Phòng khách Ngôn gia, Ngôn Hoài ngồi trong phòng khách chơi game, Lương Uyển Lệ kính cẩn tiến lên xum xoe, “Tiểu Hoài a, con ở bên ngoài chịu khổ, con xem cả người đều gầy đi, một hồi hảo hảo ăn, hôm nay đều làm những món mà con thích nhất.”
Lương Uyển Lệ gắt gao bóp chặt mu bàn tay, miễn cưỡng lộ nụ cười.
Nếu không phải đã gặp qua, Ngôn Hoài còn tưởng tượng không mấy người còn có thể giả gạo đến mức này.
Ngôn Hoài cầm di động, làm lơ Lương Uyển Lệ.
Lương Uyển Lệ trong lòng oán hận, chính bà hiện tại đang có ý định cầu khẩn cậu.
Trở lại Ngôn gia, Ngôn Sơn Huy để Ngôn Hoài ở trong phòng khách chờ một chút, ông đi lên lầu kêu Ngôn Hằng xuống dưới.
Hôm nay Ngôn Sơn Huy tự mình đi tiếp Ngôn Hoài, chính là muốn hướng Ngôn Hoài cúi đầu nhượng bộ.
Ông nghĩ thầm Ngôn Hoài khẳng định sẽ nhớ đến tình phụ tử, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm.
Đương nhiên vẫn là giải quyết trước về sự tình diễn đàn trường học.
Sau khi Ngôn Sơn Huy bắt Lương Uyển Lệ đem Ngôn Hằng kêu trở về, trực tiếp đổ ập mọi sự tức giận lên đầu Ngôn Hằng chất vấn, mới đầu Ngôn Hằng kiên quyết không thừa nhận, thẳng đến khi Ngôn Sơn Huy đi lên cho hắn một cái tát, “Mày còn muốn chống chế, trợ lý Cố tổng đã trực tiếp tìm tới cửa! Mày có biết người mày nói đem Ngôn Hoài bao dưỡng là ai không, là Cố Tiêu! Mày tưởng được hắn bao dưỡng còn không có tư cách gì sao! Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, hỗn trướng*!”
(*) vô liêm sỉ; hèn mạt; đồ khốn; thằng khốn; khốn nạn; vô sỉ; đồ vô liêm sỉ; hỗn trướng.....
Nhìn thằng quý tử yêu thương từ nhỏ bị đánh một bạt tai, Lương Uyển Lệ đau lòng không thôi, lập tức liền muốn can ngăn, “Ông hảo hảo cùng Hằng nhi nói chuyện, ông đánh nó làm gì! Hằng nhi nếu bị đánh đến hỏng rồi, tôi không để yên cho ông đâu!”
Ngôn Sơn Huy cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.
Bình tĩnh lại, cùng Ngôn Hằng phân tích tình huống Ngôn thị hiện tại, yêu cầu Cố thị trợ giúp, ngay lúc này tuyệt đối không thể nảy ra bất kỳ sai lầm gì, bây giờ là nguyện ý phá sản, lưu lạc đầu đường, hay là cúi đầu hướng Ngôn Hoài xin lỗi.
Là người từ nhỏ được nuông chiều, Ngôn Hằng không thể không lựa chọn vế sau.
Lúc Ngôn Sơn Huy nói đi lên kêu Ngôn Hằng xuống dưới, Ngôn Hoài trong lòng đã ẩn ẩn cảm giác được, Ngôn Hằng phải vì cái gì mà phải hướng mình xin lỗi.
Cũng minh bạch vì cái gì Ngôn Sơn Huy sẽ tự mình tới cổng trường đợi mình.
Ngôn Hoài nhắn tin cho Cố Tiêu.
【 Ngôn Hoài: Tiêu ca, tôi hiện tại đang ở Ngôn gia.
】
Thực mau Cố Tiêu liền hồi đáp.
【 Cố Tiêu: Ngôn Sơn Huy tìm em? 】
【 Ngôn Hoài: Ân, Tiêu ca, anh có phải đã điều tra ra bài viết kia là ai phát.
】
【 Cố Tiêu: Ân.
】
【 Ngôn Hoài: Là Ngôn Hằng đúng không? 】
【 Cố Tiêu: Em biết? 】
【 Ngôn Hoài: Trừ bỏ nó sẽ không có người khác, thói quen rồi.
】
Tin nhắn mới vừa gửi đi, liền nghe thấy trên lầu truyền đến thanh âm.
Ngôn Sơn Huy cùng Ngôn Hằng một trước một sau xuống lầu, thời điểm đi vào phòng khách, Ngôn Hoài cũng chưa buồn giương mắt, một chân tùy ý gác xuống, tiếp tục chơi điện thoại.
Ngôn Sơn Huy nhìn cậu như vậy, trong lòng đè nặng lửa giận, “Trưởng bối ở trước mặt, mày còn chơi di động, thực không lễ phép, dì Lương mày bận trước bận sau thu xếp đồ ăn điểm tâm, ôn tồn cùng mày nói chuyện, mày không thèm để ý tới người khác, có phải quá không lễ phép hay không, một chút gia giáo đều không có!”
Từ nhỏ ông đã không thích Ngôn Hoài, cảm thấy Ngôn Hoài trước sau cùng ông không thân.
Luôn nghĩ rằng dùng bối phận gia trưởng là có thể áp chế Ngôn Hoài.
Lương Uyển Lệ ở một bên như cũ giống nhau làm bộ là một người mẹ kế hiền từ, “Không có việc gì, chỉ cần Ngôn Hoài trở về, tôi liền vui vẻ.”
Ngôn Hoài cười lạnh một tiếng, buông di động, “Ngài nếu là chê ta không có lễ phép, không có gia giáo, ta đây liền rời đi, sẽ không làm bẩn đôi mắt ngài, làm ngài mắt không thấy lòng không phiền.”
Nói xong liền đứng dậy hướng cửa rời đi, không hề có chút gì lưu luyến.
“Mày đứng lại đó cho tao!” Ngôn Sơn Huy bị thái độ của cậu hoàn toàn bị chọc giận, “Ngôn Hoài! Tao là cha mày, mày dám cùng cha mày nói như vậy, mày dám phản, đem ai cũng không bỏ ở trong mắt phải không, đây là thằng con tốt mà Lý Mộc Nhung sinh ra! Mục vô* tôn trưởng, không có gia giáo!”
(*) Mục hạ vô nhân: Dưới mắt không có ai; thái độ kiêu căng, không coi ai ra gì.
Ngôn Hoài trước sau bình tĩnh, nghe thấy Ngôn Sơn Huy nhắc tới tên Lý Mộc Nhung, thần sắc liền thay đổi, “Ông còn có mặt mũi nhắc đến mẹ ta, nếu không phải tại ông, mẹ ta sẽ không chết! Ông còn có mặt mũi nhắc đến bà!”
Lý Mộc Nhung đụng phải xe vận tải, còn không kịp đưa đến bệnh viện cứu giúp, ở trên đường đã không còn hơi thở.
Ngôn Hoài không kịp nhìn thấy mặt mũi Lý Mộc Nhung lần cuối cùng, cậu thường xuyên suy nghĩ thời điểm cuối cùng bà rời đi, bên cạnh một người thân đều không có, có thể hay không thực cô đơn.
Mà nói tới thời điểm Ngôn Sơn Huy đuổi tới bệnh viện, đã là mấy giờ sau, trên người còn mang theo mùi nước hoa nồng đậm, không biết là vừa từ cái ôn nhu hương* nào ra tới.
(*) (溫 柔 鄉) Cổ nhân xưa, khi nói đến việc trai gái ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa đê thế vào.
Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại.
Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ.
Cái mùi nước hoa kia sau đó Ngôn Hoài lại ngửi được trên người Lương Uyển Lệ, giống nhau như đúc!
Một đôi (cẩu) nam nữ!
Ngôn Hoài chỉ vào Lương Uyển Lệ, “Ngày mẹ ta xảy ra chuyện, các người đang làm gì, đừng cho là ta không biết! Ngôn Sơn Huy, là hai người hại chết mẹ ta!”
“Mẹ ta muốn cùng ông ly hôn, nhưng ông vẫn cố chấp níu kéo nàng, Ngôn Sơn Huy, hiện tại ông bình yên hưởng thụ hết thảy, trong lòng ông không áy náy sao, được, ông chắc chắn sẽ không, bởi vì ông luyến tiếc tiền của ông! Thời điểm quỳ gối trước mộ phần của mẹ ta, ông áy náy sao! Ông sẽ không, bởi vì trong lòng ông chỉ có tiền!” (Nói hay như bắn rap, cho Hoài cưng nghìn like)
Sự tình quỳ xuống trước mộ bia Lý Mộc Nhung, Ngôn Sơn Huy không để cho Lương Uyển Lệ biết, thấy Ngôn Hoài không lựa lời nói ra, dưới tình thế cấp bách một cái bàn tay vụt qua.
Một tiếng bàn tay va chạm thật mạnh ở trong phòng khách vang lên.
Ngôn Hoài mặt bị phiến trật mười mấy độ, dị thường bình tĩnh vặn trở về nhìn Ngôn Sơn Huy, “Ông thật đáng thương!”
Ngôn Hoài mở cửa đi ra ngoài, Ngôn Sơn Huy ở phía sau đuổi theo cậu, “Mày đứng lại đó cho tao!”
Thời điểm ông đuổi tới cửa, chính mình liền đứng lại, Cố Tiêu không biết khi nào đã đứng ở cửa, ăn mặc một thân tây trang màu đen, toàn thân trên dưới tản ra hàn ý làm người ta kính sợ, lúc nhìn đến trên mặt Ngôn Hoài có vết đỏ, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Ngôn Sơn Huy chột dạ mà lẩm bẩm nói: “Cố, Cố tổng, ngài như thế nào lại tới……”
Ngôn Hoài thời điểm nhìn thấy Cố Tiêu, trong nháy mắt liền rơi nước mắt, ở Ngôn gia, Ngôn Sơn Huy trước mặt, cậu cố chấp không cho chính mình lộ ra một mặt khổ sở, nhưng khi nhìn đến Cố Tiêu, ủy khuất trong lòng liền vô hạn phóng đại mở ra.
Cậu hiện tại rất muốn nhào vào trong lòng ngực hắn khóc, nếu như Cố Tiêu không chê cậu nước mắt nước mũi.
Cố Tiêu tiến lên ngăn đón vai Ngôn Hoài, “Bảo bảo, tôi tới đón em về nhà.” Ngữ khí ôn nhu không giống Cố Tiêu từ trong miệng hắn nói ra.
Ngôn Sơn Huy cảm thấy một cổ hàn khí lan tràn toàn bộ phía sau lưng.
Trên xe hơi, không khí vô cùng áp lực.
Vương Khải ở phía trước lái xe, Trình Chiêu ngồi ở trên ghế phụ, rất có nhãn lực* đem chắn bản* nâng lên, ngăn cách tầm mắt hàng phía trước cùng hàng phía sau.
(*) Tầm nhìn; con mắt đánh giá.
(**) màng ngăn cách tự động trên xe hơi
Ngôn Hoài lên xe sau, trước sau cúi đầu, bị Cố Tiêu thấy chính mình ở Ngôn gia nháo đến gà bay chó sủa, cùng với bị Ngôn Sơn Huy cho một cái tát, bộ dạng chật vật.
Nếu có thể cậu thật sự không nghĩ muốn để Cố Tiêu thấy cậu bị đánh thành cái dạng này.
Cố Tiêu nhẹ nhàng nâng cằm Ngôn Hoài, “Để tôi nhìn xem.”
Ngôn Hoài yên lặng phối hợp đưa mặt ngước lên nhìn Cố Tiêu.
Trên khuôn mặt trắng nõn giờ đây vết đỏ in dấu bàn tay càng thêm rõ ràng, giống như còn có chút sưng lên, độ ấm so với ngày thường cao hơn, đặc biệt nóng rát.
Tay Cố Tiêu cứng lại, “Đau không?”
Nguyên bản còn có thể nhịn xuống chút nước mắt, giờ đây liền ngăn không được.
Ngôn Hoài ừ một tiếng, “Tiêu ca, tôi có thể ôm anh hay không.”
Lúc này trong lòng ngực Cố Tiêu là ấm áp nhất.
Ngôn Hoài ở trong lòng ngực hắn không chút nào cố kỵ mà khóc òa lên.
Cố Tiêu cảm thấy trước ngực thấm một mảnh ướt dầm dề, “Bảo bảo, không khóc không khóc.”
Ngôn Hoài tránh thoát động tác muốn đem cả người cậu kéo tới của Cố Tiêu, “Tiêu ca anh đừng nhúc nhích, tôi ở trong lòng ngực của anh phát ngốc, tôi không khóc.”
Miệng rõ ràng nói không khóc, hiện tại lại đang khóc nức nở.
Thân mình nho nhỏ vùi đầu trong lòng ngực hắn, chọc cả người hắn, ánh mắt hắn trìu mến, đau lòng.
Cố Tiêu khoác bờ vai của cậu, làm Ngôn Hoài có thể càng thêm thoải mái dựa vào hắn, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của cậu, một chút lại một chút.
Trong xe có âm thanh rầu rĩ nức nở.
Tim Cố Tiêu như bị đao cắt.
Hắn nghĩ hắn nên tới Ngôn gia đón Ngôn Hoài sớm hơn một chút, bằng không bạn nhỏ hiện tại một mình chịu nhiều khổ sở a.
Thời điểm sớm biết trong nhà tìm cho hắn đối tượng liên hôn, Cố Tiêu liền đơn giản điều tra qua về Ngôn Hoài, đại khái biết sự tình ở Ngôn gia, lại không nghĩ rằng, Ngôn Hoài ở Ngôn gia lại gặp đãi ngộ như vậy.
Đây là người hắn nâng niu ở trong lòng bàn tay a, bọn họ làm sao dám!
Không biết từ khi nào, thanh âm nức nở trong xe dần dần biến mất.
Thay thế vào đó chính là tiếng thở dài của Ngôn Hoài.
Cố Tiêu cúi đầu vừa thấy, trên mặt Ngôn Hoài còn có nước mắt nước mũi chưa khô.
Thời điểm hô hấp, còn thổi ra một cái bong bóng nước mũi.
Cố Tiêu bất đắc dĩ cười cười, nhìn không rõ một khắc trước người còn khóc thương tâm như thế nào ngay sau đó liền ngủ rồi.
Vô tâm không phổi.
Đại khái là do ngạt mũi, Ngôn Hoài hơi hơi mở miệng hô hấp.
Còn có thể thấy đầu lưỡi hồng phấn……
Thời điểm về tiểu khu, Ngôn Hoài vẫn chưa tỉnh.
Cố Tiêu trực tiếp ôm cậu xuống xe, vào thang máy, tới cửa nhà, mới vừa mở cửa, Ngôn Hoài liền tỉnh.
Vừa mới tỉnh lại Ngôn Hoài không có phản ứng lại, đầu ở trên người Cố Tiêu cọ cọ, giống một bé mèo con, Cố Tiêu ẩn nhẫn một màn này, nói giọng khàn khàn, “Đừng nhúc nhích.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...