Dường như Lục Viễn không hề chú ý tới bầu không khí xung quanh. Anh ta đi ngang đám đông, khẽ cúi người, nâng tay Khúc Kim Tích lên một vẻ rất quý ông, hôn khẽ lên đó một cái: “Đã lâu không gặp, còn tưởng hôm nay gửi lời mời, em sẽ không tới chứ.”
Lời anh ta không to không nhỏ, đủ cho mọi người quanh đây nghe rõ.
Nụ cười trên mặt Liễu Nhứ phút chốc sượng cứng, ngón tay không biết từ lúc nào véo mạnh cánh tay Mạnh Thiên Hạo ở gần, trong đôi mắt điên cuồng chớp lên vẻ khó tin.
Sao có thể?!
Đứa ngu ngốc như Khúc Kim Tích, làm sao có thể có quan hệ gì với tay công tử Lục Viễn này? Bằng vào mắt xanh của Lục Viễn, làm sao có thể ưng mắt một đứa như thế?
Năm vừa rồi cô ta nương nhờ một lão già mới tạm lên đến hàng nghệ sĩ hạng ba. Còn Khúc Kim Tích bị cô ta khinh thường, scandal đầy rẫy, mờ nhạt tới không thể mờ nhạt hơn lại có thể leo lên Lục Viễn?
Càng nghĩ tay lại càng cấu mạnh. Mạnh Thiên Hạo đau tái cả mặt, ấy thế chỉ biết nhịn xuống, nhìn Khúc Kim Tích bằng sắc mặt âm u, ánh mắt lẫn lộn cả kinh lại nghi hoặc.
Khúc Kim Tích chạm vào cặp mắt hoa đào hút hồn của Lục Viễn, dẫu không biết vì cớ gì đối phương lại muốn giúp một sao nữ nhỏ nhoi mình đầy tiếng xấu như cô, nhưng rốt thì người ta đã cho mình thể diện, tất nhiên cô phải phối hợp.
Cô chớp mắt tinh nghịch: “Anh đã có lời mời, ở đây lại nhiều người đẹp để ngắm, nhiều đồ ngon để thưởng thức như vậy, em không tới chẳng phải có lỗi với ý tốt của anh quá?”
Lục Viễn khẽ nhướng mày. Hiểu biết duy nhất của anh ta về Khúc Kim Tích có từ những scandal trên mạng. Nay gặp người thật, chỉ mới một ánh nhìn, một câu trao đổi, anh ta đã biết những tin đồn trên mạng về cô là không đúng.
“Đi thôi, qua bên kia.”
Khúc Kim Tích ngoắc tay vào khuỷu tay Lục Viễn.
“Kim Tích.” Trong mắt Liễu Nhứ vụt lướt vẻ không cam tâm, giờ thấy Lục Viễn định dẫn Khúc Kim Tích đi khỏi, nét mặt cô ta đột nhiên trở nên nhu mì, lắc eo đi tới, “Không ngờ cậu lại quen cậu Lục, xin lỗi nhé, tại trước kia cậu hay bỏ tiền mua đủ cơ hội đi thảm… ôi…”
Dường như biết mình nói lỡ lời, cô ta lập tức dời chủ đề một cách rất giấu đầu hở đuôi: “Quen được với cậu Lục, mình thực sự mừng cho cậu.”
Kế đó nhìn Lục Viễn bằng ánh mắt tình tứ đong đầy, vẻ thẹn thùng lại lẫn hào phóng: “Cậu Lục, không biết cậu còn nhớ em không, tháng trước ở Minh Thành, em và…”
“Tuy là tôi thích người đẹp, nhưng không có nghĩa người đẹp nào tôi cũng quen hết cả.” Lục Viễn lạnh giọng ngắt lời, không nhìn cô ta lấy một cái đã dẫn Khúc Kim Tích đi.
Cứ nghĩ tới vẻ không dám tin và vặn vẹo khó che giấu trong một khoảnh khắc vụt lướt trên mặt Liễu Nhứ, Khúc Kim Tích lại không nhịn được cười.
Đoán chừng Liễu Nhứ không cam tâm cũng rất ganh ghét với cô vì có thể quen biết cậu công tử họ Lục này, muốn làm cô mất mặt ngay trước anh ta, nhân thể mượn cớ đó nói mấy câu với Lục công tử, nếu sau này quan hệ có thể tiến thêm bước nữa thì quả không thể tốt hơn.
Ai ngờ Lục công tử hoàn toàn không để ý cô ta. Đoán hẳn từ giờ Liễu Nhứ sẽ không thể vui vẻ được rồi.
Không thể không thừa nhận, tiết mục vả mặt này quả là sướng hết biết.
Mà cùng với cuộc vả mặt này, cảm xúc không thể khống chế sau khi trông thấy Liễu Nhứ trong cơ thể cô cũng bình ổn lại.
Một mặt Khúc Kim Tích rất mừng, mặt khác lại ôm đầy nghi hoặc. Đi được một lát, cô buông tay Lục Viễn, cảm ơn chân thành: “Anh Lục, ban nãy cảm ơn anh.”
Lục Viễn liếc nhìn, kế đó quan sát cô thật kĩ lưỡng.
Khúc Kim Tích bị nhìn tới nỗi tim siết lại, ngoài mặt thản nhiên, mỉm cười mặc anh ta soi xét. Bỗng Lục Viễn bật cười, lấy hai ly rượu vang từ cái bàn cạnh đó, một cho mình, một đưa Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích nhận lấy.
Lục Viễn cụng ly mình vào ly cô làm vang âm vang trong trẻo: “Em đẹp quá.”
Dứt lời thì ngửa đầu nhấp một ngụm, quay gót lẩn vào đám đông, mất hút.
Khúc Kim Tích: “……”
Cô còn chưa hỏi vì sao anh ta giúp mình mà!
Lòng cô thấp thoáng một phỏng đoán, lại cảm thấy khó mà thế được.
Bấy giờ, Khúc Kim Tích tinh mắt trông thấy đạo diễn Hà Chiếu, tim dừng một nhịp, kế đó mọi suy nghĩ bay biến, chỉ còn lo nghĩ xem nên bắt chuyện với Hà Chiếu thế nào.
Cô chậm rãi đi tới. Người nói chuyện với Hà Chiếu trước đó đã đi. Kể cũng trùng hợp, Hà Chiếu quay lưng, vô tình va vào một bé trai đang bưng bánh kem. Bánh kem quệt vào áo vest của ông, đứa bé cũng không chú ý, ôm mâm đi thẳng.
Trời cũng giúp cô rồi.
Hà Chiếu đang tìm thứ gì có thể lau bánh kem dính trên áo, một bàn tay trắng trẻo đầy đặn chìa tới, trong tay là khăn giấy: “Đạo diễn Hà, này.”
Hà Chiếu ngẩng đầu, kế đó nhận khăn: “Cảm ơn.”
Khúc Kim Tích: “Đừng khách sáo.”
“Cháu tên Khúc Kim Tích nhỉ.” Hà Chiếu chợt nói.
Khúc Kim Tích ngớ người. Cô còn đang nghĩ tiếp theo phải bắt chuyện với Hà Chiếu thế nào cho tự nhiên, không ngờ Hà Chiếu lại nói ra tên mình ngay được.
Cô chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi, dù cho scandal đầy mình, một đạo diễn gạo cội như Hà Chiếu đây cũng làm sao mà biết cô được.
“Là cháu ạ.” Cô căng mình gật đầu, cảm giác Hà Chiếu đã nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Hà Chiếu nhìn cô thêm cái nữa: “Đang nghĩ làm sao tôi nhận ra cháu được?”
Những đạo diễn gạo cội kiểu này đã gặp muôn hình muôn vẻ diễn viên nghệ sĩ, Khúc Kim Tích quyết đoán không che giấu nữa. Có khi trong đầu cô nghĩ gì, vị đạo diễn tên tuổi này đã thấu suốt hết rồi.
“Vâng ạ.” Không chừng thẳng thắn một chút, còn có thể gây được thiện cảm.
Hà Chiếu nói: “Mấy hôm trước vô tình nghe người khác nhắc tới cháu, lòng sinh tò mò, có lên mạng search ít thông tin.”
Mấy ngày trước mà ông bảo không phải là hôm Thẩm Thính cùng dùng bữa với đám bọn họ đấy chứ.
Khúc Kim Tích bỗng thấy xấu hổ. Lời chế tác Dư đã nói, thật sự không lấy gì làm dễ nghe.
“Là một diễn viên, khắc họa tốt nhân vật là trách nhiệm hàng đầu, vấn đề nhân phẩm tôi không bàn tới, miễn không ảnh hưởng tới bộ phim là được.”
Trong giới có rất nhiều nghệ sĩ vì áp lực lớn mà cuộc sống riêng tư hoặc nhiều hoặc ít đều có những thói xấu, mở một mắt nhắm một nhắm là thái độ bình thường.
Khúc Kim Tích không rõ Hà Chiếu nói những lời này là có ý gì, cô chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe.
“Cháu biết Từ Kiến Sanh nhỉ.”
Từ Kiến Sanh chính là vị chế tác Dư kia.
Trước cặp mắt như dao của vị đạo diễn tên tuổi, Khúc Kim Tích gật đầu mà mặt không đổi sắc.
“Anh ta nhận xét cháu có diễn xuất tốt, tàn nhẫn với bản thân, cho cháu một cơ hội, rất có thể cháu sẽ nổi lên.” Hà Chiếu nói, “Cháu cũng cho là thế chứ?”
Khúc Kim Tích siết khẽ nắm tay. Trước cặp mắt đầy ắp áp lực như thế, mỗi một tế bào thần kinh trên người cô đều căng chặt, kế đó thả lỏng nhoẻn cười: “Vâng ạ.”
“Đạo diễn Hà.” Bấy giờ một người đàn ông đi tới, kề sát tai Hà Chiếu thì thầm điều gì. Hà Chiếu nói với người đó, “Lưu số điện thoại của cô này lại.”
Đoạn quay gót bỏ đi.
Người đàn ông ở lại. Khúc Kim Tích lập tức bừng tỉnh, đọc số điện thoại của mình cho anh ta, còn trịnh trọng nói rõ tên mình: “Tôi tên Khúc Kim Tích.”
Tuy rằng Hà Chiếu không nói rõ sẽ cho cô cơ hội, nhưng ông bảo người dưới lưu lại số điện thoại của mình, bản thân việc này đã là một dấu hiệu.
Sự việc tiến triển quá thuận lợi, thuận lợi tới mức cô thấy hơi siêu thực.
Tâm trạng đang vui vẻ, Khúc Kim Tích bắt đầu ăn uống thả ga, thi thoảng có người không quen biết, nhìn cô ưng mắt mà chủ động tới mời nhảy.
Cô từ chối tất cả, cho đến khi Mạnh Thiên Hạo chẳng biết từ đâu mò tới.
“Tích Tích.” Anh chàng gọi lên tha thiết.
Khúc Kim Tích: “……”
“Không đi theo Liễu Nhứ của anh à?” Cô chân thành đặt câu hỏi.
Mặt Mạnh Thiên Hạo sượng đơ, vốn chính là anh ta bị Liễu Nhứ sai tới tìm Khúc Kim Tích, dò hỏi xem Khúc Kim Tích đã làm thế nào để tạo quan hệ được với Lục Viễn.
“Tích Tích, em ghen rồi.” Anh ta bước lên một bước, kế đó nhếch mép cười tà, ý đồ giam Khúc Kim Tích vào vòng vây cơ thể mình, “Anh biết mà, em đang dỗi anh, anh… Á!”
Anh ta kêu lên đau đớn.
Khúc Kim Tích giẫm gót giày mười phân nhọn hoắt của mình lên chân trái anh ta: “Cưng à, để ý hình tượng, đừng la hét chứ.”
Cô thong thả lướt qua như cánh bướm bay lượn, để lại Mạnh Thiên Hạo đau méo mặt tại chỗ.
Có lẽ do đã uống nhiều nước, sau khi ăn hết một lượt đồ ăn, Khúc Kim Tích muốn đi vệ sinh. Hỏi phục vụ, được biết vị trí phòng vệ sinh — phải băng qua một dãy hành lang.
Kế đó, cô trông thấy một bóng hình quen mắt.
Là Thẩm Thính!
Anh đã thay bộ đồ vest, làm bật lên vai rộng eo thon chân rất dài, mỗi cử động tay chân toát lên vẻ thanh nhã quý tộc, chỉ riêng sườn mặt đã đủ khiến người ta thất thần hú hét.
Đối diện anh là một cô gái xinh đẹp nền nã. Mà dường như Thẩm Thính cũng phần nào dịu dàng hơn thường ngày, khóe môi khe khẽ cong lên.
Tự dưng Khúc Kim Tích sinh lòng tò mò, cô gái thế nào mới có thể khiến Thẩm Thính đối đãi dịu dàng như thế?
Đợi khi nhìn thêm mấy lượt, trong óc cô tự động hiện lên một vài hình ảnh khiến cô biết ngay đối phương là ai.
Người này tên Hạ Tri Tâm, thiên kim đại tiểu thư của họ Hạ. Họ Hạ và họ Thẩm đã giao hảo nhiều đời, Hạ Tri Tâm và Thẩm Thính là thanh mai trúc mã.
Đây là thông tin nguyên chủ biết được. Hình như nguyên chủ rất ngưỡng mộ Hạ Tri Tâm, trong ngưỡng mộ có lẫn tự ti và ganh ghét.
Còn như Khúc Kim Tích được biết, thì Hạ Tri Tâm là nữ chính trong sách, một thiên kim khuê các vốn tính nền nã dịu dàng, lại thích nam chính là một anh nghèo.
Để được ở bên nam chính, Hạ Tri Tâm không ngại rời bỏ gia đình, cam nguyện sống cuộc sống nghèo khổ cùng nam chính. Nhưng gia tộc không cho phép, cùng đường cô ấy đành cầu cứu Thẩm Thính.
Còn về tình tiết phần sau sẽ ra sao, Khúc Kim Tích không biết được — Ngay khi đọc tới khúc nữ phụ cùng tên với mình gặp nạn chết thảm, cô đã bỏ truyện.
Lúc ấy khi đọc truyện, cô vẫn luôn mặc định Thẩm Thính là nam phụ lốp dự phòng. Đại đa số tiểu thuyết tình yêu đều là như thế, nam phụ có dịu dàng có đối tốt với nữ chính hơn nữa cũng chỉ có thể cam chịu kiếp nam phụ.
“Đó là…”
“Khúc Kim Tích!”
Tiếng nói đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Khúc Kim Tích. Khi bừng tỉnh, đối mặt với Thẩm Thính không biết đã lại gần từ khi nào. Cặp mắt Thẩm Thính nặng trình trịch, không nhìn thấu cảm xúc bên trong.
“Em, em đi vệ sinh, ngang qua thôi!” Cô nói ngay, “Không phải cố tình nghe trộm nhìn trộm!”
Thẩm Thính nhíu mày: “Em đang sợ cái gì?”
“Hả?”
“Tôi cũng đâu có đánh em.”
Khúc Kim Tích vô thức rụt cổ.
Thẩm Thính: “……”
“Kim Tích, lâu rồi không gặp.” Hạ Tri Tâm cũng đi tới, cười bảo, “Hôm nay trông cậu đẹp quá.”
“Cảm ơn, cậu cũng rất đẹp.” Khúc Kim Tích lấy lại vẻ đoan trang.
Họ Hạ và họ Thẩm qua lại thân thiết, việc Thẩm Thính lấy Khúc Kim Tích, người ngoài không biết nhưng người quen thì đều hay chuyện. Hạ Tri Tâm tìm tới Thẩm Thính là muốn nhờ vả anh, không ngờ lại gặp phải Khúc Kim Tích.
Trước kia ấn tượng của cô về Khúc Kim Tích chỉ dừng ở bề ngoài “quá lố”, lúc nào cũng trang điểm lòe loẹt, lời nói ẩn giấu dao sắc, dễ xúc động.
Nhưng Khúc Kim Tích đã kết hôn với Thẩm Thính. Cô là người ngoài, không tiện nói gì.
Lần gặp mặt hôm nay lại cho cô một cảm giác khác hẳn. Hạ Tri Tâm thích thú nói: “Thế hai người nói chuyện, mình đi trước nhé.”
Hạ Tri Tâm vừa đi, bầu không khí đã trở nên lúng túng.
Khúc Kim Tích nhìn trái ngó phải, mong mỏi có ai đi ngang, không ngờ chỗ này chẳng ma nào ngó tới. Bên tai vang lên giọng nói êm ả riêng có ở Thẩm Thính: “Mẹ của bạn trai của Tri Tâm bệnh nặng, trong nước không tìm được bác sĩ, nhờ tôi giúp đỡ liên hệ với một bác sĩ ở nước ngoài.”
Thế này là đang giải thích với cô?
Khúc Kim Tích: “Ờ.”
Thẩm Thính ỷ có ưu thế chân dài, nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt ấy… Khúc Kim Tích kẹp chặt hai chân, nói: “Em phải đi vệ sinh.”
Mặc kệ phản ứng của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích phi ngay vào phòng vệ sinh như chân bôi dầu. Trong này không ai, đến khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cứ nghĩ thế mà mình lại bị ánh mắt của Thẩm Thính dọa cho són cả ra quần, Khúc Kim Tích chỉ muốn đập đầu vào đậu hũ chết quách cho xong.
Dừng ngay!
Không được nghĩ nữa!
Tay cô chỉ mới chạm vào cửa buồng, một thứ dự cảm bất tường bỗng xộc lên trong dạ. Ngay giây sau, một tiếng cộp vang lên, cô ngã lăn ra đất, toàn thân như bị giam cầm, bó chặt, không thể động cựa.
Vào cái lúc thế này, thế mà cô lại đi biến hình!
Vả lại còn không phải biến thành động vật — vì cô không tài nào cử động nổi!
Trời đất ơi! Cô đã biến thành cái quái gì rồi vậy?!
—
Thẩm Thính định quay về hội trường, một nam nghệ sĩ từng hợp tác đi về hướng này. Hai người nhân đó trò chuyện đôi câu rồi nam nghệ sĩ rời đi.
Sau đó Thẩm Thính phát hiện, Khúc Kim Tích vẫn chưa đi ra.
Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và w3ttpad @namonade của người dịch, nếu đọc ở nơi khác tức bạn đã truy cập vào trang trái phép. Bản đăng ở trang có thể sai sót và sẽ không được cập nhật.
Nhấc đồng hồ ngó thời gian, đã hơn mười phút trôi qua. Do dự một lát, Thẩm Thính lấy điện thoại ra gọi vào số của Khúc Kim Tích.
Điện thoại gọi đi, không ai nghe máy.
Thẩm Thính: “……”
Anh trở chân đi về hướng phòng vệ sinh, nhìn tấm biển phòng vệ sinh nữ, đôi mày cau chặt lại.
Sau một phút làm công tác tư tưởng, Thẩm Thính nhắm nghiền mắt. Khi mắt lại mở, chắc chắn xung quanh không có ai, anh lạnh mặt bước vào phòng vệ sinh nữ.
Để tránh có người đột ngột đi vào, sau khi vào trong anh đã khóa trái cửa lại.
“Khúc Kim Tích.”
Trong buồng vệ sinh, Khúc Kim Tích không biết mình đã biến thành thứ gì, thậm chí không thể lên tiếng. Cô cố gắng giật giật cơ thể, coi đó là lời đáp, hiềm nỗi cử động hổng có được QAQ
Thẩm Thính nhanh chóng chú ý tới căn buồng duy nhất đang đóng cửa. Anh cong ngón tay gõ cửa: “Khúc Kim Tích?”
Không ai trả lời.
Thẩm Thính hít một hơi sâu, kế đó hành động — anh cởi nút áo vest, đi vào căn buồng đang mở cửa bên cạnh, đậy nắp bồn cầu, bước chân đạp lên, nhanh nhẹn bám lên vách tường rồi nhảy xuống căn buồng Khúc Kim Tích đang ở.
Sau đó nữa, anh trông thấy Khúc Kim Tích nằm lăn quay dưới đất, im lặng rất rất lâu.
Trên đất có một bức tượng chibi rất quen đang nằm lăn lóc.
Hồi sáng anh từng trông thấy bức tượng hình mình trong tay Khúc Kim Tích, còn bây giờ… Khúc Kim Tích tự biến thành tượng chibi, trang phục vẫn là cái váy tuyn trắng, giày cao gót mười phân, tuy vậy lại trong hình hài bức tượng chibi bằng gốm thu nhỏ, không thể cử động mảy may.
Thẩm Thính quay lưng lại, đôi vai bắt đầu run lên.
Khúc Kim Tích sốt cả ruột. Cô nằm trên đất có thể nhìn thấy trần nhà, tư thế nhảy xuống oai hùng của Thẩm Thính lọt vào mắt cô, ấy thế đại lão lại mãi mà chẳng phản ứng gì.
Chí ít anh cũng cho tôi biết tôi đã biến thành cái gì rồi chứ!
Hoặc là, hoặc anh vớt tôi lên trước không được sao?
Không biết có phải nghe thấy tiếng rít gào trong nội tâm cô không, cô cảm thấy mình được nâng lên, tầm nhìn chao đảo, đối diện với cặp mắt ngậm cười của Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích: “……”
Toi rồi, cô có linh cảm tệ lắm.
“Muốn biết em biến thành gì rồi không?” Cả giọng nói Thẩm Thính cũng có vẻ thích thú.
Bức tượng chibi không thể trả lời anh, nhưng dường như anh có thể nhìn thấy sự bức thiết từ cặp mắt to ngộ nghĩnh ấy.
“Em sẽ biết thôi.” Thẩm Thính lại khăng khăng không nói, nắm chặt Khúc Kim Tích trong tay, đẩy cửa đi khỏi.
Khúc Kim Tích phát điên mất. Thẩm Thính khép tay lại, cả cơ thể cô bị kìm chặt trong tay anh, cảm giác như một cái ôm vậy. Thậm chí cô có thể cảm nhận được cả hơi ấm từ lòng bàn tay Thẩm Thính lan tới, men theo da thịt luồn sâu vào mạch máu.
Chết mất thôi!
Đến cùng mình đã biến thành cái gì rồi? Ngay cả tên già cả ít khi nói cười Thẩm Thính mà lại có thể cười đến mức đó!
Lúc cô biến thành rùa con anh ta cũng không cười đó biết không hả!
Thẩm Thính vuốt phẳng bộ đồ vest hơi nhăn nhúm vì ban nãy nhảy tường, mở cửa phòng vệ sinh, bước chân ra ngoài bỗng chững lại.
Một cô gái đang đứng ngoài cửa. Chạm tới ánh mắt Thẩm Thính, cô gái á lên một tiếng, mặt thoắt chốc đỏ lừ: “Xin lỗi, xin lỗi anh, em đi nhầm phòng.”
Cô gái quay lưng phi ngay vào phòng vệ sinh nam bên cạnh.
“……”
Thẩm Thính đơ mặt rảo bước rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...