Cung Lược



“Cô nương chậm đã.” Hắn ở phía sau gọi với theo, “Đợi ta một chút.”

Đầu Tố Dĩ phình to như cái đấu, xoay người lại nói, “Tiểu công gia, nô tỳ còn phải đề linh! Vinh đại tổng quản sai người canh chừng nô tỳ, nếu để nhỡ việc thì không hay.”

Nàng không ngừng bước chân, nhanh chóng ra khỏi Khải Tường môn rẽ vào con hẻm. Tiểu công gia là đàn ông, sải đôi chân dài chỉ ba bước đã bắt kịp, cùng nàng song song đi tới, ôn tồn nói, “Nàng cũng đừng giận, hoàng hậu nương nương đã nắm chắc trong lòng rồi, sẽ không để nàng tiếp tục đi không biết ngày đêm thế đâu. Chẳng qua e ngại vạn tuế gia mới hạ chỉ hôm kia, không nên xin ân điển ngay thôi. Hầy, nàng xem nàng bị bệnh như vầy, lúc này còn phải đề linh, khiến ta thật đau lòng mà.”

Tố Dĩ quay đầu nhìn, hắn mang mũ lông báo xa-li ấm áp, lông chồn trên cổ áo cao cao làm nổi bật lên gương mặt, ngũ quan đoan chính xinh đẹp. Hai mắt lấp lánh nhìn người, cả người toát lên tinh – khí – thần. Tuy nói chuyện một câu trên trời một lời dưới đất chả ăn nhập với nhau, nhưng xem ra là người không xấu. Khéo ăn nói, tính tình hiền hoà, nàng cũng không thấy chán ghét hắn lắm, bèn cười nói, “Tiểu công gia ngài quá khách khí rồi, nô tỳ hầu hạ tang sự cũng không khổ cực suông, ngài xem phúc tấn đã ban thưởng bao lì xì, vừa rồi hoàng hậu nương nương còn thưởng tiền. Một nô tài như nô tỳ, đó vốn là bổn phận, nhận thưởng đã ngượng ngùng rồi, ngài còn quan tâm như vậy, khiến nô tỳ nói sao cho phải đây! Quả là một gia đình xuất thân thơ lễ*, phần săn sóc độ lượng này khiến nô tỳ rất ấm lòng.”

* chỉ người có văn hóa, có gia giáo; thơ lễ là những kinh điển và quy phạm đạo đức của Nho gia.

Tiểu công gia được khen trong lòng sướng rơn, vừa lòng thỏa ý hoàn toàn đeo lên trên mặt. Dò một đầu ngón tay vào vành mũ gãi gãi đầu, khiến cái mũ nghiêng ngả, “Điều nên làm mà, nô tài cái gì? Đây không phải là vào cung mới tự xưng như thế sao, đợi khi xuất cung chính là tiểu thư nhà quan đứng đắn rồi. Nàng làm việc vì nhà chúng ta, ta không cảm kích chẳng lẽ là vô ơn sao?”

Lần đầu tiên Tố Dĩ được nhìn thấy một vị hoàng thân tự khiêm nhường như vậy, “Nô tỳ là người Kỳ, cho dù có đến chân trời góc bể cũng vẫn là nô tài của Vạn Tuế Gia, xuất cung cũng vẫn vậy.”

“Cô nương thật là người hiểu chuyện.” Tiểu công gia lại càng tán thưởng, vừa nhân lúc cố gắng nhìn thêm vài bận, dầu gì vừa lành bệnh, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay kia nhợt nhạt, không đủ huyết sắc. Hắn chậc chậc miệng, “Gay rồi, cô nương vốn là người nhanh nhẹn giỏi giang, sao lại ra nông nổi này, chi bằng ta đi gặp Vạn tuế gia một chút?”

“Đừng, ý tốt của ngài lòng ta xin nhận.” Tố Dĩ vội xua tay, nàng bây giờ danh tiếng không được tốt, để cho tiểu công gia ra mặt nữa, sẽ khiến cho vị chủ tử trong Càn Thanh Cung kia nhìn nàng bằng con mắt gì đây? Hiện tại quả thực rất bận, không rảnh khua môi múa mép với hắn, đành phải nhún người thi lễ nói, “Ngài xem lúc này đến giờ rồi, trong tay nô tỳ còn có việc không bỏ xuống được. Đành phải cáo từ tại đây, có lời gì lần tới nói sau, được không ạ?”


Có không được cũng không được a! Tiểu công gia bất đắc dĩ gật đầu, “Được, lần tới thì lần tới! Nhưng mà ta hỏi nàng, lần tới thấy ta, nàng có thể nhớ ra không?” Hắn đầy kỳ vọng, nhưng nàng lại tròn mắt ngây ngô nhìn hắn, trông dáng vẻ là không thể rồi. Hắn tự thấy bản thân mình khéo hiểu lòng người nhất, đấm vào lòng bàn tay, “Như vậy đi, gặp vài lần sẽ nhớ kỹ thôi. Nếu nàng đi theo đoàn hộ tống, chúng ta ở Nhiệt Hà có thể gặp thường xuyên hơn… Hắc, ý tưởng này thật tuyệt!”

Tố Dĩ còn chưa trả lời, hắn đã lẩm bà lẩm bẩm “Thật tốt”, đoạn chắp tay sau mông đi đến phía cửa cung. Sải đôi chân bước đi thủng thỉnh tiêu sái, tóc sam thả xuống đến dưới mông, trên đuôi tóc buộc dây tua ngọc bảo lam đung đưa, điệu bộ đại gia huênh hoang.

Đúng là một người thú vị, chỉ là dễ khiến cho người nghe không hiểu được đầu cua tai nheo thôi. Tố Dĩ phiền muộn đỡ trán, vươn tay vào trong bóp tiền, mớ đồng tiền vàng bạc va vào nhau lạo xạo, một vốc lớn còn rất nặng.

Đi đến cuối đường hẻm, vừa khéo gặp Nữu Tử đi ra từ cửa trái Vĩnh Khang Môn, từ xa đã vẫy tay đón, cầm bao đồ nhét vào tay nàng, “Tôi sợ cô không kịp chạy trở về, bèn tìm cớ bận việc đến Phủ Nội vụ. Chốc lát nữa cửa cung là khóa rồi, cô đem theo mấy thứ này đi! Bên trong có nước có lương khô, đói thì ăn.” Vừa nói ngẩng đầu nhìn trời, “Cũng không biết đêm nay có đổ sương mù hay không nữa, trời âm u thế này, sợ thân thể cô không chịu được mất.”

Tố Dĩ thở dài, “Tôi là mạng tiện cứng rắn mà, không sao đâu.”

Còn không phải sao, trong nhà đã dặn dò nhiều lần, vào cung chính là người làm công việc hầu hạ, còn có thể nói sao đây? Cắn răng ráng chịu đựng chứ sao! Nữu Tử nhìn nàng ôm chặt bao quần áo, buồn bã đi về phía Càn Thanh Môn.

Vừa vặn lúc này gặp phải phòng Quân Cơ Xử ở Chương Kinh Môn tan tầm xuất cung. Nàng dừng dưới bức tường bình phong mái chữ bát八*, người ta tuy lơ đãng thoáng nhìn qua, nhưng vẫn khiến cả người nàng không được tự nhiên. Trên mặt nóng ran, xấu hổ cùng cực, hận không được tìm một cái lỗ nẻ chui cho khuất.

* bức tường bình phong mái chữ bát 八: bức tường được xây làm bình phong có mái trên tường hình chữ  八  (mái nghiêng hai bên), hoặc còn được gọi là mái hiết sơn.

Nàng kề sát người chạm tới mặt hoa văn trên tường, dùng mũi chân nhón từ từ, trong lòng thê lương khôn tả. Vận rủi này khi nào thì mới chấm dứt đây? Trước kia không hề cảm thấy cuộc sống gian nan, đến ngay phút cuối chẳng thà đến lúc mới tiến cung ấy. Tố cô cô nàng mấy năm nay vốn có chút thể diện, bây giờ phạt đề linh, mặt mũi lót bên trong áo cũng mất sạch rồi.


Hối hận một trận, móc chuông lục lạc ra, lắc lắc hai vai hướng về phía đông. Tối hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay cũng chả kém, vất vả lắm mới bị bệnh, ai ngờ khí bệnh tan nhanh như vậy, thành ra không đi làm không được. Nhưng dầu gì cũng vẫn còn hơi yếu, bàn chân bước đi loạng choạng. Vừa đứng lại, dỏng tai nghe thấy tiếng gõ mõ, đầu bên kia hoàng đế từ Càn Thanh Môn bước ra. Vóc người khoác áo bào màu vàng sáng cao cao, mặc dù cách khá xa, nhưng phong thái không giận tự uy kia, vừa lộ diện một cái đã khiến lòng người kinh sợ.

Hắn nhìn thấy nàng, bước chân hơi khựng lại, bình tĩnh nói, “Ngươi qua đây.”

Tố Dĩ vốn định quỳ xuống dập đầu, còn chưa cất bước người ta đã gọi nàng qua. Hôm nay trời âm u cả một ngày, màn trời mờ mờ lật úp xuống, khiến cho những bức tường đỏ ngói vàng và cả tượng sư tử mạ vàng, vạc mạ vàng, mọi thứ đều trông ảm đạm vô quang. Tim nàng đánh thót một cái, trong miệng thưa vâng, da đầu căng cứng cúi đầu tiến lên thi lễ. Trong lòng dự đoán đại khái không ổn, ngày hôm qua đã nói sẽ theo giá đến Sướng Xuân Viên, sáng nay dậy lại cáo bệnh thoái thác. Biết thế dứt khoát làm cho bệnh luôn cho rồi, lúc này lại cố tình khỏe lên, khiến người ta làm sao không sinh nghi đây!

Đúng là kẻ hèn nhát thì nhát cả đời, làm chút chuyện xấu giở chút mưu kế, thành một nửa hỏng một nửa, còn không bằng thành thành thật thật đi theo đến viên cho xong. Nàng quả thật đã chết tâm rồi, thích làm gì thì làm đi! Trong lòng thầm nhủ, tay chân không có sức, hận không thể nằm xuống ngay tại chỗ.

Hoàng đế quan sát nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ấp úng, trên môi huyết sắc cũng nhợt nhạt. Dưới đôi mắt to, mí mắt có vệt thâm, y hệt như bộ dáng Tây Thi bệnh. Hắn xoay nhẫn ban chỉ trên tay, “Nghe nói bị bệnh?”

Nàng một mực cung kính đáp, “Hồi bẩm vạn tuế gia, uống một thang thuốc, ra chút mồ hôi, giờ đã đỡ bảy tám phần rồi ạ.”

Hoàng đế vẻ mặt điềm nhiên, “Lành cũng nhanh nhỉ, trẫm còn tưởng ngươi bệnh đến dăm ba ngày đấy!”

Nàng ngẫm nghĩ đoạn nói, “Nô tỳ trời sanh thân thể tốt, bình thường bị cảm lạnh ho khan, ngủ một giấc, ngày hôm sau là đã kha khá rồi. Lần này là vì ghi nhớ lãnh phạt, với lại hôm qua đã nói sẽ làm nước đậu xanh cho Vạn Tuế Gia, việc chưa làm xong trong lòng không yên ạ.”


Hoàng đế nghe thế chậm rãi gật đầu, “Đã làm khó ngươi rồi, xem như ngươi có lòng.” Xoay người định đi, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chân nàng, một đôi hài bằng gấm mềm màu trắng bạc, bấy giờ lông mày nhướn lên, “Trẫm biết Thượng Nghi Cục huấn luyện cung nữ tư thế đi đứng nên có bản lĩnh đặc biệt, quản đới mang giày đế hoa mà bước đi như bay trẫm cũng đã gặp. Vinh Thọ, thưởng cho nàng một đôi hài đế hoa.” (giày đế hoa: giày bồn hoa)

Khóe miệng Vinh đại tổng quản chỉ kém không ngoác đến mang tai, dạ một tiếng rõ to. Đoạn chấn chỉnh sắc mặt quay qua Tố Dĩ nói, “Cô nương còn không tạ ơn?”

Thật là thiên đại ban thưởng nha! Tố Dĩ cười còn khó coi hơn khóc, “Nô tỳ tạ Vạn tuế gia ân điển.”

Hoàng đế đảo sóng mắt, không nói gì, thẳng hướng Dưỡng Tâm điện.

Tố Dĩ đứng tại chỗ có chút tần ngần, ai nói người làm vua rộng lượng khiêm tốn chứ? Hoàng đế có thù tất báo như vậy, bảo nàng mang giày bồn hoa* đề linh, đi tới đi lui cả một đêm, ngày mai chân không biết là của ai rồi. Có cô gái người Kỳ nào mà tự làm khổ mình như vậy đâu, chỉ có ngày lễ ngày tết hoặc có đại sự mới cần dùng đến. Giày kỳ thật chính là phô trương, về phần mang vào sẽ có tình cảnh gì, ai mang người đó mới biết.

* giày bồn hoa:



Vinh đại tổng quản làm việc hiệu suất rất cao, chẳng bao lâu đã sai người đưa đến một đôi. Trên mặt gấm màu quả vải thêu trúc điệp, đế gỗ thật dầy được bọc gấm trắng, cao chừng ba bốn tấc. Nàng cầm trong tay mà thừ người, cái tên Vinh Thọ thất đức kia, cố ý hại nàng mà. Đế giày cũng chia thành mấy loại, kích cỡ như loại này, đã vượt qua cái xem như là cao rồi. Nhưng đâu còn cách nào, đã đưa tới thì phải mang vào thôi. Nàng khẽ cắn môi đi vào, cúi đầu nhìn ngắm mà cảm khái. Lần gần đây nhất mang giày bồn hoa là lúc dự tuyển tiến cung, nay nháy mắt đã bảy năm trôi qua, mình cũng đã hai mươi rồi.

Mạc ThiênY

Hoàng đế bên kia dùng chút cơm uống chút rượu, nghe lời khuyên của Hoàng phụ, hơn nữa cả đêm qua không chợp mắt, tối nay không có ý định duyệt tấu chương. Sau khi tắm rửa súc miệng tế thần tham bái theo thường lệ, lo liệu xong ổn thỏa rồi lên giường thật sớm, dựa vào gối kim long mà đọc sách dạy đánh cờ.

Canh một nghe thấy động tĩnh của cung nữ kia, giọng từ bên kia quảng trường Càn Thanh Cung xa xa truyền tới, lúc đi vào bên cửa phải quả nhiên im bặt, chỉ còn lại một chuỗi tiếng chuông giòn tan. Không có tiếng ngân “Thái bình” thoắt cao thoắt thấp của nàng phá bĩnh, quả nhiên lỗ tai thanh tĩnh không ít. Ban ngày hắn đã nghe các đại thần mỗi người một ý kiến rồi, buổi tối trở về tẩm cung còn bị nàng quấy nhiễu, quả thực là không được yên ổn. Như bây giờ cũng rất tốt, không trễ nãi hình phạt, cũng không quấy rầy hắn đọc sách.


Đề linh một nén nhang, nàng tự mình nghỉ ngơi một lúc, thấy thời gian đã xấp xỉ bèn dừng lại. Chung quanh bốn bề im ắng không nghe được tiếng chuông, thế mà như thiếu thiếu gì đó. Hoàng đế đang cầm sách trong tay, tầm mắt lại dừng trên tấm màn cửa lụa hoa. Không yên lòng lật sách, chẳng biết sao loáng cái đã đến đoạn cuối cùng, thế nhưng lật mãi không thể lật ra.

Hắn đặt quyển sách lên kệ giường, Vinh Thọ đứng hầu bên cạnh thấy có ý tứ đi ngủ bèn tiến lên tháo móc màn, một mặt buông nửa tấm màn Kim Cửu Long xuống, một mặt cẩn thận hỏi, “Chủ tử đêm nay không muốn dùng canh an thần ạ! Phó thái y nói, chủ tử có thể tự mình ngủ được thì tốt nhất là không nên ỷ lại thuốc. Là thuốc thì có ba phần độc, dùng lâu đối với thánh thể không có lợi.”

Hoàng đế ừm một tiếng, chợt khựng lại hỏi hắn, “Hôm nay Ân Hựu có vào cung ư?”

Vinh Thọ thưa phải, “Lúc đó ngài còn đang ở trong Từ Ninh Cung nói chuyện với Thái hoàng thái hậu, tiểu Công gia hỏi hướng đi của Vạn Tuế Gia, biết không gặp được bèn chạy thẳng tới Trường Xuân Cung.”

Hoàng đế hơi trầm ngâm, “Hoàng hậu gọi nha đầu kia tới?”

Nha đầu kia là chỉ Tố Dĩ nhỉ, Vinh Thọ thầm suy nghĩ, sao lại để ý đến rồi? Mới vừa rồi còn cố ý làm khó người ta mà! Dù sao tâm tư hoàng đế thâm sâu, ai cũng không đoán ra được, bèn khom người nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, phải ạ. Gọi vào nói gần nửa canh giờ, đại khái là nói về chuyện tang sự ở phủ Công gia! Sau tiểu Công gia và Tố Dĩ cùng đi ra ngoài, vừa đi vừa cười nói… sau đó chia tay tách ra, Tố Dĩ đi đến trước cổng Càn Thanh Môn.”

Hoàng đế không nói gì, Vinh Thọ đoán là muốn nghỉ ngơi, bèn cung kính quỳ xuống thỉnh an nói, “Chủ tử an nghỉ đi ạ, nô tài cáo lui.”

Trong Yến Hi Đường đèn đã tắt, trời lại không có trăng sao, cả phòng tối bưng như hũ nút, chỉ có vài ngọn đèn dưa hấu (đèn hình bầu dục) gác đêm lập lòe dưới mái hiên. Hoàng đế cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường, một chút tiếng động của bên ngoài cũng nghe được vô cùng rõ ràng.

Cũng không biết qua bao lâu, hàng ngói trên mái vang lên từng tiếng xào xạc nho nhỏ, hắn nghiêng tai lắng nghe, trời mưa ư? Nâng người dậy nhìn quanh, bọt nước bay vào hành lang bắn lên làm ướt ô cửa sổ và cả lồng đèn, để lại những vệt sáng li ti.

Trên con đường lớn lại truyền tới tiếng trống canh, đúng lúc tiếng chuông vang lên, đinh đinh đang đang, giòn giã mà xa xôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui