Quyển 5 –
Lòng trung thành và nhu tình, cả hai đều dứt khoát
Phi Tâm đầy nước mắt, gật gật đầu, nửa câu cũng không nói. Vân Hi vỗ về tay nàng: “Hôm đó Lâm Tuyết Thanh đến, nàng nói gì với nàng ta?”
Phi Tâm sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Chưa nói gì cả.”
“Chưa nói gì thì nàng ta thế nào đột nhiên lại giống như thường ngày vậy?” Vân Hi rũ mắt liếc nàng, “Nàng ta có thể tự mình giác ngộ mới lạ? Rốt cuộc là nói cái gì?”
“Vẫn còn ngây thơ!” Phi Tâm khẽ nhíu mày, cúi mắt: “Lúc ấy hoàng thượng cũng không nói cho thần thiếp tin tức gì. Nàng ta đột nhiên tới gặp thần thiếp, thần thiếp liền nói vài câu với nàng ta…”
“Lạc Chính Phi Tâm!” Vân Hi trừng mắt nhìn nàng, bỗng nhiên gọi tên nàng, đưa tay giữ lấy mặt nàng, “Nàng bày trò an bài ta, nàng chết rồi còn quản ta ở với ai? Sao nàng lại nhiều chuyện như vậy?”
Phi Tâm bị hắn bóp đến méo miệng, đành cầm lấy ngón tay hắn: “Thần thiếp có thể lý giải tâm tư của thái hậu, nếu như đổi lại là thần thiếp nắm chắc, cũng hy vọng bên cạnh hoàng thượng sẽ có nhiều người lòng dạ đao búa, dù sao ở trong cung…”
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, “Ta nói rồi, đời này nàng đừng có uổng công nữa, nàng nghe không hiểu sao? Ta vốn tưởng rằng sau khi Nam tuần trở về nàng sẽ thật sự thích nghi. Lại không nghĩ rằng… nàng lại không muốn ở trong cung với ta đến già, sợ có một ngày sẽ có người khác theo gót…”
“Lúc chết là thời điểm con người nghĩ nhiều nhất, nếu hỏi thần thiếp hối hận điều gì cuối cùng, chỉ hối hận lúc ở Hoài Nam không thể si tâm đến tận cùng!” Nàng xoay mặt nhìn hắn, nước mắt rơi lã chã, “Thần thiếp biết hoàng thượng chắc chắn sẽ bảo vệ cả nhà thần thiếp, điểm ấy không cần lo lắng. Thái hậu chỉ biết che đậy, thần thiếp sau khi chết cũng có thể ký thác! Nhưng điều hối hận cuối cùng, chính là không thể nắm chặt thời gian mấy tháng kia!”
Vân Hi đột nhiên cười một tiếng, hốc mắt có chút đỏ lên: “Nàng bớt vừa đấm vừa xoa lại đi! Nàng cũng không nhất định phải hối hận, ngày đó nàng tiến cung là vì thanh danh gia đình.” Hắn nhìn nàng, ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt nàng, “Nay là vì ta đi?”
Nói xong, hắn lấy một tay quệt nước mắt nàng, sự ướt át khiến cả người hắn cũng ẩm ướt theo. Hắn cũng không quản, nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng, nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng, lát sau thì bao phủ lấy. Nhấm nháp từng chút sự mềm mại của nàng, nhớ kỹ hương vị của nàng. Hắn chậm rãi lay động sự đáp ứng của nàng, như là lần đó nàng đột nhiên tò mò với gương mặt của hắn, vừa ôn nhu như một cái đầm nước, lại lạnh băng tựa như một hủ rượu.
Phi Tâm quấn chặt cổ hắn, học hắn đi tìm ấm áp mà dây dưa. Nàng càng đi sâu hơn một chút, còn muốn chủ động hơn cả hắn. Là hắn dạy nàng cái gì là niềm vui, cái gì là thật tâm, cái gì là tình yêu!
Nàng vẫn luôn không có gì để thích hoặc là không thích. Đều là mẫu thân thích, phụ thân thích. Càng chưa nói tới yêu và không yêu. Thật hay giả nàng đều chưa bao giờ phân biệt. Nhưng mà bây giờ hắn dạy cho nàng, dùng rất nhiều cách khiến cho nàng tích luỹ từng chút mà sâu tận xương tuỷ. Có yêu sẽ đau. Nhưng mà chân thật!
Vân Hi cảm giác được sự đáp lại của nàng. Lưỡi nàng lướt qua răng của hắn, khiến hắn cảm thấy hàm răng cũng trở nên tê dại mềm nhũn. Hắn ôm chặt nàng. Bất luận như thế nào cũng không bỏ ra được. Hắn làm sao dễ dàng bằng lòng thả ra. Hắn không thể không giữ nàng bên cạnh. Hắn mệt chết đi sống lại như vậy mới nhìn thấy một chút thành quả. Nếu thật sự là thả nàng ra, một mình Uông Thành Hải có thể làm được. Cần gì phải như thế? Nhưng sao có thể để nàng rời xa như vậy? Cho nên, hắn thà rằng đi một con đường khó khăn hơn.
Hai người ôm nhau. Hắn đưa tay vuốt ve nàng. Nàng mềm mại mà tinh tế khiến cho người khác dâng lên lửa nóng! Muốn cho thái hậu nhìn ra lòng trung thành của nàng. Muốn cho thái hậu nhìn thấy tình cảm của hắn. Làm cho thái hậu biết, nếu hắn không có nữ nhân này thì hắn sẽ chết mất một nửa! Nay thái hậu đã biết. Sự thật có thật có giả, liên lụy gần ba mươi quan viên. Nhìn như là Quý Phi tham lam cấu kết, nhưng về sau theo ngày mà sâu hơn, thái hậu sẽ nhìn ra. Quý Phi muốn tin tức toàn diện để có thể nắm giữ. Mưu đồ chỉ là thứ yếu. Nàng ở trong cung vung tiền lung lạc lòng người, cũng không phải là nàng muốn âm mưu cái gì. Nàng trước hết muốn phòng thủ trong cung. Những chuyện này quả là thật.
Hắn chính là thấy rõ điểm này mới tuyệt đối tín nhiệm nàng. Cho nên, hắn cũng muốn làm cho thái hậu thấy rõ!
Nàng muốn chu toàn, trước giả ngu lăn lộn qua thời gian này rồi nói sau. Như vậy chuyện mượn quyền đòi tiền sẽ không cần nhắc lại! Bọn họ vĩnh viễn là đồng bọn tốt nhất. Không cần mở miệng cũng có thể hiểu được lẫn nhau!
Mặt mũi của Phi Tâm ra sao, hắn rõ ràng nhất. Nàng đối nhân xử thế cổ hủ, tư tưởng nhàm chán, thái độ tiêu cực, cách thức thụ động, từng nhược điểm trong tính cách của nàng hắn rõ hơn ai hết. Về sau hắn nắm giữ những nhược điểm này của nàng, làm cho nàng thay đổi từng chút. Mỗi khi nàng có chút tiến bộ nho nhỏ là hắn vô cùng thích thú. Cứ như vậy tích luỹ từng chút trong lòng hắn.
Nàng xử sự thận trọng, tâm tư tỉ mỉ, có tầm nhìn xa trông rộng, quyết đoán sắc bén, mà những ưu điểm này của nàng hắn cũng rõ ràng, càng bởi vì thấy nàng một lòng trung thành, làm cho hắn hoàn toàn tín nhiệm nàng. Hắn có thể an tâm ở bên cạnh nàng, bởi vì nàng có âm mưu và lòng tham, lại yêu thích quyền thế, hắn cũng hoàn toàn yên tâm với nàng. Trên đời này, ai có thể làm cho hắn hoàn toàn tín nhiệm, hoàn toàn buông bỏ lòng nghi kỵ, chỉ có duy nhất một mình nàng!
Vân Hi điều tra nghiêm ngặt như vậy, tuy rằng vô cùng mệt mỏi nhưng cũng có thể thuận tiện làm một chuyện. Gần đây hắn muốn cho đám quần thần khiếp sợ. Mà Lâm Hiếu, hắn tư lợi xung đột với Đại Tư Mã, lại âm thầm qua lại với Quý Phi, cuối cùng để cho hắn gánh hết là thích hợp nhất. Lâm Hiếu hiểu lòng người, hiểu quyền mưu, có tài cán lại có đôi mắt tinh tường. Quả thật hắn có một chút tật xấu, tham lam xa xỉ, cho nên lúc ấy Vân Hi để cho huynh đệ của hắn nắm giữ Ngọc Phường, như vậy mấy năm nay, Vân Hi biết rõ trong lòng những lợi ích thu được từ hoàng thất. Nếu Lâm Hiếu lúc này không phối hợp thì chết càng khó coi. Vì nữ nhi của hắn đã phá chuyện của hắn trước rồi!
Muốn âm mưu thì phải hiểu lòng người. Phi Tâm lúc ấy chính là nhìn thấu tâm tư của thái hậu mà nhanh chóng nhận tội, nhanh chóng kết thúc vụ án. Đem hết oán hận chuyển hết lên người nàng, hi sinh con tốt mà giữ con hậu, làm cho tình cảm mẹ con của thái hậu và hoàng thượng được bồi đắp.
Mà hắn bây giờ lại bắt đầu từ phía bên kia của thái hậu, so với việc báo thù cho Nguyễn Đan Thanh, tra ra hung phạm tiến hành trừng trị, quan trọng hơn là, bà cần duy trì hào quang của những công thần Nguyễn gia những năm gần đây! Kết quả ván cờ mà Phi Tâm sắp đặt, truy đuổi đến cùng, từng chuyện lộ ra, khiến cho thái hậu hiểu sâu hơn, dưới cơn chém giết này là hoàng quyền và lòng người giãy dụa!
Đầu tháng mười hai năm ngoái, từ sau khi có thai thân thể nàng vẫn không tốt, hắn có tâm cho nàng an dưỡng, đè nén cảm xúc không chạm vào nàng. Ai ngờ đến tháng ba xảy ra chuyện này, hôm đó trở về, lòng hắn nóng như lửa đốt, tinh thần tan tác, suy nghĩ luống cuống. Dưới cơn đau đớn, thầm nghĩ cũng làm cho nàng cảm động lây. Trong lúc đó, nàng suýt nữa mất cái mạng nhỏ của mình trong tay hắn, hắn nào có nửa phần khuây khỏa? Về sau, lúc tới Cúc Tuệ Cung thăm nàng, lúc ấy Mạc Thành Dũng và một đám nô tài Thọ Xuân Cung đã ở đó, vì tránh cho mượn cớ mà không thể ở cùng với nàng, bất quá cứ đến đó là đập đồ, tức giận mắng mỏ, một nửa là vì diễn trò, một nửa là nhìn nàng một cái cũng có thể yên tâm. Một tháng này, có thể nói là cuộc sống hằng ngày của hắn không ngày nào yên ổn. Hắn đem vụ án này vòng tới vòng lui, làm cho nàng thoát tội, nàng phối hợp thoả đáng. Nay giả vờ ngu ngốc một chút để qua mũi nhọn này, để tâm can của hắn vốn treo lơ lửng có thể trở về mấy phần. Tâm tư yên tĩnh, hơi ấm mềm mại thoáng chốc dấy lên ngọn lửa của hắn.
Hơn nữa nàng lúc này lại khó mà nhu thuận, không hề để ý đến trật tự mà chọc hắn tốn hơi thừa lời, thật là làm cho máu hắn càng thêm sôi sục. Hắn cảm giác được tay nàng xoa nhẹ trên gáy hắn, khiến cho cả người hắn đều muốn quấn quýt si mê nàng. Hiện giờ bốn phía là ôn tuyền ấm nóng, cho dù không uống rượu cũng đã muốn làm người ta say túy lúy. Hắn cúi xuống hôn nàng, tay không một khắc rảnh rỗi dao động giữa hai chân nàng, càng trêu chọc nàng mềm nhũn nóng bỏng.
Phi Tâm chỉ cảm thấy mắt không nhìn rõ, ngón tay vô thức cởi khuy cài áo của hắn, lúc này có mặt đất ở sau lưng chống đỡ. Nhưng tay lại không chính xác, sờ loạn cả buổi cũng không cởi được, hắn căn bản không có ý giúp nàng một tay, chỉ lo vuốt ve mỗi tấc da tấc thịt của nàng như lửa đốt. Nàng cảm thấy con mèo nhỏ trong lòng đang cào loạn đến tê dại, tứ chi có phần không nghe theo sự điều khiển, tay không khỏi quào loạn vạt áo của hắn, nhất thời vén một mảnh vạt áo lên.
Trong lúc giật mình, nàng nghe thấy tiếng cười của hắn, đầu của hắn chôn trên gáy nàng. Nụ cười này khiến Phi Tâm có chút phục hồi tinh thần lại. Nàng phát hiện một tay đang ôm lấy cổ hắn, tay kia thì ra sức túm chặt vạt áo của hắn, chân cũng đã vòng lên hông hắn! Phi Tâm thẹn thùng, cả người run lẩy bẩy, nàng vừa muốn buông tay thu chân thì đột nhiên cả người bị kinh hãi suýt kêu thành tiếng. Tay hắn đang giữ trên chân nàng, ngón tay khiêu khích khiến nàng run bần bật, thân mình có chút mất khống chế, cổ họng mê sảng. Hắn ngậm lấy vành tai của nàng, thều thào bên tai nàng: “Nàng biết sai rồi sao?”
Phi Tâm vừa nghe lời này của hắn xong, nước mắt nhanh chóng trào ra. Thân thể hắn căng cứng lên, hơi thở nóng bỏng bao phủ cả nàng, tay nàng cũng không thể nắm chặt, chỉ cảm như có luồng điện vọt lên tận óc, da thịt cũng trở nên tê dại. Hắn đột nhiên buông môi nàng ra, ngẩng đầu lên nhìn nàng, đáy mắt trong veo cũng đã đen ngòm không thấy đáy, hắn nhìn sắc mặt nhăn nhó của nàng, môi cọ lên chóp mũi nàng. Trán nàng đẫm mồ hôi, kéo theo cả người đều hồng ửng đến mê người. Ánh mắt nàng mờ mịt một mảnh, cổ họng nghẹn ngào sau một lúc mới bật thốt ra: “Biết sai rồi!” Giọng nói oa oa, thầm nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...