Quyển 4 –
Trong lòng chan chứa, thanh tịnh an dưỡng
Khôn Thảo, Bạch Chỉ, phối hợp với Đương Quy, bột trân châu, trộn với hỗn hợp xương rồng, thêm dung dịch kiềm, rất có công hiệu trong việc tẩy sẹo sinh da non. Mười mấy hôm nay Phi Tâm ốm đến thần trí rối loạn, khiến tất cả mọi người đều như người chết ngựa đổ, chỉ lo điều trị nội hoạn, ngoại thương chỉ đắp thuốc bổ của Đại Nội. Tú Linh theo Phi Tâm vài năm, thực ra cũng rất có tâm đắc trong việc dưỡng da. Chẳng qua vì bệnh tình Phi Tâm nặng quá, quanh giường lại có quá nhiều người, hơn nữa trong lòng Tú Linh cũng đang rất lo sợ nên chẳng quan tâm cho lắm.
Nay Phi Tâm đã đỡ bệnh, ngoại thương thật ra cũng khỏi hết 7–8 phần, Phi Tâm thường ngày rất chú trọng việc trang điểm dưỡng da của mình, đây là điều cô đã được dạy trong thuyết Công dung ngôn hạnh của phụ nữ. Nữ tử phải đoan trang nghi nhã thì mới gọi là có Phụ Dung, phương diện này cô chưa bao giờ lơ là, thấy vết thương đã dần lành lại nhưng trên người vẫn còn lại sẹo, nhất là khuỷu tay và đầu gối, cả phần ngực nữa. Nên mấy hôm nay Tú Linh đã trộn một ít thảo dược để đắp da cho Phi Tâm.
Phi Tâm nằm sấp trên một chiếc ghế dựa lớn, vừa nhìn vu vơ bên ngoài cửa sổ vừa thơ thẫn suy nghĩ. Hôm đó cô lo sai Thường Phúc và Liên Bằng chia nhau đưa tin, bản thân thật sự không thể nhấc chân đi nổi, thấy thấp thoáng ánh đèn dưới núi, cô vừa sợ vừa lo trong lòng. Cô không thể nào để bị người ta bắt giữ, khoan hãy nói việc cô là một phụ nữ, làm sao có thể tùy tiện để đàn ông lôi kéo, mà quan trong nhất là ngộ nhỡ bọn chúng bắt giữ cô thì chẳng khác nào khiến hoàng thượng chịu sự khống chế của chúng?
Vì vậy trước mắt cô bèn tìm một nơi ẩn nấp. Ngờ đâu cô vừa động đậy, dưới chân mất thăng bằng, vừa ngã vừa lăn xuống dưới một đoạn. May thay cỏ cây mọc um tùm, cô vừa loạng choạng một hồi lại tiếp tục ngã, cứ như vậy cho đến khi rơi vào hố cỏ đó. Cô vốn chẳng bao giờ nhấc chân ra khỏi cửa lớn, làm sao có thể đi nổi đường núi như thế này? Nhưng trượt ngã như vậy lại tình cờ giúp cô tìm thấy cái hang đó, nơi này cỏ mọc rất dài và rất um tùm, cô trượt ngã ngay xuống dưới, cái hang rỗng cao đến thắt lưng. Khi ấy trời đã tối đen, trong lòng cô vô cùng lo sợ. Cứ nghe thấy những tiếng côn trùng quái lạ vang khắp núi, trong lúc bấn loạn ấy, cô không suy nghĩ được nhiều nữa. Cô định chui tọt vào trong nhưng vừa chui đầu vào đã có một mùi hôi xộc tới khiến cô rụt trở ra, với lại trong đó đen kịt, chui đầu vào thì chẳng thấy được 1 chút ánh sáng nào, cũng không biết trong đó có con côn trùng nào đang sống bất ngờ nhào ra cắn cô không.
Sau đó bởi vì vị trí của cô hơi cao một tí nên nhìn thấy những ngọn đuốc lập lòe đang di chuyển sang đây, trong lòng lo sợ bị bắt giữ, cô bèn không nghĩ ngợi gì, đưa đôi chân vào trong, rồi nhích từng chút vào trong chiếc hang nhỏ đó. Thân hình cô hơi mảnh dẻ, xương cũng nhỏ nhắn, song đến phần ngực thì không vào nổi. Tuy cô không phải dạng người rất đầy đặn nhưng thân hình cũng gọi là rất chuẩn. Cô dùng sức gập khuỷu tay lại, với lại trong lòng vô cùng căng thẳng nên không cảm nhận được cái đau đó nữa. Sau đó càng lùi càng sâu, cho đến khi cả người cô rụt hết vào trong ấy mới thôi, chờ khi đã chen vào trong đó, cô mới cảm giác phần trước ngực và sau lưng đau rát lên. Cuối cùng khi Vân Hi đào cô ra, áo quần đã rách không ra gì nữa, phần lưng chà xát đến máu bê bết, trước ngực cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Lần gặp nạn này đúng là không nên nghĩ lại, bây giờ Phi Tâm nghĩ lại mà còn cảm thấy sợ hãi. Nhưng nhận được nhiều hơn chính là sự thỏa mãn và hân hoan vì một lần bị thương mà có thể gạt bỏ mây mù thấy trăng thanh.
Điều cô mong muốn chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi, nhà Lạc Chính thoát li kiếp con buôn, cuối cùng đã hoàn thành quá độ từ phú sang quý, gia tộc Lạc Chính đã mở ra một chương hoàn toàn mới. Những khó khăn trong quá trình thì không cần phải dông dài nữa, từ năm thứ 3 Tuyên Bình phụ thân đã bắt đầu mua quan chức, đến nay là tháng 8 năm thứ 16 Tuyên Bình, trải qua 13 mùa xuân thu, cả nhà Lạc Chính đã cẩn trọng và nhẫn nhịn hết sức để dần đạt được thành tựu hôm nay. Và giai đoạn có thành quả nổi bật nhất chính là năm 12 Tuyên Bình – từ khi Lạc Chính Phi Tâm vào cung. Sự lựa chọn của phụ thân không sai, không lựa chọn trưởng nữ có thân phận cao hơn mà đã chọn cô, còn cô, cũng không khiến phụ thân thất vọng. Cô là đại công thần đầu tiên của nhà Lạc Chính, là niềm tự hào to nhất của dòng họ Lạc Chính.
Cô chỉ nghĩ đến những thứ này đã cảm thấy trong lòng rất mãn nguyện, dẫu trên người đầy rẫy thương tích cũng xứng đáng. Tất nhiên cô cũng hiểu, tất cả những thứ này đều do có sự ủng hộ của hoàng thượng, và y là tất cả vốn liếng. Trước kia cô từng nghĩ rằng, hoàng thượng cướp cô khỏi bàn tay thái hậu là vì y có mục đích giống thái hậu, chẳng qua chỉ vì nhìn thấy sự đeo đuổi danh tiếng cực độ của cô. Cô cũng biết hoàng thượng nghi ngờ cô là tại cô do thái hậu tuyển chọn, và cô có thể lên đến chức Quý Phi cũng do có thái hậu bao bọc. Cái chức Quý Phi này do hoàng thượng sắc phong, nhưng hoàng thượng tuân ý chỉ thái hậu. Mà khi ấy cô không thể không quay sang hướng y, không chỉ vì y là hoàng thượng, mà là vì y đã nắm điểm yếu của cô.
Y lâm hạnh cô trong vườn hoa, nếu việc này bị lộ, thái hậu dù không phạt nặng cô thì cũng sẽ bỏ rơi cô. Cô đã vào bước đường cùng, không thể không đổi hướng làm việc cho y, dụ thái hậu vào cục, mượn tay bà ấy trừ khử bè cánh sau cùng của bà – Ninh Hoa Phu Nhân. Một mũi tên trúng hai con nhạn, khiến Lâm Tuyết Thanh nổi trội lúc ấy cũng chịu vạ lây, trực tiếp xoay đầu mũi tên của cha con họ sang nhà Nguyễn! Mượn việc thăng vị cho Tuyết Thanh, triệt để kéo nhà họ Lâm về phía y, trừ khử Nguyễn Đan Thanh – đầu sỏ nhà Nguyễn. Vì thế thái hậu buộc phải thoái ẩn, không dò hỏi việc hậu cung. Tiếp đó tự tung tự tác chỉnh lý hậu cung, trừ khử dần dần tất cả những kẻ không nghe theo, không biết quy tắc, khiến gia tộc của họ chỉ biết tận tâm làm việc cho hoàng thượng, không còn dám mượn hậu cung để vu lợi. Đồng thời hành động này cũng xoa dịu một số quần thần bậc trung, thể hiện rằng đương kim thánh thượng không phải kẻ không biết đạo lý, không vì nữ sắc mà tôn phong gia tộc.
Từng sự kiện, họ đều phối hợp rất ăn ý, và đồng thời cô cũng hơi mơ hồ: nhịp bước rất đều, suy nghĩ cũng giống nhau, nhưng không tính chuyện mưu lược, có những điểm cô lại nhìn không thấu. Sau đó những biểu hiện trong ánh mắt y khiến cô hiểu được đôi chút, nhưng đôi chút này lại là thứ cô chưa bao giờ tiếp xúc, chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí chưa bao giờ tin tưởng.
Cũng không biết tại sao, dường như bởi vì rời khỏi cung, y ngày càng bộc lộ rõ rệt, càng rõ rệt, cô lại càng sợ hãi, niềm vui vì có được danh tiếng cùng nổi lo lắng không tên cứ đan xen lẫn nhau, khiến cô ngày càng trở nên băn khoăn.
Lớp thuốc mát rượi đắp trên người rất dễ chịu, cô vừa nghĩ vẫn vơ vừa tiện miệng hỏi: “Sao mấy hôm nay không thấy Thường Phúc? ” Tú Linh nghe cô hỏi, vừa khẽ quạt vừa đáp: “Bẩm nương nương, mấy hôm nay hắn ở trong chuồng ngựa. ” Trước đó vì hắn vứt bỏ Quý Phi trong núi, khiến hoàng thượng tức giận, đánh 20 hèo rồi quẳng vào chuồng ngựa chịu phạt, nên Phi Tâm không nhắc cô cũng không nói, coi như không có con người này! Lúc nãy Thường Phúc thừa lúc không người, vào trong vườn cản đường Tú Linh, nước mắt giọt ngắn giọt dài van nài cô giúp hắn nhắc vài lời với nương nương.
Dẫu sao Tú Linh cũng cùng hắn chung sống nhiều năm, một người điều khiển việc bên trong Cúc Tuệ Cung, một kẻ lo việc bên ngoài, lại thấy hắn mặt mày rũ rượi, bỗng chốc hơi mềm lòng, đang tính nghĩ cớ nhắc một câu, để Quý Phi xin hoàng thượng một ân điển. Nhưng thấy Phi Tâm nhắm mắt dưỡng thầm, cũng không tiện mở lời, ngờ đâu Phi Tâm tự nhớ đến và hỏi han, cô bèn thừa dịp nói ngay. Tú Linh khẽ vẫy quạt: “Nương nương, cái tên Thường Phúc vô tích sự này đúng là đáng ghét, đáng chịu đòn roi. Nhưng nương nương tổng cộng chỉ dẫn theo vài người, tới lúc sai vặt cũng cần không ít người, hay cứ tạm treo đó để hắn về hầu hạ, khi nào hồi cung thì xử lý hắn sau, xem hắn có rút bài học được chưa!”
Phi Tâm nghe xong khẽ ừ một tiếng, vẫn nói với giọng chậm rãi như trước giờ: “Ngươi sai người gọi hắn về là được rồi.”
“Ban đầu do hoàng thượng ném hắn đi, nay nương nương lại đưa hắn về, chẳng phải là sẽ khiến hoàng thượng mất thể diện? Theo ý nô tài, xin một tiếng với hoàng thượng vẫn hơn. ” Tú Linh thận trọng nói. Lúc đó hoàng thượng nổi cơn tam bành, thấy Thường Phúc là điên tiết, đá hắn một phát ra xa 8 trượng, nếu không nể mặt hắn là người của Quý Phi thì e sớm cho một đao kết liễu. Hoàng thượng đày hắn đi, dẫu nương nương muốn thả thì cũng phải xin hoàng thượng trước. Bây giờ nương nương bệnh đến hồ đồ rồi, ngay cả điều này cũng quên?
Phi Tâm mỉm cười, hơi nheo mắt nhìn vẻ mặt Tú Linh: “Ngươi theo bổn cung bao nhiêu năm nay, sớm nên biết rằng bổn cung tuyệt đối không làm những điều vượt quy cũ. Thường Phúc báo tin cứu giá, có công không lỗi. Huống chi hôm đó là do bổn cung sai hắn đi, hoàng thượng tự khắc hiểu rõ. Thường Phúc chỉ là tên nô tài, tình cảnh hôm ấy, hắn chỉ biết tuân mệnh hành sự. Hoàng thượng chẳng qua nhất thời tức giận, nay mọi việc đã qua, tất cả đều kinh hãi nhưng bình an vô sự. Nỗi giận lúc đó đã trút, theo ý bổn cung, chuyện nhỏ nhặt như vậy hoàng thượng chắc cũng quên khuấy đi mất. Cớ sao lại phải nhắc chuyện cũ, ngươi len lén đưa người về là được.”
Tú Linh nghe thế bèn gật đầu, trông thấy thuốc cũng gần xong, nhẹ nhàng lấy sạch lớp thuốc, hầu hạ Phi Tâm tắm táp. Lúc đó đang giữa trưa, Tú Linh để Phi Tâm nghỉ ngơi, dặn dò cung nữ ngoài rèm cẩn thận hầu hạ, bản thân len lén đi nhận người về.
Phi Tâm cũng không ngủ được, kể từ ngày 24 cô tỉnh dậy, liên tục 7–8 hôm chẳng đi đâu, chỉ tịnh dưỡng không màng công việc. Ve sầu râm ran ngoài kia, đã vào tháng 8, Hoài An gần đây mưa đã giảm dần, thời tiết oi ả. Khu vườn này mô phỏng kiến trúc phương bắc, nhưng lại chế tạo phù hợp phong cảnh miền nam. Điện các rất cao và rộng, đi theo phong cách phương bắc, bốn bề bằng phẳng, nhưng mái ngói lại thiết kế đường dẫn nước. Dưới mặt đất lắp nhiều mương rãnh nhằm dẫn nước mùa mưa.
Khi vào vườn, do bệnh tình nghiêm trọng, Vân Hi đưa cô về thẳng nơi ở của y. Nơi này cũng thế, đã trình trước sơ đồ cho An Cư phủ sắp xếp, tiếp thu bài học lần trước ở Giang Đô, ban đầu An Cư Phủ vốn sắp cho Phi Tâm ở nơi cách hoàng thượng không xa, hai tòa viện lớn về cơ bản dính liền nhau. Nhưng Vân Hi chê chính giữa cách một vườn nhỏ đi lại không tiện nên đã kéo cô vào ở giữa này.
Mấy hôm nay Vân Hi thực sự rất bận rộn, sau ngày 20 tháng 7, y chỉ gặp sơ các quan địa phương, chiếu lệ ban thưởng cho Lạc Chính Mịch và một số đô đốc công trình sông nước, không đi xa. Mấy hôm nay mới bắt đầu tuần tra xung quanh, đi về phía nam, hộ giá khá nhiều, ngoại trừ triều thần cùng đến lúc đó, các thân quý địa phương các tỉnh phía nam cũng tiếp giá.
Nhưng bọn người này Vân Hi không dẫn theo hết, một vài người cho về địa phương nhưng một số thì theo từ phía nam đến Hoài An. Quảng Thành Vương là huynh đệ chú bác với tiên đế, phụ thân Quảng Thành Vương có công ủng hộ lập tiên đế, nên đến đời con của ông cũng kế thừa tước hiệu Thành Vương. Chính phi của ông ta chính là đại tỷ của đương kim thái hậu Nguyễn Tinh Hoa, lần thánh thượng nam hạ này, ông vốn phải tiếp giá, còn thái hậu cũng hoan hỉ vì muốn gặp người thân. Hoàng thương xét thấy ông đi xa, sức khỏe trước giờ không tốt, lại thêm tuổi tác cũng cao, rất chu đáo với ông, không cần ông phải vội đến. Vì thế ông chỉ sai con trai trưởng đến Hoài An tiếp giá từ sớm, sau đó bản thân đưa vương phi đến sau.
Vài ngày trước Quảng Thành Vương đã đến, hoàng thượng bèn thiết yến đãi thân quý cùng triều thần, đặc chuẩn Thành Vương cùng Thành Vương Phi vào trong viện, tiện để vương phi đoàn tụ cùng thái hậu.
Bắt đầu từ chương này sẽ do mình edit nên cách dùng từ có chút thay đổi. Mong mọi người thông cảm nhé