
Lúc này, Nguyệt Vô Thường cũng đã thong dong đi tới.
– Tiểu tặc, ngươi tưởng trộm đồ của người khác đơn giản lắm sao.
Đứa móc túi nhìn Nguyệt Vô Thường bằng ánh mắt khiếp đảm.
– Trả lại túi tiền cho ta!
Nguyệt Vô Thường xòe tay và ra lệnh.
Đứa móc túi nhìn Nguyệt Vô Thường khó chịu, cả người nó bị cứng ngắt thế này, làm sao giao ra?
Nguyệt Vô Thường nói:
– Tay ngươi có thể cử động.
Đứa móc túi nghe mà không tin, thử cử động cánh tay thì thật cử động được,
dù rất miễn cưỡng. Nó lại càng sợ hãi đối với Nguyệt Vô Thường hơn.
Nó chầm chậm móc túi tiền của nàng ra trả lại.
Nguyệt Vô Thường kiểm tra lại bên trong, ngọc bội vẫn còn nguyên vẹn mới nhàn nhạt nói:
– Lần này xem như trừng phạt nhỏ, ngươi hãy đứng đây hai canh giờ đi.
Đứa ăn mày há hốc mồm, dở khóc dở cười.
Nguyệt Vô Thường quay đầu đi, đột ngột, mảnh ngọc bội trên tay nàng bị giựt mất.
Nguyệt Vô Thường cau mày nhìn kẻ vừa cướp ngọc bội của mình. Đó là một nữ nhân đội đấu lạp, có khăn trùm rũ xuống che kín mặt mũi. Người đó lạnh lùng
lên tiếng hỏi:
– Ngươi là gì của Tang Ly?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...