Thấy người nằm trên mặt đất kêu thảm thiết liên tục, ông chủ hít sâu một hơi, nỗ lực nặn ra một nụ cười nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Dù sao sau này cũng là đồng nghiệp, nếu quan hệ quá căng thẳng thì sau này khó hợp tác được, cậu mau bảo cô ấy dừng tay đi.”
“Ý ông chủ là?” Thích Mộ Dương nhướng mày.
Ông chủ lập tức nói: “Người này tôi nhận.”
Lúc này Thích Mộ Dương mới vừa lòng: “Chúng ta trao đổi cụ thể về vấn đề tiền lương.”
“… Hiện tại là lúc nói chuyện này sao?” Ông chủ cạn lời.
Thích Mộ Dương giống như không nghe thấy ông ta nói gì: “Cậu ấy phải đi học từ thứ Hai đến thứ Sáu, chỉ rảnh thứ Bảy, có thể làm ca ngày, lúc khác chỉ đi làm được vào buổi tối, nhưng không thể ở cả đêm, có thể cố định mấy tiếng, cụ thể từ từ nói, lương không thể so sánh với làm full time, điều này chúng tôi hiểu, chỉ cần không quá ít thì đều có thể thương lượng.”
“Được được được, những việc này lát nữa lại nói, cậu bảo cô ấy dừng lại trước đi.” Ông chủ cảm thấy sắp to đầu luôn.
Thích Mộ Dương quét mắt liếc ông ta, sau đó chậm rãi đi về phía trước, vươn tay ra bắt lấy nắm tay vừa giơ lên của Chử Tình.
Chử Tình sắc bén quay đầu lại, nhìn thấy là cậu ta thì dừng một lát, thu lực đứng thẳng: “Làm gì vậy?” Thoạt nhìn cô rất bất mãn vì bị quấy rầy.
Thích Mộ Dương không chút để ý hỏi: “Đi ăn lẩu không?”
Ánh mắt Chử Tình lập tức sáng lên: “Đi!”
Mọi người ở đây: “…” Cứ vậy là được?
Thích Mộ Dương lười để ý cái nhìn của những người khác, trực tiếp mang Chử Tình rời đi, đám anh em nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đuổi theo, chỉ để lại tên đang nằm trên mặt đất cùng đám người ăn dưa thộn mặt ra không biết nên nói gì.
Đến tận lúc vào quán lẩu, Chử Tình mới đột nhiên nhớ đến việc làm thêm: “A…”
“Đừng 'A' nữa, ông chủ đã đồng ý thuê cậu, chờ cơm nước xong đến trao đổi kỹ càng tỉ mỉ là được.” Thích Mộ Dương vừa nói chuyện, vừa cầm cái bát nhỏ bắt đầu lấy đồ chấm.
Chử Tình nhìn thấy cậu ta cho đậu phộng, hạt mè, ớt cay vào nước tương, lập tức "chậc" một tiếng: “Trùng hợp thật, tôi cũng thích ăn như vậy.”
Thích Mộ Dương nhìn vào trong bát nước chấm của Chử Tình, quả nhiên thấy giống y như bát mình, lập tức hơi ghen tị: “Đây là cách ăn của mẹ tôi.” Chẳng lẽ mẹ cũng dạy cậu ấy rồi?
“Tôi thì không phải, đây là tự tôi thử rồi chọn ra.” Chử Tình vừa múc gia vị vừa nói.
Thích Mộ Dương ngừng một lát: “Mẹ cậu không dạy cậu sao?”
“Mẹ tôi? Bà ấy chưa bao giờ ăn món này bởi thấy nó quá mùi, bình thường tôi vẫn hay ăn với bạn.” Chử Tình nói xong thì nhớ tới người mẹ có thói quen sạch sẽ của mình, nhịn không được nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này dừng ở trong mắt Thích Mộ Dương lại có chút chua xót, rõ ràng mẹ rất thích ăn lẩu, lại nói với cô là không thích, chắc là không muốn ăn cùng cô nên viện cớ.
… Cùng là con riêng, có người không những không có tiền còn chưa từng ăn lẩu với mẹ, có người cầm mười mấy vạn tiền sinh hoạt phí, đôi mắt Thích Mộ Dương hơi nheo lại.
“Nghĩ gì vậy?” Chử Tình nghi hoặc liếc cậu ta.
Thích Mộ Dương: “Nghĩ cách để mẹ tôi ly hôn với bố.”
Chử Tình: “…” Lại nữa, lại phát bệnh.
Mấy người ăn lẩu xong thì đi quán net trao đổi cụ thể về công việc với ông chủ. Đến lúc chuẩn bị về trường cũng đã hơn mười giờ tối. Chử Tình đến mấy quán cơm gần quán net mua cơm, sau đó qua tiệm bánh kem mua đồ ngọt, đóng gói xong xách trên tay.
“Cậu chưa ăn no sao?” Nhóc Mập kinh ngạc.
Chử Tình lắc đầu: “Không phải, mua cho Thích Vị Thần.”
“Thích Vị Thần?” Nhóc Mập hít hà một hơi, dẫn đến sự chú ý của vài người khác.
Chử Tình bật cười: “Gặp quỷ à? Có cần kinh ngạc như vậy không?”
Không kinh ngạc được sao, đại ca của tôi đang theo đuổi cậu, cậu lại đi mua cơm cho nam sinh khác. Nhóc Mập vừa nói thầm trong lòng xong thì đột nhiên nhớ tới mấy lần nhìn thấy Chử Tình và Thích Vị Thần đi cùng nhau, thoạt nhìn giống như quan hệ rất tốt, tức khắc cậu ta bắt đầu lo lắng.
“Mua những thứ này cho cậu ta làm gì?” Thích Mộ Dương nhíu mày.
Chử Tình dừng một lát: “Hai ngày nay căng tin trường học chỉ bán cơm phần, cậu ấy không thích.”
“Đưa tôi đi, tôi cùng phòng ký túc với cậu ta.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.
Chử Tình nghe vậy, lập tức đưa đồ cho cậu ta, hai người cũng không nói thêm gì, cũng không hề biết Nhóc Mập đang rầu thúi ruột thay họ.
Chử Tình đưa đồ cho Thích Mộ Dương xong thì mặc kệ, về ký túc xá là ngủ luôn, sáng sớm hôm sau cô ngồi xe bus đi thẳng đến quán net làm việc, kết quả vừa làm được một lúc thì thấy Thích Mộ Dương đen mặt đi vào.
“Tôi gửi tin nhắn cậu không nhận được sao?” Cậu nóng nảy hỏi.
Chử Tình sửng sốt một lát rồi cúi đầu mở điện thoại, mới phát hiện tin nhắn nói khi nào ra ngoài thì gọi của cậu ta, cô khó hiểu nhìn về phía cậu ta: “Gọi cậu làm gì?”
“Tôi đến chơi không được hả?” Thích Mộ Dương không vui hỏi lại.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Được được được, cậu thích làm gì thì làm.”
“Lần sau đến đây nhớ phải gọi tôi.” Thích Mộ Dương bạnh mặt nói, nói xong gọi quản lý mở máy.
Chử Tình dừng một lát, cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu ta bảo mình gọi cậu ta: “Không yên tâm tôi ở đây một mình à?”
“Đừng tự mình đa tình!” Thích Mộ Dương lập tức phủ định, chỉ là lỗ tai hơi phiếm hồng.
Chử Tình bật cười: “Thực lực của tôi như thế nào cậu còn không biết sao, còn phải cẩn thận như vậy nữa.”
“Cậu biết cái gì! Cách xa tôi ra, tôi muốn chơi game.” Thích Mộ Dương chưa nói được mấy câu đã đuổi người.
Chử Tình bĩu môi, vừa định tiếp tục trêu cậu ta thì bị ông chủ gọi đi dọn vệ sinh quán. Thích Mộ Dương nhìn thấy cô làm việc thì không vui nhíu mày, rất muốn lôi người đi, nhưng cậu ta biết nếu mình làm vậy thật, có khi bạn bè cũng không được làm nữa.
Chử Tình cũng không cảm thấy gì, dù sao không phải ngày nào cũng có người đến quán gây rối, nhưng tiền lương của cô thì đương nhiên phải trả mỗi ngày, vậy nên việc ngày thường quét tước, dọn dẹp vệ sinh là chuyện cực kỳ bình thường.
Ông chủ đi tản bộ một vòng về nhìn thấy quán sạch sẽ hơn hẳn thì khá vừa lòng, dặn dò cô lúc không bận có thể tranh thủ chơi game.
Tên hôm trước bị cô đánh nghe được, chờ ông chủ đi rồi thì bắt đầu nói mát: “Làm con gái cũng tốt thật, có nhiều người thương hương tiếc ngọc, nếu lẳng lơ chút có khi không cần làm gì vẫn có tiền tiêu, nếu tao là phụ nữ có phải tốt không.”
“Mày cũng là đàn ông, phải biết đàn ông cũng dựa vào khuôn mặt, về rải nước tiểu soi cho kỹ, mặt dài như con dê giống mày biến thành nữ thì có ai muốn không?” Chử Tình nhìn lướt qua mái tóc nhuộm xanh cùng với khuôn mặt sưng to dưới mái tóc xanh của tên kia.
Tóc Xanh lập tức đập bàn: “Mẹ mày có giỏi nói lại lần nữa!”
“Được rồi, sau này mọi người đều là đồng nghiệp, đừng căng thẳng.” Quản lý quán net chạy vội ra khuyên.
Thích Mộ Dương đang chơi game trong một góc chú ý đến động tĩnh bên này, ánh mắt cậu ta hung ác trong nháy mắt, tuy Chử Tình không nhìn thấy nhưng vẫn xua xua tay về phía cậu ta, sau đó cười tủm tỉm hỏi Tóc Xanh: “Lại muốn bị đánh à?”
Cô nói xong thì bóp bóp tay, khớp xương phát ra tiếng vang "rắc rắc" như đang chuẩn bị khởi động trước khi đánh nhau. Tóc Xanh nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, sau cùng oán hận quay đầu rời đi.
“Hèn!” Chử Tình "chậc" một tiếng.
Quản lý quán net hết nhìn người này lại nhìn người kia, sau đó ho khan một tiếng rồi về quầy thu ngân.
Chử Tình không có việc gì làm bèn chạy ra chỗ Thích Mộ Dương xem cậu ta chơi game, đến buổi chiều Tóc Xanh lại bắt đầu gây sự, chỉ là lần này có vẻ khôn ngoan hơn, không khiêu khích chính diện mà dùng phương pháp khác để ngáng chân Chử Tình, ví dụ như cố ý làm dơ chỗ cô vừa quét dọn, tạo thành hiện trường giả là cô không dọn dẹp hoặc cố ý để cô đi làm việc nặng.
Loại thủ đoạn này thật sự quá mức nhàm chán ấu trĩ, Chử Tình cũng lười phản ứng hắn ta, kết quả hắn ta càng ngày càng quá mức, các nhân viên khác đều không chịu được, Thích Mộ Dương thậm chí đã định đánh hắn ta mấy lần nhưng đều bị Chử Tình ngăn cản: “Hắn ta đáng ghét đến mức nào cũng là người của quán, nếu cậu ra tay, người chỗ này tuyệt đối không để cậu lành lặn ra ngoài.”
“Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy?” Thích Mộ Dương nóng nảy hỏi.
Chử Tình trầm ngâm ba giây: “Không nhất định.”
Thích Mộ Dương: “?”
Khóe môi Chử Tình cong lên, đáy mắt cũng hiện lên một tia giảo hoạt. Một tiếng sau, mấy bộ quần áo ông chủ để ở quán đột nhiên bị hắt nước mực đỏ, mà bình mực tìm được ở chỗ Chử Tình.
Toàn bộ nhân viên quán được gọi vào phòng nghỉ, Tóc Xanh vui sướng khi người gặp họa nhìn Chử Tình, vẻ đắc ý trong mắt không hề che giấu. Ông chủ lạnh mặt hút xong điếu thuốc rồi ra quyết định: “Lý Siêu, từ mai trở đi cậu không cần đến đây nữa.”
Tóc Xanh ngơ ngẩn, sau khi xác định người vừa được điểm danh là mình thì tức giận hỏi: “Là cô ta làm, dựa vào cái gì đuổi tôi đi?!”
“Biểu hiện của cậu trong khoảng thời gian này tôi đều nhìn thấy, vốn nghĩ cậu đã làm lâu năm nên vẫn không nói gì, nhưng cậu càng ngày càng quá mức, giờ thậm chí có thể vì vu hãm Chử Tình mà làm ra việc như thế này.” Hiển nhiên là ông chủ rất tức giận, sau khi điều chỉnh tâm trạng xong thì tiếp tục nói: “Cậu đi đi, nể tình cậu làm ở đây lâu như vậy, tôi sẽ không báo cảnh sát.”
Tóc Xanh ngẩn người, sau khi nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của Chử Tình thì hiểu ra, một chân đá lật cái bàn rồi giận dữ rống lên: “Cmn mày hãm hại tao?!”
“Hãm hại gì? Tôi không biết gì cả.” Chử Tình trợn to hai mắt vô tội, giống như một đóa hoa sen trắng ngây thơ.
“Mày cmn…”
“Đủ rồi!” Ông chủ trầm giọng, “Cậu còn muốn lấy tiền lương tháng này không?! Cậu cho rằng tôi không biết khoảng thời gian này cậu nhằm vào Chử Tình như thế nào hả? Lúc cậu bôi nhọ người khác thì nên hiểu rõ ràng, chúng tôi ở đây không phải người mù!”
Ông chủ vừa dứt lời, lửa giận của Tóc Xanh lập tức chuyển lên người ông ta: “Mẹ nó ông đây có bỏ việc cũng phải lật bài với mấy người cho rõ ràng! Mẹ nó tưởng ông đây dễ bắt nạt à…”
Sau khi hắn ta phun mưa xuân với ông chủ, Chử Tình biết việc đã xong, vì thế yên lặng đi ra ngoài, cười hì hì đi tìm Thích Mộ Dương: “Tóc Xanh bị đuổi rồi, từ giờ trở đi quán net là địa bàn của tôi”
Thích Mộ Dương: “?”
Đến lúc hiểu rõ từ đầu đến cuối, trong đầu cậu ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, phụ nữ thật đáng sợ…
Một tuần làm việc qua đi, Chử Tình cảm thấy mọi thứ đều khá tốt, công việc nhẹ nhàng, tiền lương thanh toán theo ngày, thời gian làm việc cũng linh hoạt, điểm duy nhất không tốt là khi đi học sẽ bị mệt, cực kỳ mệt.
Không chỉ mình cô mệt mà Thích Mộ Dương mỗi ngày đi làm cùng cô cũng mệt, nếu hôm trước trốn bảo vệ đi cùng cô thì hôm sau lên lớp chắc chắn sẽ ngủ không dậy nổi, chỉ lúc thầy cô giáo đến gần mới có thể miễn cưỡng mở mắt. Tuy ban ngày vẫn ngủ nhưng tinh thần hai người nhìn qua không ổn lắm, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm.
Mỗi lần Thích Vị Thần nhìn thấy bọn họ ngủ thì không khí quanh người lại thấp hơn một độ, mỗi ngày Trần Tú đều vừa run bần bật vừa nỗ lực học tập.
Vào một buổi tối thứ Sáu, Thích Vị Thần vừa trở lại ký túc xá thấy Thích Mộ Dương đã thay quần áo xong, nhìn thấy cậu, Thích Mộ Dương vẫy vẫy tay: “Tối nay tôi không về nhé.”
“Cậu đi đâu?” Thích Vị Thần nhíu mày, lần đầu tiên hỏi chuyện này.
Thích Mộ Dương dừng một lát, kỳ quái liếc cậu: “Quán net, không thì đi đâu?”
“Đi cùng Chử Tình.” Thích Vị Thần dùng giọng khẳng định.
Thích Mộ Dương nhướng mày: “Sao, muốn tố cáo bọn tôi? Đừng quên tối nay trường học cho phép tự do ra vào.”
Thích Vị Thần im lặng một lát: “Dạo gần đây tinh thần hai người không tốt.”
“Thức suốt đêm đương nhiên sẽ không tốt, qua đoạn thời gian này rồi nói.” Tiếp tục như vậy thật sự không ổn, cậu ta cũng đang tìm công việc khác cho Chử Tình.
Thích Vị Thần thấy cậu ta vẫn muốn ra ngoài, không ủng hộ, nhíu mày: “Đừng đi, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Thích Mộ Dương ngẩn người, lúc đối diện với đôi mắt hẹp lạnh lùng của người đối diện thì không nói nổi lời từ chối. Không khí đột nhiên trầm lắng, đến tận lúc chuông điện thoại vang lên, Thích Mộ Dương mới lấy lại tinh thần: “Chử Tình đang chờ tôi ở dưới, tạm thời không nói với cậu nữa.” Cậu ta nói xong thì nhanh chóng lách người chạy ngang qua Thích Vị Thần.
Thích Vị Thần trầm tư một lát, sau cùng quay người đuổi theo, nhưng lúc cậu xuống dưới sân ký túc xá thì không thấy ai, rõ ràng là Chử Tình và Thích Mộ Dương đều đã đi.
Cậu đứng một mình dưới ký túc xá, đèn đường chiếu lên cơ thể cậu tạo ra cái bóng rất dài. Thích Vị Thần cụp mắt che đi cảm xúc, cậu đứng yên một mình ở đó, sự cô độc như lan ra ngoài. Trần Tú mới từ siêu thị về nhìn thấy cậu thì sửng sốt, lấy hết can đảm tiến lên chào hỏi: “Cậu ở đây làm gì vậy?”
Thích Vị Thần ngước mắt nhìn về phía cậu ta: “Cậu biết mấy người Thích Mộ Dương đi quán net nào không?”
“Biết, cậu cũng cần lên mạng sao?” Trần Tú ngây thơ nhìn cậu.
……
Bên này Chử Tình đi theo Thích Mộ Dương, Gian Thần và Nhóc Mập ra khỏi trường, đi một lát thì cảm thấy không đúng, quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng đen vụt qua.
“Sao vậy?” Nhóc Mập hỏi.
Chử Tình nhíu mày: “Tôi luôn cảm thấy có người đang đi theo chúng ta.”
“Có lẽ là mấy cặp yêu nhau, cả lũ đều lén lút.” Nhóc Mập thuận miệng nói.
Chử Tình nhíu mày: “Gần đây tôi luôn có cảm giác này.”
“Vậy thì có nhiều đôi yêu đương, chứ chỗ này là trường học, lấy đâu ra nhiều người kỳ quái như vậy.” Gian Thần liếc nhìn cô rồi nói.
Chử Tình ngẫm lại thấy cũng đúng nên không rối rắm lâu, sau khi ngồi lên ghế phụ của taxi, cô nhìn ba người ngồi cùng nhau ở ghế sau qua kính chiếu hậu, bất đắc dĩ thở dài nói: “Tôi tự đi được, các cậu không cần ngày nào cũng đi theo đâu.”
“Cậu đứng có gánh nặng tâm lý, tôi chỉ muốn đi chơi thôi.” Nhóc Mập lập tức nói.
Gian Thần thì không buông tha bất cứ cơ hội tỏ lòng trung thành nào: “Đại ca đi chỗ nào tôi đi chỗ đó.”
Chử Tình không còn lời nào để nói, quay đầu nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Từ mai trở đi đừng đi theo tôi, tôi kiếm được còn không nhiều bằng mấy cậu tiêu.” Bình thường mấy đứa nhóc này một tuần chỉ ra quán net một hai lần, giờ vì cô mà ngày nào cũng đi, tiêu không ít tiền.
“Ai cần cậu lo.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.
Chử Tình biết tính tình cậu ta cố chấp, ‘chậc’ một tiếng không thèm chấp cậu ta.
Mấy người đến quán thì chia nhau ra, Chử Tình đi làm việc, còn mấy nhóc kia nhanh chóng chiếm cứ một máy trong góc.
“Hôm nay có người thấy Tóc Xanh dẫn theo mấy người ăn cơm ở gần đây, cô và đám bạn của mình cẩn thận một chút.” Quản lý nhỏ giọng nhắc nhở một câu, từ lúc Chử Tình gọi tên kia là Tóc Xanh, bọn họ cũng gọi theo như vậy.
Đáy mắt Chử Tình hiện lên một chút chán ghét: “Sao hắn ta cứ như âm hồn không tan vậy?”
“Ai biết được, nhưng cũng chưa chắc là đến tìm cô, tối nay vừa thanh toán tiền lương cho hắn ta, có thể là tiện thể ăn cơm luôn.” Quản lý an ủi nói.
Tuy quản lý nói như vậy nhưng Chử Tình vẫn cảm thấy bất an, dù sao bây giờ không phải chỉ có mình cô mà còn có thêm ba tên đồng bọn, vẫn nên cẩn thận một chút. Cô ngồi ở quán một lát, sau cùng quyết định xin nghỉ, gọi mấy tên nhóc đang chơi game kia rời đi.
“Thằng Tóc Xanh kia vẫn chưa chết tâm, muốn chặn đánh hội đồng chúng ta á?” Nhóc Mập tò mò.
Chử Tình nhún nhún vai: “Tôi cũng không chắc chắn, nhưng để ngừa ngộ nhỡ, hôm nay chúng ta vẫn nên về sớm đi.”
“Tôi cảm thấy không cần sợ, Chử gia lợi hại như vậy, một đánh mười hẳn là không thành vấn đề, đại ca… đánh năm đi, tôi với Gian Thần mỗi người một chọi một là được, không cần sợ bọn nó.” Nhóc Mập cực kỳ có lòng tin.
Gian Thần lập tức bất mãn: “Ai nói đại ca chỉ đánh được năm đứa? Đại ca có thể đánh mười một… Còn nữa, không cho phép gọi tao là Gian Thần!”
“Gian Thần à, tao biết mày một lòng hướng chủ nhưng mày cũng không thể nịnh bợ thổi phồng đại ca đến mức đấy chứ.” Nhóc Mập cảm khái.
Gian Thần cạn lời liếc cậu ta: “Tao thấy mày mới là nịnh bợ thổi phồng Chử gia.”
Hai người tôi một câu, cậu một câu không ai nhường ai, kết quả không phát hiện Chử Tình và Thích Mộ Dương đi phía trước đột nhiên ngừng lại, nếu không phải hai người rút chân kịp thì đã đâm phải người đằng trước.
Nhóc Mập khó hiểu ngẩng đầu: “Đại ca, sao lại…” Còn chưa dứt lời thì thấy tên Tóc Xanh cùng mười mấy người chặn đường ở cách đó không xa, trên tay mỗi người đều cầm côn cầm gậy.
Nhóc Mập sửng sốt, nhìn về phía Gian Thần theo bản năng, bắt gặp ánh mắt của cậu ta, ăn ý từ trong mắt nhau đọc được lời đối phương muốn nói: Cơ hội chứng kiến xem Chử gia với đại ca ai lợi hại hơn đến rồi.
Mắt thấy những người này dần tới gần, Chử Tình đè thấp thanh âm: “Tôi đếm một hai ba.”
Nhóc Mập và Gian Thần lập tức xoa tay hầm hừ.
“Một, hai… Chạy!”
Lúc một chữ cuối cùng phát ra, Chử Tình và Thích Mộ Dương mỗi người quay đầu chạy theo một hướng, Nhóc Mập và Gian Thần sửng sốt một lát, lúc nhận thấy là hai người đang chạy trốn thì biểu cảm muốn nứt cả ra, kêu thảm chạy theo, nhanh chóng tản ra các phía.
Đám người Tóc Xanh lập tức chia nhau đuổi theo, trong đó người đuổi theo Chử Tình là nhiều nhất. Cô vắt chân lên cổ chạy như điên, lỗ tai chỉ còn nghe thấy được tiếng gió và tiếng hít thở của chính mình, bỏ lại những người kia thật xa.
Nhưng chỗ này cực nhiều ngõ ngách, khắp nơi đều là khúc giao hoặc tường, Chử Tình không quen thuộc địa hình cho lắm, rất nhanh đã không phân biệt được phương hướng chạy trốn. Đợi đến lúc nghe thấy tiếng người ở chỗ ngoặt phía trước mới nhận ra mình đi một vòng, sau cùng chạy đến trước mặt mấy tên kia.
Cô hít sâu một hơi, vừa định quay đầu tìm đường thì đột nhiên cánh tay bị một bàn tay to hơn nắm lấy, giây tiếp theo bị kéo vào chỗ góc tường sau thùng rác.
Chử Tình muốn đánh người theo bản năng, nhưng lúc gần đánh vào ngực của người kia thì ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc, cô ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy cằm của cậu.
Cậu cúi đầu, ngón tay mảnh khảnh đặt trên môi cô, đè thấp giọng nói, nghiêm túc “suỵt” một tiếng ra hiệu cô đừng nói chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...