Sáng sớm, vừa bước chân ra cửa đã thấy nữ chính Thủy Tuyền đang cầm bịch bánh quẩy và gói sữa đậu nành đứng dưới tầng chờ sẵn.
Cậu ta không có quan hệ huyết thống với anh trai – cũng là nam phụ trong truyện – Tề Thiên Thâm đang đứng bên cạnh, tay đút túi quần, mặt mày cau có.
Thấy tôi chầm chậm bước tới, Tề Thiên Thâm xụ mặt, không vui nói: “Lưu Nhất, em nhanh lên được không, biết Tiểu Tuyền đứng đây chờ bao lâu rồi không, hả?”
Mẹ kiếp, thấy rõ chưa? Nữ chính tên Thủy Tuyền, hình tượng tốt đẹp vậy đấy.
Còn tôi là cô bạn thân của cậu ta, tên Lưu Nhất.
Tác giả còn có thể miêu tả sơ sài thêm chút nữa được không?
Tôi đang định nói thì Thủy Tuyền đã rào trước: “Anh, anh đừng nói như vậy, Tiểu Nhất không cố ý đâu.”
Tiểu Nhất…
Mi mắt tôi giật hai cái, nhìn Thủy Tuyền đưa bánh quẩy và sữa đậu nành qua, đành thành khẩn nói với cậu ta: “Xin lỗi, dạo này tớ đang giảm cân, kiêng ăn mấy đồ dầu mỡ.”
Thủy Tuyền hơi ngạc nhiên, đôi mắt lộ ra vẻ oan ức.
Tề Thiên Thâm thấy vậy lập tức quát lên: “Lưu Nhất, em sao thế? Tiểu Tuyền có ý tốt, sao em lại nỡ nói em ấy như vậy?”
Tôi nói gì cậu ta? Chẳng lẽ phải nhận bánh quẩy sau đó đập vỡ đầu cậu ta à?
Không cần nói cũng biết, nếu là Lưu Nhất bản gốc chắc chắn sẽ nhận bữa sáng Thuỷ Tuyền mua cho, sau đó nũng nịu nói mình không cố ý.
Vì dù gì trong nguyên tác Lưu Nhất vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Tề Thiên Thâm, hắn nói gì chỉ biết răm rắp nghe theo.
Mà gã Tề Thiên Thâm này là một tên khốn chính hiệu, rõ ràng không thích Lưu Nhất, nhưng lại lợi dụng tình cảm của người ta để cô ấy bảo vệ Thủy Tuyền, sẵn lòng giúp đỡ cậu ta vô điều kiện.
Đến khi xảy ra chuyện, Lưu Nhất vì bảo vệ Thủy Tuyền mới bị mấy tên côn đồ động tay động chân, đến nỗi bị bỏng hủy dung rơi vào tình trạng hôn mê.
Còn Thủy Tuyền, trong lòng cậu ta cũng thấy áy náy đấy, nhưng sự áy náy ấy nhẹ tựa lông hồng, rất nhanh sau đó bận xoay qua đá lại với vài ba thằng nam chính mà quên sạch sành sanh.
Nghĩ tới đây đầu tôi đau nhức, chỉ muốn cách nữ chính càng xa càng tốt.
Nào ngờ cậu ta tỏ ra oan ức nhào tới ôm chặt cánh tay tôi: “Tiểu Nhất, cậu đừng giận, anh Thiên Thâm không cố ý nói vậy đâu, anh ấy chỉ… lo cho tớ quá thôi…”
Mẹ kiếp, sao nguyên chủ không giết chết cậu cho nhanh nhỉ, còn trở thành bạn thân của cậu nữa, đúng là sự bí ẩn không có lời giải đáp mà.
Hôm nay tôi theo Thủy Tuyền ra ngoài, chủ yếu để đưa cậu ta đi thử vai ở một công ty điện ảnh nào đó.
Tề Thiên Thâm sợ cậu ta bị lừa nên muốn đi theo, nhưng anh ta là luật sư nổi tiếng trong nước, hôm nay còn vụ kiện cáo phải tham dự nên mới giao trọng trách cao cả này cho tôi.
Mà nguyên chủ vừa nghe lời yêu cầu của Tề Thiên Thâm đã gật đầu đồng ý ngay, hoàn toàn không quan tâm hôm nay mình cũng có một buổi phỏng vấn quan trọng.
Phận làm trâu làm ngựa bán mạng cho công ty lâu năm, tôi có kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Vậy nên sau khi xuyên không, chuyện đầu tiên tôi làm chính là liên hệ với bên tuyển dụng của công ty kia viện cớ mình bị ốm, xin họ điều chỉnh lại thời gian phỏng vấn.
Trước khi đi, Tề Thiên Thâm còn dặn đi dặn lại tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho Thủy Tuyền, tuyệt đối không được để cậu ta phải chịu oan ức.
Nghe mà nhức cả răng, tôi chỉ gật đầu phụ họa: “Ok ok, biết rồi, anh mau đi đi.
Vụ kiện này đừng để bị thua nhé.”
Tề Thiên Thâm khó chịu: “Em coi thường tôi?”
Tôi từ tốn cười: “Đâu có, đây là lời nhắc nhở thiện chí mà, như vừa rồi anh dặn tôi ấy.”
Tề Thiên Thâm hậm hực bỏ đi.
Tôi hỏi Thủy Tuyền: “Chúng ta bắt xe hay đi tàu điện ngầm đây?”
Cậu ta hơi lưỡng lự: “… Bắt xe đi.
Tớ sợ không đến kịp…”
Tôi nhíu mày: “Không đến kịp chứ không phải đến đúng giờ? Dù sao cậu cũng có muốn thử vai đâu.”
Thủy Tuyền cắn môi, oan ức nói: “Tiểu Nhất, tớ không muốn thật, nhưng anh Thanh Xuyên rất muốn tớ đi thử sức…”
Anh Thanh Xuyên cậu ta vừa bật ra khỏi miệng tên đầy đủ là Triệu Thanh Xuyên, là nam phụ thứ hai trong truyện, thầm yêu Thủy Tuyền từ năm cấp ba, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa dám tỏ tình.
Sau này Triệu Thanh Xuyên trở thành thần tượng có mấy triệu fan hâm mộ, nhưng vẫn một lòng yêu Thủy Tuyền, hy vọng cậu ta có thể đóng chung cùng mình một bộ phim, sau đó phim giả tình thật, trước lạ sau quen mon men thành người nhà.
Chỉ số IQ không cao, nhưng được cái ý tưởng rất khá.
Thật ra điểm khiến người ta khó chịu nhất ở nhân vật Thủy Tuyền này chính là, có rất nhiều chuyện phải do chính tay cậu ta làm, chứ không phải đùn đẩy cho người khác, rồi nói bị người ta ép, từ đầu đến cuối luôn đặt mình ở vị trí người bị hại.
Lần này cũng vậy, rõ ràng bản thân cậu ta rất muốn đi thử vai, dựa vào diễn xuất trở nên nổi tiếng, nhưng cậu ta lại đổ tại Triệu Thanh Xuyên bắt cậu ta đi.
“Không sao.” Tôi tiếp tục đóng vai bạn thân gợi ý: “Lúc nào đến lượt thì cậu cứ diễn bừa đi, đừng thể hiện diễn xuất ra, chắc chắn họ sẽ không chọn cậu.”
Thủy Tuyền cắn môi, kiên định lắc đầu: “Không được đâu Tiểu Nhất, tuy đây không phải con đường tớ chọn, nhưng nếu đã đồng ý với anh Thanh Xuyên thì nhất định phải làm tốt nhất, không được qua loa cho xong chuyện.”
Tôi: “…”
Trong truyện, Lưu Nhất kéo Thủy Tuyền đứng ở ven đường bắt xe, nhưng mãi mà vẫn không bắt được chiếc xe nào.
Thủy Tuyền khóc lóc than trách bản thân sắp bị trễ rồi, vậy nên Lưu Nhất đành nhịn nhục bắt một chiếc xe đang đi trên đường, không ngờ người ngồi trong xe lại là nam chính, cũng chính là ảnh đế của làng giải trí.
Tất nhiên ảnh đế chỉ đi ngang qua thôi.
Hắn theo kế hoạch tới biệt thự suối nước nóng ở ngoại ô nghỉ phép, ai ngờ bị Lưu Nhất chặn lại giữa đường.
Lưu Nhất kiên quyết mở cửa xe, dẫn Thủy Tuyền cùng lên xe, sau đó quay sang tường thuật cho ảnh đế về tình huống khẩn cấp của mình, rằng Thủy Tuyền phải đi thử vai.
Ảnh đế chế nhạo hai câu, nói nhan sắc Thủy Tuyền bình thường chẳng có gì mới lạ, thử vai không có cơ hội được chọn đâu.
Lưu Nhất tức giận cãi nhau một trận với hắn, bị ảnh đế đuổi thẳng cổ xuống xe.
Đúng lúc ảnh đế định đuổi cả Thủy Tuyền thì cậu ta dùng chất giọng vừa ngọt ngào vừa kiên định nói: “Tôi biết có thể sẽ không thành công, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng một lần.
Dù kết quả không như ý, nhưng ít nhất không thẹn với lòng.”
Ảnh đế cảm động vì những lời cậu ta nói, không do dự sai tài xế quay đầu xe tới công ty điện ảnh.
Lúc đọc đến đoạn này, tôi ngu người luôn.
Cảm động? Sao lại cảm động? Lưu Nhất nói thấu tình đạt lý, nói động lòng người mà anh còn không cảm động, nữ chính vừa mở miệng nói có hai câu mà anh đã cảm động là sao? Là sao???
Còn Thủy Tuyền nữa, không phải cậu là bạn thân nhất của Lưu Nhất ư? Bạn thân mình vừa bị đuổi xuống xe, cậu không định nhân cơ hội nói rõ với ảnh đế để bạn được lên xe à? Càng đáng buồn hơn, Lưu Nhất vừa bị đuổi xuống xe nhìn về hướng ảnh đế quay xe bỏ đi, không những không thấy tức giận mà còn nghĩ cho nữ chính, lo lên lo xuống chẳng may nữ chính bị người ta mang đi bán.
Vất vả lắm mới bắt được một chiếc taxi liền vội vàng bảo tài xế đuổi theo xe của ảnh đế.
Nhưng mà, đó là Lưu Nhất trong nguyên tác.
Tôi cực kì kiên nhẫn dắt theo Thủy Tuyền đứng ở ven đường bắt xe, không có xe thì đứng nghịch điện thoại.
Giữa lúc tôi đang vui vẻ xem mấy video của bọn mồn lèo trên mạng thì Thủy Tuyền nhẹ nhàng kéo góc áo tôi: “Tiểu Nhất, vẫn không có xe, làm sao bây giờ…”
Tôi không buồn ngẩng đầu lên: “Chờ chút nữa đi, không có xe nên tớ không vẫy nữa, cũng không thể bừa bãi bắt một chiếc xe đang đi trên đường đúng không?”
“Nhưng mà, buổi thử vai của tớ sắp muộn rồi…”
Giọng nói của Thủy Tuyền mang theo chút nức nở, trần đời tôi sợ nhất là thấy con gái khóc, cuối cùng vẫn mềm lòng, cất điện thoại, kiên nhẫn đề xuất: “Đi tàu điện ngầm thì sao? Đang giờ cao điểm, có bắt được xe cũng bị tắc đường thôi, đi tàu điện ngầm có khi còn nhanh hơn ấy chứ.”
Thủy Tuyền: “…”
Cậu ta ấp úng mãi không chịu trả lời, tôi đang định nói lại lần nữa thì một chiếc xe màu đen có rèm che nhìn đã biết không hề rẻ chậm rãi đi ngang qua chúng tôi.
Mắt Thuỷ Tuyền sáng rực lên kéo góc áo tôi, đôi mắt mong chờ nhìn sang.
Hay thật, sao cậu không tự mình đi đi?
Tôi vờ như không thấy, thậm chí tỏ vẻ chê bai: “Người gì đâu mà vô ý thức, đi thì đi nhanh lên, đi chậm thế này càng tắc đường.”
“Tiểu Nhất, cậu đừng nói thế…”
Thủy Tuyền vừa dứt lời thì chiếc xe kia cũng dừng hẳn lại.
Một người đàn ông trung niên mặc Âu phục nhìn giống quản gia bước xuống xe, vô cùng lễ phép cúi đầu chào chúng tôi, sau đó hỏi: “Hai cô có cần giúp gì không?”
Thủy Tuyền vui vẻ nói: “Thật ạ? Thật sự có thể ạ? Không biết có phải phép không nữa… Chuyện là thế này ạ, cháu có một buổi thử vai rất quan trọng sắp tới trễ, nhưng mãi vẫn chưa bắt được xe.
Cháu muốn cố gắng một lần, ít nhất để mình không thẹn với lòng.”
Trên mặt người đàn ông hiền lành hiện ra vẻ tán thưởng: “Tất nhiên là có thể rồi, mời lên xe.”
Tôi:???
Đây chính là hào quang nữ chính trong truyền thuyết đấy ư?
Cứ như vậy Thủy Tuyền được quản gia mặc Âu phục mời lên chiếc xe màu đen có rèm che đắt tiền.
Tôi cũng muốn theo cậu ta ngồi vào thì trong xe truyền ra một giọng đàn ông lạnh như băng: “Không ngồi được nữa.”
????
Tôi giật giật khóe môi, cười giả lả: “Đại ca à, xe này của anh mua không nổi đâu, đương nhiên là người có thể ngồi vào không nhiều hahaha.”
Ảnh đế mặt không biến sắc liếc mắt nhìn tôi, Thủy Tuyền cũng theo ánh mắt hắn khó xử nhìn qua.
“Thôi, tôi về nghỉ vậy.
Tiểu Tuyền, cố lên nhé.” Tôi cầu còn không được lùi lại, mới đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói run rẩy của Thủy Tuyền vang lên sau lưng: “Tiểu Nhất…”
Tôi quay đầu nhìn cậu ta.
Thủy Tuyền cắn môi, ánh mắt hoang mang như chú nai vàng: “Tiểu Nhất, không có cậu đi cùng, tớ sợ…”
Mi mắt tôi giật một cái, chẳng lẽ chị hai này còn muốn tôi học theo nguyên chủ bắt xe đuổi theo sau bọn họ chắc?
“Không sao đâu, cậu nhất định sẽ làm được mà.
Tiểu Tuyền, cậu là tuyệt nhất.” Tôi làm động tác cổ vũ cậu ta, còn không quên trào ra một nụ cười giả dối.
Thủy Tuyền: “…”
Tôi thích chí nhìn Thủy Tuyền muốn nói rồi lại thôi, đột nhiên cảm thấy nữ chính có rất nhiều hạn chế.
Dù sao ảnh đế cũng có mặt ở đây, mà cậu ta lại được thiết lập nhân vật là cô thiếu nữ tràn đầy năng lượng giỏi lựa lòng người khác, không thể nói toẹt ra “Lưu Nhất, cậu tự bắt xe đuổi theo đi” được.
Giằng co một lúc, cuối cùng người có địa vị cao là ảnh đế lại chịu nhường nhịn người có địa vị thấp mở lời: “Thôi bỏ đi, cô lên xe đi.”
Anh không sợ quá tải nữa à?
Tôi không tình nguyện bước lên xe, cùng Thủy Tuyền và ảnh đế ngồi ở hàng ghế sau.
Trong này rõ ràng rất rộng rãi thoải mái, tôi chẳng hiểu tại sao hắn lại nói không ngồi được, chẳng lẽ vì hắn muốn ở riêng với Thủy Tuyền?
Tôi cúi đầu, vừa xem điện thoại hai phút đã cảm nhận được Thủy Tuyền bên cạnh kéo góc áo mình, nhỏ giọng nói: “Trời ơi, Tiểu Nhất, đây là ảnh đế Mộ Dung Linh đấy.”
Tôi: “…”
Không gian trong xe chật hẹp như vậy, cậu nghĩ mình nói nhỏ, nhưng có thể nhỏ đến mức nào cơ chứ?
Thật ra trong truyện gốc, những lời này có lẽ là nói với Lưu Nhất trước khi bị đuổi xuống xe, nhưng tôi thật sự không có hứng thú với chuyện này.
Vả lại ảnh đế Mộ Dung Linh là nam chính, hơn nữa có thân phận sáng chói như vậy, nên sứ mệnh vĩ đại này chỉ có nữ chính mới đảm đương nổi thôi.
Tôi đáp: “Thế à? Không nhìn ra đó, xem ra ảnh đế ngoài đời thực cũng chẳng có gì là thần thánh cả.”
Thủy Tuyền mở to đôi mắt trong ngần, sau đó lại dùng sức kéo nhẹ góc áo tôi.
Ánh mắt đầy khinh thường của Mộ Dung Linh phóng tới: “Cô nghĩ nói vậy có thể thu hút được sự chú ý của tôi sao?”
“Ngài Mộ Dung, xin đừng hiểu lầm, Tiểu Nhất là bạn em, cậu ấy tuyệt đối không có ý đó…” Thủy Tuyền vội vàng thay tôi giải thích.
Ánh mắt của Mộ Dung Linh chuyển qua cậu ta, giống như tảng băng rơi xuống ngọn núi lửa vậy, ngay lập tức tan chảy, tôi nhìn mà tấm tắc.
Mộ Dung Linh hỏi: “Em muốn đi thử vai gì?”
Thủy Tuyền bắt đầu diễn kịch với hắn.
Hai người họ với tư cách là bên đầu tư và nhà biên kịch, bày tỏ chuyện mình muốn làm và lòng quyết tâm nghiêm túc, nhưng vừa hay cậu ta lại không hề đề cập đến Triệu Thanh Xuyên.
Mộ Dung Linh nghe xong, đôi mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.
Nói thật, tôi thấy hơi buồn nôn.
Nhưng tôi buồn nôn không phải vì cặp nam nữ chính, mà vì say xe.
Dù đây có là chiếc xe cao cấp có rèm che với giá trị không hề nhỏ đi nữa, nhưng phận trâu ngựa này chỉ có thể đi tàu điện ngầm và xe bus, mỗi khi ngồi trên mấy chiếc xe cá nhân nhỏ kiểu này là lại thấy đầu váng mắt hoa, uống bao nhiêu thuốc say xe vẫn không đỡ được.
Vậy nên khuôn mặt của tôi trông cực kì đau khổ.
Tôi xin thề loại đau khổ này chỉ vì mình đang bị say xe, thế mà ảnh đế lại hiểu lầm, hắn cau mày quan sát tôi vài giây, sau đó lạnh lùng nói: “Cô có ý kiến gì à?”
Tôi cố nén cơn buồn nôn, hỏi hắn: “Anh có túi nôn không?”
Vừa nói xong, tôi thấy rất rõ vẻ hoảng loạn trong mắt ảnh đế.
Thủy Tuyền cũng rất sợ, nôm na là nếu tôi nôn trong xe sẽ làm ảnh hưởng đến đến hình tượng của cậu ta trước mặt ảnh đế.
Vậy nên cậu ta níu góc áo tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: “Tiểu Nhất, cậu cố nhịn chút đi.”
???
Tôi cũng ghé sát tai cậu ta thì thầm: “Nhịn cái đầu cậu ấy.”
Thủy Tuyền kinh ngạc nhìn tôi, sương mù trong mắt dập dờn, cảm giác như chỉ một giây sau thôi nước mắt sẽ tràn mi: “Tiểu Nhất, sao cậu có thể nói tớ như thế…”
Bà đây nhổ vào, đừng có đóng vai Bạch Liên Hoa ở đây.
Cậu dựa vào đâu mà nói tôi không thể?
Tôi lấy vài phần kinh nghiệm mỗi khi từ chối tăng ca trước mặt cấp trên ra, yếu ớt ngã về sau, sụt sùi nói: “Tiểu Tuyền, tớ không cố ý đâu, chắc là do chất lượng xe này không tốt lắm, tớ say xe quá… Chúng ta là bạn thân nhất, cậu sẽ không trách tớ đâu, phải không?”
Chưa xong đâu, vừa dứt câu tôi lại rút khăn giấy trong túi ra chấm chấm giọt nước mắt không tồn tại bên khóe mắt.
Ảnh đế không nhịn nổi nữa: “Quản gia, tìm túi nôn cho cô ta.”
Quản gia tay nhanh như chớp, không biết lôi ở đâu ra cái túi to oạch đưa cho tôi.
Tôi nhìn qua, mặt trên còn in chữ “Hãng bay XX” khiến lòng tôi không khỏi cảm thán, ảnh đế đúng là có đức tính tiết kiệm.
Tiếc rằng xe đi một mạch, đến khi dừng lại trước công ty điện ảnh rồi mà tôi vẫn chưa nôn ra được.
Trong truyện gốc, trước khi chia tay ảnh đế sẽ để lại cho nữ chính số điện thoại để cậu ta liên lạc với mình.
Nhưng lần này chắc vì không muốn nhìn cái bản mặt của tôi thêm một giây nào nữa nên tôi và Thủy Tuyền vừa bước xuống xe thì ảnh đế đã phóng xe đi mất.
Thủy Tuyền u oán nhìn tôi: “Tiểu Nhất…”
Thoát khỏi không gian chật hẹp, cảm giác không thoải mái nãy giờ cũng theo đó tan biến.
Tôi mang theo tinh thần phấn chấn nói với Thủy Tuyền: “Tớ không sao rồi, chúng ta đi thôi.”
Tôi thấy rõ, trong mắt Thủy Tuyền ánh lên đôi phần tức giận.
Tôi và cậu ta đi thang máy lên tầng mười bảy, cửa thang máy vừa mở ra, phía sau là thế giới được ánh mặt trời bao phủ.
Vô số diễn viên nữ xinh đẹp mặt hoa da phấn đi cùng người đại diện, có người còn mang theo thợ trang điểm, còn có người đang cầm miếng mút tán phấn hỗ trợ thợ trang điểm nữa.
Quay đầu nhìn thoáng qua Thủy Tuyền, đơn thuần mộc mạc, ngay cả tóc cũng không làm.
Nữ chính, không hổ là cậu.
Tôi hỏi Thủy Tuyền: “Người bắt cậu đi thử vai kia đâu rồi?”
Cậu ta lắc đầu.
“Vậy cậu có biết thứ tự thử vai thế nào không?”
Cậu ta lại lắc đầu.
… Con mẹ nó, thế rốt cuộc cậu biết cái gì?
Tôi nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên có chút mơ hồ, chẳng lẽ lại để nữ chính ngây thơ thuần khiết thử vai cùng những diễn viên nữ đã nổi tiếng sẵn này ư? Có phải hơi quá đáng rồi không?
Tôi tốt bụng cho ý kiến: “Hay là cậu liên lạc với Triệu Thanh Xuyên thử xem sao?”
Thủy Tuyền lại lắc đầu: “Tiểu Nhất, cậu đừng nói cho anh Thanh Xuyên.
Tớ không muốn để người khác biết tớ và anh Thanh Xuyên có quan hệ như vậy được.
Tớ muốn dựa vào sự cố gắng của chính mình lấy được vai diễn này, dù không được chọn, ít nhất tớ cũng không thẹn với lòng…”
???
Cậu và Triệu Thanh Xuyên có quan hệ gì? Bạn thân của tôi ơi, chúng ta có thể đừng nói mấy câu khiến người khác hiểu lầm như vậy được không?
Tôi còn chưa kịp nói thì bên cạnh đã phát ra tiếng cười châm biếm.
Nhìn sang bên cạnh, thì ra là một chị gái xinh đẹp mặc váy đen ngắn, lộ ra đôi chân dài miên man.
Chị gái xinh đẹp cười lạnh một tiếng: “Bây giờ người không biết thân biết phận ngày càng nhiều, không biết tự nhìn lại xem mình đang ở đâu, bộ tưởng nói bừa chuyện mình có quan hệ với Triệu Thanh Xuyên thì người ta sẽ biết cô là ai sao?”
Âm thanh của chị ta không nhỏ, Thủy Tuyền nghe vậy quay sang hỏi tôi: “Tiểu Nhất, chị ấy nói tớ à?”
Tôi: “Cậu đoán xem.”
Nếu theo tính cách của Lưu Nhất trong nguyên tác, lúc này chắc chắn cô ta sẽ bất bình thay Thủy Tuyền ra mặt.
Nhưng thật không may, tôi không phải Lưu Nhất, tôi yêu gái đẹp, tôi làm thinh.
Không ngờ thấy tôi không nói gì, chị gái xinh đẹp nghe câu hỏi của Thủy Tuyền lại quay mặt sang, lạnh nhạt nói: “Tôi nói cô đấy, làm sao?”
Lòng tôi hướng lên trời cao hỏi ông trời: Tại sao ngay cả nhân vật phản diện làm cái bia đỡ đạn thôi mà cũng đẹp thế này cơ chứ?
“Sao cô lại nghĩ tôi không quen cô ấy?” Phía sau bỗng truyền đến một giọng nam dễ nghe.
Tôi quay đầu, thấy một người đàn ông cao ráo mặc sơ mi trắng đang đi về phía chúng tôi… À không phải, là đi về phía Thủy Tuyền.
Anh ta hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi, còn tôi cũng rất thức thời lui sang một bên tránh bão.
Thủy Tuyền ngạc nhiên hỏi: “Anh Thanh Xuyên, sao anh lại tới đây?”
“Nghe nói hôm nay em đi thử vai, sao anh có thể không đến xem chứ?” Triệu Thanh Xuyên cưng chiều nhìn cậu ta, còn tự tay vén lọn tóc rũ trước trán cậu ta ra sau tai.
Sau đó anh ta nhìn lướt qua chị gái xinh đẹp, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh mà không tới thì làm sao mà biết, người của anh lại bị người ta bắt nạt thế này.”
Mặt của chị gái xinh đẹp có xu hướng biến thành trắng bệch: “Triệu Thanh Xuyên, đây là bạn anh sao?”
Triệu Thanh Xuyên dịu dàng nhìn Thủy Tuyền, nói: “Đây là sinh mạng của tôi, là cô gái quan trọng nhất đời tôi.”
Bis bis, ước mộng trước mắt tôi như tòa thành bắt đầu thi công rồi.
Sau khi Triệu Thanh Xuyên tới, trong mắt Thủy Tuyền hoàn toàn không còn tôi nữa, chỉ chuyên tâm nói chuyện với anh Thanh Xuyên của cậu ta.
Tôi rảnh đến phát chán, không thể làm gì khác ngoài ngắm gái đẹp quanh mình, thậm chí còn nỗ lực bắt chuyện với họ.
Chị gái xinh đẹp vừa mới rap diss Thủy Tuyền sau khi bị Triệu Thanh Xuyên tỏ ra ghét bỏ đành lầm lũi đi đến cạnh cửa sổ nhìn ngó xung quanh.
Bị dồn vào đường cùng, tôi chỉ biết đi đi lại lại trên bậc thang, xem có thể nhìn lén vào phòng thử vai trong truyền thuyết xem rốt cuộc trông nó như thế nào hay không.
Nào ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy một giọng nữ quyến rũ từ trong phòng truyền ra: “Xin chị đấy, em không diễn em không diễn, em thật sự không muốn diễn, em diễn không nổi.”
Ủa? Giọng nói này?
Tôi tò mò bước lại gần, qua khe cửa nhìn thấy một chị gái xinh đẹp tuyệt trần mặc chiếc váy dài màu trắng.
Tiếc rằng lúc này ấy nhìn như đang rất đau khổ, đang chắp hai tay trước mặt cô gái trông có vẻ là người đại diện: “Chị à, chị tha cho em đi, chị để em viết code cũng được, chứ trò này em không chơi được đâu.”
Cô gái trước mặt vẫn không động đậy, cau mày nói: “Đây là mảng điện ảnh, có nhiều cơ hội tốt, đang yên đang lành sao em lại giở trò thế? Tô Vân Y, lẽ nào em không muốn giành được ngôi vị ảnh hậu ư?”
Tô Vân Y? Vì ảnh đế Mộ Dung Linh mà ba lần bảy lượt gài bẫy nữ chính Thủy Tuyền, cuối cùng bị gô cổ vào tù với tội danh trốn thuế, ảnh hậu Tô Vân Y – cũng chính là nữ phụ độc ác trong truyện đó sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...