Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
“Phụ thân…” Hít hít cái mũi, thanh âm giòn tan của Y Phong vang lên, Kỳ hạnh phúc ôm nó đặt ngồi trên đùi mình.
“Thật thông minh!” Kỳ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Phong một cái, Khiến Y Phong bật cười khúc khích.
“Nói bậy! Ai cho phép ngươi ôm mẫu hậu của ta! Mau đi xuống…” Ngâm Phong sau một giấc ngủ no say đi tìm mẫu hậu, nào ngờ vừa vào cửa đã thấy có người dám ôm mẫu hậu của nó, còn gọi mẫu hậu là “phụ thân” nữa chứ, thật đáng ghét, mẫu hậu lại còn hôn hắn.
“…Này, Ngâm Phong ngoan, Y Phong là ca ca của con đó…” Kỳ không biết giải thích cho nó hiểu thế nào: “Ngoan, gọi ca ca đi con.”
Ngâm Phong phồng má ôm chặt chân của Kỳ, cái đầu lắc qua lắc lại không ngừng, ta mới không thèm gọi ca ca, mẫu hậu là của một mình ta à nha. Ngâm Phong trừng mắt nhìn Y Phong đang ngồi trên đùi Kỳ, không biết xấu hổ, còn không chịu đi xuống hả, mau xuống! Thối tiểu tử!
Y Phong đương nhiên không biết vì sao Ngâm Phong lại trừng hắn, mà chỉ thầm nghĩ đứa nhỏ này thật thú vị, đôi mắt thủy lưng tròng mở to thiệt là to, cứ như con thú nhỏ. Đúng là bản tính con nít, Y Phong nghĩ gì là biểu hiện ra hết mà phụt một tiếng bật cười.
Ngâm Phong nhất thời mặt đỏ bừng, hắn là đang cười ta sao? Đáng chết!
Ánh mắt cầu trợ giúp bay về phía Lận phụ thân, nhưng Lận lại cười cười xấu hổ mà quay đầu đi chỗ khác, Kỳ còn đang tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho Y Phong, thì hắn làm sao dám mở miệng chứ. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nhìn về phía phụ vương, nào ngờ phụ vương lại nhàn nhã ngồi uống trà. Còn mẫu hậu thì dịu dàng tươi cười với tên đáng ghét kia, mà tên đáng ghét kia thì cười một cách háo sắc nhìn mẫu hậu, Ngâm Phong nổi giận vươn tay ra…
(Có tiền đồ, Ngâm Phong à, cười háo sắc mà ngươi cũng biết sao~~~)
“Ngươi mau xuống, mau xuống cho ta!” Thẹn quá hóa giận, Ngâm Phong vươn tay túm Y Phong xuống, Y Phong nhất thời không phòng bị mà bị kéo suýt ngã.
“Cẩn thận!” Kỳ vội vàng đỡ lấy Y Phong.
“Ngâm Phong!” Lần đầu tiên Kỳ lớn tiếng với Ngâm Phong như vậy: “Sao con lại làm thế với ca ca!” Y Phong như bị hù họa mà ủy khuất mím môi. Kỳ nhìn thấy, đương nhiên rất đau lòng, Y Phong không giống Ngâm Phong, dù sao Ngâm Phong còn được Tề Thị Vân và Lận thương yêu chăm sóc…
Lại quay ra nhìn Ngâm Phong, vẻ mặt nó lúc này cũng rất là ủy khuất, Kỳ thở dài, hai đứa nhóc này, làm sao bây giờ…
Oa oa oa bị mắng rồi… Ngâm Phong cắn môi, mẫu hậu cư nhiên vì tên đáng ghét kia mà mắng ta…
“Phong nhi… ngoan, sao lại làm thế với ca ca?” Ngâm Phong làm thế, khiến Tề Thị Vân và Lận đều hoảng sợ, ai nha, tiểu hài tử đố kỵ cũng kinh ghê, Lận thở dài nghĩ…
“Mau xin lỗi ca ca!” Tề Thị Vân buông chén trà, ra lệnh cho Ngâm Phong.
“Không chịu! Còn lâu con mới xin lỗi!” Hừ!
“Phong nhi!” Tề Thị Vân hét lớn: “Bình thường phụ vương dạy con như thế nào, làm sai phải dũng cảm nhận lỗi chứ, mau xin lỗi!”
“Phụ vương cũng nói thân đế vương không được khuất phục mà!” Ngẩng đầu, Ngâm Phong lớn tiếng phản bác làm Tề Thị Vân chán nản.
Y Phong nhìn nhóc con đang nổi giận, cảm thấy nó thật đáng yêu. Từ trên đùi Kỳ tụt xuống, Y Phong đi tới trước mặt Ngâm Phong, vươn tay nói: “Xin chào, ta tên là Y Phong, ngươi tên Ngâm Phong hả? Chúng ta làm bằng hữu nhé!”
“Ai cho ngươi gọi tên ta! Làm bằng hữu của ta, ngươi xứng sao? Cách xa mẫu hậu của ta một chút!” Ngâm Phong lầm bầm nói.
“Mẫu hậu? Rõ ràng là phụ thân mà!” Y Phong cười ha ha.
“Nói bậy, là mẫu hậu chứ!”
“…”
“Bỏ đi, ngươi thích gọi mẫu hậu thì là mẫu hậu.” Y Phong vỗ vỗ tay, thật là một hài tử cố chấp…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...