Cùng ngày ly hôn với đại lão tôi biến nhỏ


Thực ra với khả năng uống rượu của Khúc Kim Tích, uống một chút rượu vang đỏ như vậy không thể say
được, nhưng cô lại trong hình dạng của một con bạch tuộc nhỏ mà uống cả ly rượu, tám cái xúc tua
nhỏ bé bất giác hút rượu đỏ, toàn thân ngâm bên trong bình rượu, chất kích thích này khiến cô không
say cũng phải say.
Có nhân viên truyền thông ở hiện trường đang phát trực tiếp, nhưng Thẩm Thính tránh ở phía sau,
nhân viên công tác cũng không dám đuổi theo để chụp.

Hầu hết các khán giả trong buổi phát sóng trực
tiếp không thấy Khúc Kim Tích đều tỏ ra thất vọng, cũng may có Thẩm Thính, thế là bình luận muốn
gặp Thẩm Thính.
Nhân viên công tác phụ trách phát trực tiếp cắn răng, suy nghĩ lặng lẽ đi qua chụp Thẩm Thính một
chút, để anh lọt vào ống kính cũng có thể an ủi cộng đồng mạng một chút, đúng lúc nhìn thấy có
người tìm Thẩm Thính, thế là vội vàng đuổi theo phía sau.
Vì thế, hình ảnh Thẩm Thính ôm một cô gái đã lọt vào ống kính, hàng trăm nghìn khán giả xem trực
tiếp đã thấy cảnh tượng này.
! ! !
Rất nhiều người không phản ứng kịp, cũng có nhiều người hào hứng như được ăn dưa, trong mắt đầy
hưng phấn.

Đây chính là Thẩm Thính, bình thường khó có thể thấy được scandal về anh cho nên bọn họ
vô cùng thích thú.
Bởi vì không nhìn thấy cô gái trong vòng tay của Thẩm Thính nên các cư dân mạng không ngừng thúc
giục nhân viên công tác:
"Gần một chút, gần một chút!"
"Chúng tôi muốn xem cô gái kia là ai! Là ai đang ôm Thẩm Thính!"
"Mấu chốt chính là Thẩm Thính ôm rất chặt, giống như sợ cô ấy ngã xuống, giữa bọn họ tuyệt đối có
chuyện khó nói gì đó."
"Rốt cuộc là ai, cô gái, cô có thể nghĩ cách để đến gần hơn được không, nếu không thì đổi thành một
người có kinh nghiệm quay đi."

.

.
Nhân viên công tác và cư dân mạng vô cùng kích động, theo yêu cầu của họ, cô ta tìm được một vị trí
gần hơn, bởi vậy khi giọng nói mềm mại phát ra tiếng "Ba", không chỉ vẻ mặt của những người có mặt
ở hiện trường trở nên mơ hồ, mà ngay cả khán giả cũng yên lặng trong nháy mắt.
--Đó là vì khán giả bị sốc đến mức không có thời gian bình luận, đồ vật cầm trong tay trực tiếp rơi
xuống đất.
Nhân viên công tác kích động đến mức sau lưng đổ mồ hôi, gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn, không để ý
đến những bình luận công kích tốc độ và góc độ không tốt của cô ta.
Qúa sốc!
Cô ta liều mạng nghĩ cách chụp rõ mặt cô gái kia, dù sao tất cả mọi người cũng lấy di động ra chụp,
cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng sẽ đắc tội với Thẩm Thính.
Sau vài giây bình luận bị kẹt, các bình luận thi nhau hiện lên: "Chúa ơi, tôi nghe được cái gì
vậy!"
"Ai gọi ai là ba?" "Thẩm Thính là ba?"
"Liệu có phải say rượu mà nhận nhầm người không?"
"Động tác ôm người đó của Thẩm Thính thật dịu dàng, hơn nữa anh ấy cũng không đẩy người trong lòng
ra, điều đó chứng minh cô gái kia rất quan trọng với anh ấy."
"Hiện tại từ ba đại biểu cho rất nhiều ý, một số cặp yêu nhau cũng xưng ba.

.

Hu hu hu, nam thần đang yêu?
"A a a a người phụ nữ kia rốt cuộc là ai."

.

.
Vô số người muốn biết người gọi Thẩm Thính là ba là ai, muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của cô.

Nhưng nhìn động tác của Thẩm Thính, dường như đang che chở cô trong lòng ngực, không để người ngoài
nhìn thấy.
Nhưng người trong ngực lại không hề cảm ơn mà liên tiếp cọ xát, cuối cùng không phụ sự mong đợi của
mọi người, rốt cuộc cũng lọt vào máy quay.
Thẩm Thính: ".

.

."
Nhân viên công tác run lên, thiếu chút nữa là dùng điện thoại để phát trực tiếp.
"Mẹ nó! Khúc Kim Tích! Là Khúc Kim Tích!' "Gì thế?"
"Đúng là một miếng dưa bở lớn, thật ngọt."
"Tôi cảm thấy mọi người nên bình tĩnh một chút, Khúc Kim Tích nhìn như đang say, không nên tính
toán lời nói của người say."
"Tuy rằng nhìn qua thấy hai người khá xứng đôi, nhưng tôi luôn cảm thấy bọn họ không có khả năng để
trở thành một đôi được.

Người say rượu nói lời vô nghĩa, hơn nữa Thẩm Thính là ông chủ của Khúc Kim
Tích, Khúc Kim Tích uống rượu say xảy ra sai lầm.

Thân là ông chủ, Thẩm Thính đương nhiên phải giúp
đỡ.

Điều này chỉ có thể nói rõ Thẩm Thính là người tốt, bọn họ gần gũi với nhau không thể nói lên
điều gì về mối quan hệ của hai người.

(Đúng vậy, tôi cũng không tin bọn họ đang ở bên nhau).
"Các người ăn phải dưa bở rồi, hai người này, một người đẹp trai, một người xinh gái, lại có dáng
vẻ như thần tiên!"

.

.
Dường như biết được hành vi của mình sẽ rước lấy phiền toái, Khúc Kim Tích đột nhiên bình tĩnh lại,
ngoan ngoãn nép vào lòng Thẩm Thính, không nhúc nhích.
Bất luận trên mạng có đang bàn tán xôn xao thế nào, bữa tiệc liên hoan vẫn tiếp tục.

Khúc Kim Tích
đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt và dáng vẻ say khướt, phải nghĩ ra biện pháp giải thích hợp lý.
Phải ngăn chặn miệng lưỡi của cánh truyền thông.
Rất nhanh, trong đầu Thẩm Thính hiện lên một vài biện pháp, nhưng không có biện pháp nào hiệu quả,
không thể giải thích được nếu như Khúc Kim Tích xuất hiện ở bữa tiệc liên hoan, vậy tại sao không
xuất hiện ngay từ lúc mới bắt đầu.

Hiện tại lại đi ra, dáng vẻ còn say rượu, đây là vì sao?
Biện pháp tốt nhất là khiến Khúc Kim Tích tỉnh rượu, để chính cô giải thích.
Thẩm Thính giơ ba ngón tay lên, nói với Khúc Kim Tích: "Đây là số mấy?" Anh cần phải biết mức độ
say xỉn của Khúc Kim Tích.
Ánh mắt Khúc Kim Tích nhìn về phía tay anh, không nói mà sờ sờ, ngoan ngoãn nói: "Ba."
Thẩm Thính thả lỏng, xem ra cô không say lắm, ít nhất ý thức còn "tỉnh táo".
Vì thế.

.

.
Anh cố ý tăng thêm vài phần lực để véo vào eo Khúc Kim Tích, Khúc Kim Tích bị đau, cả người dường
như tỉnh thêm vài phần, nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính vang bên tai: "Nói cho mọi người biết
việc em đến trễ bởi vì lúc em muốn lấy nước uống, ai ngờ lại lấy nhầm rượu, em bị dị ứng với rượu
vang đỏ."
Tốc độ nói của Thẩm Thính vô cùng nhanh.
Thời gian gấp gáp, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, trong thời gian ngắn nhất phải làm cho
Khúc Kim Tích trở nên bình thường một chút.

Mọi cảnh vật trước mắt Khúc Kim Tích như xoay tròn,
nhưng cô vẫn nghe lọt những lời Thẩm Thính nói, cười dịu dàng với anh: "Được."
Nụ cười này trong nháy mắt khiến nội tâm Thẩm Thính chấn động.

Cũng chỉ có lúc cô uống rượu mới
ngoan, Thẩm Tính kiềm chế xúc động muốn lập tức ôm người đi không để cho ai nhìn thấy.
Buông bàn tay đặt ở trên lưng Khúc Kim Tích ra, thấy cô đứng thẳng tắp, ngoài việc quần áo trên
người có chút xộc xệch ra, những thứ khác đều ổn.

Không khỏi may mắn mà nghĩ: May mắn trước khi
biến thân cô đã thay quần áo.
"Đây không phải cô Khúc sao?" Người dẫn chương trình vội càng chạy tới, nếu như Khúc Kim Tích đã
tới, không thể không mời cô lên sân khấu phát biểu được.
Khúc Kim Tích nhớ kỹ những lời Thẩm Thính nói.
Cô đứng thẳng người, ngoại trừ hai má ửng hồng nhìn có chút không bình thường, còn lại những thứ
khác đều không giống dáng vẻ say rượu.
Bộ váy hoa Tulip kết hợp với những trang sức quý giá khiến đôi mắt người khác phải sáng ngời, kinh
ngạc không thôi.
Chút ý thức cuối cùng còn sót lại luôn nhắc nhở cô không thể làm loạn, giải thích thật tốt, không
thể gây thêm phiền phức.
"Thật ngại quá, trên đường tới đây xe tôi xảy ra chút vấn đề cho nên đã tới chậm.

Vừa rồi lại không
cẩn thận mà uống chút rượu vang, tôi bị dị ứng với rượu vang cho nên đứng không vững, cũng may có
thầy Thẩm đã đỡ."
Sau khi nói xong, Khúc Kim Tích nghĩ lại kỹ càng, xác định bản thân không quên dựa theo những lời
Thẩm Thính nói mới yên tâm.

Về chữ "ba" kia, Thẩm Thính không có nói, cô cũng hoàn toàn quên mất.

Chút tỉnh táo cuối cùng cho
Khúc Kim Tích biết nếu cô không đi xuống thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Sau khi xem xét những
trường hợp có thể xảy ra, cô lập tức biểu hiện ra bên ngoài rằng bản thân đang khó chịu vì bị dị
ứng, phải lập tức rời đi.
Người dẫn chương trình thấy cô đúng là không ổn, đành mở miệng khiến bầu không khí bớt kỳ quái,
đồng thời người phụ trách của ban tổ chức cũng tiến lên, yêu cầu hai nữ nhân viên đỡ nghệ sĩ rời
khỏi hội trường.
Tần Tang tìm cơ hội đi theo sau.
Có Tần Tang đi theo, Thẩm Thính cũng yên tâm không ít.
"Co Khúc, có cần tôi gọi điện cho trợ lý của cô không?" Một nhân viên công tác lên tiếng hỏi-- Trợ
lý chắc hẳn phải đi theo nghệ sĩ đến địa điểm này.

Tuy nhiên cũng có những nghệ sĩ không có trợ lý
đi theo, lúc này nghệ sĩ ra khỏi hội trường, khi bản thân không có cách nào để liên hệ với trợ lý
thì nhân viên công tác sẽ liên hệ giúp.
"Không cần." Khúc Kim Tích tránh thoát hai người đang đỡ mình: "Cảm ơn hai người, tôi không sao,
tôi có thể tự đi được, hai người đi làm đi, không cần phải lo lắng cho tôi."
Hai nhân viên công tác khó xử, nhưng thấy Khúc Kim Tích kiên trì muốn bọn họ rời đi, không thể làm
gì khác hơn là đành phải xoay người đi.
Khúc Kim Tích đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt lộ ra sự mơ màng, cô nhìn trái nhìn phải rồi cảm thấy có
điểm không thích hợp, Thẩm Thính đã bỏ rơi cô!
Cô căm hận sờ lên người, định tìm điện thoại di động.

Cô muốn tìm lão nam nhân kia, sao có thể ném
cô đến một nơi xa lạ như vậy, thật là kỳ cục.

Kết quả không sờ thấy được gì.
Điện thoại di động đâu?
Khúc Kim Tích sốt ruột, không có điện thoại di động thì làm sao tìm được Thẩm Thính.

Cô muốn về
nhà, trên người lại không có tiền để gọi xe.
Khi say rượu, mọi suy nghĩ trong đầu đều không ngừng thay đổi, nghĩ đi nghĩ lại, Khúc Kim Tích hoàn
toàn không ý thức được bản thân đang làm gì.
May mắn lúc đó Tần Tang ở phía sau đuổi tới.

Nhìn thấy Khúc Kim Tích, trợ lý Tần thở nhẹ ra một
hơi.

Trong suốt quá trình, cậu ta giống với Thẩm Thính, trái tim không ngừng treo lơ lửng trên cao.
"Cô Khúc, trước tiên chúng ta lên xe đã."
"Tang Tang!" Khúc Kim Tích nhìn thấy người quen, liền giữ chặt lấy Tần Tang, phồng má khiến bản
thân như một cái bánh bao, thở hổn hển nói: "Ông chủ của cậu lấy điện thoại của tôi! Còn ném tôi
tới nơi quái quỷ này.

.
."
Nói xong liền nhớ tới bản thân đã uống rượu, căm giận mà bổ sung thêm; "Anh ta còn cho tôi uống
rượu, đúng là quá đáng!"
Tần Tang:.

.

."
Một phút mặc niệm thay ông chủ nhà mình.
"Đúng đúng đúng." Tần Tang biết không thể nói đúng sai với người say rượu, cậu ta nhanh chóng gật
đầu: "Đều là lỗi của ông chủ, là ông chủ có lỗi."
Khúc Kim Tích cười thành tiếng, sau đó lộ ra biểu cảm đắc ý, chỉ vào cậu ta nói với giọng điệu thần
bí: "Cậu đang nói xấu Thẩm Thính, tôi sẽ nhớ kỹ, chờ khi tôi gặp Thẩm Thính, tôi phải kể lại."
Tần Tang: ".

.

."
Cuối cùng cậu ta cũng lôi được Khúc Kim Tích lên xe.
Thẩm Thính chuẩn bị lấy cớ rời đi nhưng lại bị Hà Chiếu giữ lại.
"Tôi vừa nghe nói Khúc Kim Tích vừa đến rồi lại đi, sao lại như vậy?" Biểu cảm trên mặt Hà Chiếu có
chút kỳ lạ: "Tôi còn nghe nói cô ấy gọi cậu là ba?"
Là một đạo diễn nổi tiếng, Hà Chiếu không phải người thích nói chuyện nhảm nhí, nhưng có rất nhiều
người đang thầm thì về chuyện của Thẩm Thính cùng Khúc Kim Tích, nói rất chi tiết, nhưng ông ta lại
không tận mắt nhìn thấy.
Hơn nữa, ông ta có chuyện tìm Khúc Kim Tích, người đột nhiên đến rồi lại rời đi, dù sao cũng phải
tìm người để hỏi một chút, người này chọn Thẩm Thính đương nhiên là thích hợp nhất.
".

.

." Thẩm Thính giải thích: "Cô ấy uống rượu nên nói nhảm."
Hà Chiếu nhìn anh, "À" một tiếng, ngược lại nói: Vậy cậu giúp tôi chuyển lời đến cô ấy, tôi đang
có một bộ phim tết, nói về tinh hoa của đất nước, tuy nhiên thù lao hơi thấp, cậu hỏi xem cô ấy có
muốn thử không."
Phim tết vẫn luôn hướng về những tinh hoa của đất nước và quảng bá văn hóa trong nước, loại phim
này sẽ ra mắt vào đầu năm mới, phải chuẩn bị sớm, đó là một cơ hội tốt khó mà tìm được.
Hà Chiếu định tìm Khúc kim Tích, không chỉ tin tưởng kỹ năng diễn xuất của Khúc Kim Tích mà còn tin
tưởng con người cô.
Sắc mặt Thẩm Thính không thay đổi: "Anh có thể đi tìm người đại diện của cô ấy."
Đạo Diễn Hà Chiếu đáp lại: "Cậu là chồng của cô ấy, tìm cậu không thích hợp sao?"
".

.

."
Thẩm Thính không phản đối.
Hà Chiếu nói xong liền rời đi, Thẩm Thính đứng yên tại chỗ, uống hết rượu trong ly.

Nếu cô ở hội
trường, nghe thấy lời mời của Hà Chiếu, chỉ sợ là đã vui đến mức cười toe toét.
Buông ly rượu xuống, Thấm Thính rời đi.
"Anh Đồng, thầy Thẩm và cô Khúc đều đi rồi." Trợ lý tìm hiểu xung quanh, sau đó nói với Dụ đồng
đang ngồi ở một góc không ai chú ý đến.
Dụ Đồng không chút để ý, ừ một tiếng.
Cách đây không lâu, có một nữ nghệ sĩ đến nói chuyện với anh ta, muốn thân mật một chút, để cho
nhân viên công tác trực tiếp quét máy quay đến, loại gần gũi không chút cảm xúc này, nếu bỏ cái tôi
sang một bên, Dụ Đồng sẽ trở nên lịch thiệp hơn.
Nhưng vừa rồi anh ta lại trực tiếp dùng khuôn mặt lạnh để đuổi nữ nghệ sĩ không nổi tiếng bằng anh
ta đi.
Sau khi "Mưu trang" ra mắt, Tạ Trường Tịch chính là nhân vật đau khổ nhất trong phim.

Khúc Kim Tích
diễn vô cùng tốt, được bàn luận rất nhiều trên mạng.

Còn Dụ Đồng, người đóng vai hoàng đế lại có
chút cặn bã.
Tuy nhiên vị hoàng đế này lại có một quá khứ không mấy tốt đẹp, những gì trải qua thời thơ ấu khiến
anh ta khi trưởng thành có tính cách u ám.

Lúc không có phe cánh chỉ có thể khom người, chấp nhận
làm một vị hoàng đế bù nhìn.

Nhưng khi đủ lông đủ cánh, tham vọng dần được bộc lộ.
Giết người không ghê tay, thật sự rất tàn nhẫn.
Cuối cùng chút tình cảm duy nhất anh ta có đã trao cho Tạ Trường Tịch.

Dụ Đồng trong vai hoàng đế
khiến người ta vừa hận vừa yêu.

Trên mạng có nhiều bình luận vừa khen vừa chê, nhận được sự quan
tâm rất lớn.

Với vai diễn hoàng đế, sự nổi tiếng của Dụ Đồng lại tăng lên, công ty không ngừng ca
ngợi anh ta, muốn biến anh trở thành Thẩm Thính thứ hai.
Người nổi tiếng, lượng người quan tâm ngày càng tăng, những nghệ sĩ đến bữa tiệc liên hoan đều phát
hiện nhân vật chính là Thẩm Thính cùng Khúc Kim Tích không còn ở đó, chỉ còn Dụ Đồng, anh ta rõ
ràng trở thành chiếc bánh ngon.
Những người có tâm tư sẽ nghĩ cách chụp ảnh chung, nói hai ba câu, giả vờ làm bạn tốt trước ống
kính.
Đến lúc đó những hình ảnh này xuất hiện trên màn ảnh trực tiếp, dựa vào độ nổi tiếng của Dụ Đồng
cũng có thể kéo theo độ nổi tiếng của bản thân lên.
Kết quả Dụ Đồng không chút do dự dùng bộ mặt lạnh để đuổi những nghệ sĩ có ý đồ dựa vào độ nổi
tiếng của bản thân đi.

Nếu như để ai đó đăng lên mạng, không đầu không đuôi, không chừng anh ta sẽ
bị nói là mắc bệnh ngôi sao.
Trợ lý không dám khuyên anh ta, biết khuyên cũng vô dụng.
"Anh Đồng, anh có biết vừa rồi Khúc Kim Tích gọi Thầy Thẩm là gì không." Trợ lý muốn làm cho tâm
trạng của Dụ Đồng tốt lên một chút, liền chủ động nói ra tin tức nghe được.
"Ba!"
".


.

." Dụ Đồng không nói gì, "Đừng gọi tôi là ba, năm mới đã qua, tiền lì xì cũng đã mừng rồi."
"Không phải tôi gọi anh là ba." Trợ lý xấu hổ gãi đầu: "Ý của tôi là vừa rồi cô Khúc gọi thầy Thẩm
là ba.

Anh thấy chuyện này có phải rất kỳ quái không."
Ánh mắt Dụ Động đảo qua: "Cậu nói cái gì?"
"Thật sự!” Trợ lý nghĩ Dụ Đồng không tin, thực tế cậu ta không trực tiếp nghe thấy, cho nên khi
nghe người khác nói cậu ta cũng không tin.
Cho dù Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính đang ở bên nhau - Trợ lý nhìn phản ứng trên mặt Dụ Đồng đã
đoán được.
Hai người không thông báo, xưng hô giữa hai người yêu nhau lại bị lộ ở nơi công cộng, cho đến.

.

.
"Đã có trên hot search rồi." Trợ lý dùng điện thoại di động lên mạng tra từ khóa: Thẩm Thính, Khúc
Kim Tích.
Có người nhanh tay đã chụp được bức ảnh Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính ôm nhau trong video phát trực
tiếp, còn có cả một đoạn video được cắt ngắn, chỉ vẻn vẹn vài giây: Khúc Kim Tích ôm chặt lấy Thẩm
Thính, trong khi người kia lại gắt gao ôm cô với động tác cẩn thận, che chở, lúc sau đột nhiên có
một tiếng “Ba” không hề được làm giả vang lên.
"Chính là giọng của cô Khúc, đã được xác minh, không thể nào là giả." Dụ Đồng nhìn chằm chằm vào
đoạn video, xem đi xem lại vài lần, rồi bấm vào phần bình luận, trong khoảng thời gian ngắn đã có
đến hơn ba nghìn bình luận.
"Ha ha ha mọi người đều đang gáng ghép CP này, chỉ có tôi cảm thấy Thẩm Thính bị gọi là ba rất buồn
cười thôi sao."
"Tôi mới chết mê chết mệt CP của hai huynh muội này, đảo mắt đã biến thành sự thật sao?"
"Ngồi chờ thông báo chính thức, nếu như không có thông báo chính thức mà một mực không nhận, tránh
bị vả mặt."
"Hai nhân vật chính không có phản hồi.

Bình thường nếu như không phản hồi lại chứng tỏ có tật giật
mình.

Tôi cảm thấy hai người này nhất định đang ở cùng nhau."
"Năm ngoái, khi Khúc Kim Tích quấy rầy Thẩm Thính đã bị cộng đồng mạng mắng, năm nay hai người ở
bên nhau, chuyện gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ vậy? Tò mò chết mất."
"Người bên trên, nghe anh nói như vậy đột nhiên tôi cảm thấy ngọt ngào, đây là từ kẻ thù chuyển
thành tình yêu ngọt ngào."

.

.
Đa số bình luận đều cho rằng Thẩm Thính và Khúc Kim Tích vô cùng xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc
lại cùng một công ty, người này là chủ của người kia, ngẫm lại là cảm thấy quắn quéo tim gan.
Có một bình luận ở top đầu.
"Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy Thẩm Thính là ba nuôi của Khúc Kim Tích sao? Cho nên kêu ba
một tiếng không có gì xấu nha."
Có hàng nghìn câu trả lời dưới bình luận này.
Ma xui quỷ khiến thế nào Dụ Đồng lại ấn vào phần trả lời, tất cả đều thả ha ha, đều cho rằng người
bình luận này nói năng quá viển vông, nhưng cũng có điểm có lý, nhỡ sự thật là ba nuôi thì sao?
Ai nói rằng trẻ tuổi là không thể thành ba nuôi.
Nhìn qua phần bình luận vài phút, Dụ Đồng trả lại điện thoại cho trợ lý, không bày tỏ quá nhiều cảm
xúc mà nói: "Về sau, chuyện của hai người bọn họ không cần nói cho tôi biết."
*
Ngũ Lập Thu và Cổ Nhạc Nhạc không đến bữa tiệc liên hoan, cả hai đều bận và không có thời gian xem
phát trực tiếp.
Cổ Nhạc Nhạc là trợ lý của Khúc Kim Tích, chỉ phụ trách chăm sóc Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích được
Thẩm Thính đưa đến bữa tiệc liên hoan, cô ấy đương nhiên sẽ được nghỉ.

Cô ấy về nhà nhanh như chớp,
ngồi xem trực tiếp.
Nhưng mà Cổ Nhạc Nhạc không nhìn thấy Thẩm Thính trên truyền hình trực tiếp thì cảm thấy có chút
chán nản, bắt đầu lướt điện thoại di động, vì vậy đã bỏ lỡ phần quay hấp dẫn nhất.
Chờ đến khi cô ấy quay lại xem chương trình trực tiếp, phát hiện người dẫn chương trình đang nói về
Khúc Kim Tích và Thẩm Thính thì cảm giác không ổn.

Nhưng cô ấy không thấy được tình hình cụ thể nên
vô cùng lo lắng.
Không lâu sau, trên hot search, Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đã được cư dân mạng tìm kiếm nhiều
nhất.
Cổ Nhạc Nhạc sợ tới mức lăn xuống sô pha, vội vàng gọi điện thoại cho dì, đem chuyện này nói với
Ngũ Lập Thu.
Khoảng một phút đồng hồ trôi qua, ngay khi Cổ Nhạc Nhạc cho rằng dì của chị ấy sẽ mất bình tĩnh thì
đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghi hoặc của Ngũ Lập Thu: "Thì ra hai người yêu nhau đều gọi
đối phương biệt danh như vậy."
Cổ Nhạc Nhạc: ".

.

."
Cô ấy không ngờ dì của mình còn nhiều chuyện như vậy.
"Đây cũng đâu có gì, dì còn gọi bạn trai của mình là con trai mà." Đối với tiếng gọi ba này của
Khúc Kim Tích không có gì đặc biệt, hiện tại những cặp đôi yêu thường thường đặt biệt danh cho
nhau, kêu ba cũng không có gì đặc biệt.
Ngũ Lập Thu lười để ý đến mấy câu chuyện tình cảm này của người trẻ tuổi, chị ấy lập tức liên hệ
với Chu Lị, hỏi xem chuyện này phải giải quyết như thế nào.
Người đại diện Chu Lị tỏ ra buồn rầu, cuối cùng nói: "Lấy hiểu biết của tôi về anh ấy thì không
chừng sẽ mượn chuyện này để thông báo."
Đây cũng là ý nghĩ của Ngũ Lập Thu, hai người đều từng đi theo Thẩm Thính, đối với anh cũng có hiểu
biết nhất định.

Nghĩ một lát, Ngũ Lập Thu nói: "Bảo đội tuyên truyền chuẩn bị sẵn sàng, anh liên hệ
với Thẩm Thính, thăm dò ý tưởng của anh ấy."
Đại đa số công ty giải trí đều có quy định, người trong giới nghệ sĩ không thể yêu, cho dù có yêu
cũng không thể công khai.
S&T do Thẩm Thính sáng lập, anh là cổ đông lớn nhất, ông chủ công khai chuyện tình cảm yêu đương
của chính mình, không ai có thể ngăn cản.
Về chuyện sau khi công khai phải đối mặt với loại tình huống nào thì đã có bên truyền thông xử lý.
Nhóm nhân viên công tác bận đến mức chân không chạm đất, lượng tìm kiếm của cư dân mạng tăng vọt,
đâu đâu cũng tìm kiếm hình ảnh chung của Khúc Kim Tích cùng Thẩm Thính.
Sức mạnh của cư dân mạng là vô cùng, không lâu sau, lúc trước trong tổ phim "Mưu trang", Khúc Kim
Tích bị ngã dẫn đến chân bị thương, Thẩm Thính đã bế cô, hình ảnh này bị người khác chụp được,
nhưng lúc ấy không phát tán ra ngoài.
Hiện tại cũng có cơ hội tung ra ngoài.
Cư dân mạng nhìn thấy, nhất trí cho rằng đây là bằng chứng.
Lại có người phản bác, là diễn viên trong tổ diễn, thấy một diễn viên khác bị thương, người bạn
diễn khác đến hỗ trợ là chuyện vô cùng bình thường, không được tính là bằng chứng.
Được rồi, vì làm cho những người này hết hy vọng, cư dân mạng lại tìm một bức ảnh khác.
Trên máy bay, Khúc Kim Tích và Túc Hướng Địch ngồi cùng nhau, mà người đàn ông ngồi phía trước Khúc
Kim Tích không phải Thẩm Thính thì là ai?
Một cô gái tình cờ gặp bọn họ trên máy bay, sau khi chụp bức ảnh đó rồi đăng tải nó lên mạng, kể cả
bạn bè của cô ấy cũng đăng nó lên mạng, nhưng sau đó không ai hỏi thăm khi thấy họ đăng bức ảnh,
hai người cũng không để tâm đến chuyện này.
Không nghĩ đến sau một thời gian dài, cư dân mạng lại đào bới lại.
Rõ ràng Khúc Kim Tích ngồi cùng Túc Hướng Địch, Thẩm Thính ngồi ở phía trước, mọi người đều bỏ qua
sự tồn tại của Túc Hướng Địch.

Căn cứ vào thời gian mà suy tính, lúc ấy Thẩm Thính đẩy một cái vali
màu hồng nhạt bước vào sân bay đã bị fan phát hiện, sau đó lên hot search.
Lúc ấy mọi người đều suy đoán xem cái vali màu hồng nhạt là của ai, không đoán ra được là ai.
Hiện tại đã có đáp án.
"Mẹ kiếp, không đào thì không sao, vừa đào một cái đã có nhiều ảnh chung hình ảnh như vậy!"
"Những hình ảnh này đầy đủ để chứng minh chiếc vali màu hồng nhạt mà Thẩm Thính kéo là của Khúc Kim
Tích, cho nên.

.

.

bọn họ ở cùng một chỗ sao."
"Tôi cảm thấy đây đúng là bằng chứng, nếu sau đó thanh minh nói không ở chung thì như vậy cũng thật
là quá đáng."
"Nam thần của tôi đã có người yêu, còn là Khúc Kim Tích, ngẫm lại thì thật là đau lòng.

Nhưng nhìn
hai người bọn họ đẹp đôi quá, tôi nhất thời không biết nên ghen tị với ai."

.


.
Người trong cuộc những lời bình luận hot trên mạng kia đang ngồi trên xe ngủ, khi trở về chung cư
vẫn còn để Thẩm Thính bế lên.
Ngủ thẳng đến rạng sáng, Khúc Kim Tích tỉnh, vì đói mà tỉnh.
Cô sững sờ mở to đôi mắt, cảm giác trên lưng có vật gì đó đè nặng, cô giật giật.
Giây tiếp theo, mắt sáng bừng lên.

"Tỉnh?" Thẩm Thính bật đèn lên.

Khúc Kim Tích gật đầu lia lịa.

"Đau đầu không?"
"Có chút." Não bộ của Khúc Kim Tích dần khởi động lại, Thẩm Thính xoay người xuống giường, chỉ
trong chốc lát đã bưng tới một ly nước.

Cổ họng cô đã khát khô, nên liền cầm lấy ly nước mà uống
ùng ục, một ngụm đã uống hết sạch.
"Đói không?"
Khúc Kim Tích tiếp tục gật đầu.
Sau vài phút, Thẩm Thính bưng một bát mì thơm ngào ngạt tiến vào.

Đã ăn uống no đủ, đầu óc Khúc Kim
Tích hoàn toàn tỉnh táo, trí nhớ cũng khôi phục lại.
Trời.

.

.
Cô đã làm chuyện gì vậy.
"Tôi.

.

." Nói không ra lời, Thẩm Thính che miệng ngáp một cái: "Có chuyện gì để ngày mai tỉnh ngủ
nói sau."
Tắt đèn, kéo người nằm xuống gối, Khúc Kim Tích bị anh bắt nằm xuống, một bàn tay tự nhiên khoát
lên lưng cô.
Trong bóng đêm, khuôn mặt Khúc Kim Tích có hơi hồng, muốn lấy bàn tay to kia rời đi nhưng lại chậm
chạp không động thủ.
Vừa mới tỉnh lại ăn uống xong xuôi, hiện tại làm sao mà ngủ được.

Nhớ tới khuôn mặt buồn ngủ của
Thẩm Thính cùng với.

.

.

Khúc Kim Tích lặng lẽ túm lấy áo ngủ trên người.
Quần áo, trang điểm hơn phân nửa đều do Thẩm Thính thay giúp cô.
Nghĩ ngợi một chút, Khúc Kim Tích lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, tia nắng mặt trời đầu tiên lọt qua khe hở của bức màn chắn chiếu vào, căn phòng mờ mịt
dần trở nên sáng sủa hơn, Khúc Kim Tích giật giật, chợt mở mắt ra.
Cô tỉnh, Thẩm Thính còn chưa tỉnh.

Khúc Kim Tích không động quá mạnh, sợ đánh thức anh.
Đây là lần đầu tiên khi cô tỉnh lại mà Thẩm Thính chưa tỉnh, mọi lần đều là Thẩm Thính tỉnh trước.
Cùng ăn ngủ trong tổ diễn, về đến nhà cũng như vậy, Khúc Kim Tích phát hiện chính mình đã hình
thành thói quen ngủ chung giường với Thẩm Thính.
Không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt trắng như tuyết của cô gái lặng lẽ hiện lên màu hồng.


không tự nhiên mà khẽ nhích thân thể, muốn rời xa thân thể người đàn ông kia.
Không thành công.
Một bàn tay to chế trụ eo cô, ngăn chặn đường lui của cô.

Thẩm Thính đã tỉnh.
"Chào buổi sáng." Khúc Kim Tích nâng tay lên, tươi cười nhưng cảm thấy có chút chột dạ.
Thẩm Thính buông cô ra rồi ngồi dậy.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, xoay người xuống giường.
Nghĩ tới đêm qua lúc nửa mê nửa tỉnh là Thẩm Thính đã hầu hạ chính mình, Khúc Kim Tích cũng xuống
giường theo, người vợ nhỏ nói: "Tôi đi làm bữa ăn sáng."
Thẩm Thính để cô muốn làm gì thì làm.
Khúc Kim Tích dùng tốc độ nhanh chóng làm xong hai cái bánh sandwich, hâm nóng lại hai cốc sữa.

Chờ
đến khi cô bê lên bàn, nhìn thấy Thẩm Thính đang cầm điện thoại chơi gì đó, trên tay còn có hai
cuốn sổ màu đỏ.
Tập trung nhìn kỹ, đó không giấy chứng nhận kết hôn sao.
Trái tim của Khúc Kim Tích đập thình thịch, kinh hoàng nói: "Mới sáng sớm, sao anh lại lấy giấy
chứng nhận kết hôn ra làm gì? Anh.

.

.

Đồng ý ly hôn?"
Lúc trước cô vẫn có ý nghĩ muốn ly hôn, anh không chịu, hiện tại lại đồng ý là bởi vì chuyện này
hôm qua ở bữa tiệc liên hoan sao?
Nhưng cô say.

.

.

Cô không thể khống chế.
Trái tim Khúc Kim Tích như xé làm hai nửa, một nửa được chiên trong chảo dầu, một nửa được luộc
trong nước sôi, nửa nào cũng không dễ chịu.
Thẩm Thính ấn nút gửi lên mạng, chợt ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Khúc Kim
Tích.
Lúc trước, anh còn cố ý trêu chọc, hiện tại cơ bản đã thăm dò được não của cô nhóc này.

Thẩm Thính
dựa vào ghế, dùng giọng lười biếng nói: "Anh nói rồi, hôn nhân này không có khả năng ly hôn, em
đừng có suy nghĩ."
Nhìn thấy khuôn mặt của cô trong nháy mắt hiện lên vẻ nhẹ nhõm, khóe miệng Thẩm Thính nhếch lên,
trong mắt tràn ngập ý cười.
"Tôi đã cất nó ở trong phòng, sao anh có thể tìm được?" Khúc Kim Tích hoàn toàn không phát hiện
trong giọng nói của bản thân mang theo sự phấn khích.
Thẩm Thính: "Anh có nên khen ngợi em không, em cất giấy chứng nhận kết hôn trong góc khiến nó phủ
bụi hết."
Khúc Kim Tích cảm thấy được anh còn quản đến nơi cất của giấy chứng nhận kết hôn, không khỏi suy
nghĩ: "Bình thường cũng không dùng đến, cất trong góc cũng là bình thường, chẳng lẽ lại phải bắt
tôi không được phép để ở đó.”
Thẩm Thính: ".

.

." Nhịn xuống.
Tối hôm qua anh tìm giấy chứng nhận kết hôn rất lâu, cô lại đang ngủ ngon giấc.

Anh không muốn đánh
thức cô, lật ngược phòng ngủ của mình lên, rốt cuộc cũng tìm thấy nó trong góc tủ.
"Vậy anh tìm nó để làm cái gì?" Trực giác nói cô biết Khúc Kim Tích phải truy vấn về chuyện này.
Thẩm Thính đáp cho có lệ: "Tùy tiện xem thôi." Anh buông điện thoại di động, bắt đầu ăn bữa sáng.
Khúc Kim Tích cảm thấy có điểm không thích hợp, liền để bữa sáng xuống, tìm điện thoại di động của
bản thân, cuối cùng tìm thấy trong phòng ngủ trên tầng.
Wechat hiện lên rất nhiều điểm màu đỏ, cô không có để ý, trong lòng chuẩn bị sẵn tinh thần, liền ấn
vào wechat.
Một loạt số thập phân màu đỏ, nhiều hơn cả wechat.
Số bình luận trong wechat tăng dần, số lượng không ngừng tăng lên, Khúc Kim Tích thấy được hot
search ngày hôm qua, hiện tại đã rơi xuống vị trí thứ ba.
Nhìn kỹ một lượt, không có.
Khi nhìn thấy từ kết hôn, cô thở nhẹ một hơi, xem ra cô đã suy nghĩ nhiều rồi, Thẩm Thính chỉ muốn
lấy giấy chứng nhận kết hôn ra mà thôi.
Đúng lúc này, màn hình di động hiện lên tin nhắn của Cổ Nhạc Nhạc, một hàng dài dấu chấm than
chuyển động trời đất.
Sau đó là một bức ảnh gửi đến.
Khúc Kim Tích lập tức nhấn vào hình ảnh, tất cả nội dung đều hiện lên trước mắt, đồng tử của cô
không thể khống chế mà co rút lại.
Nội dung hình ảnh Thẩm Thính được đăng lên mạng không lâu, còn kèm theo một một dòng chữ cùng hình
ảnh.
Một cư dân mạng bình luận: Khúc Kim Tích lại là con gái của Thẩm Thính? Đây là chuyện đáng kinh
ngạc nhất năm nay!
Thẩm Thính trả lời: [Cảm ơn, tôi không có con gái lớn như vậy]
Đính kèm là hai bức ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, một mặt trước, một mặt sau, tên Khúc Kim Tích
và Thẩm Thính viết liền nhau.
Những người hâm mộ điên rồi.
Vốn dĩ mọi người vô cùng lo lắng chờ đợi thông báo chính thức, chuyện yêu đương mà, không có gì to
tát cả.
Nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới, thông báo chính thức không phải chuyện hai người không yêu đương
mà là giấy chứng nhận kết hôn!
Giấy chứng nhận kết hôn!
Cổ Nhạc Nhạc kích động nói: "Tích Tích, tổng giám đốc Thẩm đúng là ngầu đét! Em rất hâm mộ anh ấy!"
Khúc Kim Tích vội vàng rời khỏi wechat, vào wechat của Thẩm Thính, kinh ngạc khi nhìn thấy nội dung
mới nhất, vừa mới đăng được hơn mười phút, đã được hơn mười nghìn bình luận.
Cô dường như trơ mắt nhìn thấy # Thẩm Thính và Khúc Kim Tích kết hôn # nhanh chóng vọt lên NO.1 hot
search, ngay sau đó là một ngọn lửa bùng nổ rất "Lớn."
Di động bởi vì rung quá nhiều mà nóng lên.

Nóng như nỗi lòng cô lúc này.
Thẩm Thính đem giấy chứng nhận kết hôn đăng lên mạng, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Người
hâm mộ anh cũng sẽ biết chuyện anh đã kết hôn, đối tượng kết hôn chính là cô.
Vì sao anh phải làm như vậy?
Những câu trả kia Khúc Kim Tích không dám tin được hoặc chính là cô không muốn tin tưởng, hiện tại
dường như đã có thể kết luận.
Dưới lầu.
Thẩm Thính chậm rãi ăn xong bữa sáng của chính mình, không quan tâm tất cả tin nhắn được gửi trên
wechat, nhàn nhã chờ người trên lầu xuống hỏi anh.
Nửa giờ sau, cầu thang truyền đến tiếng động, động tác đọc sách của Thẩm Thính dừng lại, làm bộ như
không nghe thấy.
"Cái kia.


.

." Khúc Kim Tích lại gần, ngón tay quấn lấy mép áo ngủ: "Chuyện trên wechat, sao anh
không bàn bạc với tôi một chút." Thẩm Thính buông sách, ánh mắt nâng lên: "Bàn bạc cái gì?"
Khúc Kim Tích: "Anh cứ như vậy mà đăng lên, không phải tương đương thông báo với tất cả mọi người
là chúng ta đã kết hôn, vậy.

.

."
"Chúng ta có phải đã kết hôn hay không?" Thẩm Thính cắt ngang lời cô.

Khúc Kim Tích bí từ, đành
phải gật đầu.
"Em làm trò trước công chúng ở bữa tiệc liên hoan, cùng với trăm nghìn người xem trực tiếp, ngang
nhiên ôm anh, gọi anh là ba, vì làm sáng tỏ chuyện này, anh làm như vậy có vấn đề gì không?"
Nói đến bữa tiệc liên hoan, Khúc Kim Tích liền chột dạ, yên lặng lắc đầu.

Thẩm Thính nhịn cười, đẩy
chiếc kính giả ở trên mũi lên: "Ăn bữa sáng, ăn xong đến công ty."
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng cốc sữa lên uống một ngụm, liếc mắt nhìn Thẩm Thính một
cái, muốn nói lại thôi.
Thẩm Thính lật một trang sách, thuận miệng nói: "Năm nay, Hà Chiếu có bộ phim tết nói về tinh hoa
đất nước, muốn cho em đóng, em thấy sao?" Mắt Khúc Kim Tích sáng lên, không chút nghĩ ngợi liền gật
đầu.
Đề tài bỏ dở.
Cuối cùng bởi vì ngượng ngùng, cô không hỏi lại chuyện trên wechat nữa.

Sau đó cô cùng Thẩm Thính
đến công ty.
Thẩm Thính nói rằng, một trong những lợi ích của việc thông báo chính thức là có thể quang minh
cùng Khúc Kim Tích ra vào công ty.
Đến công ty:
"Chào tổng giám đốc Thẩm, cô Khúc.

.

.

Bà chủ!" Phụt.

.

.
Khúc Kim Tích bị cách xưng hô này làm cho suýt chút nữa thì mắc nghẹn.

Không chỉ có thái độ của
người trong công ty đối với cô thay đổi, mà khi trở lại đoàn phim "Trúc sinh vật ngữ', ánh mắt nhân
viên công tác ở đoàn phim cũng nhìn cô cũng thay đổi.
Trước kia cho rằng cô cùng Thẩm Thính không thể kết hôn.

Trong giới giải trí, chuyện tình cảm yêu
đương, chia chia hợp hợp là bình thường.
Nghĩ rằng hai người bọn họ ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng có rồi, người ta ở chung một đoàn
phim, không gọi là ở chung, là vợ chồng hợp pháp sống với nhau!
Hôm nay, Túc Hướng Địch tìm được cơ hội để tặng quà cho Khúc Kim Tích: "Quà cưới."
Sau khi Thẩm Thính đăng lên Wechat, Túc Hướng Địch liền biết bản thân hoàn toàn không có cơ hội,
mọi chuyện đều do anh ta hy vọng xa vời.
Anh ta đau khổ rất nhiều nhưng lại mừng cho Khúc Kim Tích, thì ra Thẩm Thính thật sự kết hôn với cô
- Anh ta luôn cảm thấy chuyện Khúc Kim Tích kết hôn là giả.
Khúc Kim Tích: ".

.

."
Túc Hướng Địch tặng quà cũng không quá sang trọng.

Là một cuốn album, bên trong ảnh chụp của Khúc
Kim Tích cùng Thẩm Thính, số lượng không nhiều lắm.
Thật ra hai người bọn họ không cố ý đứng chung một khung ảnh, đa số đều bị người khác chụp, cùng
với được fan sắp xếp lại ảnh trên sân khấu.
Có một bức ảnh do Túc Hướng Địch chụp, Khúc Kim Tích cùng một người bề trên nói chuyện phiếm.

Lúc
ấy anh ta nghĩ muốn chụp ảnh Khúc Kim Tích, không nghĩ tới Thẩm Thính lại lọt vào ống kính.
Toàn bộ quá trình, ánh mắt của Thẩm Thính đều dừng lại trên người Khúc Kim Tích, ánh mắt anh nhẹ
nhàng mà ảm đạm, dường như ngoài Khúc Kim Tích, những người khác không thể lọt vào mắt anh.
Túc Hướng Địch lật ngược tấm hình đã chụp cho vào album, nhìn một hồi lâu, sao đó thoải mái nở nụ
cười, đem in chiếc ảnh ra.

.

.
"Đang nhìn cái gì vậy?" Rửa mặt xong, Khúc Kim Tích không xem kịch bản mà nhìn quyển album, Thẩm
Thính bình tĩnh hỏi.
Theo như lời của Cổ Nhạc Nhạc, bức ảnh này chính là Túc Hướng Địch tặng cho cô.
"Xem ảnh chụp." Ngọn đèn chiếu lên nụ cười có phần ngượng ngùng của cô gái: "Túc Hướng Địch tặng
cho tôi.

.

.

Quà cưới."
Thẩm Thính: "Đưa anh xem."
Khúc Kim Tích hào phóng chia sẻ, không chú ý tới người đàn ông vì hành đồng này của cô mà khóe mắt
và đuôi lông mày dịu đi.
Đang lật một trang nào đó, ngón tay thon dài của người đàn ông bỗng nhiên đè lại, chỉ vào bức ảnh
chụp nói: "Cái này cũng có thể tìm được."
Anh chỉ tay vào bức ảnh được chụp từ tầm nhìn xa, Thẩm Thính ở trên sân khấu, Khúc Kim Tích ở dưới
sân khấu, cũng không biết làm thế nào fan hâm mộ có thể chụp được để Túc Hướng Địch nhét nó vào
album ảnh.
Khúc Kim Tích không hề có ấn tượng đối với bức ảnh này, ngay cả trong trí nhớ của nguyên chủ cũng
không có.
"Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em." Thẩm Thính nghĩ ngợi, nói: "Ông nội bảo anh hỏi cưới em,
từng cho anh xem qua ảnh của em, cho nên trong đám người liền nhận ra em."
Khi đó ông cụ Thẩm đã phát hiện ra Khúc Kim Tích, biết cô có cuộc sống gian khổ nhưng không đến tìm
Khúc Kim Tích mà bắt đầu tính toán, quyết định để Thẩm Thính cưới cô.
Chờ Thẩm Thính đồng ý, ông cụ Thẩm mới đến tìm Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính nghĩ, khi đó anh đối với Khúc Kim Tích chỉ có hờ hững, cho dù biết người muốn kết hôn là
cô, nhưng suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là hy vọng cô có thể an phận thủ thường một chút, nghe
lời một chút, như thế cưới cô cũng không sao.
Khúc Kim Tích mím môi.
Cõ lẽ giọng nói của Thẩm Thính dịu dàng lại có ý gì khác, Khúc Kim Tích bỗng nhiên khép tập album
lại, nắm chặt năm ngón tay, quyết định nói: "Thẩm Thính, tôi không phải Khúc Kim Tích."
Dừng một chút, cảm thấy lời này còn có nghĩa khác, chính cô cũng tên là Khúc Kim Tích, cô vội vàng
bổ sung: "Ý của tôi là, tôi không phải Khúc Kim Tích ban đầu, tôi là.

.

.

Xuyên không để đến đây."
Rốt cuộc mật lớn nhất cũng được gỡ bỏ, toàn thân Khúc Kim Tích căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn
chằm chằm vào Thẩm Thính, không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào của anh.
Thẩm Thính không có phản ứng gì, đừng nói là khiếp sợ, ngay cả mí mắt cũng chưa động đậy dù là một
chút, chỉ nhìn cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười càng lúc càng sâu.
Điều này ngược lại khiến cho Khúc Kim Tích sửng sốt.
"Anh, anh không tin? Tôi thật sự.

.

.

Tôi không có nói dối, cũng không có.

.
." Cô nóng nảy.
"Anh đã sớm biết." Thẩm Thính cười nói, cắt ngang lời cô.

"Giang đại sư nói với anh?"
Thẩm Thính lắc đầu.

"Vậy.

.

."
"Khúc Kim Tích." Cả người Thẩm Thính tiến sát đến mặt cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em
cho rằng anh là một tên ngốc sao, tính cách một người đột nhiên thay đổi, có phải là một người hay
không, anh không phát hiện ra chắc?"
Lúc này, Khúc Kim Tích cứng đơ ngây người, hồi lâu không phản ứng kịp.

Thẩm Thính đã sớm biết cô
không phải Khúc Kim Tích?
"Anh.

.

." Tâm tư Khúc Kim Tích rối loạn như ma, không biết nên nói gì cho phải.
Thẩm Thính gỡ mắt kính xuống, xoa lông mày: "Không còn sớm nữa, ngày mai có cảnh diễn quan trọng,
ngủ đi."
Nói xong anh tắt đèn, đè Khúc Kim Tích xuống, lòng bàn tay to lớn đặt lên vòng eo thon gọn của cô
gái, không để cho cô có cơ hội thoát.
Trong bóng đêm, Khúc Kim Tích hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ, cắn cắn môi, nhẹ giọng nói:
"Thẩm Thính, anh thật sự thích em sao?"
Vài giây sau.

.

.
"Gọi một tiếng chồng đi."
Khúc Kim Tích rụt người vào trong chăn, che đi khuôn mặt nóng bừng, quyết định không nói nữa.
HOÀN CHÍNH VĂN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui