“Con đã có bạn gái.” Hạ An nói, trong đầu không tự giác hiện lên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia, nàng cuối đầu bày cháo lên bàn, nói: “Cho nên bà không cần hợp tác con với Đường Chấn.”
“Con có bạn gái? Từ, từ lúc nào?” Hạ Hà đối với việc Hạ An đột nhiên có bạn gái rất kinh ngạc, hắn thấy lúc nào con gái cũng một mình, vậy nên mới hao hết tâm tư tác hợp Hạ An cùng Đường Chấn.
Về chuyện kết hôn cùng Đường Chấn này, Hạ Hà không chỉ một lần nhắc đến trước mặt Hạ An.
Hạ An rất đau đầu với mối quan hệ của mình và Đường Chấn, phần lớn là do Hạ Hà can thiệp nên nàng cố tình giữ khoảng cách với Đường Chấn, tránh hiểu lầm, nhưng Hạ Hà lại coi Đường Chấn như người con rễ hoàn hảo.
Một lời nói dối kéo theo vạn lời nói dối khác.
“Cũng lâu rồi, chỉ là chưa nói với ba thôi.”
Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào mắt Hạ An một hồi lâu: “Nha đầu, con không có gạt ba chứ?”
Con gái của mình, ít nhiều gì hắn cũng biết.
“Con gạt ba làm gì, ba thực sự nghĩ một mình con lấy ra được chi phí phẫu thuật sao?”
“Bạn gái thật à?” Hạ Hà nghe Hạ An vừa nói như vậy, ngược lại có chút tin tưởng, Hạ An rốt cuộc vẫn đang là sinh viên, một mình sao có thể kham nổi chi phí phẫu thuật cao như vậy? “Con cũng chưa từng nói với ba… người ta biết tình huống nhà chúng ta sao?”
“Chị ấy biết.”
Lời nói dối càng nói càng xa.
“Cô gái kia hẳn là rất quan tâm đến con…” Hạ Hà ngẩn người, bắt đầu linh tinh.
Trước giờ hắn luôn tự trách bản thân là kẻ vô dụng, không có văn hóa cũng không có bản lĩnh, năm đó không làm ra tiền, vợ ly hôn chạy theo người khác, năm thứ hai làm việc ở công trường lại bị phế mất một chân, từ đó về sau cũng không làm được việc nặng.
Sinh ra trong điều kiện gia đình như vậy, Hạ An không thể không bước chân vào đời sớm, thậm chí còn trợ giúp gia dụng trong nhà.
Con gái ưu tú lại còn xinh đẹp, nếu sinh ra trong môt gia đình bình thường thì tiền đồ xán lạn, nhưng lại cố tình làm con gái mình, từ lúc sinh ra đều bị mình liên lụy.
Cho nên Hạ Hà sống áy náy hơn phân nửa đời.
“Chị ấy rất tốt với con, tụi con… dự định kết hôn.” Hạ An tự biết rõ trước đây Hạ Hà mong mình kết hôn với Đường Chấn, đơn giản vì trong lòng ông ấy lo lắng cho mình, nếu như nói mình kết hôn thì sẽ là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề khó nhằn này.
Nếu không thì cha nàng luôn muốn đẩy nàng về phía Đường Chấn.
“Dự định kết hôn?”
Hạ An gật đầu: “Dạ.”
Hạ Hà cũng chỉ nghĩ là, nếu mục đích không phải là kết hôn thì làm sao đối phương lại chịu trả chi phí phẫu thuật cho mình: “Tốt với con là được, là được…”
Ông vụng về lặp đi lặp lại những lời này.
Hạ An đưa cháo đến bên miệng Hạ Hà.
“Có thể dẫn người đến gặp ba một lần không?” Thậm chí ở trước mặt con gái, Hạ Hà cũng cực kỳ tự ti.
Nếu không phải do ông yếu đuối tự ti thì Hạ An cũng không độc lập hiếu thắng.
Một nhà thì phải có ít nhất một người dùng được.
“Ăn cháo trước.” Hạ An không trực tiếp trả lời.
Hạ Hà không nói gì thêm, nghĩ thầm nếu gặp mặt thì mình lại làm mất mặt con gái.
Yên lặng ăn hơn nửa chén cháo, Hạ Hà vẫn không nhịn được mà khẩn cầu: “Con vẫn là đưa đến cho ba xem đi, vậy ba mới yên tâm…”
Dù sao ông cũng có chút không tin lời Hạ An, tự nhiên ở đâu lòi ra một người bạn gái, vả lại, nếu con gái có người yêu, lại còn dự định kết hôn thì chính mình cũng cần phải gặp mặt một lần để còn hiểu rõ tình hình.
Tâm trạng trước khi giải phẫu rất quan trọng.
Hạ An thấy ông cả ngày cúi đầu nghĩ ngợi lung tung, một hồi lâu mới đáp: “Được rồi.”
____
Mười giờ đêm, khóa thí nghiệm kết thúc.
Một nhóm người áo blouse trắng nối đuôi nhau ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Hạ An.” Hạ An bị lão sư gọi lại: “Gần đây trạng thái em không tốt lắm, quá mệt mỏi sao? Tuy rằng bận rộn công tác ở bệnh viện, nhưng việc học cũng không thể lơ là, cố gắng một chút.”
“Dạ, cảm ơn lão sư quan tâm.”
Ra khỏi phòng thí nghiệm, Hạ An trở về kí túc xá.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, đêm nay xác thực nàng không có tâm trạng.
Đi đến ven hồ, Hạ An ngừng bước chân, tựa bên lan can yên tĩnh hóng gió đêm.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phản chiếu hình ảnh những tòa nhà, nàng đưa mắt nhìn thất thần, lòng lại bay đến nơi xa.
Cúi đầu mở sổ tay trong tay, Hạ An lấy tờ giấy được kẹp trong đấy ra, tờ giấy hơi nhăn, chữ viết trên đó bị vệt nước thấm vào, trong đó là một chuỗi số điện thoại mơ hồ.
Ba ngày trước Diệp Quan cho nàng, nàng vẫn chưa ném đi.
Ba ngày sau, Hạ An nắm chặt tờ giấy trong tay, trong lòng rối bời.
Nhìn tờ giấy trong tay, Hạ An thoáng dao động.
Hợp đồng hôn nhân, thật ra chưa chắc không thể..
Dù sao Diệp Quan cần một người bạn đời trên danh nghĩa, mà nàng cũng thế.
Hơn nữa còn có thể thỏa mãn tâm nguyện của bà Lương…
“Hạ An…”
Hạ An ngẩng đầu thì thấy Đường Chấn, nàng vo tờ vào lòng bàn tay, sau đó đứng dậy tiếp tục quay về kí túc xá.
Tiếng bước chân theo sát sau lưng.
Một lát sau Đường Chấn bước lên chặn trước mặt Hạ An, nhỏ giọng giải thích: “Thật xin lỗi, đêm đó anh quá kích động.”
“Không sao.” Hạ An khẽ nói rồi vòng qua người Đường Chấn tiếp tục đi.
“Người kia không phải là bạn gái của em, đúng không?” Mấy hôm nay Đường Chấn bình tĩnh suy nghĩ lại, hắn thích Hạ An nhiều năm như vậy, bên người nàng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay hắn đều chú ý đến, nay Hạ An có bạn gái, quan hệ thân mật như vậy làm sao hắn lại không phát hiện: “Trước giờ anh chưa từng thấy cô ấy đi cùng nhau.”
Đêm đó hắn nổi nóng, Hạ An nói gì hắn cũng tin.
“Em hẹn hò với chị ấy chẳng lẽ cũng phải báo cáo với anh sao?” Hạ An cười nói.
Nghe câu này, Đường Chấn không những không tức giận, ngược lại còn thoải mái nói: “Anh đưa em về ký túc xá.”
Nếu người kia thực sự là bạn gái của Hạ An thì tại sao lại chưa từng xuất hiện? Đường Chấn càng thêm khẳng định Hạ An nói dối.
Hạ An không để ý đến Đường Chấn, tự nhiên bước đi.
Trở lại ký túc xá, một mảnh tối đen, đêm nay Kha Nhược Sơ lại trực đêm, sáng mai mới về.
Hạ An mệt mỏi ngồi xuống bàn học, mở đèn bàn, lần thứ hai lấy tờ giấy đó ra nhìn chằm chằm một lúc lâu, nàng lấy di động nhập số điện thoại…
Đầu dây bên kia, tiếng chuông chờ vẫn đô đô.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Hạ An cầm bút trong tay, ngón tay bấu chặt, ánh mắt tập trung nhìn điện thoại, đầu óc lại miên man.
Chưa từng yêu đương đã phải kết hôn rồi sao? Như là nằm mơ vậy.
Hạ An cúi đầu nhìn những hàng chữ trong sách vở, khuôn mặt Diệp Quan lại hiện ra đầy trong đầu, cùng chị ấy kết hôn? Cho dù là hợp đồng kết hôn thì vẫn là vợ của nhau trên danh nghĩa.
Tâm tình của nàng lúc này, ngoại trừ phức tạp thì cũng chỉ có phức tạp.
Đầu dây bên kia vẫn không có ai bắt máy.
Hạ An cầm di động, cắn môi đợi nửa ngày, kết quả là không ai nghe máy.
Ngủ rồi sao?
Phòng tắm, hơi nước mờ mịt.
Dòng nước ấm rửa trôi xà phòng, chậm rãi chảy qua dáng người phập phồng quyến rũ, Diệp Quan đứng dưới vòi sen, đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ vô hại kia, tính ra cũng đã vài ngày rồi, người kia vẫn không liên lạc với mình.
Đối với Hạ An, Diệp Quan phát hiện mình liên tiếp đoán sai về nàng.
Bất quá nếu đối phương không muốn thì cô cũng không cưỡng cầu.
Tắm rửa xong, Diệp Quan quấn khăn đi ra ngoài, sau khi lau khô người rồi thay váy ngủ, mới phát hiện điện thoại riêng có cuộc gọi nhỡ.
Hơn nữa là một dãy số xa lạ.
Diệp Quan nhìn dãy số kia, tâm tình phiền muộn bỗng trở nên thoải mái, cô trực tiếp gọi lại, áp sát điện thoại bên tai, thuận thế ngồi xuống giường, thân mình tựa vào đầu giường, ngồi đợi đối phương bắt máy.
Cuộc gọi này là của ai cũng rất dễ đoán, đây là số điện thoại riêng tư của cô, Diệp Quan chẳng mấy khi cho ai.
Mười một giờ đêm, Hạ An vẫn đang ôn bài, chỉ là ánh mắt nhìn từng hàng rậm rạp từ ngữ chuyên ngành, một chữ cũng không lọt nhưng vẫn rất ‘nghiêm túc’ nhìn.
Sau khi gọi điện thoại nên, nàng không cách nào tập trung được.
Tay trái Hạ An sờ sờ điện thoại, mành hình di động đột nhiên sáng lên.
Có lẽ là do nhìn tờ giấy kia quá nhiều, cho nên đối với dãy số trên màn hình Hạ tiểu thư vô cùng quen thuộc.
Cùng với điện thoại đang rung, tim nàng cũng như đang rung lên theo.
Bấm nút nghe.
Đối phương không lên tiếng, một giây sau Hạ An mới lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh: “Diệp tổng, là em.”
Quả nhiên là giọng nói này, Diệp Quan rũ mắt, nhẹ giọng: “Tôi biết.”
Đối phương vừa lên tiếng, Hạ An hơi sửng sốt, có lẽ là do khuya rồi nên thanh âm rất mềm nhẹ, không lành lạnh giống như lúc trước, giống như đang nhẹ nhàng nói bên tai nàng, rất mê người.
“Em suy nghĩ qua…” Mấy ngày trước còn son sắt từ chối, hôm nay lại chủ động liên hệ, Hạ An là người sĩ diện, không thể không nói cuộc gọi này khiến nàng có chút xấu hổ.
“Đồng ý chứ?” Diệp Quan đánh gãy lời Hạ An, trực tiếp hỏi, trước giờ cô làm việc chỉ chú ý đến kết quả, vậy nên hỏi trọng điểm.
Nếu người ta dứt khoát như vậy, Hạ An cũng nói thẳng: “Đồng ý, nhưng em có yêu cầu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...