Cung Lược

Kính Sự Phòng có một chỗ trị phòng ở đầu tây vi phòng Càn Thanh Cung, nối liền với Nam thư phòng, đồ đệ Trương Lai Thuận của Trường Mãn Thọ hiện đang trực tại đó.

Thái giám không giống cung nữ, bọn họ là chân chạy việc, chỗ nào nơi nào cũng đi, chỉ cần có sai bảo, việc vặt gì cũng làm. Trương Lai Thuận đi dạo một vòng bên ngoài, mang về một tin tức khá là kinh người.

“Nghiêm trọng rồi!” nhìn thấy sư phụ gã, gã dùng lực kéo lão vào một góc.

Trường Mãn Thọ người béo, không chịu được gã hành hạ như thế. Vừa đập gáy gã vừa la oai oái, “Buông tay! Có lời thì nói, muốn hại ông nội mày té lộn nhào phải không?”

Trương Lai Thuận rụt cái cổ đã trúng vài đòn, cuối cùng kéo đến góc rẽ hành lang, đè thấp giọng nói, “Sư phụ a, bên ngoài đều đang đồn đại, Tố Dĩ đến cung Hoàng hậu là để gặp riêng tiểu Công gia, hai người ở chỗ quy hạc đồng xuân tâm sự riêng đó! Trước đó cô ta đến Trường Xuân Cung là ngài thỉnh chỉ, sư phụ đề phòng nhỡ mà chủ tử gia có hỏi, nhanh nghĩ cách ứng phó đi!”

Trường Mãn Thọ úi một tiếng, “Thế này thì xui xẻo rồi, liên quan gì tới ta chứ! Tố Dĩ này làm thế là quá bậy rồi, đúng là ứng với câu người tốt gặp phải sét đánh mà.” Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không đúng, Tố Dĩ cùng Vạn Tuế Gia chẳng phải một lòng sao? Nếu thật lòng với tiểu Công gia, hôn đều đã chỉ, sớm là chuyện xuôi gió xuôi nước rồi, tội gì lượn một cái vòng luẩn quẩn lớn như vậy rồi mới đến với nhau. Cũng không phải bị Vạn Tuế Gia ép bức, trông hai người họ tốt như thế mà, tối hôm qua còn… mặc dù không ghi chép lại, đại để là đã lâm hạnh rồi. Đã lâm hạnh là không thể xuất cung, còn cùng tiểu Công gia dây dưa không rõ, thế lúc đó chẳng phải công toi sao!

Trường Nhị tổng quản sờ cằm đắn đo, xem ra là có người cố ý đồn đãi hắt nước bẩn đây, vừa hại Tố Dĩ, vừa đâm ngang Hoàng hậu, một hòn đá ném hai con chim thôi! Cơ mà như vậy cũng tốt, Vạn Tuế Gia và Tố Dĩ cũng quá im ắng rồi, cứ cái đà này khiến người ta sốt ruột a. Phải có người chêm dầu vào lửa, để cho ngài ấy bùng cháy lên, cháy càng lớn càng tốt, càng lớn càng náo nhiệt a! Vạn Tuế Gia mà sốt ruột, trực tiếp tấn vị thì không có nhiều chuyện phiền nhiễu như này rồi.

Quyết định xong, xoay người bèn đi đến chính điện, Trương Lai Thuận ở sau lưng gọi, “Sư phụ, ngài đi đâu vậy?”

Lão xoay tay lại, “Trời lạnh, ta đi thêm củi.”

Xuyên qua động hổ men phía đông đi ra hành lang, đến trước cửa Càn Thanh Cung dò xét Vạn Tuế Gia đang ngồi sau ngự án lật thông bản, cau mày biểu tình không thoải mái. Lão cũng không dám lên tiếng, lặng lẽ không tiếng động lui sang một bên đứng hầu.


Có chuyện gì trần tấu phải tìm lúc rỗi, liên tục dò xét Hoàng đế, hắn chỉ một mực cầm bút phê tấu chương, căn bản không có ý muốn dừng lại. Lão nhìn vài lần đều không có cơ hội, không khỏi có chút thất vọng. Đang ủ rũ hết sức Hoàng đế bỗng lên tiếng, “Tên láu cá kia, dáo dác làm gì đấy?”

Trường Mãn Thọ vừa thấy có cơ hội, cũng không quản khuôn mặt khinh miệt của Vinh Thọ, ôm phất trần tiến lên, khom lưng nói, “Nô tài vừa vặn nhận được một tin, không dám gạt chủ tử, cố ý đến bẩm báo lại ạ.”

Hoàng đế không ngẩng mắt, vừa chấm mực chu sa vừa ném một chữ: “Nói”.

Lúc Trường Mãn Thọ liếm miệng chắt lưỡi, Vinh Thọ lườm mắt, đối thủ cũ nhìn nhau đã thấy ghét, biết là tên oắt này mở mồm kiểu gì cũng chẳng phải chuyện tốt. Dạo này đều tính toán nâng đỡ người này người nọ, xem đi, đến cuối cùng cũng là bọ hung cùng cục phân lăn thôi —— nghe mùi không đến được miệng!

Bên kia Trường Mãn Thọ không thèm nhìn cái bản mặt dài như cái xỏ giày của Vinh Thọ, chỉ lo khép tay áo đem tin tức nghe được thông báo lại. Vừa nói vừa lưu ý quan sát vẻ mặt Vạn Tuế Gia, thánh chủ minh quân hỉ nộ không lộ, trong lòng có bực cách mấy, trên tay cũng chỉ thoáng khựng một chút, sau một cái chớp mắt, liền thoăn thoắt trở lại.

Trường Mãn Thọ chăm chăm chờ phản ứng, Vinh Thọ lại cười. Vụng trộm lắc lắc ngón tay về phía lão, ý tứ lại không quá minh bạch, đại ý nói lão là cọp con vén rèm cửa, móng vuốt quá nhỏ không đủ nhìn, khiến Nhị tổng quản tức hết sức.

Chiếu theo tình cảm của Hoàng đế đối với Tố Dĩ mà nói, có thể bình tĩnh như vậy quả thực là không thể tin được. Nhị tổng quản cũng không nóng vội, nếu ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng dám phản, Vạn Tuế Gia bây giờ ẩn nhẫn chẳng qua là vì cố kỵ mặt mũi mọi người thôi. Dù sao tiểu Công gia này không giống với những quốc cữu gia gà mờ kia, vị này em ruột của Hoàng hậu nương nương. Đế hậu vợ chồng hòa thuận, Vạn Tuế Gia có bực mình hơn nữa, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.

Quả nhiên cách một lúc, Vạn Tuế Gia mới lên tiếng hỏi, “Tố Dĩ lúc này còn ở Trường Xuân Cung?”

Trường Mãn Thọ đáp, “Nán lại Trường Xuân Cung chừng một nén nhang, bây giờ đã quay về Dưỡng Tâm điện rồi ạ.”

Hoàng đế gác bút, sai Vinh Thọ, “Ngươi thay trẫm đến Thọ Khang Cung vấn an Thái hoàng thái hậu, vốn nói hôm nay muốn đi Di Hoà Viên mà, sao giờ lại chẳng thấy tin tức gì? Nói cho lão nhân gia bà một tiếng, chỗ dâng sớ đã thảo chiếu rồi, ngày mai sẽ phát xuống, trẫm vẫn đang chờ ý chỉ của Lão Phật Gia đây! Cử phủ Nội Vụ đem danh sách các tiểu thư nhà quan viên ngũ phẩm trở lên đưa cho Lão Phật Gia đi, đừng nhọc Lão Phật Gia hao tâm tốn sức, để bà nhanh nhanh duyệt danh sách, chọn người nào thì là người đó. Trẫm mặc kệ bà chọn ai, chỉ cần thay thế Tố Dĩ là được.”


Vinh Thọ lĩnh chỉ, khom người rời khỏi Càn Thanh Cung đi xử lý.

Hoàng đế phê tấu chương đã kha khá, cũng bắt đầu không kiềm được buồn bực, quăng cây bút lông sói ra thật xa, hỏi Trường Mãn Thọ, “Nói những lời gì?”

Trường Mãn Thọ đáp, “Bẩm chủ tử, nô tài vô năng, cái này không hỏi thăm được. Chủ tử nương nương bị bệnh, tiểu chủ tử của tam cung lục viện các nơi đều đến Trường Xuân Cung thỉnh an, người đến người đi rất nhiều, bọn họ nói chuyện ở chỗ đồng quy, bản thân không để ý, lại lọt vào mắt người khác. Chuyện này vừa truyền ra một cái, cũng có kẻ nghe nhầm đồn bậy, tam sao thất bản, cả tra cũng không tra ra được ạ.”

Hoàng đế tích tụ trong lòng, chống khuỷu tay nâng trán thở dài, mặc dù biết bọn họ không có khả năng có gì dây dưa, nhưng sao không biết kiêng kị để người ta bắt gặp, mệt cho hắn hôm qua mới ồn ào gây lộn với Thái hoàng thái hậu. Hắn thì từng lời một hết sức chân thành, nàng thì sao? Dường như vĩnh viễn chẳng chút để ý, cái gì cũng không bận tâm. Cho dù đã thân mật như vậy rồi, nàng vẫn thủ vững một đạo phòng tuyến cuối cùng, đến tột cùng là vì cái gì, còn không phải là vì để thông qua kỳ kiểm tra xuất cung sao!

Trên đời này có chuyện gì có thể giấu được ánh mắt hắn? Nha đầu kia tự cho mình là thông minh, hắn giả câm vờ điếc là dung túng nàng, nàng lại coi hắn là tên ngốc. Trong lòng hắn mơ hồ quặn đau, đã bao lâu không có cảm giác như vậy rồi? Kể từ khi ngạch niết cùng dưỡng mẫu của hắn qua đời liền quên rồi, hiện giờ  gặp được nàng, lúc nào cũng khiến hắn nhói tim gan. Vướng mắc nặng nề như vậy, đối với một Hoàng đế như hắn thật sự mà nói là quá mệt mỏi. Nhưng biết làm sao đây? Càng mệt càng cảm thấy ngọt, càng mệt càng muốn đạt được. Hắn nhất định là điên rồi, gần 30 tuổi mới yêu một người, năm lần bảy lượt xảy ra đủ chuyện. Vì nàng vượt lửa qua sông không tính, hiện tại còn tính toán làm cách nào thăng quan tiến tước cho a mã ca ca nàng, để sau này nàng tấn vị, hắn phong thưởng sẽ không gặp trở ngại lớn.

Hắn bất đắc dĩ dụng tâm lương khổ nàng không muốn tiếp nhận, ngày ngày nghĩ đến chuyện đến Cổ Bắc Khẩu, đi Ô Lan Mộc Thông. Một cô nương sao lại có chí hướng ngang tàng như thế? Nhưng cái hắn yêu chính là trái tim bất kham kia, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khó mà lý giải.

Trong đầu rối bời, bỏ lại một bàn công văn đứng lên, không cho người đi theo, một mình chậm rãi bước đến Nguyệt Hoa Môn. Phóng mắt nhìn từ nam đến bắc, bức tường cung đỏ dài thẳng tắp. Trên con đường hẻm lắp cửa lưng, ban ngày mở khóa, lướt qua cánh cửa mở rộng, có thể nhìn thẳng đến bức tường lưu ly cuối đường.

Trong lòng hắn có chút mất mát, định đi tìm nàng nói chuyện cho rõ ràng, lại không biết liệu ngôn ngữ có quá khích khiến nàng phản cảm hay không. Đắn đo lần lựa đi đến Tuân Nghĩa Môn, người ngự tiền biết quy củ của hắn, không truyền là sẽ không tới quấy rầy hắn. Hắn chắp tay sau lưng đi dạo một vòng, trong trị phòng không tìm được nàng. Vào chính điện qua tiền sảnh, lúc đi qua Nhật Hựu Tân, bắt gặp nàng đang nhón chân đổi mắc màn. Hắn đứng ở cửa trong chốc lát, nàng phát hiện ra, quay đầu nhìn thoáng qua, vội bước xuống bàn đạp đến thi lễ.

“Chủ tử ngài trở về nghỉ trưa ạ?” Nàng nhìn hướng cái đồng hồ tây dương, “Còn chưa tới giờ ăn trưa mà!”


Hoàng đế không trả lời nàng, chỉ hỏi, “Nàng đến cung Hoàng hậu, thấy bệnh tình Hoàng hậu thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”

Nàng đáp, “Nương nương phân phó nô tỳ truyền lời cho chủ tử, nói đã uống thuốc rồi, cẩn thận giữ ấm, hiện tại đã tốt hơn nhiều, xin chủ tử yên tâm.”

Hoàng đế gật gật đầu, “Người trong phủ Công gia đến à?”

“Vâng, phúc tấn và tiểu Công gia đều tới, lúc nô tỳ về bọn họ vẫn còn ở đó!” Tố Dĩ thấy sắc mặt hắn không tốt, chỉ cho là hắn bận rộn công vụ quá mệt nhọc. Nàng có chút đau lòng, nhẹ giọng nói, “Chủ tử vào noãn các đi, để Na Trinh mang chén trà sữa lên, nô tỳ xoa bóp cho ngài nhé.”

Nàng đi tới dìu hắn, hắn không nhúc nhích, thuận thế kéo nàng vào lòng, cà cà bên tai nàng nói thầm, “Ta nhớ nàng lắm, để ta ôm một lát.”

Ôm trọn một cái, trong lòng vừa ấm áp vừa dạt dào. Nàng giơ tay lên vỗ vỗ lưng hắn, vuốt trên mặt vải gấm màu thạch thanh, “Chủ tử vất vả rồi, chờ qua lần bận rộn này nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Hắn ừ một tiếng, lại thở dài thườn thượt, “Điều ta lo lắng đâu chỉ là chính vụ, nhiều chuyện vụn vặt, đầu tháng năm là thiên thu của Thái hậu, đoan ngọ là thọ đản của Thái Thượng Hoàng, nhiều vô số chuyện đều cần ta nhọc lòng.”

“Ngài đúng là quá ôm đồn rồi, mấy việc này cứ giao cho phủ Nội Vụ giải quyết, mình có thể rút bớt thời giờ trộm chút nhàn rỗi, đừng có chuyện gì cũng để tâm đến.” Nàng khẩn thiết khuyên nhủ, “Nô tỳ biết là ngài sợ sơ sót, nghĩ gì cũng chu toàn. Nhưng ngài là con người mà, giống như chuyện sửa đồng hồ ở phòng làm đồng hồ ấy, tháo hết ra có thể có mấy con ốc mấy cái đinh chứ! Còn không cẩn thận thân thể của mình, lát hồi lại mệt mỏi đổ bệnh, khiến mấy chủ tử trong cung lo lắng cho ngài.”

“Vậy còn nàng? Nàng có lo không?” Hắn lay nàng một cái, “Nàng hôm nay gặp tiểu Công gia, núp ở chỗ đồng quy nói chuyện, ta cũng đã biết. Nàng đoán xem hiện tại ta đang nghĩ gì?”

Tim Tố Dĩ thót một cái, những lời không cam tâm kia của tiểu Công gia mà thật sự lọt vào tai hắn. Lần trước ba mươi gậy trong con hẻm Bá Nhi là nhờ nàng xin giúp, lần này phát tác nữa, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, tiểu Công gia không bị đánh thành bùn mới là lạ! Nàng vội giải thích, “Chúng thần chỉ chào hỏi thôi, không nói gì khác cả. Cũng không phải cố ý tránh người, là vì chỗ đồng quy rộng thoáng, tránh được ánh nắng, chủ tử ngài đừng có hiểu lầm.”

Hắn nắm thật chặt cánh tay nàng, “Ta không hiểu lầm, cũng tin tưởng nàng. Nhưng mà sau này tuyệt đối không được thế nữa, giữa hai người không được có nửa điểm quan hệ nào, những lằng nhằng không đáng kể kia ta cũng sẽ quét sạch sẽ đấy.”

Nàng chôn mặt trong cổ hắn, ngửi một hơi đầy hương trầm thủy, càng vòng tay ôm chặt hắn.


Hoàng đế trong lòng yên ổn xuống, nàng là người hiểu chuyện, nhắc đến đó là đủ rồi. Nói quá tỉ mỉ, ngược lại sẽ khiến nàng bài xích. Hắn ôm nàng đến trên giường ấm phía nam, chỉnh lại dải khăn trắng trên cổ cho nàng, “Ta đã phái Vinh Thọ đi đòi ý chỉ rồi, Thái hoàng thái hậu vẫn còn đang chần chờ, ta đúng là không đợi được. Bà năm lần bảy lượt khinh thường trẫm, trẫm cũng không phải trái hồng mềm dễ nắn bóp. Ép trẫm phát hỏa, cùng lắm một đạo ý chỉ thôi, giam lỏng bà ấy lại, ai còn có thể truy cứu liệu có phải là giả truyền hay không.”

Tố Dĩ biết hắn nói lẫy thôi, từ cổ chí kim đế vương mạnh mẽ quyết tuyệt rất nhiều, chưa từng nghe nói có ai giam lỏng bà nội sáu mươi tuổi của mình cả. Loại chuyện này mà truyền ra, anh minh của hắn còn không phải bị hủy hết sao!

Hai người đang nói chuyện huyên thuyên, Vinh Thọ ngoài mái hiên cao giọng thỉnh an, “Nô tài từ Thọ Khang Cung đã trở lại, vội đến báo lại chủ tử ạ.”

Tố Dĩ vội vã đứng dậy lui sang một bên, Hoàng đế chỉnh áo khoác ngay ngắn gọi hắn tiến vào, “Lão Phật Gia nói thế nào?”

Vinh Thọ nói, “Lão Phật Gia nhìn danh sách, lần lượt điểm từng cái tên, cuối cùng chọn…” Hắn liếc nhìn Tố Dĩ một cái, “Chọn em gái nhà Tố cô nương, Tố Tịnh ạ.”

Tố Dĩ bỗng chốc ngây ngẩn cả người, nàng bất an nhìn Hoàng đế, lắc đầu, “Cái này không được, Tố Tịnh đi đứng không tiện, phối cho tiểu Công gia rất làm bẽ mặt người ta, bảo Hoàng hậu chủ tử sao có mặt mũi chứ!”

Thái hoàng thái hậu đúng là cố ý làm cho mọi người không thoải mái, Hoàng đế cũng tức giận, mạnh tay vỗ bàn một cái, chén trà trên mặt bàn rung rinh nảy lên, dọa Vinh Thọ cùng Tố Dĩ quỳ xuống ngay tại chỗ.

Đường đường Công gia đi phối hôn với người què, sỉ nhục hắn không được bèn chà đạp Hoàng hậu ư? Sự tôn quý của Hoàng hậu đồng thể cùng đế vương, chiêu “cách sơn đả ngưu”* này dùng thật giỏi, gom cả đám họ lại mà tính kế hại cùng một lượt. Hoàng đế xuống đất dạo bước qua lại, trì hoãn nửa ngày mới hỏi tiếp, “Chỉ hôn gì?”

* cách sơn đả ngưu: một chiêu thức võ, hiểu nôm na là cách một trái núi, phóng chưởng đánh chết một con trâu phía bên kia. (“ngưu”: trong tiếng Hán đều có nghĩa là trâu hay bò, chỉ phân biệt ở Thuỷ Ngưu là Trâu và Hoành Ngưu là Bò ( tê ngưu là Tê Giác)

Vinh Thọ dập đầu nói, “Bẩm chủ tử, là trắc phúc tấn. Đối ngoại chỉ nói là ban đầu chỉ nhầm người, tiện bảo toàn thể diện ngài ấy ạ.”

Hoàng đế lạnh lùng cười, thể diện bà ấy thì bảo toàn, mặt mũi Hoàng hậu lại không còn sót lại chút gì. Cụ bà nhà này sống là để hại con hại cháu mà, lòng dạ ác độc kia quả là khiến người ta phải chắt lưỡi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui