Quyển 5 –
Hùng tâm tráng chí Tuyên Bình phồn thịnh
Ngày hai mươi bốn tháng tư, hoàng thượng ban chỉ truy bắt Lâm Khang giả chết, kê biên tài sản của Lâm Khang và sung công toàn bộ. Nguyên nhân là Lâm Khang mượn hoàng thương mưu lợi mà làm hàng nhái, tham lam lương phẩm, bản thân lại bán ra bên ngoài lấy tiền riêng. Số lượng rất lớn, liên lụy rất nhiều. Càng quen biết nhiều người trong giang hồ, cùng nhau cấu kết, âm thầm cường nô xưng bá một phương! Sau khi bị người ta tố cáo thì e ngại luật pháp, bỏ nhà chạy trốn. Lâm Hiếu làm quan ở kinh thành, không biết nhiều về hành trình của người đệ đệ này. Đã sớm ra ở riêng, tự mình lập nghiệp. Lúc Đông Lâm Vương phụng chỉ mật tra, Lâm Hiếu biết tội không tránh được họ hàng, liền bày tỏ lòng trung thành ra. Nhưng dù sao cũng đã chịu tổn thất nên phạt bổng lộc ba năm, giáng chức, khiển trách lấy lệ.
Thật ra thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, chẳng qua chỉ là muốn ra vẻ kết thúc mà thôi. Những quan viên lúc ấy bị Đông Lâm Vương tra hỏi đều hiểu được là ngầm tra chuyện gia sản Nguyễn gia năm đó, nhưng ai cũng không chịu nói thêm cái gì, bởi vì trong đó liên lụy đến người trong cung. Ai không bị tra hỏi tuy rằng không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng người nào lăn lộn trên quan trường lại không rõ đạo lý nghe nhiều nói ít? Huống hồ binh mã vào thành Tứ Cửu cũng không trở ra, ngược lại giống như là vẫn còn chuyện gì đó, làm cho chúng quan viên vô cùng sợ hãi.
Mà sau đó lại truyền ra tin Quý Phi dần dần khỏi bệnh, cuối cùng chuyển nguy thành an, nhất thời chúng quan lại liên tục chúc mừng hoàng thượng, một trận này trên dưới triều đình đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Sau khi biết được việc này, thấy hoàng thượng cũng thêm vui, trong lòng ai nấy đều được trấn an rất nhiều.
Lâm Hiếu lúc này đang quỳ gối trong ngự thư phòng ở Khải Nguyên Điện, Vân Hi thì đùa bỡn với nắp trà, nhếch môi dưới: “Lâm đại nhân gần đây chịu khổ rồi.”
“Không dám.” Lâm Hiếu vội vàng đáp, “Vi thần thân chịu hoàng ân, lẽ ra phải thành tâm cống hiến sức lực cho hoàng thượng! Hồi tháng ba nói với thái hậu như vậy là bất đắc dĩ, còn xin hoàng thượng…”
“Trẫm ngày đó du xuân, ngươi đóng giữ ở triều đình. Thái hậu cầm mật tín tìm ngươi, ngươi cũng không có cách nào! Trẫm cũng không trách ngươi.” Vân Hi cười cười, “Đứng dậy nói đi.”
“Tạ hoàng thượng!” Lâm Hiếu nói xong liền đứng dậy, xoay người đứng bên cạnh Vân Hi, “Nguyễn Đan Thanh kia vẫn luôn coi thường thánh thượng, độc đoán chuyên quyền. Muốn hắn chết đâu chỉ trăm ngàn? Thần đúng là không có bản lĩnh kia, nếu không thần đã sớm động thủ! Thần chỉ là một văn sinh, cũng chưa từng qua lại với giang hồ. Làm sao lại có thể là địch thủ của đại tướng quân kia? Nhưng mà thần luôn luôn xích mích với hắn, khiến cho thái hậu nay muốn bắt thần làm phép! Dù sao bây giờ cũng không còn chứng cứ, thái hậu nghĩ ngợi thế nào cũng không sao, hoàng thượng đã cho Nguyễn Đan Thanh một cái danh tốt, đã để lại mấy phần tình cảm cho Nguyễn gia. Thái hậu lão nhân gia sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ thông suốt.”
“Coi như ngươi thông minh hiểu chuyện.” Vân Hi nhìn nụ cười trên vẻ mặt của hắn, nhất thời cũng cười theo, “Mưu sát đại quan nhất phẩm, nhưng mà tội liên đới là tội lớn, thái hậu hiện giờ cho rằng tám phần là ngươi, chuyện này ngươi cũng không để ý?”
“Thần vì hoàng thượng, máu chảy đầu rơi cũng sẽ không tiếc. Chỉ cần hoàng thượng và thái hậu hòa thuận, bản thân thần có là gì đâu. Đừng nói lấy đi một cái Ngọc Phường của huynh đệ thần, bãi một cái chức, cho dù hoàng thượng muốn lấy đầu thần làm cầu đá, thần cũng cam tâm tình nguyện!” Lâm Hiếu cười gượng, chờ đến cơ hội liền vuốt mông ngựa. Cái bộ mặt này là muốn cho Tả Hàm Thanh nhìn thấy, nhất định là muốn mắng hắn nịnh bợ tinh ranh. Lâm Hiếu luôn không hòa hợp với Tả Hàm Thanh, chuyện này Vân Hi đã sớm biết, nhưng hai người một văn một võ mới có lợi, cho nên bình thường mấy xung đột nhỏ hắn cũng không quản. Nếu làm lớn chuyện hơn một chút thì cứ hòa giải là được. Ngự thần đế vương sao có thể chư thần hòa thuận tùy ý, buộc phải cột vào hoàng đế. Như thế mới có lợi, mới khống chế tốt, cùng nhau mưu sự vì hoàng thất!
“Ngày đó Đông Lâm Vương nói trong nhà mất trộm, phong tỏa cả hai con phố. Sau đó vương gia triệu thần tới gặp, thần liền biết nhất định là trong cung có chuyện. Nhắc tới chuyện này cũng là thần sai. Tiểu nữ ở nhà, mẫu thân nàng vô cùng yêu thương. Thần bận chính vụ cũng không để ý gia sự. Lại không nghĩ rằng… Hoàng thượng. Người hiểu rõ thần nhất. Thần mặc kệ chuyện nhà vợ trong cung. Ngày đó, Quý Phi có ơn với thần. Thần cho nàng tiền tiêu cũng là cam tâm tình nguyện, cũng chưa bao giờ muốn nhắc lại việc này! Huống hồ việc này, trong nhà thần cũng không vẻ vang gì. Dựa vào cái gì mà muốn bắt người ta để bị chê cười? Lúc thần biết thì đã đến tháng giêng. Sợ huynh đệ gặp khó khăn liền tiêu tịch hắn chừa đường sống. Ai ngờ đến tháng ba, thái hậu đột nhiên cho thần xem một phong thư suốt cả đêm. Lúc ấy cũng chỉ thuận theo ý thái hậu. Nào biết đâu rằng thái hậu lại lôi chuyện này ra!”
“Trẫm tất nhiên là hiểu ngươi. Cũng là bởi vì ngươi qua lại thư từ với Quý Phi nhiều nhất. Nhất định là không thua kém ngươi lúc trước đâu. Đỡ phải cứ dây dưa mãi không ngừng. Thái hậu nhất định sẽ tra rõ việc này. Tất nhiên là không chịu tin một mình Quý Phi làm. Trẫm cũng không thể không đáp ứng bà. Bà là thái hậu của trẫm. Dù sao trẫm cũng phải cho bà một câu trả lời thỏa đáng! Huống chi lúc này trẫm dự định sẽ thúc đẩy thể chế mới. Thái hậu lão nhân gia mà không ra mặt, đám thủ lễ kia sẽ không chịu cúi đầu. Bế tắc không thể kéo dài! Không bằng mượn chuyện lần này làm cho Tả Hàm Thanh mang binh tiến vào, thuận tiện dắt mấy lão già này ra. Nhiều người như vậy, dù sao cũng khó chất vấn. Nguyễn Đan Thanh đã chết hơn một năm. Thái hậu lúc này chẳng qua là muốn minh bạch thôi.” Vân Hi xoa lông mày. “Tên huynh đệ kia của ngươi, trước để hắn đi Dạ Quốc hai năm. Đợi sự tình ổn định rồi hãy trở về. Về phần nữ nhi của ngươi, trẫm sẽ niệm tình ngươi mà không tính toán với nàng. Cũng sắp đến đoan ngọ, đến lúc đó ngươi tiến cung khuyên nhủ nàng là được.”
Lâm Hiếu nghe xong lại quỳ xuống: “Tạ hoàng thượng ân điển. Thần nhất định sẽ ra sức dâng quân lực thúc đẩy thể chế mới. Tuyệt đối không làm cho hoàng thượng thất vọng.”
××××××××××××
Vụ án này đã ầm ĩ một tháng nay. Một tháng này hoàng thượng bị nấu nhừ đến gầy rọp hẳn đi. Quý Phi bị tức ngực trở nên ngờ nghệch, nay vẫn còn tịnh dưỡng trong Cúc Tuệ Cung. Đến cuối tháng tư, sau khi cứu được Quý Phi thắt cổ tự tử trong cung thì cả người nàng cũng thay đổi, cũng không nhớ được ai. Hỏi cái gì cũng đều mạch lạc rõ ràng, nhưng chỉ là phản ứng chậm nửa nhịp. Thái y thi châm mấy hồi nàng mới biết kêu đau. Đói bụng sẽ ăn, mệt nhọc sẽ ngủ. Một chút cũng không hăng hái nhanh trí! Nhưng mà không ngốc, nói cái gì cũng đều hiểu được.
Tinh Hoa cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, ngươi nói nàng là giả vờ đi? Nàng giả bộ như vậy có ý gì? Hỏi nàng chuyện tiền bạc thì nàng cũng thừa nhận, đã nói là thu được rồi. Nếu không phải vì trốn tránh chuyện tiền bạc, màn giả vờ này căn bản vô nghĩa! Cho nên Tinh Hoa nghĩ lại hồi lâu, tám phần là lúc ấy bị kích động, nhất thời muốn chết lại bất thành, cho nên tinh thần có chút hoảng hốt. Như thế, một bên thật cảm thấy có lỗi với hoàng thượng, nhưng bên kia lại nghĩ, thật ra thì như vậy cũng tốt, Quý Phi phấn chấn từ sáng đến tối suốt cả ngày cũng không sao, mỗi ngày bớt tính kế người khác khiến Tinh Hoa không yên thân được.
Tuy nói là vụ án này tra được đến cuối cùng, Tinh Hoa cũng nhìn ra Quý Phi, bao gồm cả Lâm Hiếu quả thật đều có lòng trung thành, nhưng hai người kia đều không chậm trễ, Quý Phi và Lâm Hiếu đúng là càng giống như hai cha con. Thông qua việc giúp Lâm Tuyết Thanh vào cung, hai con hồ ly này sau đó liền cấu kết với nhau. Một người thì tham quyền, người kia thì tham tiền. Nhìn đúng thời cơ, một người được số bạc lớn, thuận tiện chế phục Lâm Tuyết Thanh ngu ngốc này làm đầu mũi thương, một người thì trừ bỏ được đối thủ, tiến vào nhóm đại quan.
Nay tuy nói Quý Phi không thông minh lanh lợi như thường ngày, nhưng không có thủ đoạn gì đó cũng là an ổn. Nữ nhân trong cung, dù sao vẫn cứ khuôn phép một chút là được. Quý Phi trước kia là có năng lực chấp chưởng hậu cung, nhưng rất có khả năng tính kế. Nay quan hệ giữa nàng và hoàng thượng tốt như vậy, trung thành cũng là hiển nhiên. Nếu có một ngày hoàng thượng yêu người khác, nàng cũng là một nữ nhân, nếu sinh lòng đố kỵ thì còn đáng sợ hơn Lâm Tuyết Thanh kia, chi bằng như vậy thì có thể ổn thỏa hơn nhiều.
Bởi vậy, Tinh Hoa cũng không quá hăng say với bệnh tình của Quý Phi, có thái y chữa trị nhưng cũng không đặc biệt giám sát. Nhưng thật ra hoàng thượng lại đau xót sốt ruột, cả ngày xách thái y ra mắng chửi khiến cho ai nấy đều như chim sợ cành cong.
Tinh Hoa gần đây trong lòng trăm nỗi lo, chuyện cũ rõ ràng như vậy lại không chịu nổi mà hồi tưởng lại. Bà cũng dần dần già đi, thân là thái hậu tôn quý. Nay chỉ có thể kìm lại, như vậy mới có thể vinh danh vô tận. Phụ thân đã chết, nhưng cuối cùng tuổi già cũng phải gìn giữ, một chút tin tức cũng không thể truyền ra ngoài triều đình. Quyền thần có kết cục này cũng xem như tốt, Cẩm Thái lập triều trăm năm, hướng về lòng dân, quyền thần tày trời như vậy thì thế nào? Thật muốn thay vua đổi chúa, đừng nói chúng thần cũng khó dời đi, làm sao đảo ngược thiên hạ?
Năm đó võ tông cho dù không nói, chư vương hỗn chiến, tuy là hoàng thất tự mình hại mình, cuối cùng cũng là từng bước từng bước thân bại danh liệt. Từ xưa tới nay vốn xem trọng đạo nghĩa lễ phép. Vô cớ xuất binh, đó là Sở gia tự tranh giành với nhau, cũng khó bảo vệ được dòng chính của hoàng thất, huống chi lại là những người khác họ? Phụ thân lại lộng quyền, sớm muộn gì cũng để lại ác danh loạn thần tặc tử muôn đời. Phụ thân từng than thở, đẩy lùi dòng nước xiết (*) có biết bao gian nan, đã quen được tâng bốc lâu như vậy, căn bản là bứt không ra. Bà cũng từng khuyên phụ thân kìm tâm tính lại, hoàng thượng ngày càng lớn, đừng có bày ra bộ dạng trưởng bối như ngày xưa nữa, đến lúc đó hắn khó coi, càng dễ bị người ta nắm cán. Tiếc rằng phụ thân cương liệt cả đời, lúc nào cũng tranh biện khiến cho hoàng thượng lâm vào thế bí, dẫn đến kẻ địch trong triều ngày càng nhiều!
(*) đẩy lùi dòng nước xiết: ở đây ý nói một người đang thuận lợi trên chốn quan trường thì đột nhiên từ chức
Nay cũng coi như ổn rồi, Nguyễn thị thoát quyền vẫn có vinh hoa như trước, về phần Lâm Hiếu, chờ hoàng thượng dùng xong, hắn cũng khó trốn khỏi bàn tay của bà! Hoàng thượng ngày càng cẩn thận, đây là giang sơn của hắn, bản thân cần gì còn muốn làm ra vẻ không hưởng phúc mà tranh giành cao thấp với hắn? Giữ được hắn, bà vĩnh viễn là hoàng thái hậu, tôn vinh vô hạn, Nguyễn gia cũng nhờ bà mà lưu danh ngàn đời. Cho dù sau này ngoại thích thế gia có vào trong sách, Nguyễn thị cũng là trung thần lương tướng hướng về Sở gia, cớ sao mà không làm?
Sau đó mọi việc hậu cung đã xong, hoàng thượng làm gì bà cũng không muốn xen vào nữa, nay hoàng thượng có ý muốn bãi bỏ tam công, trọng chỉnh nội các, lập lại lục viện nội các, thi hành thể chế mới. Lỗ hổng của tam công đã tồn tại từ lâu. Từ thời tiên đế đã có ý này. Chẳng qua là lúc ấy nam bắc thường xuyên có binh hoạn, tiến trình ở Cù Hiệp khi đó còn khó khăn. Tiên đế muốn muốn dựa vào sức mạnh của cận thần nên phải bảo vệ lợi ích của bọn họ, cho nên vẫn cứ đè xuống mà chưa động! Nay Tuyên Bình cường thịnh, miền nam xưng hàng, biên giới phía bắc yên ổn. Tiên đế cùng cực cả đời để gầy dựng nền móng cho hoàng thượng, hoàng thượng lúc này không tiến hành thì còn đợi đến khi nào?
Chỉ là hồi trước, bởi vì mẹ con bọn họ có hiềm khích với nhau mà bà thờ ơ ngồi nhìn. Đám cựu thần thân thiết với Nguyễn thị, đi theo tiên đế nhiều năm, há lại để con trai lay động cương pháp của lão tử? Trên triều xảy ra nhiều tranh chấp, quần thần nghi ngờ trù tính, hoàng thượng thận trọng vững vàng mà không quyết định, đúng là muốn chờ thời cơ. Nay thái hậu trải qua việc này, đã nghĩ thông suốt. Vì thế đến lúc đại yến đoan ngọ mồng năm tháng năm, bà tuyên triệu tất cả lão thần vào cung ban thưởng, lấy tình cảm của tiên đế mà tác động, lấy tôn sư thái hậu mà thiết đãi, lấy thiên hạ dân sinh trước mắt mà quan tâm, lấy sự vĩnh cửu của Cẩm triều mà truyền đạt. Tình cảm lay động thì sẽ tác động đến suy nghĩ, xúc động vì tiên đế rõ ràng như thế, trải qua mấy phen rơi lệ, ai nấy đều thổn thức.
Không lấy lợi ích nhỏ mà tính kế, chỉ lấy lợi ích to lớn của dân sinh thiên triều mà làm, thái hậu nói những lời rung động thông suốt như thế, các lão thần đều xấu hổ, tuy là trong lòng vẫn còn phẫn nộ, nhưng sự tôn kính với hoàng thái hậu thì không thể gác lại, tôn kính thái hậu chính là tôn kính tiên đế, bọn họ đều là cựu thần của tiên đế, tất nhiên sẽ tuân theo cương pháp của bề tôi, như thế mới không phụ sự ủy thác trước giường năm đó của tiên đế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...