Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ


Dịch: Dương Lam
Khúc Kim Tích không dám hó hé câu gì, chỉ làm một hành động duy nhất là lao ngay tới, gỡ bức tượng xuống bằng tốc độ nhanh nhất có thể, còn phủi phủi mấy cái một cách dịu dàng.

Kế đó cô đặt bức tượng lên bàn trà, cuối cùng quay sang Thẩm Thính nở điệu cười ngây thơ vô số tội đã thành thương hiệu.
Cô những tưởng Thẩm Thính sẽ nói gì, không ngờ Thẩm Thính chỉ liếc cô một cái, nói: “Thay dép.”
Chẳng những không được thở ra một hơi, Khúc Kim Tích còn có thứ cảm giác bồn chồn như giông bão sắp kéo tới.

Lúc gã già này trưng bộ mặt vô cảm, áp lực thực sự lớn quá rồi!
“Dép của em ở trong va li.” Cô nói.
Thẩm Thính: “Cần tôi lấy giúp?”
“Không cần không cần.” Khúc Kim Tích vội vàng xua tay.

Cô nào dám sai bảo ông thần này, lập tức lôi cái va li đặt ở góc ra, thay dép vào xong bỏ giày mới thay ra vào tủ giày khử trừng đặt làm riêng ở cạnh cửa.
Trong tủ toàn là giày nam, giày của cô đặt vào nom rõ là lạc quẻ.
Tiếp theo nên làm gì nhỉ?
Thẩm Thính đã lên tầng, Khúc Kim Tích chỉ đành lấy một số đồ dùng sinh hoạt cất trong va li ra, đợi lát nữa hỏi Thẩm Thính xem để chỗ nào. 
Không lâu sau, Thẩm Thính xuống tầng.

Anh đã thay bộ đồ ở nhà màu xám, vẻ xa cách bớt đi ít nhiều.

Cô chỉ mấy món mỹ phẩm đặt trên bàn: “Anh Thẩm này, em có thể để những thứ đó vào phòng tắm không?”
“Được.” Thẩm Thính gật đầu.
Nhận được sự đồng ý, Khúc Kim Tích bắt đầu di chuyển đồ đạc.

Để tránh phiền hà, cô chỉ mang mấy món mỹ phẩm cần thiết nhất, khăn tắm kem đánh răng dầu gội đầu đều mang theo.
Sau đó cô nhận ra mình mang thiếu một món — sữa tắm.
May mà trong khu nhà ở có siêu thị, để lát nữa đi mua một chai.
Bày đồ đạc xong, ra khỏi phòng tắm, Thẩm Thính đang ngồi trên sô pha.

Chiếc ti vi đối diện đang mở nhưng anh không ngó ngàng, những ngón tay dài dài đẹp đẽ lơ đễnh nghịch bức tượng chibi hình mình.
“Biến về người như thế nào?” Thẩm Thính phá tan sự yên tĩnh trước tiên.
Hai lần trước biến từ động vật về người đều ở trong những tình huống đặc thù — lần biến từ mèo thành người là vì không muốn để Thẩm Thính tắm giúp, lần biến từ rùa về người là khi đang ở trong phòng ăn nhà hàng, mọi người trò chuyện, còn nhắc tới Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích ngồi xuống một bên của sô pha.


Thẩm Thính liếc nhìn, có thể chắc chắn chỗ cô ngồi xuống là vị trí cách anh xa nhất.
“Em cũng không rõ lắm, chỉ nhớ là cơ thể rất khó chịu, sau đó ngã lăn xuống đất, vỡ choang, tỉnh dậy thấy đã biến về rồi.” Cô xấu hổ không muốn nói rõ nguyên nhân mình thấy khó chịu là vì vấn đề sinh lý.
Thẩm Thính cau mày: “Bị vỡ?”
Khúc Kim Tích gật đầu, nhớ tới cơn đau thình lình ập tới khi ấy, lòng vẫn ớn lạnh.
“Tại sao?” Để ý thấy vẻ e dè vụt lướt qua đáy mắt cô, Thẩm Thính quay sang nhìn cô chăm chú.
Khúc Kim Tích hết cách, đành phải kể rõ cảm giác lúc ấy.
Thẩm Thính trầm tư, ngón tay dừng chuyển động, thôi không nghịch bức tượng nữa.

Độ chừng nửa phút sau, anh nói: “Theo như em nói, thì nếu em biến thành những đồ dùng không có sinh mạng, cách để trở về bình thường nhanh như thế là thẳng tay phá hỏng.”
Khúc Kim Tích nhấn mạnh: “Chỉ là khả năng thôi.”
Cái cảm giác đau đớn chiếm giữ mỗi khoảng da thịt mỗi tế bào thần kinh khi bức tượng bị vỡ lúc ấy, cô không muốn phải trải qua thêm một lần nào nữa.
Sẽ bị ám ảnh tâm lý đó!
Thẩm Thính nhìn cô một cái, đổi sang câu hỏi khác, “Em tới công ty làm gì?”
Khúc Kim Tích: “Quản lý của em gọi tới bảo đi một chuyến?”
“Có thu hoạch?”
“Thu hoạch không nhỏ.” Khúc Kim Tích không nén nổi cười cong mắt.
Thẩm Thính bấy mới nhận ra, rằng khi cô cười, bên khóe môi có một lúm đồng tiền nho nhỏ thấp thoáng.
Tuy rằng không kiếm được việc làm, nhưng chuyến đi tới công ty lần này thực sự đã giúp Khúc Kim Tích trút được cơn giận.
……
Công ty quản lý của Khúc Kim Tích tên Vượng Đạt, nói thẳng ra là một công ty tầm trung.

Quản lý của cô tên Lưu Khoan, một tay bụng bia đầu hói ngoài ba mươi tuổi.
Hiện Lưu Khoan phụ trách năm nghệ sĩ cả thảy.

Không ngờ gì Khúc Kim Tích là người kém nhất trong số đó, trước kia là vì chọc tới Thẩm Thính mà bị mắng chửi, các sếp trong công ty hay tin, thẳng thừng hạ lệnh tạm ngưng tất cả mọi hoạt động của cô, tương đương với đày vào lãnh cung.
Lưu Khoan nghĩ bình thường cô ngoan ngoãn tôn trọng anh ta, không kể cô rõ ràng chân tướng, chỉ bảo cô ở nhà chờ đợi, sau này có cơ hội lại gọi cô về làm.
Khúc Kim Tích tham gia tiệc mừng của Đằng Tấn rồi lên hotsearch, Lưu Khoan không được biết trước tiên mà còn phải chờ một đồng nghiệp kể cho hay, xem qua là giật cả mình.
Tiệc mừng của Đằng Huy, nghệ sĩ bình thường đào đâu ra tư cách tham gia.

Cứ cho muốn tham gia, thì cũng phải tìm đủ thứ quan hệ mới chen chân vào được.
Nhưng Khúc Kim Tích không chỉ vào bằng thư mời chính thức mà còn được thái tử của Đằng Huy đích thân đưa lời mời, hơn thế cô còn bỏ đi kiểu ăn mặc lòe mắt vốn dĩ, so với hình tượng ngày xưa phải gọi là cách biệt trời vực.
Không bàn ngày xưa cô ra sao nhưng giờ có tin này truyền ra, công ty hiểu rõ cô vẫn còn giá trị, ám chỉ cho Lưu Khoan gọi Khúc Kim Tích tới công ty, tiếp tục nhận các công việc cho cô.

Khúc Kim Tích đến công ty, đầu tiên là đi gặp các sếp, đại khái để hỏi có phải cô có quen biết với Lục Viễn không, quan hệ thế nào.

Cô phủ nhận ngay tại chỗ, nhưng càng phủ nhận, các sếp lại càng cho rằng cô cố tình giấu giếm, lại trở nên khách sáo với cô hơn.
Rời khỏi văn phòng các sếp, Lưu Khoan dẫn cô về phòng làm việc của quản lý nghệ sĩ, trong mắt là sự hưng phấn đè nén: “Cô thành thật cho anh biết, có phải Lục Viễn đang bao cô?”
Khúc Kim Tích: “……”
Sự im lặng của cô được Lưu Khoan cho là ngầm thừa nhận.

Anh ta nhìn Khúc Kim Tích trước mặt, không biết nghĩ tới gì mà đột nhiên trở giọng ngoa ngoắt: “Đoán chừng cái cậu Lục đấy ăn sơn hào hải vị quen rồi, muốn đổi khẩu vị, mới chọn kiểu như cô đây.”
Có lẽ cũng cảm thấy lời mình nói hơi chối tai, Khúc Kim Tích leo lên Lục Viễn, nhỡ cô nàng rủ rỉ bên gối gây sự ngáng chân, kẻ chịu thiệt chính là anh ta.
Thế là bèn hạ giọng, cất lời chân thành tha thiết: “Đây là việc tốt, có cậu Lục làm hậu thuẫn, miễn cậu ấy chịu mở miệng thôi, cô sẽ có vô số cơ hội trong giới.

Kim Tích, cô sẽ phất lên nhanh thôi.”
“Bình thường cậu Lục thích cái gì?” Lưu Khoan tọc mạch hỏi.
Nếu nắm được sở thích của Lục Viễn, hiện trong tay anh ta còn mấy nữ nghệ sĩ, không chừng có thể thử xem sao.

Cái kiểu cậu ấm như Lục Viễn, chắc chắn sẽ chẳng chê gái quá nhiều.
Khúc Kim Tích đã trông nhiều những ánh mắt toan tính kiểu này, động não chút thôi là biết ngay Lưu Khoan có ý đồ gì.

Cô chuyển chủ đề: “Không phải anh gọi em tới công ty vì có tin tốt à? Là tin gì?”
“Suýt thì quên mất.” Lưu Khoan kéo hộc bàn ra, “Thời gian qua cô ở nhà nghỉ ngơi đủ rồi, công ty đã bàn bạc, quyết định soạn cho cô một bản hợp đồng mới.

Cô đọc thử, hợp đồng mới này có thêm không ít quyền lợi, đàm phán riêng cho cô đấy.”
Trong óc Khúc Kim Tích chớp lên một băng hình.

Hợp đồng của nguyên chủ có thời hạn năm năm, tỉ lệ ăn chia với công ty là hai tám.
Khúc Kim Tích hai, công ty tám.
“……”
Hợp đồng hiện tại, Khúc Kim Tích đọc lướt một lượt, tỉ lệ là bốn sáu, cao hơn gấp đôi trước kia, còn thời hạn hợp đồng thì sửa thành mười năm.
Đúng là… hào phóng ghê nơi.
Trong mắt Khúc Kim Tích lướt qua ý lạnh.

Nguồn cơn của bản hợp đồng này, đoán hẳn vì biết tới quan hệ của cô với Lục Viễn nên mới sửa lại, ý đồ dùng đãi ngộ cao gấp đôi để thể hiện sự rộng lượng và kì vọng của công ty đối với cô.

Nếu là nguyên chủ, có lẽ đã đồng ý rồi.
Đây chính là lợi ích Lưu Khoan đã nói.

Chỉ cần cô kí hợp đồng mới, công ty sẽ lập tức sắp xếp công việc tiếp theo cho cô.

Còn nếu cô không kí…
“Em muốn ngưng hợp đồng.” Khúc Kim Tích nói.
“Cô bảo gì cơ?” Lưu Khoan đang tìm bút đưa cô kí, nghe nói câu này, chậm rãi ngẩng đầu.
Khúc Kim Tích nhìn anh ta chăm chú, nhấn rõ từng chữ một: “Em nói, em muốn ngưng hợp đồng.”
“Cô có biết mình đang nói gì không?”
“Anh điếc đấy à?”
“Cô kí hợp đồng năm năm, thời hạn chưa đến, nếu muốn nghỉ ngang thì chính là vi phạm hợp đồng! Phải trả tiền bồi thường gấp mười lần!” Lưu Khoan cười lạnh, con số bồi thường hợp đồng không hề nhỏ, với chút của cải đấy của Khúc Kim Tích thì có thể đền nổi?
Cho dù đã leo lên Lục Viễn, gã công tử đó có chịu bỏ số tiền vi phạm tới hàng chục triệu cho cô ả?
Khúc Kim Tích không nao núng, nói: “Cho dù thật sự vi phạm hợp đồng, đó cũng là do bên công ty vi phạm trước.”
“Điều mười tám trong hợp đồng đã nói rõ: Trong trường hợp hình tượng của Bên B bị tổn tại do công việc, Bên A không được dừng công việc của Bên B mà không có lý do, không được cưỡng chế hủy bỏ quan hệ sử dụng lao động với Bên B.”
“Mấy hôm trước em nhận được một lá đơn hủy bỏ hợp đồng do thư kí Trương gửi tới, yêu cầu em kí tên.

Hiện em vẫn chưa kí vào lá đơn đó, tuy nhiên trong trường hợp hình tượng của em vẫn chưa bị tổn hại mà bên công ty lại cưỡng chế hủy bỏ hợp đồng, có nghĩa là bên công ty đã vi phạm trước.”
“Em có chứng cứ, có ghi âm, đằng nào giờ cũng đang chẳng việc gì làm, có thời gian theo hầu bên anh.”
Nói dứt lời, Khúc Kim Tích thấy hơi khô cổ, lấy cái cốc giấy sạch nhấp từng ngụm từ tốn, vừa uống vừa quan sát Lưu Khoan.
Nói tới điều thứ mười tám trong hợp đồng, đây là điều kiện nguyên chủ kiên quyết đòi thêm vào — ban đầu khi nguyên chủ kí hợp đồng với Vượng Đạt, cốt là vì Vượng Đạt ưng khuôn mặt của cô ấy, lúc ấy thấy cô ấy vẫn còn do dự và lo lắng, để thành công kí hợp đồng, Lưu Khoan đã đồng ý với cô ấy điều này.
Lúc ấy nghĩ rất đơn giản, Khúc Kim Tích có một khuôn mặt ắt sẽ nổi, còn anh ta thì bấy giờ không có nghệ sĩ nào sáng giá, chỉ cần có thể nâng đỡ Khúc Kim Tích lên, địa vị của anh ta cũng sẽ như chiếc thuyền theo dòng nước lên cao.
Chỉ không ngờ Khúc Kim Tích lại là loại vô dụng không nên trò trống.
Bây giờ, điều kiện thêm vào khi ấy, lợi dụng hợp lý đã có thể giúp Khúc Kim Tích không cần trả tiền vi phạm hợp đồng.
Nếu thực sự không được, quá lắm thì cầu cứu Thẩm Thính.
— Một mặt nguyên chủ dùng đủ mọi thủ đoạn hi vọng được Thẩm Thính đáp lại và nhận khoản phí sinh hoạt họ Thẩm cấp cho mỗi tháng, mặt khác lại có lòng tự tôn cực lớn.

Được biết họ Thẩm ngoài cụ Thẩm thì chẳng ai thích mình, dần dần cô ấy không nhờ tới họ Thẩm nữa.
Khúc Kim Tích không hiểu mâu thuẫn của nguyên chủ, nhưng cô là người thức thời, lúc nên lên tiếng ắt phải lên tiếng — cô vẫn chưa ly hôn với Thẩm Thính, còn là mợ trẻ của họ Thẩm, ra ngoài sống hèn mọn quá lại càng khiến họ Thẩm coi thường.
Dũng khí của cô được Lưu Khoan cho là do Lục Viễn mà có, mặt biến ảo liên hồi như phường nhuộm, cuối cùng nặn ra một câu: “Cô về trước đi, việc này tôi sẽ bàn lại với sếp Trần, có kết quả thì báo cô sau.”
Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch.

Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Mọi sai sót trên các trang đăng lại sẽ không được cập nhật.
Thậm chí anh ta còn không dám nổi giận.
Bởi vì điều kiện đó do chính anh ta đồng ý thêm vào.


Khúc Kim Tích kiên quyết muốn hủy hợp đồng, anh ta không thể thoát khỏi trách nhiệm, chắc chắn công ty sẽ trách tội anh ta, khi đó người thảm nhất sẽ là anh ta.
Lúc này việc cần thiết là phải trấn an Khúc Kim Tích.

Lưu Khoan đích thân tiễn Khúc Kim Tích ra khỏi công ty, trên đường không ngừng dịu giọng dỗ dàng.
Chỉ kém đưa Khúc Kim Tích lên bàn thờ ngồi.
Khúc Kim Tích vui vẻ về căn hộ, về rồi mới ngỡ ngàng ngộ ra mình không biết mật khẩu, không thể vào nhà, có lòng muốn hỏi nhưng lại nghĩ tin nhắn trước đó mình gửi Thẩm Thính mãi không được hồi đáp, quyết định đợi lát nữa hẵng hỏi sau.
Chẳng ngờ không chờ bao lâu, Thẩm Thính đã về sớm tới vậy.
……
Khúc Kim Tích lơ ngơ kể hết tất tật mọi chi tiết khi tới công ty một lần, nói xong thấy hơi khô cổ, thấy trên đĩa có quýt, tay cô vươn ngay ra nhón lấy một quả, bóc vỏ không nghĩ ngợi.
Đến khi bóc xong, đang định đưa lên miệng, chợt cảm giác một ánh mắt hừng hực dừng trên tay mình.
Quýt này không dễ bóc vỏ, nhưng Khúc Kim Tích lại bóc cho vỏ có hình như đóa hoa, múi quýt bên trong không trầy da xước xát.

Mấy giây sau, cô im lặng dâng quả quýt sang.
Thẩm Thính liếc nhìn, nhận lấy.
Khúc Kim Tích định bóc cho mình quả khác, điện thoại bỗng reo chuông, lấy ra coi thử, là tin wechat của Thẩm Thính.
Người đang ngay trước mặt, cớ sao còn phải nhắn wechat cho cô?
Thẩm Thính cụp mắt, gương mặt điển trai không lộ một cảm xúc, chỉ tách một múi quýt bỏ vào miệng một cách nho nhã.
Khúc Kim Tích mở tin nhắn — Thẩm Thính gửi tới một thông tin liên lạc.
[Mạc Hoài Vũ]
“Anh ta là luật sư.

Việc phá bỏ hợp đồng với Vượng Đạt, có vấn đề gì thì cứ tìm anh ta.” Đang lúc khó hiểu, bên tai vang lên giọng nói dày ấm của Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích ngớ người, không cảm ơn.

Nhưng sau khi Thẩm Thính diệt hết quả quýt, cô lại xum xoe dâng thêm một quả đã bóc vỏ lên.
Thẩm Thính lấy khăn giấy lau miệng, khẽ nhướng mày: “Có ý gì?”
Khúc Kim Tích nghiêm mặt đạo mạo: “Lấy lòng.”
Thẩm Thính không nhận, ngả người dựa lưng vào sô pha, khẽ giọng nói: “Tôi đói rồi.”
Khúc Kim Tích đặt quả quýt xuống: “Anh muốn ăn gì, em đi làm ngay.”
Thẩm Thính: “Tùy em.”
……
Nửa giờ đồng hồ sau, Khúc Kim Tích bưng một tô xào hỗn hợp ra bàn ăn.
Thẩm Thính lấy muỗng khuấy khuấy, dính sền sệt.

Anh cau mày, nhìn Khúc Kim Tích bằng ánh nhìn phật ý.
Đón lấy ánh mắt anh, Khúc Kim Tích trả lời dè dặt lại hùng hồn: “Anh chọn đại, em cũng làm đại thôi.”
Không vấn đề gì mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui