Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Kỳ kẹp một miếng thịt gà, nhìn nhìn một lát rồi bỏ vào trong bát Tề Thị Vân, làm cho hai người kia cũng khựng lại, không biết Kỳ có ý gì.
Kỳ gõ gõ mặt bàn, trầm ngâm nói:
“Đạo lương do túc hoạt chư sồ,
Đố địch chuyên tràng hảo tự ngu.
Khả yếu ngũ canh kinh ổn mộng,
Bất từ phong tuyết vi dương ô.”
Kỳ dùng trò chọi gà để so sánh với các thế lực tranh chấp trong nước. Quan viên của Tề Vân không hợp với tính cách nho nhã điềm đạm của Tố Trữ, còn Tố Trữ, trừ mối hận diệt quốc ra, lại càng ghét Tề Vân cậy sức mạnh hiếp đáp kẻ yếu… Ở thời khắc này, nội đấu tuyệt đối không được xảy ra.
“…Chọi gà dù sao cũng là do con người thao túng! …Đừng nghĩ nhiều nữa… ta tự có an bài…” Hiểu rõ ý của Kỳ, Tề Thị Vân tự tin cười nói.
Thật sự đơn giản như ngươi nói sao? Vân.
Lận trong lòng mặc dù không có trăm phần trăm cam đoan, nhưng vẫn nói: “Ca ca, ngươi không tin y, thì cũng phải tin ta chứ. Về Tố Trữ, ta biết phải làm thế nào mà.”
Xem bộ dáng của bọn hắn, có lẽ cũng đã suy nghĩ tính toán cẩn thận, Kỳ muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, Tề Vân quốc vốn là của Tề Thị Vân, mình có tư cách gì lên tiếng chứ?
Ba người ba suy nghĩ dùng cơm cuối cùng cũng xong.
Lúc này trời cũng không còn sớm, bên ngoài mặc dù có đốt đèn, nhưng vẫn tối om.
Tề Thị Vân nhẹ nhàng vuốt một lọn tóc của Kỳ: “Ba ngày sau, ta sẽ lên đường ra biên cảnh.”
Kỳ nghi hoặc nhìn y, nhanh thế sao, tình thế đâu đã đến mức không chiến không được! Hơn nữa y còn tự mình ra trận sao?
“Ta phải đi ủng hộ lòng quân, đương nhiên, mấy ngày nay, ta cũng sẽ kiềm chế quốc nội…” Tề Thị Vân nói rõ quyết định của mình cho Kỳ: “Lận sẽ ở lại giúp ta xử lý mọi việc.”
“…” Tề Thị Vân, ngươi tột cùng là to gan hay lỗ mãng? Không lẽ ngươi tín nhiệm Lận thế sao? Đến mức đem quyền lực giao cho Lận…
Nghĩ một lát, Kỳ quay đầu nhìn về phía cái người đang nhàn nhã xoa bụng kia.
Lận nghe Tề Thị Vân nói, cư nhiên lại hồn nhiên cười với Kỳ.
Kỳ chỉ cảm thấy Tề Thị Vân tín nhiệm Lận như thế, thật đúng là khó tin!
“Ca ca, ta có việc ra ngoài một chút, các ngươi tâm sự đi.” Nói xong, hắn đứng dậy ra ngoài.
Tề Thị Vân nhìn Lận rời đi, xấu hổ cười cười với Kỳ, này tính gì hả… Nhưng mà, quả thật lâu rồi không được ở cùng Kỳ, vì sao chỉ mới ngắn ngủi vài ngày, mà y đã tưởng niệm như thế! Tình không kìm hãm được mà sờ nhẹ lên mặt Kỳ, thân thể Kỳ do điều dưỡng cẩn thận nên đã khỏe lại không ít, làn da màu mật sắc cũng bởi vì ngã bệnh mà trắng nõn như bạch ngọc, làm Tề Thị Vân vừa nhìn đã bị mê hoặc, còn Kỳ thì bị y nhìn mà trái tim đập thình thịch…
Nhìn Tề Thị Vân càng lúc càng tiến tới gần mặt mình, Kỳ có lẽ nhớ tới ba ngày sau đã phải ly biệt, hoặc do cảm nhận được áp lực nào đó mà không né tránh, thậm chí còn nghênh hợp khép mắt lại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...