Khoa nhũ tuyến?
Thịnh Như Khởi bị bộ dáng nghiêm túc không ngại ngùng của Kha Nhược Sơ chọc đến bật cười, nàng cuối đầu nhìn xem bàn tay của đối phương còn đặt trên người mình.
Ngón tay thon dài tinh tế.
Không ngờ rằng bé thỏ trắng lại là bác sĩ? Chỉ là, dáng vẻ mặc áo blouse trắng ôn nhu nói chuyện của cô làm người khác muốn...!
Khụ, Thịnh Như Khởi thoáng đè nén sắc tâm trong lòng, bởi vì lần trước bản thân quá nhiệt tình làm người ta bị dọa mà bỏ chạy.
Thịnh Như Khởi âm thầm nghĩ, lúc này muốn tìm mọi cách biến bé thỏ trắng này thành bạn gái của mình.
"Thịnh tiểu thư?" Kha Nhược Sơ bị ánh nhìn chăm chú của Thịnh Như Khởi làm cho càng thêm xấu hổ.
"Có lẽ chỉ là yếu tố tâm lý thôi, bây giờ thì không sao rồi." Thịnh Như Khởi chăm chú nhìn vào mắt Kha Nhược Sơ ôn nhu nói, tém lại dáng vẻ hồ ly tinh quyến rũ thường ngày lại, hiện tại chỉ còn mỗi dáng vẻ chị gái dịu dàng xinh đẹp.
"Nếu vẫn chưa yên tâm thì ngài có thể đi kiểm tra lại một chút."
"À, được." Thịnh Như Khởi vừa trả lời vừa nghĩ thầm bạn gái tương lai của mình quá ôn hòa, hở chút lại đỏ mặt, nói chuyện thì lúc nào cũng nhẹ nhàng mềm mại.
Nếu như đè ở trên giường thì...!không tới hai giây, Thịnh tiểu thư lại bắt đầu liên tưởng đến hình ảnh có chút...!
Tém lại, phải tém lại.
Trợ lý lúng túng đứng bên cạnh nửa ngày, ở lại không được mà đi cũng không xong, vì thế cô nơm nơp lo sợ xin chỉ thị của Thịnh Như Khởi: "Thịnh tổng?"
"Cô về công ty trước đi." Lúc này Thịnh Như Khởi mới chú ý đến chiếc bóng đèn lớn trong phòng.
"Vậy..."
"Kêu cô về thì về đi."
"Được, ngài có việc gì cứ gọi." Trợ lý đi theo Thịnh Như Khởi đã nhiều năm cho nên ít nhiều gì cũng hiểu rõ tính tình của sếp mình, tình hình trước mắt này, hơn một nửa là sếp để ý vị bác sĩ này, muốn trêu ghẹo con nhà lành.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Kha Nhược Sơ...!Thịnh Như Khởi nhìn thẻ công tác của đối phương, yên lặng đem ba chữ này ghi nhớ.
"Không có chuyện gì thì tôi đi trước..." Làm xong việc của mình, Kha Nhược Sơ vội vàng muốn rời khỏi, bởi vì chuyện phát sinh lúc nãy nên nàng ngại ngùng khi nhìn thấy Thịnh Như Khởi.
"Bác sĩ Kha."
"Huh?" Kha Nhược Sơ cảm thấy không được tự nhiên khi nói chuyện với Thịnh Như Khởi,, như có hàng ngàn con kiến bò qua lại.
"Có phải vừa khóc nữa không? Mắt sưng cả rồi." Giờ phút này âm thanh của Thịnh Như Khởi ôn nhu đến mức vắt được ra nước, như là diễn viên phái thực lực vậy.
Quả thật là đôi mắt của Kha Nhược Sơ hơi sưng, sáng nay bị chủ nhiệm mắn nên ở trong toilet khóc một chút, đến bây giờ vẫn chưa hết sưng.
"Bị người khác bắt nạt?" Thịnh Như Khởi tấn công bằng các loại ôn nhu
Đúng là người phụ nữ ôn nhu tri thức, trong lòng Kha Nhược Sơ vẫn cảm thấy như vậy, đến Khi bị Thịnh tiểu thư dụ đến trên giường thì Kha Nhược Sơ vẫn luôn mang theo suy nghĩ này.
Hiện giờ là thời gian làm việc, không thể nói chuyện cá nhân, Kha Nhược Sơ chỉ cười cười: "Tôi đi trước."
"Tối hôm đó." Thịnh Như Khởi vẫn gọi Kha Nhược Sơ lại: "Là do tôi uống say, cho nên...!dọa đến em rồi phải không?"
"Tôi cũng vậy." Lại nhắc đến chuyện đêm đó, Kha Nhược Sơ cắn môi, khẩn trương nói: "Vậy, coi như chưa có chuyện gì đi."
Đêm đó đúng là Thịnh Như Khởi hôn cô trước, nhưng chính cô cũng chủ động ôm lấy Thịnh Như Khởi.
Khi đó Kha Nhược Sơ vẫn còn thanh tỉnh một chút, nhưng cũng không biết tại sao lại mất không chế để đối phương hôn, thậm chí còn chủ động hôn lại người ta.
Giống như ăn vụng một viên kẹo mình chưa từng thử qua, biết là không nên nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn, Kha Nhược Sơ bị ý niệm này của mình tự thấy xấu hổ.
Thịnh Như Khởi nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kha Nhược Sơ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, Thịnh Như Khởi cười nói: "Ừm, chưa có chuyện gì xảy ra."
Người nào đó ngoài miệng thì nói cái gì cũng chưa xảy ra nhưng trong lòng lại nghĩ đến dáng vẻ bị làm cho khóc chít chít trên giường đối phương.
Hiện tại không xảy ra, tất cả đều là vì sau này sẽ xảy ra càng nhiều hơn.
"Dạ dày cô không tốt, uống ít rượu lại."
Tiểu khả ái chủ động quan tâm mình, vẻ mặt Thịnh Như Khởi tràn ngập tươi cười, lần đâu tiên cảm thấy nằm viện vui như vậy: "Có thể add wechat không? Sau này có chuyện gì thì có thể hỏi cô."
Kha Nhược Sơ do dự.
"Bác sĩ Kha, tôi cũng là bệnh nhân của em phải không?"
"Ừm." Kha Nhược Sơ không giỏi từ chối người khác, Thịnh Như Khởi vừa nói như vậy thì cô liền gật đầu đồng ý.
Có được phương thức liên lạc dễ hơn trong tưởng tượng của Thịnh Như Khởi, mà cho dù hôm nay Kha Nhược Sơ không cho thì cũng không sao, biết cô làm việc ở đây rồi thì cô có trốn đằng trời.
Kha Nhược Sơ đi rồi, Thịnh Như Khởi nhìn màn hình điện thoại cười không ngừng, thì ra mới 23 tuổi, nhưng cỏ xanh này, Thịnh Như Khởi cô ăn chắc rồi.
_______
Chuyện cấy ghép của Hạ Hà xem như thuận lợi, tạm thời còn có chút phản ứng thải ghép* cho nên vẫn cần nằm viện một thời gian dài để quan sát thêm.
*Thải ghép: là tình trạng mô cấy ghép bị hệ thống miễn dịch của người nhận từ chối và phá hủy mô cấy ghép.
Mọi người muốn tìm hiểu thì lên gg nhe! (key words: phản ứng thải trừ (thải ghép)).
Dù sao ngày tháng khó khăn nhất cũng đã qua.
Mọi chuyện cũng đã bắt đầu tốt lên, khẽ cắn môi, lại tiếp tục cố gắng vượt qua.
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hạ An đứng trên hành lang khu nội trú, cầm ly cà phê nóng chậm rãi nhấp từng ngụm, quay đầu nhìn thấy máy bán hàng tự động lại nghĩ tới mới hơn một tháng trước gặp được Diệp Quan.
Khi đó 2 cô chỉ là người xa lạ, mà bây giờ...!
Hạ An không khỏi nghĩ đến nếu như không phải gặp được Diệp Quan thì mình có thể chịu đựng đến bây giờ sao?
Chưa từng hình dung cuộc đời mình bằng hai từ may mắn hay là bất hạnh, mặc kệ tốt hay xấu, Hạ An đều bình thản đối mặt, nhưng gặp Diệp Quan, nàng cảm thấy có chút may mắn.
Ting...!
Điện thoại báo có tin nhắn.
Là Diệp tổng, vẫn là câu nói ngàn năm không đổi kia: Vãn Vãn hỏi đêm nay cô có về ăn cơm không?
Hạ An thuận tay trả lời: hơn tám giờ mới tan ca, không cần chờ em.
Hình như ngày càng quen với cách nói chuyện này, Hạ An nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đầu ngón tay lướt trên lịch sử trò chuyện, nàng nhấp môi nở nụ cười.
"Xem gì mà cười tươi vậy? Cho tôi xem ké với." Kỳ Mộc Nghi chậm rãi đi đến bên cạnh Hạ An.
"Kỳ lão sư." Hạ An cất điện thoại.
"Tiểu Hạ." Kỳ Mộc Nghi vỗ nhè nhẹ đầu vai Hạ An, giọng nói thành thục như vẻ ngoài của cô: "Theo tôi một chút."
Hạ An lập tức theo sau.
Có lẽ là do quen với cách làm việc gấp gáp, tốc độ di chuyển của Kỳ Mộc Nghi cực nhanh, vừa đi vừa nói: "Lão Tống muốn ra ngoài khảo sát một tháng, cho nên bà ấy giao em cho tôi, thời gian thực tập ở khoa ngoại đều đi theo tôi, rõ chưa?"
"Dạ, chuyện này giáo sư Tống đã nói với em rồi."
Được đi theo Kỳ Mộc Nghi học hỏi, không biết có bao nhiêu bác sĩ trẻ hâm mộ Hạ An, bệnh viện Trường Nam ai mà không biết bác sĩ Kỳ vừa giản dị dễ gần mà y thuật lại cao, quan trọng hơn hết, Kỳ Mộc Nghi còn là đại mỹ nữ, nghe nói còn độc thân.
"Buổi tối có ca giải phẫu, em làm trợ lý cho tôi."
Cơ hội được vào phòng phẫu thuật cầu còn không có, Hạ An cảm giác được Kỳ Mộc Nghi rất chiếu cố mình: "Dạ, cảm ơn lão sư."
"Không cần khách khí như vậy, không chừng sau này chúng ta còn là đồng nghiệp.
Cố lên, tôi rất mong chờ chúng ta có thể kề vai chiến đấu trong tương lai."
"Em nhất định sẽ cố gắng thật tốt." Hạ An cười gật đầu, nghĩ thầm, địa vị cao như vậy cũng không kiêu ngạo chút nào, cũng khó trách Kỳ Mộc Nghi được chào đón như vậy.
Mấy năm nay, Kỳ Mộc Nghi dẫn dắt không ít bác sĩ trẻ tuổi, nhưng lần đầu tiên thấy có một người có thể chịu khổ được như Hạ An, tích cực tươi cười thật sự làm cho người khác vui vẻ.
Kỳ Mộc Nghi nhìn chăm chú khuôn mặt Hạ An thật lâu.
"Lão sư, làm sao vậy?"
Kỳ Mộc Nghi giương khóe môi, ôn nhu nói: "Em cười rộ lên rất đẹp."
Lời khen như vậy Hạ An đã nghe quen.
_____
Tám giờ mười lăm, Diệp Quan về đến nhà thì dì Chu đang bận rộn ở trong bếp, bà Lương cùng Diệp Vã đã ăn cơm tối, đang ngồi trên sofa phòng khách xem hoạt hình.
"Diệp tổng đã ăn tối chưa?"
"Em ấy về chưa?"
Dì Chu ngẩn người một lúc mới phản ứng lai: "Bác sĩ Hạ còn chưa về, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho ngài trước."
Diệp Quan ngẫm lại: "Không cần."
Dì Chu cho rằng Diệp Quan không muốn ăn, vừa định khuyên hai câu, chỉ nghe Diệp Quan nhàn nhạt bổ sung: "Em ấy sắp về rồi, chút nữa con với em ấy cùng ăn."
Rất nhiều lần đều là như thế này.
"Vậy được." Dì Chu cười đáp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Quan ngồi ở phòng khách xem tivi với Diệp Vãn, đã sắp chín giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hạ An đâu.
"An An hôm nay lại tăng ca à? Làm việc ở bệnh viện này quả thực khiến người ta mệt mỏi, con bé sao có thể chịu đựng được." Bà Lương nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, nói với Diệp Quan: "Con đừng chờ An An nữa, đi ăn một chút gì đi..."
Lời còn chưa kịp nói hết đã bị tiếng chuông điện thoại của Diệp Quan đãnh gãy, nghe được nội dung cuộc hội thoại, đại khái là chuyện công việc, nhìn bộ dạng này có lẽ lại có việc, bà Lương liền đau lòng: "Ăn chút gì đi rồi làm."
"Con không đói." Nói xong, Diệp Quan đứng dậy chạy lên lầu.
"Aiz, con bé này."
Ngồi trước máy tính, văn kiện như là vĩnh viễn giải quyết không hết.
Diệp Quan ngã người dựa vào ghế nghỉ ngơi một lúc, cô cầm lấy điện thoại, đã mười giờ, đêm nay rốt cuộc có về hay không, một chút tin tức Hạ tiểu thư cũng không nói.
Mấy ngày trước còn lập lười thề son sắc, về sau sẽ nghiêm túc phụ trách.
Mà mới được mấy hôm...!
Rót một ly rượu vang đỏ, Diệp Quan tựa vào lan can ban công lầu hai, chậm rãi nhấm nháp.
Cô không giống Thịnh Như Khởi, Diệp Quan uống rượu rất có chừng mực, ngoại trừ những lúc xã giao, đôi lúc sẽ uống một chút vang đỏ, nhấm nháp một ít rồi thôi, chỉ khi mệt mỏi hoặc áp lực cho nên thư giãn tinh thần một chút.
Một chiếc ô tô màu trắng dừng trước cổng hấp dẫn lực chú ý của Diệp Quan...!
"Ở đây sao?" Kỳ Mộc Nghi chậm rãi dừng xe.
"Dạ, đêm này làm phiền ngài rồi."
Tối nay Hạ An đứng trong phòng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ, nàng còn chưa quen cường độ làm việc như vậy cho nên lúc rời khỏi bệnh viện không cẩn thẩn vấp ngã.
Kỳ Mộc Nghi vừa lái xe ra khỏi bãi đậu xe liền bắt gặp chân nàng bị thương, sẵn tiện đưa nàng về.
"Muốn chăm sóc tốt bệnh nhân thì trước tiên phải lo tốt cho bản thân mình, nhớ rõ chưa? Nhìn thân thể này của em, ở phòng phẫu thuật vài tiếng liền chịu không nổi, khoa ngoại rất mệt, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Dạ em biết rồi, cảm ơn lão sư."
"Ra khỏi bệnh viện cũng đừng gọi tôi là lão sư nữa, thật ra tôi cũng không lớn hơn em bao nhiêu." Kỳ Mộc Nghi Nói, nhìn nhìn chân Hạ An: "Chân còn đau không, nếu không thì tôi đưa em vào?"
"Không sao, em tự đi được." Suy nghĩ một lát, Hạ An vẫn chưa nói mời Kỳ Mộc Nghi vào nhà ngồi, tuy rằng như vậy rất không lễ phép, nhưng đây cũng không pahir nhà của nàng, tùy tiện dẫn người vào thì rất ngại.
"Thật sao?"
Hạ An cười cười: "Em lừa chị làm gì."
"Tôi thấy em rất thích cậy mạnh." Kỳ Mộc Nghĩ vẫn là tháo dây an toàn đi theo Hạ An xuống xe.
Ban công lầu hai, Diệp Quan rũ mắt nhìn xuống dưới.
Đó là...!Kỳ Mộc Nghi?
Người vừa bước xuống xe, thật sự là Kỳ Mộc Nghi...!
=========================
Tác giả có lời muốn nói:
Tình địch lớn nhất của lão Diệp đã online.
Diệp *cao lãnh/ngạo kiều/bình dấm* Quan: tôi đang đợi vợ về ăn cơm, vợ thì bên ngoài lêu lổng với người khác, tan nát cõi lòng.
Thật ra lão Diệp cũng có chuyện xưa, từ từ sẽ được hé lộ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...