Quyển 2 –
Bỗng nhiên vui mừng quá đỗi
Vân Hi nhìn mặt cô kìm nén đến ửng đỏ, dường như lo sợ bị mắc phải ác danh “đố kỵ”, y khẽ nhắm mắt nói: “Mấy hôm nay đã định xong chuyến Nam Tuần, Cư An, Hành Vụ đã bắt tay chuẩn bị. Nàng cũng trông coi kỹ càng một tí. ”
“Thần thiếp nhất định sẽ cẩn trọng. ” Phi Tâm nghe xong thì mới an lòng, lại còn cảm thấy có chút phấn khởi nữa chứ. Từ lúc thánh thượng đăng cơ đến nay đã 16 năm, Phi Tâm chưa hề có cơ hội vận hành chuyến đi tuần lớn như Nam Tuần lần này. Cô phát hiện thì ra mình là người thích chuốc khổ vào thân, nghe thấy nhiệm vụ thì vui mừng khôn xiết. Nhưng bề mặt vẫn tỏ ra bình thản thận trọng, không hề để lộ một chút nào tâm trạng.
“Những việc liên quan thì Cư An sẽ báo cáo với nàng, nếu nàng có gì dặn dò thì trực tiếp gọi Uông Thành Hải. ” Vân Hi thấy cô cúi gầm mặt, Uông Thành Hải là đại tổng quản Cư An phủ, muốn sai bảo hắn, tất nhiên chỉ có thể là được hoàng thượng cho phép.
Uông Thành Hải nghe vậy vội quỳ xuống bẩm: “Nương nương, Cư An phủ nào dám không tận tụy, nương nương cứ việc sai bảo nô tài. ”
“Tạ hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ sắp xếp cẩn thận, không để có chút sơ suất nào. ” Phi Tâm hăng hái đáp, bỗng chốc giọng điệu cũng trở nên âm vang mạnh mẽ.
“Hôm đó không phải Đức Phi muốn thám thính ý trẫm sao? Cớ sao Quý Phi vẫn im lặng không nói, không muốn chia sẻ tin tức cho hảo muội muội của nàng rồi à? ” Vân Hi thấy cô dường như không có ý định hỏi thông tin người được đi cùng, y vươn vai rồi hứng chí hỏi.
“Việc triều chính nào có thể để phi tần chen chân vào? Hôm ấy Đức Phi muội muội chỉ nói với thần thiếp về….” Phi Tâm nói chưa dứt lời, Vân Hi đã mất kiên nhẫn gián đoạn :”Quý Phi cứ hay vòng vo, tưởng trẫm là đứa con nít chăng? ”
“Thần thiếp không dám. ” Phi Tâm quỳ phịch xuống, “Những ai đi cùng, xin hoàng thượng làm chủ, thần thiếp không dám đoán bừa. ”
“Đứng dậy đi. ” Vân Hi nghe cô nói chuyện rất câu nệ lễ nghĩa, đôi mày bất giác chau lại, đưa tay vẫy cô, “Qua đây ngồi”
Phi Tâm thấy bộ dạng đó, lại bị căng thẳng nữa rồi. Quan trọng nhất là cô trông thấy Uông Thành Hải đang dịch chân bước ra ngoài, hệt như là muốn chừa không gian trống lại cho họ, tim cô bắt đầu đập loạn xạ!
Cô ngượng ngùng đứng đấy một lúc rất lâu rồi mới từ từ tiến đến bên y. Y kéo cô lại, đưa tay rút bỏ trâm cài tóc trên đầu cô, vẻ mặt của y vẫn bình thản, nhưng âm thanh pha chút giọng mũi : “Trẫm cảm thấy bớt đi những thứ rườm rà linh tinh này thì Quý Phi nói năng mới bớt nhàm chán hơn. ”
Cả người Phi Tâm nhanh chóng bổ nhào xuống, tay cũng cứng đờ mà vai cũng cứng đờ, gương mặt sắp biến thành khúc gỗ rồi. Y một tay giữ cô lại, để người cô nằm nhoài lên cơ thể y, ánh đèn sáng soi, mặt cô ngày càng đỏ lên.
Mắt Phi Tâm chẳng biết nên nhìn vào chỗ nào, nhìn vào đâu cũng ngượng ngùng, tim đập ngày càng nhanh, sắp đến mức khiến cô không kiểm soát được. Cô không phải hoảng hốt vì xấu hổ mà là cô thực sự không biết ứng phó trước những tình cảnh như vậy. Hơn nữa lại còn nghĩ đến sự cuồng loạn lần trước, cô thầm khinh miệt bản thân, cô thật sự không mong lại giống lần trước!
“Mấy hôm nay có uống thuốc đều đặn không? ” Vân Hi ngước xuống nhìn cô, chiếc cằm y cà lên trán cô.
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thần thiếp vẫn uống thuốc đúng giờ. ” Phi Tâm cứng đơ người, khẽ đáp.
“Tim nàng đập nhanh thật. ” Y bỗng nhiên đưa tay lướt khắp cổ cô, nhìn cô nói như đang trong cơn mơ, “Chuyến Nam tuần này dự định sẽ đến Hoài An. Cành quế tỏa hương trong đêm, cũng là lúc nhớ quê hương. Khi đến Hoài An thì chắc vừa đúng Trung Thu! ”
Phi Tâm ngạc nhiên, nhớ đến trung thu năm ngoái, cô đã thốt hai câu thơ này trong vườn, không ngờ hoàng thượng vẫn còn nhớ đến giờ! Cứ đến mùa Trung Thu, tha thiết nhớ quê nhà, Hoài An nguyệt quế tỏa hương, nhất định sẽ thơm phất khắp thành! Lời của y khiến tim cô đập loạn nhịp hơn nữa.
“Nếu trẫm cho phép nàng đi thì nàng tạ ơn trẫm thế nào? ” Ngón cái của Vân Hi âu yếm gương mặt cô, khóe môi khẽ cong lên. Y vẫn luôn như vậy, Phi Tâm đôi lúc lại hay nghĩ vẩn vơ. Điều y cần chính là cuộc mua bán, không chừng còn cao tay hơn cả cha cô – Lạc Chính Mịch nữa kìa!
Cô xúc động đến độ tay khẽ run rẩy, cơ thể cũng run run, đôi mắt như bị phủ một lớp sương, âm thanh thốt ra lạc hết nhịp: “Thật, thật, thật…..” Cô mở miệng rất lâu nhưng vẫn chưa thể nói ra một câu hoàn chỉnh. Cô xúc động không phải vì có thể về thăm quê nhà, mà là được theo hộ tống chính là niềm vinh dự mà xưa nay nhà họ Lạc Chính chưa bao giờ đạt được.
“Đương nhiên là thật. ” Lúc ấy tay y rất không thật thà, nhưng Phi Tâm đã mặc kệ tất cả, mấp máy môi: “n điển hoàng, hoàng thượng, thần, thần thiếp vạn chết cũng không đủ….”
Vân Hi bất ngờ trở dậy đè cô xuống, khẽ cọ vào sống mũi cô: “Quý Phi vẫn nói năng nhàm chán quá, xem ra vẫn còn nhiều thứ rườm rà chưa cởi bỏ. ” Nói xong, đôi môi y áp chặt vào, mềm mại và lành lạnh khiến cô khẽ rên một tiếng. Giọng điệu nũng nịu hệt như mèo con đã khiến ngọn lửa trong y bùng lên, khiến cuống họng y bất chợt phát ra những tiếng cười khẽ khàng. Y nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Sau này nàng muốn nói chuyện thì cứ nói như vậy là được rồi. ” Nói xong, y lại tiếp tục hôn cô, hệt như muốn chiếm hết không khí của cô.
Y vẫn nóng bỏng và nhiệt tình, vẫn thích những nơi kỳ quặc như vậy, lần này còn chạy đến ghế nằm. Nơi này hẹp hơn giường ngủ rất nhiều nên họ quấn nhau rất chặt. Trong lòng Phi Tâm đã bị chuyện Nam tuần lấp đầy nên khoảnh khắc ấy cũng không so đo nhiều, nhưng y không cho phép cô mất tập trung, khi nhận ra cô đang nghĩ vẩn vơ thì y đã cắn cô, bắt cô phải cùng y cuồng phi loạn vũ đến điểm đỉnh. Phi Tâm cảm giác y nói rất nhiều lời bên tai cô, nhưng cô nghe không rõ, có lẽ tất cả đều là ảo giác của cô, tâm tư rối bời nên đã nảy sinh ảo giác. Nhưng cảm xúc của cơ thể đã dâng trào đến cực hạn, cô không còn thấy rõ mà cũng chẳng nghe rõ nữa rồi. Chỉ biết rằng mình đang rất nóng rất nóng, mà lại rất muốn ôm lấy y thật chặt.
Lúc Phi Tâm thức dậy thì đã ở trên giường. Xung quanh chỉ còn lại không gian tĩnh mịch, ánh đèn hiu hắt xuyên qua tấm màn. Cô nằm úp mặt vào trong, phía sau là lồng ngực của y. Từ hơi thở của Vân Hi, Phi Tâm biết y đang ngủ rất say. Có lẽ thời gian vẫn còn sớm, bằng không đã có thái giám gọi dậy rồi. Cánh tay y vẫn choàng lấy cô, cô biết mình tỉnh giấc sớm là do trong lòng quá xúc động. Nếu thật sự có thể cùng đi Nam tuần với hoàng thượng thì triều đình nhất định sẽ cả nể cô mà lệnh cho phụ thân nghênh giá, tiền bạc chắc chắn sẽ tiêu không ít nhưng cứ nhìn mà xem, cả triều đình này có mấy ai được ân điển như thế này?
Cô càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng tỉnh táo, tim lại không ngừng đập rộn ràng. Cô khẽ thở nhẹ, cố gắng kìm chế bản thân. Cô lặng lẽ nằm đó, cũng không biết thời gian đã trôi qua như thế nào, cảm giác cánh tay y hơi chặt, cơ thể hơi động đậy. Cô cũng không dám lên tiếng, càng không dám nhúc nhích. Hồi lâu vẫn không hề có động tĩnh, trong lòng còn đang băn khoăn thì bỗng dưng sau ót bị y đẩy nhẹ: “Vờ, còn giả vờ à? ”
Giọng nói của y hơi khan, nhưng lời nói của y khiến cô ngượng ngùng. Y áp chặt vào, ngay cả đôi chân cũng quấn lấy cô: “Trong lòng nàng cũng không kìm chế được, có tí chuyện mà đã mất ngủ. ” Y khẽ hứ, hơi thở y khiến vùng cổ cô có chút nhồn nhột, nhưng giọng nói rất thư thái, khiến cô cũng không còn câu nệ như vậy nữa: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm tí nữa đi.”
Cô nằm im, khẽ cất tiếng: “Tại thần thiếp bồn chồn nên đã quấy nhiễu giấc ngủ ngon của hoàng thượng. ”
“Được rồi. ” Y lầm bầm, dường như lại muốn ngủ tiếp.
Phi Tâm lại yên lặng, lén nở một nụ cười. Cô ngẫm tới ngẫm lui, sau cùng khẽ nói: “Thần thiếp nói năng nhàm chán, không thể giải khuây cho thánh thượng. Nhưng thần thiếp trung….” Cô nuốt lời này lại, cảm thấy bày tỏ lòng trung thành lúc này thật vớ vẩn, ngại ngùng lí nhí, “Thần thiếp tài nghệ nấu nướng tàm tạm, nếu hoàng thượng không chê, thần thiếp muốn mời hoàng thượng….” Càng nói càng nhỏ giọng, lời sau cùng hầu như tọt hết vào trong bụng. Rất lâu sau vẫn chưa nghe y phản ứng, chút can đảm đó bị bay hơi hết rồi, sau cùng biến thành một tiếng thở dài khe khẽ, chắc là y đã ngủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...