"Ai!"Lão thái quân thở dài một tiếng.
"Con nói những thứ này ta đều hiểu! Nhưng con tốt, bọn họ mới có thể tốt! Nếu con làm không được chức tông tử này, các nàng sau này cũng không sống yên lành được!"Thẩm Quân nói: "Tổ mẫu, người đừng nói nữa.
Dù thế nào đi nữa, con cũng sẽ không hưu thê hay hòa ly.
Tông tử bao giờ cũng do trưởng lão cùng nhóm chấp sự của Thẩm thị nhất tộc chúng ta đồng ý mới có thể xác lập, cho dù quyền lực của Hoàng hậu và Thái tử có lớn hơn đi chăng nữa, thì còn có thể quản được chuyện nội bộ Thẩm thị tông tộc chúng ta hay sao? Huống chi, tôn nhi lớn như vậy, cũng không phải mặc người ta gây khó dễ."Lão thái quân trầm mặc chốc lát, chậm rãi nói: "Quân nhi, con không chịu hòa ly với Chu thị, có phải bởi vì cho đến bây giờ con vẫn còn chưa quên đứa nhỏ Đạo Linh kia hay không?"Lỗ tai Thẩm Nguyên Ngọc đều muốn dựng đứng lên, Đạo Linh là ai? Chẳng lẽ là tình nhân cũ của phụ thân?Thẩm Quân có vẻ xấu hổ, ho khan một tiếng nói: "Tổ mẫu, còn nhắc đến chuyện đó làm cái gì! Đạo Linh, con đã sớm quên nàng rồi!"Thẩm Nguyên Ngọc nhịn không được bĩu môi, nam nhân đều là khẩu thị tâm phi, phụ thân càng nói như vậy, càng nói rõ nữ tử tên Đạo Linh này đã khắc sâu ở trong lòng ông, khó có thể quên.Thẩm Quân nói: "Được rồi, được rồi, lão nhân gia ngài đừng lo lắng nữa.
Ngài lớn tuổi như vậy rồi, nên hưởng phúc, không cần quản đến những việc cỏn con này nữa.
Chuyện Tông tử, tôn nhi sẽ tự xử lý.
Thời gian không còn sớm, con sai người đưa ngài trở về.
Lão nhân gia ngài vốn đã ít ngủ, nếu lại qua cơn buồn ngủ, thì sẽ phải mở to mắt qua đêm."Khuyên lại khuyên, cuối cùng cũng khuyên được lão thái quân trở về.Thẩm Quân đưa lão thái quân ra khỏi cửa, xoay người trở về nội thất, thấy nữ nhi còn đang ở trên giường làm bộ hôn mê, khóe miệng nhịn không được giật giật, thản nhiên nói: "Lão thái quân đã đi rồi, đừng giả vờ nữa, mau mở mắt ra đi."Thẩm Nguyên Ngọc lắp bắp kinh hãi, mở hai mắt trở mình ngồi dậy, nhịn không được hỏi: "Ngài, ngài làm sao biết được?" Nàng cũng không tin phụ thân chỉ dựa vào xem mạch là có thể biết nàng giả bộ bất tỉnh.Thẩm Quân đi tới, vô cùng ghét bỏ dùng tay áo rộng phất lên bên giường không nhiễm một hạt bụi, lúc này mới ngồi xuống bên giường Thẩm Nguyên Ngọc: "Lúc ta vừa ôm con lên, thân thể con căng cứng, vào Trường Nhạc đường rồi mới thả lỏng lại.
Cha con cũng không phải kẻ ngốc, nếu con thật sự đã hôn mê, làm sao có thể có phản ứng như vậy."Thẩm Nguyên Ngọc thẹn thùng, ai bảo bên trong nàng thay tim chứ, phụ thân lại là một siêu mỹ nam tử như vậy, bị một nam tử "xa lạ" như vậy ôm vào trong ngực, nếu nàng không có phản ứng như vậy mới kỳ quái, chỉ là không nghĩ tới sự quan sát của phụ thân lại nhạy bén như vậy, thật đúng là một lão hồ ly.Chống lại đôi mắt tràn ngập cơ trí kia, trong lòng Thẩm Nguyên Ngọc bất ổn, không biết phụ thân sẽ xử trí mình như thế nào.
"Nều người đã biết, sao còn giúp con diễn kịch dỗ dành tằng bà cố?"Thẩm Quân nhịn không được trừng nàng: "Ta không diễn cùng con, chẳng lẽ muốn ta nói cho bà ấy biết, con đang lừa bà ấy sao?" Dù là một động tác trừng người như vậy, Thẩm Quân làm ra, cũng là thần thái trong trẻo như vậy, khiến người ta không dám nhìn chằm chằm, Thẩm Nguyên Ngọc thiếu chút nữa nhìn đến choáng váng.
Đều nói mỹ nam tử Thẩm thị nhất tộc rực rỡ muôn màu, trước kia Thẩm Nguyên Ngọc còn có chút không tin, từ sau khi được mở mang kiến thức phong thái của cha ruột, nàng liền có chút tin rồi.Thẩm Nguyên Ngọc cuối cùng cũng xác nhận một chuyện: Cha vẫn rất sủng ái nàng.
Trong trí nhớ, bởi vì mình là đứa con đầu lòng của cha, cha luôn rất chiều chuộng nàng, cha rất thích thư pháp, thư pháp cũng là phong cách riêng vô cùng có thành tựu.
Trong danh sĩ sĩ tộc hết sức nổi danh.Nguyên thân chịu ảnh hưởng của phụ thân, cũng cực kỳ yêu thích thư pháp, phụ thân từ nhỏ đã dạy nàng cầm bút vận dụng ngòi bút, viết phỏng theo nét chữ của mình.
Bởi vì hai cha con cùng chí hướng, tình cảm giữa nàng và phụ thân vô cùng sâu đậm.Về sau Bạch di nương sinh ra thứ tử của phụ thân, phụ thân dần dần đặt rất nhiều tinh lực ở trên người đệ đệ mới sinh, nàng ghen tị đệ đệ được sủng ái, phụ thân lại bắt đầu bận rộn việc ở bên ngoài, lúc này mới cùng phụ thân dần dần xa cách.Nhưng ngẫm lại một năm ở thôn trang này, nếu không phải phụ thân cứ cách nửa tháng đều phái người đi thăm nàng, nói không chừng nàng đã sớm bị Bạch di nương gặm đến xương cốt cặn bã cũng không còn.Phụ thân đối với nàng, xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi!Thẩm Quân lấy tay chọc chọc đầu của nàng, "Ở trên thôn trang một năm, cuối cùng cũng không có vô ích một phen khổ sở này, biết làm việc phải động não rồi." Trong mắt liền có một chút ý cười.Phụ thân vẫn rất sáng suốt, Thẩm Nguyên Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhịn không được hỏi:" Phụ thân, người sẽ không thật sự hưu mẫu thân chứ." Nàng vốn đã đắc tội kế tổ mẫu, lại có Bạch di nương ở bên cạnh như hổ rình mồi, đến lúc đó lại thêm một người mẹ kế, cuộc sống của nàng thật sự không có cách nào chịu nổi đâu."Ta cùng tằng tổ mẫu con nói chuyện, không phải con đều nghe thấy sao? Đương nhiên sẽ không.
Những chuyện này con đừng để ý, hết thảy đều có phụ thân xử trí.
Ngược lại con ở bên ngoài thổi gió lạnh lâu như vậy, trời lại có tuyết rơi, có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?""Khụ khụ." Thẩm Nguyên Ngọc nghe phụ thân vừa nói như vậy, nhất thời cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, đầu cũng trở nên choáng váng, nhịn không được ho khan vài tiếng.Thẩm Quân nhíu mày, vừa vặn Nhị Tâm nấu canh gừng xong, ở cửa gọi một tiếng lão gia, Thẩm Quân gọi nàng ta vào, tự mình nhận canh gừng cho Thẩm Nguyên Ngọc uống.
Nhị Tâm kinh hãi đến mức tròng mắt sắp rơi xuống.
Lão gia ngày thường vô cùng chú trọng bản thân, dù là đối với nhi tử, cũng chưa từng cẩn thận săn sóc như vậy.Nhưng Thẩm Quân cảm thấy nữ nhi ở thôn trang ngẩn người một năm, chịu không ít khổ sở, trong lòng cảm thấy áy náy.
Thẩm Nguyên Ngọc lại cảm thấy trong lòng hiện ra ấm áp nhàn nhạt.Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Phụ thân, con không muốn trở về thôn trang nữa"Thẩm Quân nhướng mày, "Nhìn hôm nay con làm việc, con có biết năm xưa con sai ở chỗ nào không?""Nữ nhi không nên bị người xúi giục, tranh đấu với tiểu nhị phòng, còn nghe tiếng gió đoán trời mưa (tin vào lời đồn), dễ dàng rơi vào cái bẫy do người khác thiết kế.
Sai lầm lớn nhất của nữ nhi chính là làm việc ngông cuồng, khắp nơi là địch nhân, thế cho nên sau khi xảy ra chuyện, ngoại trừ phụ thân, thì không ai chịu vì nữ nhi nói một câu công bằng, nữ nhi bị hoạch tội là nhỏ, nhưng không nên liên lụy đến phụ thân mẫu thân cùng muội muội!"Dừng một chút lại nói tiếp: "Nữ nhi một năm nay, ở trong trang thường xuyên nhớ lại chuyện cũ trước kia, cảm thấy như một giấc mơ, những điều sai trái ngu ngốc đã làm trước đây, nữ nhi ngày sau sẽ không bao giờ làm nữa."Thần sắc trên mặt Thẩm Quân trở nên nhu hòa, khóe môi phác họa nụ cười nhàn nhạt mê người: "Vậy là được rồi! Thẩm Quân ta túc trí đa mưu, đại nữ nhi ta yêu thương làm sao có thể ngu xuẩn điên cuồng, không có quy tắc như vậy.
Con cũng đã suy nghĩ cẩn thận, phụ thân tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp để con ở lại."Thẩm Nguyên Ngọc hoàn toàn yên tâm, lại cảm thấy có hơi buồn cười, phụ thân thật đúng là tự kỷ, nhưng phụ thân như vậy, vẫn rất đáng yêu.Nói mấy câu, Thẩm Quân dặn dò Nhị Tâm nói: "Ngươi lấy chút nước nóng tới đây, dùng khăn nóng xoa xoa đầu gối cho nàng, Ngọc nhi quỳ trên mặt đất vừa ướt vừa lạnh nửa canh giờ, cũng đừng để lại bệnh căn gì mới tốt."Nhị Tâm đang muốn đáp lại, Thẩm Nguyên Ngọc lại có vài phần xấu hổ: "Không cần, con không sao"Thẩm Quân giận tái mặt nói: "Hồ nháo, vào lúc này cũng không thể theo ý con được đâu."Nhị Tâm liền vội bước đi ra ngoài, Thẩm Nguyên Ngọc thấy trong phòng không có ai, có chút thẹn thùng nhấc váy lên, cởi túi vải buộc trên đầu gối xuống.
Thẩm Quân giống như không tin vào mắt mình, "Con, con", lại không nhịn được nở nụ cười, "Đồ quỷ ranh ma này."Chỉ chốc lát sau, Nhị Tâm liền lấy nước nóng tiến vào, dùng khăn nóng phủ lên đầu gối Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Nguyên Ngọc lần này không cự tuyệt, nếu thật sự quỳ ra viêm khớp thì lợi bất cập hại rồi.Thẩm Nguyên Ngọc vừa hưởng thụ Nhị Tâm hầu hạ, vừa hỏi Thẩm Quân: "Phụ thân, mẫu thân cùng Bát muội muội có khỏe không, con muốn đi thăm các nàng.""Các nàng rất tốt, hôm nay không còn sớm, ngày mai con lại đi gặp bọn họ."Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Nữ nhi thật sự là có chút lo lắng cho hai người họ, nhìn bọn họ một cái mới có thể yên tâm."Thẩm Quân có chút hồ nghi nhìn nữ nhi của mình, nói: "Con không oán hận mẫu thân con sao?" Bởi vì Chu thị xuất thân thấp kém, thường có người xúi giục bên tai nàng, đều nói là mẫu thân làm hại nàng, cho nên nàng vẫn canh cánh trong lòng, đối với mẫu thân tràn ngập oán hận, cũng chưa bao giờ thân thiết với mẫu thân.Thẩm Nguyên Ngọc khẽ cụp hai mắt xuống: "Trước kia đều là nữ nhi không đúng, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy có lỗi với mẫu thân, hổ thẹn vô cùng."Thẩm Quân khẽ gật đầu, thời đại này rất trọng môn hộ, chẳng những sĩ thứ không thông hôn, sĩ tộc nhà quyền thế cao nhất thậm chí còn không lui tới với sĩ tộc cấp thấp, trước kia Thẩm Nguyên Ngọc oán hận Chu thị xuất thân thấp kém, kéo thấp xuất thân của nàng cũng là hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, ông đối với thành kiến do môn phái mang lại cũng không giống người bình thường, xem trọng nặng như vậy, Thẩm Nguyên Ngọc có thể nghĩ rõ là không thể tốt hơn."Chu thị còn không biết con trở về, nếu con đi, lại phải bị giày vò một phen.
Con nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi vấn an nàng."Thẩm Nguyên Ngọc đành phải gật đầu, lúc này Nhị Tâm vẫn liên tục bận rộn trong bận rộn ngoài, bưng một chén thuốc đen sì tới, Thẩm Quân nói: "Đây là phương thuốc ta tự mình kê cho con, mau uống đi, đổ một chút mồ hôi, bệnh này không tới mấy ngày là khỏe rồi.
Lang băm bên ngoài, phụ thân còn có chút không tin được!"Thẩm Nguyên Ngọc nhìn phụ thân có chút tự luyến, lại nhìn chén thuốc đen sì kia, trong lòng thầm nói: Phụ thân, ngài có thể để cho những lang băm kia đến khám bệnh cho nữ nhi được không!Ánh mắt Thẩm Quân ân cần, nàng thật sự không cách nào cự tuyệt, cắn răng uống chén thuốc một hơi cạn sạch.Phụ thân lại dặn dò nàng mấy câu, lưu lại Nhị Tâm ở chỗ này trực đêm chăm sóc nàng, lúc này mới trở về ngoại thư phòng nghỉ ngơi.Lúc này Khiêm Thối đường của Tiểu nhị phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhị thái thái Hồ Dương quận chúa cùng Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân cũng không có nghỉ ngơi.
Hồ Dương quận chúa là một quý phụ hơn ba mươi tuổi, tuy rằng ở trong phòng ngủ của mình, trên đầu vẫn búi tóc mẫu đơn như trước, cài trâm vàng ròng khảm hồng bảo ngọc, làm nổi bật áo khoác đỏ thêu kim tuyến mẫu đơn trên người, thật sự là có thể làm cho người ta lóa mắt.Dung mạo của bà ta có chút mỹ mạo, bởi vì bảo dưỡng thích hợp, cùng Tứ tiểu thư Thẩm Nguyên Trân đứng chung một chỗ thật giống như hai tỷ muội, chỉ là vẻ mặt kiêu căng, luôn mang theo vẻ ngang ngược tùy ý, làm cho người ta không dám thân cận.
Bà ta luôn luôn lấy xuất thân tông thất của mình mà kiêu ngạo, người bình thường tự nhiên là không để vào mắt.Thẩm Nguyên Trân vừa mới nghe nha hoàn bẩm báo xong, vui sướng khi người gặp họa nói với mẫu thân: "Mẫu thân, đồ đĩ nhỏ kia đi Thiều Hòa viện, bị tổ mẫu vứt ở bên ngoài, quỳ nửa canh giờ, sau đó ngất đi."Trong mắt Hồ Dương quận chúa hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Vậy cũng thật là hả hê lòng người!"Thẩm Nguyên Trân lẩm bẩm nói: “Thế nhưng về sau, đại bá mời lão thái quân tới, đưa nàng ta về Trường Nhạc đường.
Thật sự là tiện nghi cho nàng ta, cũng không biết đại bá phụ rót canh gì cho lão thái quân, lão thái quân khắp nơi đều thiên vị ông ta".
Nàng ta trông có vẻ vô cùng không cam lòng.Hồ Dương quận chúa nghĩ đến vị đại bá có phong thái như ngọc kia, vẻ mặt âm trầm, năm xưa bà ta cũng là một trong những người hâm mộ của Thẩm Quân, cũng từng nhiệt liệt theo đuổi Thẩm Quân, lại không ngờ Thẩm Quân thờ ơ với lá ngọc cành vàng là bà ta, lại vô cùng chung tình đối với nữ tử xuất thân thấp kém kia, bà ta không chịu nổi mối nhục này, bởi vì yêu thành hận, mới gả cho đệ đệ Thẩm Huy của Thẩm Quân.Mỗi lần nhớ tới chính bà ta không quan tâm lễ pháp liêm sỉ, một trái tim nóng bỏng tất cả đều buộc trên người ông, mà ông lại không chút do dự vứt bỏ tâm ý kia, trái tim bà ta giống như là bị móc xuống vô cùng đau đớn.Khóe miệng bà ta lộ ra nụ cười lạnh: Thẩm Quân à Thẩm Quân, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ bảo ngươi quỳ trước mặt ta liếm ngón chân của ta.Chỉ nghe thấy nữ nhi ở một bên lẩm bẩm: "Chẳng lẽ cứ buông tha cho tiểu tiện nhân kia như vậy, thật sự là tiện nghi cho nàng ta quá mà, nương, lúc trước vì sao người lại đáp ứng để cho nàng ta hồi phủ vậy"Hồ Dương quận chúa cười lạnh nói: "Nếu không phải lão thái quân đè ép, ta làm sao có thể để cho tiểu tiện nhân này lại bước vào Thẩm phủ một bước.""Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?""Con yên tâm, nương tự nhiên có biện pháp làm cho tiểu tiện nhân này thống khổ!" Thẩm Quân ngươi không phải thích nữ nhi này lắm sao, vậy ta sẽ triệt để hủy hoại nó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...