Cung Nghiệt
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Nhìn Kỳ cười cười, Lận cũng hì hì cười theo, tay cũng đã nắm lấy tay Kỳ: “Ca ca, chúng ta về nghỉ ngơi thôi?”
Kỳ rút tay lại, lắc đầu: “Không, ta ngủ không được, ngươi về đi, ta muốn ngồi hóng gió một lát…”
“Vậy ta ngồi cùng ngươi!” Lận ấn Kỳ ngồi xuống đất, bản thân cũng ngồi xuống theo, còn bám dính lấy Kỳ.
Thời gian kế tiếp trôi qua trong yên lặng… Mãi cho đến khi hai người chìm vào giấc ngủ… Thế mà lúc Kỳ tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại.
Lận…
—————————
“Bệ hạ, là thuộc hạ vô năng…!” Quỳ trên mặt đất, Lưu tướng quân run rẩy nói, mặc dù hắn không sai, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân áy náy.
“Đứng lên đi! Đây không phải là việc ngươi có thế biết trước!” Tề Thị Vân lơ đãng nói: “Ngươi đi xuống đi, sau này phải cẩn thận hơn…”
Chờ tướng sĩ trong lều lui ra ngoài, sắc mặt của Tề Thị Vân lập tức đen ngòm, thua ở phương diện này… thật đúng là… đáng ghét! Tay nắm chặt đến mức gân xanh cũng hiện lên, ngay cả tiếng động ầm ĩ bên ngoài cũng không chui được vào lỗ tai y, hồi lâu không tức giận thế này, mà thực ra là phẫn hận vì bị trêu chọc còn nhiều hơn.
Quăng vỡ cái chén trên bàn, Tề Thị Vân hét lớn: “Người đâu?”
Lục Tử Khê đang đứng ở bên ngoài, lập tức tiến vào đợi mệnh: “Bệ hạ có gì phân phó?”
“Đi điều tra cho ta rốt cuộc là cao nhân nào đã chỉ điểm cho Dận Tiêu! …Không được đánh rắn động cỏ! Chỉ cần gió thổi cỏ lay lập tức rút về cho ta…”
“Rõ!”
Nhìn Tử Khê sắp rời đi, Tề Thị Vân lại lo lắng gọi: “Tử Khê… khoan đã!”
“Bệ hạ?”
“Ngươi tự mình đi làm, không được thất bại… Nếu có cơ hội nhìn thấy, lập tức bắt hắn về đây, vạn nhất… nếu có biến, lập tức giết hắn cho ta!” Ánh mắt Tề Thị Vân lóe lên tia âm tàn, người tài như vậy, nếu không thuộc về ta, thì chắc chắn phải hủy diệt.
“Rõ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...