5 năm trước, cô đầy vui sướиɠ tới Âu gia, thấy Âu Văn Phú và Lục Cảnh Nhiên, cô nghe ông nội nói, hôm nay muốn thương lượng chuyện đính hôn của cô và Lục Cảnh Nhiên.
Ngày thường cô thường ở trường học, cơ hội gặp Lục Cảnh Nhiên không tính là quá nhiều, mỗi lần đi gặp anh, cô đều sẽ đặc biệt trang điểm một chút, lần này cũng không ngoại lệ. Một giây trước khi sự việc xảy ra, cô còn đang thưởng thức móng tay mình mới vừa làm, mà giây sau, bên trong xe đã long trời lở đất.
Đau đớn bị lửa thiêu và tuyệt vọng là ác mộng cả đời cô.
Hiện tại, Lâm Khả Khả cũng tự mình cảm nhận được đau đớn này.
Người hầu đưa chút cháo và trái cây vào phòng, Thời Yên ăn một ít, Lục Cảnh Nhiên lại bảo cô ngủ tiếp. Hôm nay, Lục Cảnh Nhiên vẫn luôn ở Âu gia không trở về, lúc nửa đêm nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là bệnh tình của Lâm Khả Khả chuyển biến xấu.
Thời Yên cũng bị tiếng điện thoại của anh đánh thức, chờ anh cúp điện thoại, hỏi anh: “Chuyện gì thế?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Bệnh viện nói bệnh tình Lâm Khả Khả đột nhiên chuyển biến xấu, chỉ sợ không quá lạc quan.”
Lâm Khả Khả không có người thân, Âu gia có quan hệ thân cận nhất với cô ta, nhưng cố tình cô ta nằm viện là bởi vì muốn hại Âu Mỹ Lệ. Âu Văn Phú vẫn không tới bệnh viện thăm cô ta, những người Âu gia khác cũng không đi, cô ta tính kế nhiều như vậy, cuối cùng khả năng sẽ một mình cô độc mà chết ở bệnh viện.
Lục Cảnh Nhiên đi trở về cạnh Thời Yên, kéo cô vào lòng: “Đừng nghĩ quá nhiều, con người có số.”
“Ừ.” Thời Yên gật đầu, lên tiếng.
Vết thương của Lâm Khả Khả kỳ thật không nặng như lần Thời Yên tai nạn xe, nhưng Thời Yên chống đỡ được, Lâm Khả Khả lại không được. Ngày hôm sau, bệnh viện đưa ra thông báo tử vong.
Âu gia vẫn phái người tới lĩnh thì thể đi, mai táng cùng với bố mẹ ruột cô ta. Ngày Lâm Khả Khả hạ táng, Thời Yên tới trại tạm giam thăm Cung Kiệt.
Bố Cung Kiệt bởi vì những việc Cung Kiệt làm, tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ bố con với anh ta, ngay cả anh ta vào trại tạm giam cũng chưa đến thăm anh ta một lần. Những người khác càng sẽ không tới, Thời Yên là người đầu tiên đến thăm anh ta từ lâu như vậy tới nay.
Nhưng mà cô cũng không mang đến tin tức tốt gì, câu đầu tiên cô nói, chính là tin Lâm Khả Khả chết: “Lâm Khả Khả chết rồi, hôm nay đã hạ táng.”
Đồng t.ử ƈυиɠ Kiệt đột nhiên co rụt lại, tay cũng không tự giác túm chặt, cảnh sát bên cạnh thấy cảm xúc anh ta kϊƈɦ động, đi tới đè bờ vai của anh ta, sợ anh ta làm ra hành vi quá kϊƈɦ.
Thời Yên nói: “Mấy hôm trước, tôi và Lục Cảnh Nhiên đi thử áo cưới, chị ta đột nhiên mang theo xăng và bật lửa lao tới, muốn thiêu chết tôi, cuối cùng lại thiêu chính chị ta.”
Cung Kiệt hơi sửng sốt, nhìn Thời Yên vài lần: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao, nhưng Lâm Khả Khả bị thương rất nghiêm trọng, cuối cùng vẫn không qua khỏi.” Thời Yên nhìn anh ta, “Lúc ấy chị ta ở trước mặt tôi kêu thảm thiết, toàn thân đều là lửa, có phải năm đó anh thấy tôi cũng như vậy?”
Gân xanh trêи cánh tay Cung Kiệt lại nổi lên từng gân, cảm xúc đè nén trong lồng ngực như sóng biển quay cuồng. Năm năm trước, là anh ta cứu Thời Yên từ trong biển lửa, cảnh tượng địa ngục kia anh ta cũng là nhân chứng.
Mấy năm nay, anh ta thường thường sẽ mơ thấy tình cảnh lúc ấy, sau khi tỉnh lại đầu đầy mồ hôi.
Hiện tại, mấy cái đó rốt cuộc vẫn báo ứng trêи người Lâm Khả Khả. Đều là cô ấy tạo nghiệt.
Cung Kiệt bỗng nhiên nở nụ cười, cười cười, nước mắt lại lăn xuống: “Vì sao cô ấy không chịu buông tha cho cô, không chịu buông tha chính cô ấy.”
Trước khi cô ấy chết, cô ấy nhất định rất đau đớn đúng không?
Cảm xúc của Thời Yên cũng có chút dao động, cô mím môi, nhìn Cung Kiệt nói: “Đến cuối cùng chị ta cũng không hối cải, anh vẫn muốn che giấu những chuyện chị ta đã làm sao?”
Cung Kiệt vô lực cười vài tiếng, người cũng đã chết, mấy cái này còn có gì quan trọng: “Đúng vậy, không sai, 5 năm trước người muốn giết cô là cô ấy, đáng tiếc tôi biết được quá muộn, tôi căn bản không ngăn cản được cô ấy. Cô ấy biết nhược điểm của tôi, cô ấy xin tôi đừng tố giác cô ấy, tôi đáp ứng, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt mà nhìn cô chết. Lúc tôi chạy tới, hai người đã xảy ra chuyện, tôi tìm Thịnh Gia Vinh cứu cô, đưa cô tới viện điều dưỡng Thụy Sĩ trị liệu, nhưng tôi hiểu biết Khả Khả, nếu cô ấy biết cô không chết, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Cho nên anh tìm người thôi miên tôi? Như vậy, Âu Mỹ Lệ không còn tồn tại nữa, Lâm Khả Khả cũng sẽ không đến hại tôi.”
Cung Kiệt khụt khịt vài cái, mới gật đầu: “Tôi cho rằng như vậy sẽ không sao, nhưng ông nội Âu và Lục Cảnh Nhiên, bọn họ vẫn luôn tìm cô, cuối cùng, vậy mà thật sự bị bọn họ tìm được. Lúc thấy cô trở lại Âu gia, tôi đã có dự cảm sẽ có chuyện xảy ra.”
Thời Yên trầm mặc một lát, nhìn anh ta nói: “Anh biết không, Lâm Khả Khả có kết cục hôm nay cũng có một phần công lao của anh. Nếu anh thật sự yêu chị ta thì sẽ không trơ mắt nhìn chị ta đi đến bước này, bao che chị ta chỉ là đang hại chị ta.”
Cung Kiệt lại vừa khóc, vừa nở nụ cười: “Cô cho rằng tôi chưa từng khuyên cô ấy ư? Trước kia cô ấy không phải thế, cô ấy rõ ràng thiện lương ôn nhu, tôi cho rằng cô ấy sẽ sửa……”
Cung Kiệt nói, đột nhiên dùng tay đập lên mặt bàn, trêи tay lập tức chảy máu. Cảnh sát lập tức chế phục anh ta, ngăn cản anh ta tiếp tục hành vi tự mình hại mình. Bởi vì cảm xúc Cung Kiệt không ổn, gặp mặt hôm nay cũng ngưng hẳn, Thời Yên nhìn Cung Kiệt bị cảnh sát giải đi, cũng cầm lấy túi xách của mình, xoay người đi ra ngoài.
Lục Cảnh Nhiên dựa vào đầu xe, trêи tay châm một điếu thuốc. Anh cực kỳ ít khi hút thuốc, nếu không phải trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, anh cũng sẽ không dùng thuốc để giải quyết.
Thấy Thời Yên đi ra, anh lập tức dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh: “Thế nào?”
Thời Yên đi đến bên cạnh anh, cũng dựa vào cạnh xe, ngẩng đầu nhìn nơi xa trong không trung: “Anh ta nói, chuyện 5 năm trước xác thật là Lâm Khả Khả làm. Nhưng hiện tại Lâm Khả Khả cũng đã chết, những việc này để nó qua đi thôi.”
Tựa như bầu trời hôm nay, hy vọng có thể mau qua cơn mưa trời lại sáng.
Âu gia trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện Lâm Khả Khả và Cung Kiệt, vẫn luôn bao phủ một tầng khói mù, mãi đến lúc đám cưới của Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên chính thức cử hành mới rốt cuộc rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Thân thể Âu Văn Phú cũng nhanh nhẹn hơn mấy ngày trước đó, mặc tây trang chuẩn bị riêng cho ông, nhìn qua như trẻ hơn mười tuổi, Lục lão gia tử hôm nay cũng rất vui mừng, vẫn luôn cười không khép được miệng, như một ông phật Di Lặc.
Hôn lễ cử hành rất long trọng, hai nhà Âu Lục liên hôn cũng được các truyền thông chú ý. Nhưng bởi vì hội trường hôn lễ quản lý rất chặt chẽ, không có một truyền thông nào lăn lộn đi vào, cuối cùng vẫn là Thời Yên chủ động đăng ảnh lên vòng bạn bè mới bắt đầu có ảnh hội trường hôn lễ truyền ra ngoài.
Ảnh cô chụp chỉ là một phần nổi của tảng băng trong hôn lễ, nhưng chỉ một phần này đã khiến cho toàn dân đào ra buổi hôn lễ của bọn họ dùng tổng cộng bao nhiêu tiền.
Điểm này kỳ thật chính Thời Yên cũng không rõ ràng lắm, cô cũng không hỏi, cô sợ sau khi hỏi rõ lại không muốn cử hành hôn lễ trực tiếp đổi lấy tiền mặt. Trong hôn lễ, năm con mèo cô nuôi cũng tới tham gia, thành đối tượng được chú ý tới nhất trong ngày ngoài cặp vợ chồng mới cưới.
Cử hành hôn lễ xong, Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên an vị trêи du thuyền ra biển hưởng tuần trăng mật, sau khi trở về không lâu, Thời Yên kiểm tra đã mang thai thì an tâm ở nhà dưỡng thai.
Sau khi sinh con, Âu Văn Phú tự mình đặt tên cho nó, lúc trước Âu Mỹ Lệ xảy ra chuyện, ông nằm mơ cũng chưa nghĩ đến mình còn có thể nhìn thấy chắt trai.
Cả gia đình hạnh phúc vui sướиɠ sinh sống mấy năm, Âu Văn Phú sống thọ và chết già. Ông không sửa di chúc, 10 tỷ kia, tất cả đều để lại cho Thời Yên.
Thời Yên quyên góp một phần, còn lại cũng không động đến, vốn vận hành thế nào thì giờ vẫn vận hành như thế.
Sau khi Âu Văn Phú qua đời, sản nghiệp Âu gia vẫn vững bước phát triển, tài phú tích lũy càng ngày càng nhiều, đến lúc Thời Yên già đã sớm vượt xa 10 tỷ Âu Văn Phú để lại cho cô.
Đương nhiên ngoài tiền tài, người lớn Âu gia cũng rất thịnh vượng, lúc Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên tuổi già còn có cháu trai cháu gái mỗi ngày làm bạn bên cạnh, mãi đến lúc bọn họ trải qua ngày cuối cùng trêи đời.
【 Đinh! Chúc mừng thông qua phó bản 《 Thiên kim chục tỷ 》, đạt được 35 tích phân hệ thống, nam chính tặng 100 tích phân】
【 Ảnh CG phó bản 《 Thiên kim chục tỷ 》giải khóa, xin lựa chọn một tấm lưu trữ 】
Thời Yên nhìn từng tấm ảnh xẹt qua trước mắt mình, cuối cùng lựa chọn tấm ảnh cô và Lục Cảnh Nhiên ôm mèo trong hôn lễ.
【 Bởi vì tiến trình thi đấu khiêu chiến đã trải qua một nửa, vì giữ gìn thể xác và tinh thần người khiêu chiến khỏe mạnh, hệ thống đặc biệt đưa ra phần ăn phúc lợi, xin kiểm tra và nhận! 】
Thời Yên sửng sốt một chút: “Các người vậy mà còn có phần ăn phúc lợi, tốt như vậy?”
【 Chúng tôi vẫn luôn là một công ty có tính người. 】
Thời Yên nhướng mày, thấy hệ thống thật sự đưa một phần ăn tới. Cô click mở nhìn một chút, bên trong có viên thuốc, tên gọi “Một viên giải nghìn sầu”. Cô lấy ra nghiên cứu một chút, nói với hệ thống: “Cái này là cái gì?”
【 Viên thuốc Một viên giải nghìn sầu, ý nghĩa như tên, sau khi ăn xong sẽ quên ưu sầu, cả người nhẹ nhàng! Vì phòng ngừa người khiêu chiến theo số cửa ải vượt qua gia tăng mà sinh ra áp lực tinh thần, cố ý đưa ra viên thuốc này. 】
“…… Ồ, ta có thể hiểu là xoá bộ nhớ đệm?”
【…… Có thể hiểu như vậy. 】
Thời Yên gật đầu, uống viên thuốc. Sau khi uống xong thật sự cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, trước kia tuy rằng cô vẫn có ký ức chuyện mỗi thế giới, nhưng cảm giác càng như đọc xong một cuốn tiểu thuyết.
【 Thế nào, có phải cảm giác tâm hồn trẻ ra rất nhiều! Còn có thể tái chiến năm trăm hiệp! 】
“…… Không được đâu.” Cô vẫn muốn nhanh lấy tiền chạy lấy người, tới thế giới hiện thực tìm Lục Cảnh Nhiên.
【 Đinh! Phần ăn phúc lợi ngoài viên thuốc “Một viên giải nghìn sầu”, người khiêu chiến còn đạt được một cơ hội lựa chọn thế giới phải vượt qua! 】
Thời Yên chớp chớp mắt: “Chính mình lựa chọn vượt qua thế nào sao?”
【 Đúng vậy! Hệ thống sẽ ngẫu nhiên chọn mười thế giới, người khiêu chiến có thể chọn lựa cái mình thích từ bên trong làm mục tiêu nhiệm vụ lần sau. 】
Thời Yên hỏi: “Tin tức các thế giới cung cấp đến trình độ nào?”
【 Tiêu đề tiểu thuyết! 】
Thời Yên: “……”
Cái này thì có tác dụng gì! Không biết trêи thế giới này có loại người kêu đảng tiêu đề sao!
(Đảng tiêu đề: tên gọi chung của một phần nhỏ người quản lý trang web và dân mạng lợi dụng các tiêu đề nổi bật, khoa trương, nghiêm trọng để hấp dẫn ánh mắt của của dân mạng, đạt tới các loại mục đích trêи Internet.)
【 Có chọn tốt hơn không được chọn, nếu người khiêu chiến có ý kiến, có thể từ bỏ phúc lợi này. 】
“……” A, còn biết uy hϊế͙p͙ người ta, “Vì sao ta phải từ bỏ, hiển thị tên đi!”
Hệ thống ngẫu nhiên rút ra mười tiểu thuyết có tag ngọt văn trong số liệu Tấn Giang, từng quyển hiện ra trước mặt Thời Yên.
《 Gắn bó keo sơn 》, nghe thì có vẻ rất ngọt, nhưng cảm thấy cũng không đơn giản như vậy; 《 Yêu em như bông tuyết yêu mặt trời 》, ờm, cái này thật không phải ngược văn sao?
Thời Yên nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trêи 《 Nữ Idol đệ nhất giang hồ 》.
Nếu không, tiểu thuyết này đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...