Cung Nghiệt

Editor: Ansa

Beta – reader: Băng Tiêu

Mấy ngày nay rất quái lạ, phi thường kỳ quái! Kỳ mấy lần đã tính mở miệng hỏi các ngươi rốt cục đang xảy ra chuyện gì!? Nhìn hai kẻ đột nhiên vô cùng cung kính, thay nhau ân cần, Kỳ đương nhiên không ngu ngốc tới nỗi nghĩ bọn họ đang cải tà quy chính!

Tề Thị Vân nếu như rót cho hắn chén trà, vậy Lận nhất định sẽ xun xoe qua đấm lưng cho hắn!

Mấy việc như thế này mấy ngày nay đã xảy ra vô số lần.

“Ca ca, xem này, đây là mơ tươi đó, rất ngọt, lại nhiều nước nữa!” Lận cười meo meo nâng lên một đĩa quả đỏ tươi mọng nước.

“Kỳ, đây là long tiên tiến cống, rất bổ đấy.” Tề Thị Vân lại bưng tới một chén đựng thứ kì quái nào đó đến.

Nhìn hành vi quái dị của hai tên này, Kỳ không biết trong hồ lô của họ bán thuốc gì nữa?!


“Các ngươi gần đây gặp chuyện gì hả? Đã xảy ra việc gì sao?” Kỳ dò xét hỏi.

“Không có, bọn ta chỉ muốn ca ca thấy bọn ta đối với ngươi rất rất rất tốt mà thôi!” Lận ghé vào bên người Kỳ, dí sát mặt cọ cọ.

Đẩy cái bản mặt quá phận đang dính sát vào mình ra, xem ra bọn họ sẽ không nói thật với mình rồi.

“Ca ca, ngươi nói xem, mẫu hậu với phụ hoàng có hạnh phúc không?” Lận kéo Kỳ ngồi xuống hành lang.

Kỳ nhìn về phía xa xăm… nhưng cái hắn nhìn thấy vẫn chỉ là tầng tầng lớp lớp tường hoàng cung cao ngất! Hạnh phúc sao…? Hạnh phúc trong lòng mỗi người theo đuổi rất khác nhau…

“Trang Tử nói không phải cá sao biết cá vui! …Cứ coi là vậy đi!” Kỳ không biết mẫu hậu gờ này có hạnh phúc không, nhưng hắn có thể khẳng định, ở bên cạnh phụ hoàng là do chính y lựa chọn.

Câu trả lời của Kỳ khiến Lận bất mãn cực kì.


“Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi theo đuổi thứ hạnh phúc gì?”

Tề Thị Vân đứng ở bên cạnh liền hỏi.

“Ta sao? …Ta kỳ thật không theo đuổi bất cứ điều gì…” Dù sao đi nữa, điều hắn theo đuổi kì thật rất đơn giản! Nhưng đối với hắn, đó cũng chỉ là hi vọng xa vời mà thôi. Lận nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Kỳ, liền phản bác: “Tại sao lại không có? Ca ca, ngươi không phải rất thích Ngâm Phong sao? Chẳng phải ngươi rất muốn có hài tử sao?”

“…Hài tử?” Trước mắt Kỳ hiện lên hình ảnh Ngâm Phong béo béo tròn tròn: “Đúng vậy, Ngâm Phong rất đáng yêu.”

Vậy còn một hài tử nữa của mình trông như thế nào đây? Y Phong… con ở nơi nào? …Sống có tốt không? …Đột nhiên Kỳ có chút thương cảm, để cho hài tử kia được tự do là nguyện vọng của hắn, nhưng nỗi nhớ thì nào ai có thể khống chế cho được!

Tề Thị Vân bất động thanh sắc nhìn Kỳ đau lòng, xoay người bước đi…

“Này… Vân, ngươi đi đâu thế? …Này này…” Lận cảm thấy vô cùng kì quái, Tề Thị Vân gần đây càng ngày càng khôg thể hiểu nổi.

“Ta có chút việc!” Cũng không quay đầu lại, Tề Thị Vân nói một câu cho có lệ.

“Kỳ lạ!”

Bất quá cứ nghĩ tới không có Tề Thị Vân quấy rầy, y với ca ca lại có thể ở bên nhau, là y đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui