Cùng Ngắm Hoàng Hôn


Phùng Hảo đi không bao lâu, Trác Hựu Niên bảo Phùng Hiểu Hiểu lên bờ.

Anh ôm con gái ở trên đùi rửa chân cho cô bé, lấy tay áo của mình lau khô chân cho con, chẳng hề để ý chiếc áo kia đắt tiền bao nhiêu.
Phùng Hiểu Hiểu lại càng không để ý.

Cô bé ôm cái chai thủy tinh chứa hai ba con cá nhỏ, mở to đôi mắt đen bóng nhìn con cá bơi qua bơi lại trong nước, tâm trạng vui sướng đến mức còn muốn đong đưa chân mình.
Trác Hựu Niên mang giày cho con gái mấy lần vẫn chưa được, anh dịu dàng cất lên: “Đoàn Đoàn đừng nhúc nhích.”
Phùng Hiểu Hiểu nghe lời ngừng đong đưa, chờ khi mang giày xong cô bé được bố nắm tay dắt trở về.
Phùng Hiểu Hiểu đi đường cứ mãi nhìn con cá trong chai, còn hỏi: “Bố ơi, chúng nó sẽ trưởng thành rất lớn ạ?”
Bản thân Trác Hựu Niên chưa từng nuôi cá, anh suy nghĩ một chút mới trả lời: “Ừ.” Anh vừa nói xong thì nghe thấy có người gọi “Anh rể”.

Ngẩng đầu nhìn quả nhiên là Phùng Tường Phi, cậu ta vừa chạy về phía anh vừa hô to.
Phùng Tường Phi thấy anh rốt cuộc nhìn thấy mình rồi, cậu ta cách một đoạn đường bắt đầu nói: “Anh rể, mau trở về đi, chị em đang cãi nhau với mẹ em.”
Sắc mặt Trác Hựu Niên không thay đổi, chỉ là bế Phùng Hiểu Hiểu lên bước thật nhanh.
Phùng Tường Phi vừa đuổi theo anh vừa nói rõ tình huống: “Em nghe được vài câu, là vì Hiểu Hiểu mà cãi nhau.

Mẹ em muốn chị em đưa Hiểu Hiểu cho ba ruột của nó, chị em nghe vậy liền nổi giận.”
Phùng Hiểu Hiểu không nhìn cái chai, cô bé nghi hoặc nhìn Phùng Tường Phi nói: “Đoàn Đoàn ở cùng bố mà?”
Trác Hựu Niên vuốt ót con gái: “Ừm.”
Thế là Phùng Hiểu Hiểu lại chuyên chú nhìn cái chai.
Bọn họ đã tới trước nhà họ Phùng, phía bên kia truyền đến âm thanh của bà Phùng: “Sao chị có thể trách tôi hả? Còn nói tôi không coi chị là con gái! Tôi không coi chị là con gái mà nuôi chị lớn thế này à?”
Âm thanh của Phùng Hảo truyền ra: “Nếu không phải sợ lời ong tiếng ve của người khác, mẹ căn bản không muốn nuôi tôi, cho nên mẹ mới cảm thấy lỗ vốn, chỉ muốn bán tôi với một giá tốt.” Giọng cô nghe ra rất lạnh lẽo, giống như xen lẫn vụn băng tuyết bên trong nhưng còn mang theo nghẹn ngào.


Trác Hựu Niên nghe được chân mày cau lại, anh lại đi nhanh hơn.
“Mẹ?” Phùng Hiểu Hiểu nhạy cảm nghe ra sự khác biệt, cô bé nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh, vẻ lo lắng hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Sao chị có thể nói tôi như vậy!” Bà Phùng nói, “Tôi, tôi bị chị làm tức chết rồi!”
Trác Hựu Niên vòng qua góc nhà nhìn một cái thấy được Phùng Hảo đứng ở bên giếng, đồng thời cũng thấy bà Phùng đi về phía cô, giơ tay lên hình như muốn đánh cô.
Phùng Hiểu Hiểu liền òa khóc, khi âm thanh “Không được đánh mẹ con!” truyền ra, tiếng cái chai rơi vỡ trên mặt đất vang lên, Trác Hựu Niên bắt lấy bàn tay của bà Phùng hất ra khiến bà ta lảo đảo lùi về sau, sau đó anh chắn trước người Phùng Hảo, ánh mắt lạnh băng nhìn bà Phùng.
“Mẹ!” Phùng Hiểu Hiểu rưng rưng nước mắt vươn hai tay về phía Phùng Hảo.
Phùng Hảo đỏ mắt, trên mặt còn vương nước mắt, cô bồng lấy con gái.

Cô bé vừa lau nước mắt cho cô vừa nói: “Mẹ ơi đừng khóc.

Ở đây không vui, chúng ta về nhà đi.”
“Ừm.” Phùng Hảo một tay bế con gái, tay kia lau nước mắt cho cô bé, “Chúng ta trở về.”
Trác Hựu Niên thấy bà Phùng bị mình dọa thì không để ý tới bà ta nữa.

Anh xoay người ôm Phùng Hảo vào lòng, tựa như trấn an vuốt nhẹ lưng cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Đi nhé?”
Phùng Hảo gật đầu.
Anh che chở cô đi về phía xe, bà Phùng đuổi theo nói: “Con rể à, con muốn đi đâu thế? Sắp ăn bữa tối rồi.”
Trác Hựu Niên phớt lờ bà ta, bà Phùng còn muốn nói, anh quay đầu lại nhìn bà ta một cái, bà Phùng lập tức im bặt, ngay cả mấy bà thím bên cạnh nhiều chuyện cũng không dám nhỏ tiếng nghị luận.
Trác Hựu Niên mở cửa xe, chờ sau khi Phùng Hảo và Phùng Hiểu Hiểu lên xe đóng cửa lại, bản thân anh chưa lên xe mà xoay người nhìn bà Phùng muốn lên tiếng nhưng kềm lại không dám: “Đoàn Đoàn là con gái của tôi.”
Người bên ngoài nghe anh nói lời này bèn không nhịn được thì thầm với người bên cạnh, bà Phùng nói: “Phải phải phải, nếu con rể thích Hiểu Hiểu, con cứ coi như nuôi con gái ruột.”
“Ý của tôi là con bé là con gái ruột của tôi.” Trác Hựu Niên nói, “Tôi nghe nói năm đó bà muốn Hảo Hảo bỏ con bé.”

Bà Phùng nhất thời còn chưa hiểu rõ: “Lúc đó mẹ chẳng phải vì con gái à, con nói xem một đứa con gái chưa kết hôn đã lớn bụng, bị bao nhiêu người nói lời ong tiếng ve, nó…” Bà Phùng bỗng nhiên trừng to mắt, không thể tin nhìn Trác Hựu Niên, “Con nói, ý con là, Hiểu Hiểu là Tiểu Hảo cùng…con sinh ra?”
Trác Hựu Niên không trả lời bà ta.

Anh lấy ra một tấm thẻ từ trong túi đưa cho bà Phùng: “Hảo Hảo nói Triệu Chí Hào đưa tiền sính lễ một trăm vạn, bà liền ép cô ấy gả đi.

Ở đây có hai trăm vạn…” Anh nói tới đây thì nhíu chặt mày, bởi vì anh nhìn thấy biểu cảm kích động quá mức của bà Phùng khi nghe được hai trăm vạn.
Trác Hựu Niên quay đầu lại thoáng nhìn trong xe, thấy Phùng Hảo ôm Phùng Hiểu Hiểu mặt đối mặt, hai mẹ con nói gì đó đều đang mỉm cười.

Sắc mặt anh dịu lại một chút, anh quay đầu trở lại nhìn thấy trong mắt bà Phùng chỉ còn tấm thẻ nằm trong tay anh.

Anh đưa qua nói: “Sau này, các người coi như không có đứa con gái Hảo Hảo này đi.”
Bà Phùng sửng sốt, hơi do dự ngẩng đầu nhìn chiếc xe phía sau Trác Hựu Niên, lại nhìn tấm thẻ trong tay anh, cuối cùng bà ta vẫn nhận lấy.

Trác Hựu Niên thấy cả khuôn mặt của bà Phùng bừng sáng không giấu được vẻ vui mừng, anh im lặng vài giây rồi xoay người lên xe.
“Anh cho bà ấy cái gì?” Phùng Hảo ở trong xe cũng nhìn thấy, nhưng bởi vì cửa xe đóng lại cô không nghe được bọn họ nói gì.
“Thẻ.” Trác Hựu Niên nghĩ ngợi vẫn kể lại đơn giản, sau đó mới khởi động xe.
“Anh cho nhiều quá.” Phùng Hảo nói, “Anh chỉ nên cho tám mươi vạn thôi.”
“Vậy bây giờ anh chuyển ra một trăm hai mươi vạn?” Qua kính chiếu hậu anh nhìn đôi mắt của Phùng Hảo, thấy mắt cô còn đỏ.
Phùng Hảo không đau lòng, cô vịn lưng ghế nói: “Chuyển ra chuyển ra, mau lên, thừa dịp bọn họ còn chưa đi lấy tiền, anh mau đưa di động cho em, để em làm cho.”
Trác Hựu Niên thật sự đưa di động cho cô, sau khi nói mật mã mở khóa còn nói ra một dãy số.
Phùng Hảo hiếu kỳ mở khóa di động, cô ngẩng đầu hỏi: “Số sau để làm gì?”

“Mật mã thanh toán.” Trác Hựu Niên nói.
Phùng Hảo ngớ ra, tập trung bấm di động vừa mở khóa, làm xong rồi ánh mắt cô hơi đờ đẫn nhìn về phía trước, đúng lúc thấy ba mình ra ngoài làm thợ hồ cho người ta đang xách túi trở về nhà.
Cô không mở cửa sổ xe gọi ba mình, chỉ nhìn thấy bóng dáng ông ta ngày càng gần, ba cô còn dừng lại quan sát xe của bọn họ, Phùng Hảo theo bản năng nghiêng mặt đi, đợi khi xe chạy qua cô nhìn bóng dáng ba dần xa xăm.
Trác Hựu Niên thấy vậy cũng không nói gì, ngay cả Phùng Hiểu Hiểu cũng biết chuyện chẳng nói lời nào, cô bé thường ngày ngồi xe là ngủ nhưng lúc này lưu luyến ôm cánh tay Phùng Hảo, im lặng ở bên cô.
Trác Hựu Niên tìm một quán ăn ở trấn trên dừng chân.

Trước khi hoàng hôn thấm nhuộm, mỗi nhà đều sáng đèn.

Anh mở cửa xe bế con gái, Phùng Hảo theo sau chui ra xe.

Anh nói: “Anh không quen nơi này lắm, thấy quán này cũng ổn, chúng ta ăn bữa tối ở đây nhé?”
Phùng Hảo nhìn tên quán ăn, quả thật là quán ăn tốt nhất ở trấn trên của bọn họ, nhưng không thể nào so sánh với thành phố.

Cô hơi áy náy nhưng không thốt ra lời, cô tự mình vào quán trước, dùng tiếng địa phương gọi tên món ăn với ông chủ, sau đó tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Nói là quán ăn tốt nhất nhưng là do hai vợ chồng cùng mở, đầu bếp là ông chủ đã vào phòng bếp, bà chủ bưng một ấm nước qua, ánh mắt đánh giá Trác Hựu Niên, lại hỏi Phùng Hảo: “Chồng cô là người vùng khác hả?”
Tuy rằng Phùng Hảo không phải lần đầu nghe được người khác nói Trác Hựu Niên là chồng cô, nhưng cô vẫn ngây ra một lúc.

Cô không giải thích chỉ mỉm cười nói: “Vâng, là thành phố H.”
“Thành phố H?” Bà chủ kinh ngạc, “Cô lấy chồng tốt quá.

Ánh mắt cũng tốt, tôi còn tưởng cậu ấy là minh tinh nào đấy.”
Phùng Hảo vui phơi phới: “Ánh mắt tôi luôn tốt.”
Cô cứ vậy trò chuyện với bà chủ, sau đó còn dùng tiếng địa phương.

Trác Hựu Niên nghe không hiểu, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe, sau khi đồ ăn bưng lên âm thanh mới ngừng lại.
Sau khi ăn xong Phùng Hảo tự giác lên xe, cho rằng Trác Hựu Niên sẽ lái xe về thành phố, hôm sau sẽ tới nơi.


Nhưng chiếc xe chạy qua một đoạn đường trên núi, quẹo vào một chỗ rẽ chạy trên con đường nhỏ.

Hai bên đường không có đèn đường, cả thế giới dường như chìm trong bóng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng của đèn xe.

Phùng Hảo nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Hình như anh đi nhầm đường rồi.”
Trác Hựu Niên đưa cho Phùng Hảo một tấm chăn nhỏ, anh nói chắc chắn: “Không có, anh đã tra bản đồ rồi.”
Phùng Hảo không lo lắng nữa, cô lấy tấm chăn đắp cho Phùng Hiểu Hiểu đã ngủ say: “Chúng ta đi đâu thế?” Nơi này dù sao cũng là quê nhà của cô, tuy rằng mấy năm gần đây ít trở về, nhưng không đến mức không nhận ra đường đi.
Trác Hựu Niên thế mà cố ý gợi lên lòng hiếu kỳ: “Tới rồi sẽ biết.”
Phùng Hảo quả thật bị gợi lên lòng hứng thú, cô hạ cửa kính xe xuống, muốn thông qua hình dạng để đoán nơi bọn họ muốn đi.

Nhưng cô vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy vì sao trên bầu trời đêm tựa như viên kim cương lóng lánh khảm trên màn trời đêm thoáng đãng, ngân hà tựa như tấm lụa trắng vắt ngang không trung, ánh trăng chui ra từ trong đám mây, rắc xuống một mảnh ánh sáng lóng lánh trên mặt đất.
Phùng Hảo đã rất lâu chưa nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao như thế này, nhất thời quên mất mình vốn muốn làm gì, trái tim cô bình tĩnh ngay lập tức.
Lúc này bọn họ đang chạy trên sườn núi, núi vắng dưới đêm trăng vốn nên tĩnh lặng nhưng không ngừng có tiếng côn trùng kêu vang và tiếng chim hót, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe được một hai tiếng chó sủa.

Dưới sườn núi, ánh đèn thưa thớt tựa như vì sao trên bầu trời rơi xuống nhân gian, là màu vàng ấm áp dịu nhẹ.
Trái tim cô dường như được ánh đèn ấm áp này chiếu rọi, nỗi đau lòng và buồn bã lúc hoàng hôn bỗng nhiên như là chuyện rất lâu về trước, lúc này nhớ lại không còn thấy đau lòng.

Thể xác và tinh thần của cô đều thả lỏng, cô dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh không thấy được trong thành phố, sau này đoán chừng cũng không thường đến.
Cô ngắm cảnh quên hết mọi thứ, cho đến khi Trác Hựu Niên nói một tiếng “Tới rồi”, sau đó chiếc xe ngừng lại.
Bọn họ dừng tại chỗ gần đỉnh núi, đằng trước tuy rằng còn có đường đi được nhưng không thích hợp để xe chạy qua.

Phùng Hảo chờ Trác Hựu Niên đi qua bế Phùng Hiểu Hiểu xuống xe, kết quả lại nghe được tiếng cốp xe mở ra, sau đó là tiếng dời chuyển đồ đạc.
Phùng Hảo đành phải tự mình bế con gái xuống, Trác Hựu Niên xách một cái ba lô lớn, dưới ánh trăng anh cười nói với cô: “Đêm nay chúng ta cắm trại đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui