“Tôi có nói đã kết hôn sao?”
Hạ An phát hiện Diệp tổng luôn bình bình đạm đạm lại có một năng lực dọa người cực mạnh, nghiền ngẫm lời này trong lòng hai lần, xác định ý tứ của đối phương, Hạ An mới nhẹ nhàng hỏi một câu: “Chị ly hôn?”
Diệp Quan: “…”
Con gái của chị ấy cũng lớn như vậy ròi, Hạ An chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
Diệp Quan nhìn Hạ An, trả lời: “Không phải.”
“Vậy con gái của chị…” Giọng Hạ An nhỏ nhỏ, bời vì nhìn phản ứng của người kia giống như không muốn đề cập đến vấn đề này, bình thường thôi, ai cũng đều có chuyện riêng tư mà.
Cuối cùng Hạ An cũng biết tại sao Diệp tổng luôn khiến người khác cảm giác xa cách, một phần là ít cười ít nói, phần còn lại, tựa hồ giống như mình, không thích nói chuyện của mình cho người khác biết.
Không khí yên tĩnh thực sự rất thích hợp để nói chuyện phiếm.
“Hạ tiểu thư.”
“Dạ?”
Lẳng lặng uống hết nửa ly rượu, Diệp Quan bắt đầu vào chủ đề: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cô.”
“Với em?” Lời nói cùng hành động đêm nay của Diệp Quan khiến cho Hạ An mê mang, bất quá, cô ấy quả nhiên có việc mới tìm mình, chứ không phải đơn thuần uống rượu.
Nhưng mà Diệp tổng có chuyện gì mà tìm mình?
Diệp Quan nhìn chằm chằm vào mắt Hạ An: “Hiện tại cô vẫn còn độc thân chứ?”
Lại là một vấn đề vượt xa sự đoán, hơn nữa dễ dàng làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
“Em độc thân…” Tim Hạ An bỗng chốc đập nhanh hơn chút, bởi vì theo kinh nghiệm của nàng, dưới tình huống này thì 99% nửa câu sau sẽ là: “Làm bạn gái tôi được không?”
Trùng hợp âm nhạc của quán bar đang là thể loại nhạc trữ tình ái muội, cực kỳ thích hợp để tỏ tình.
Hạ An nhìn khuôn mặt của Diệp Quan, rất đẹp, kiểu người không dính khói lửa nhân gian này sao có thể sẽ… Hạ An không tự giác nắm chặt ly rượu trong tay, cảm thấy sức tưởng tượng của mình quá phong phú.
“Cô hai mươi ba?”
Diệp Quan xác nhận lại tên tuổi.
Cái xu hướng nói chuyện phiếm như vậy làm cho Hạ An khó hiểu: “Dạ…”
“Theo pháp luật đã đủ tuổi kết hôn.”
“Diệp tổng, chị…” Lúc này Hạ An đã hiểu chút chút, chẳng lẽ Diệp tổng còn muốn làm bà mai? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình donh.
Hạ An khó tin cười hỏi: “Không phải là… chị định giới thiệu đối tượng cho em chứ?”
“Không phải.” Diệp Quan phủ nhận.
“Ồ…” Hạ An lại nâng ly rượu lên uống một ngụm.
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Khụ!!...” Vốn dĩ Hạ tiểu thư còn muốn uống thêm một ngụm rượu, kết quả nghe được lười của Diệp Quan, thiếu chút nữa sặc chết vì ngụm rượu vừa rồi.
So với “Làm bạn gái tôi” còn đáng sợ hơn.
Hạ An ho một trận, ngẩng đầu lên, Diệp tổng rất tri kỷ đưa cho nàng tờ khăn giấy, trên mặt cũng không có tí gì gọi là gợn song, nói “Chúng ta kết hôn” còn bình thản hơn là nói “ Cùng nhau uống rượu”.
“Hai ta… Kết hôn?” Hạ An thoáng bình tĩnh, cười hỏi: “Chị đang đùa với em sao?”
Mặc dù Hạ An nói như vậy, nhưng Diệp Quan nhìn không giống như người thích nói giỡn, cô đưa ra lời đề nghị kết hôn vô cùng nghiêm túc.
“Tôi nói là hợp đồng kết hôn.”
“Hợp đồng kết hôn?”
“Cô cùng biết tình hình của bà ngoại tôi…” Diệp Quan chậm rãi giải thích với Hạ An.
Thể trạng của bà Lương đại khái chỉ còn có thể kéo dài thêm một, hai năm, tuy rằng bà không thúc giục gì nhưng trong lòng vẫn luôn ngóng trông cô kết hôn, còn sợ bản thân mình không đợi được ngày đó.
Diệp Quan biết rất rõ, hợp đồng hôn nhân cũng chỉ là kế sách tạm thời, cô không muốn bà ngoại ra đi trong tiếc nuối.
Hạ An nghe xong cũng không biết nên nói gì, chỉ là mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, từ khi Diệp Quan đưa ra đề nghị kết hôn đến giờ, nàng vẫn còn rối rắm.
Cùng một người phụ nữ gặp nhau mới ba lần… kết hôn?
“Phí phẫu thuật của cha cô còn thiếu bao nhiêu?” Diệp Quan chuyển sang đề tài nhạy cảm này.
Chuyện này với Hạ An mà nói là một chuyện rất nhạy cảm.
Hạ An nhìn người trước mặt, trầm mặc, quả nhiên chị ấy đã nghe thấy những lời đó.
Diệp Quan thấy Hạ An không nói gì, lại tiếp tục: “Sau khi kết hôn, tôi có thể trả chi phí phẫu thuật của cha cô, bao gồm cả tiền thuốc sau này…”
“Diệp tổng.” Hạ An cúi đầu cắn cắn môi, đánh gãy lời Diệp Quan, sau đó quật cường ngẩng đầu cười nói: “Hay là chị tìm người khác đi, em không thích hợp chuyện này.”
Diệp Quan nghĩ trong lòng nàng băn khoăn: “Cô yên tâm, chỉ là hôn nhân trên hình thức, tôi không yêu cầu cô làm gì cả.”
Hạ An vẫn cố chấp lắc đầu cự tuyệt.
Chuyện của mình, Hạ tiểu thư cảm thấy chỉ cần bản thân cắn răng kiên trì một xíu là được, không cần dựa vào người khác.
Tuy rằng hợp đồng hôn nhân nghe cũng có lợi, nhưng Hạ An thà mình vất vả chứ cũng không muố người khác nhúng tay.
Diệp Quan phát giác mình tính sai rồi, cô cho rằng Hạ An sẽ đáp ứng, vì Hạ tiểu thư đang cần tiền gấp, mà đây lại là một cơ hội rất tốt: “Vì sao?”
“Nhất định phải có lý do sao?”
“Tôi biết là bất ngờ, nhưng cô có thể về nhà suy nghĩ lại, không cần phải trả lời liền trong đêm nay.” Diệp Quan hỏi mượn giấy bút của người phục vụ, cúi đầu ghi một dãy số trên tờ giấy: “Nếu đồng ý thì gọi cho tôi.”
Hạ An không trả lời, tiếp tục uống rượu.
Nguyên lại tính cách cô gái này lại ngoan cố như vậy, một lần nữa Diệp Quan thay đổi ấn tượng với vị Hạ tiểu thư này, cô vốn muốn như vậy mà rời đi nhưng lại không nhịn được nói với Hạ An một câu: “Uống ít một chút.”
Lúc ngẩng đầu lên thì người kia đã đi rồi, chỉ để lại tờ giấy viết một dãy số, Hạ An nhìn chằm chằm một hồi lâu…
Một mình ngồi trong quán bar không lâu lắm, Hạ An đi ra ngoài, nhìn bầu trời đêm, ánh trăng bị một tầng mây dày che mất, có vẻ như trời sắp mưa.
Hiện tại còn chưa tới 11 giờ, điện thoại còn mấy tin nhắn chưa đọc, gần nhất là tin nhắn của Kha Nhược Sơ, mới vài phút trước,
‘Thực xin lỗi.’
‘Tớ không cố ý, chỉ là tớ sợ cậu xảy ra chuyện.’
Hạ An không trả lời, tiếp tục đi lang thang không mục tiêu trên đường.
Đêm nay đột nhiên Đường Chấn tìm đến Dạ Sắc, không cần nghĩ cũng biết là do Kha Nhược Sơ nói, bởi vì chuyện này chỉ có một mình cậu ấy biết.
Vậy nên chuyện của mình, tại sao phải nói cùng người khác.
Tựa vào cột đèn bên đường, Hạ An ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, lại không muốn về ký túc xá, nhưng lại không có nơi nào để đi.
Kha Nhược Sơ gọi điện thoại đến, Hạ An nhất thời giận dỗi không bắt máy.
Kha Nhược Sơ vừa mới tan ca, lòng nóng như lửa đối, liên lạc Đường Chấn không được, nhắn tin cho Hạ An nàng cũng không trả lời, gọi điện cũng không nghe.
Hạ An nhất định là giận cô rồi.
Kha Nhược Sơ tiếp tục nhắn ‘Xin lỗi’ cho Hạ An, càng đau lòng, sau này Hạ An chán ghét cô thì phải làm sao? Thật vất vả mới đến gần Hạ An…
Năm phút sau, Kha Nhược Sơ gọi cuộc điện thoại thứ ba Hạ An mới bắt máy, nàng biết ý tốt của Kha Nhược Sơ, tâm tư lại đơn giản, nếu mình không bắt máy thì cả đêm cô ấy sẽ không ngủ được.
“Rốt cuộc cậu cũng nghe máy… Đường Chấn có làm khó dễ cậu không? Thật xin lỗi… tớ…”
Nghe âm thanh ở đầu dây bên kia, Hạ An chắc chắn Kha Nhược Sơ đang khóc, bất đắc dĩ báo bình an: “Đêm nay mình không về phòng.”
“Không về, vậy cậu ở đâu, Dạ Sắc sao? Tớ tới đó với cậu.” Kha Nhược Sơ vội vàng nói.
“Không cần, tớ ở cùng với bạn.” Thái độ của Hạ An lãnh đạm, không muốn nói thêm câu nào với Kha Nhược Sơ.
Kha Nhược Sơ đem chuyện nàng đi làm thêm nói cho Đường Chấn, trong lòng có chút hụt hẫng, nàng lại không có bạn bè gì, chỉ có mỗi Kha Nhược Sơ là thân thiết nhất.
Nhưng mà…
“Hạ An- ” đối phương cứ vậy mà cúp máy, Kha Nhược Sơ biết mình có gọi lại cũng vô dụng, Hạ An hiển nhiên là tức giận rồi, không để ý tới mình.
Kha Nhược Sơ xoa xoa thái dương, hối hận muốn chết, trong khoảng thời gian này ở khoa cấp cứu vội vàng đến choáng váng đầu óc.
Nếu không sao tự nhiên cô lại gọi cho Đường Chấn.
Làm cho Hạ An không them về ký túc xá.
____
Diệp Quan gọi người lái thay, vừa ra khỏi hầm xe không xa lại thấy Hạ An đang tựa trên cột đèn, cúi đầu dùng mũi giày đá đá mặt đất.
Trên mặt không cười.
“Dừng lại một chút.”
Diệp Quan nhớ rõ mỗi lần chạm mặt Hạ An, khóe miệng của nàng lúc nào cũng giơ lên, cho dù là ở hộp đêm hay bệnh viện, ngay cả tối nay tranh cãi với người khác thì trên mặt nàng cũng là nụ cười khinh thường.
Nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Hạ tiểu thư lúc này, Diệp Quan đột nhiên cười cười, phảng phất thấy được chính mình lúc trước, có lẽ vị Hạ tiểu thư này so với mình còn quật cường hơn.
Lại là một tiếng sấm vang, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, càng lúc càng lớn, khiến người ta không kịp trốn.
Hạ An hơi ngửa đầu, chạy đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ cách đó không xa, vẫn bị cơn mưa tầm tã xối ướt nửa người.
Bên ngoài của hàng tiện lợi có một hàng ghế dựa, Hạ An dựa vào tường ngồi xuống, lấy khăn giấy tùy ý lau nước mưa trên người, nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.
Nàng nhìn bọt nước trên mặt đất đến phát ngốc, dù sao cũng không biết đi đâu, vậy nên có thể ngồi bao lâu liền ngồi bấy lâu.
Thật sự là hơi mệt mỏi.
Hạ An tựa đầu vào kính của cửa hàng tiện lợi, híp híp mắt, cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng.
Nàng thừa nhận chính mình cậy mạnh, hơn nửa tháng nay, ngày nào cũng không ngủ được bốn tiếng.
Bệnh viện, trường học rồi lại hộp đêm, chạy tới chạy lui, hoàn thoàn dựa vào tinh thần chống đỡ, đôi khi còn bội phục bản thân.
Quả nhiên nếu không có áp lực, vĩnh viễn cũng không biết tiềm lực của mình lớn đến cỡ nào.
Ô tô màu đen dừng lại bên ngoài cửa hàng tiện lợi.
Chỉ là một trận mưa to gió lớn, hiện tại đã nhỏ lại chỉ còn vài hạt tí tách rơi, những vấn khiến người ta phiền lòng.
Diệp Quan cầm theo dù xuống xe.
Cô thấy Hạ An ngồi trên ghế nhựa màu lam nhưng lại tựa đầu vào kính ngủ mất, tóc và váy cũng đều dính chút nước mưa, khuôn mặt lớn cỡ bàn tày dưới ánh đèn có vẻ tiều tụy hết sức.
Diệp Quan cúi đầu nhìn nàng mím chặt đôi môi mỏng, thần kinh ngay cả lúc cũng căng chặt, lộ ra một loại giảm giác quật cường kinh người.
Hạ An ngủ rất nông, chắc cũng không thể gọi là ngủ, chỉ là chợp mắt một chút, cho nên khi nghe được tiếng bước chân bên người nàng lập tức cảnh giác mở bừng mắt.
Diệp Quan cầm ô xuất hiện trước mặt Hạ An: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Trận mưa to làm cho bầu không khí vơi bớt nặng nề áp lực, thoải mái hơn nhiều.
Hạ An nhìn trời mưa, hướng Diệp Quan lười nhác nói: “Đợi tạnh mưa em tự về.”
Hiếm khi thấy nàng nói chuyện ma không cười, Diệp Quan lại thích bộ dáng không cười của nàng hơn.
Có đôi khi, cười còn mệt hơn không cười rất nhiều.”
“Trong chốc lát cũng không thể tạnh được.”
Hai người cứ vậy mà giằng co một trận.
Hạ An không nói gì, cho rằng Diệp Quan sẽ đi liền nhưng mà đối phương lại không đi.
Qua một lúc lâu, Diệp Quan nhìn Hạ An, chủ động nói: “Nếu không biết đi đâu thì có thể đi với tôi.”
Tâm sự đột nhiên bị người ta nhìn thấu…
Hạ An không dám nhìn vào mắt của đối phương, khó hiểu tại sao lúc nào cũng bị cô làm cho cảm động.
“Chị không cần để ý đến em.”
Diệp Quan nhàn nhạt thoáng nhìn, lần nữa chọc thủng tâm tư của Hạ tiểu thư: “Đừng mạnh miệng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...