Ở nơi cùng cốc sâu thẳm của núi Lạc Tiên, có một ngọn lửa bập bùng thắp sáng bốn phía âm u. Củi lửa chưa tàn phát ra những tiếng nổ lách tách, phía trên ngọn lửa còn có một con heo rừng cỡ nhỏ bị xuyên qua một ống trúc dài, óng ánh màu vàng rụm, theo đó là mùi thơm của thịt nướng bốc lên nghi ngút. Xung quanh có vài bình rượu chưa cạn, nhìn kỹ một chút, còn có mười mấy thân ảnh hắc y đang ngồi thành vòng tròn bên đống lửa, ăn thịt uống rượu.
"Ngày mai là có thể ra khỏi Lạc Tiên sơn rồi, có lẽ vương gia cũng đã phái người tới tiếp ứng. Mấy ngày nay đường xa lặn lội, cũng nhờ có các vị huynh đệ đây giúp đỡ, mọi người đều chịu không ít vất vả. Các vị, chúng ta hôm nay ăn no uống say, ngày sau cùng hưởng giàu sang!", một người trong bọn họ lên tiếng, ngữ khí chậm rãi mà hùng hổ.
"Quả nhiên là 'giang hồ khoái đao' Phong Thanh Dương. Đại Phong ca ca quả thật là trí dũng song toàn, chẳng trách tại sao vương gia lại tin cậy như vậy. Chuyện khó như vậy mà cũng làm được, bây giờ đại sự đã thành, không biết Đại Phong ca ca có thể thay mặt các huynh đệ đây, nói tốt vài câu trước mặt vương gia hay không?"
"Đều là huynh đệ, sau này được vương gia phong thưởng, ta ắt sẽ không quên mọi người. Chỉ cần huynh đệ chúng ta vì vương gia mà xả thân, sau này phú quý cũng sẽ ba đời không sợ hết. Tới đây, cạn!", trên mặt Phong Thanh Dương toàn bộ đều là đắc ý, ha ha cười to, làm cho vết sẹo kéo một đường từ đuôi mắt tới sống mũi nhìn càng dữ tợn.
"Đại Phong ca, Trữ Quý phi kia từ lâu đã nổi danh thiên hạ là tuyệt sắc khuynh thành, làm cho người ta nghe tên đã thấy ham. Cẩu hoàng đế kia không có số hưởng, không bằng huynh đệ chúng ta vui vẻ một phen, cuộc đời này có thể có một lần vui vẻ với nữ nhân của hoàng đế, có chết cũng không hối a...", một tên tướng mạo hèn hạ, thân hình nhỏ gầy lên tiếng.
"Thất Lập, không được. Vương gia có lệnh bắt sống Quý phi, không được làm nàng tổn hại",
"Đại Phong ca, huynh nghĩ xem, chúng ta cũng đâu muốn lấy mạng nàng, bất quá chỉ là muốn vui vẻ cùng nàng chút thôi. Hơn nữa, dù có tổn hại tới nàng một chút, chúng ta vẫn có trong tay tín vật của nàng, Trữ Viễn Uy cũng sẽ băn khoăn không dám xuất binh. Bản thân hắn trước giờ vẫn luôn nể mặt Đại Phong ca, sao có thể vì chuyện cỏn con này mà không cần thể diện?", Thất Lập hạ giọng thì thầm, ra sức "quạt gió thổi lửa".
"Đúng vậy, Đại Phong ca ca, vương gia chẳng nhẽ lại vì một nữ nhân mà trách phạt huynh hay sao", một tên ngồi bên cạnh đệm lời.
"Trữ Quý phi kia quả thật vừa nhìn qua đã muốn mất hồn lạc phách, có thể cùng mỹ nhân vui vẻ một đêm, dù có phải chết lão tử cũng xin nhận", vài tên đang ngồi bên kia rối rít phụ họa.
"Vậy sao? Trữ Quý phi là thiên hạ tuyệt sắc...", tròng mắt Phong Thanh Dương bắt đầu nổi lửa, trong lòng đã có chút lung lay.
"Đại Phong ca, đêm xuân ngắn ngủi, cứ do dự như vậy, đến lúc muộn chỉ còn biết hối hận a", người tên Tam Mộc cười dâm tà. Phong Thanh Dương ngửa cổ uống một ngụm rượu, không kiềm chế được mà đứng bật dậy, ngọn lửa trong con ngươi ngày càng lộ rõ.
"Mỹ nhân trong tay, đại ca thưởng thức trước, để lại cho các huynh đệ chút ngon ngọt là tốt rồi", đám người ha hả cười nói, bỉ ối tà ác. Phong Thanh Dương đắc ý cười lạnh, phẩy tay áo hùng hổ tiến vào trong trướng.
---
Theo sát mấy ngày, cuối cùng thời cơ cũng đã đến. Thanh Sanh đứng phía sau bụi cây rừng rậm rạp, lặng lẽ đặt tấm ván gỗ lên trên một táng đá lớn, buộc lại với nhau, lại gỡ túi da bên yên ngựa xuống, lấy ra mười mấy bộ dạ dày heo đã được ngâm trong một chất dịch đen đặc, đặt trên một đầu ván gỗ. Đạp thật mạnh vào đầu còn lại của ván, mười mấy bộ dạ dày heo cùng lúc bay lên không trung, bay thẳng tới phía nhóm người đang quay quanh đống lửa.
"Gì đó!", một tên ngẩng đầu nheo mắt nhìn, theo phản xạ vung đao chém ngang vật thể đang bay tới trong không trung. Chém một nhát, dạ dày heo bị cắt làm hai, như một túi da chứa đầy dầu đen nổ tung trên không, dội xuống đầu hắn chất lỏng sền sệt. Gần như là cùng lúc, mười mấy cái dạ dày heo dội xuống, mang theo một cơn mưa dầu đen đặc, dính khắp trên đất, trên người bọn chúng.
"Hỏng rồi, là dầu hỏa, mau chạy!", một người sợ hãi hô to.
"Muộn rồi...", thanh âm nữ tử lạnh lẽo mà thâm trầm vang lên, theo đó là một mồi lửa bay đến từ phía bụi cây. Dầu hỏa gặp lửa, như mưa gặp gió, bắt đầu bốc cháy dữ dội, chẳng mấy chốc lửa đã lan tràn khắp nơi. Lửa cháy bùng bùng bén vào y phục, mấy tên hắc y nhân thảm thiết kêu la, quay cuồng trên mặt đất, mặt đất vương vãi dầu hỏa, vì thế mà lửa lại càng cháy dữ dội.
Thanh Sanh nhìn cảnh này, cắn răng quay đầu, lấy ra nỏ Gia Cát, ngắm về mấy tên hắc y nhân đang điên cuồng dập lửa mà nhả tên.
"Người nào? Thủ đoạn hèn hạ, có giỏi thì lộ mặt tỉ thí với...", còn chưa hết câu, một mũi tên nhỏ bé mà sắc nhọn đã bay thẳng vào yết hầu, một phát làm cho hắn sõng soài trên đất. Chẳng mấy chốc người đều đã gục hết, chỉ còn ngọn lửa vẫn đang hừng hực cháy, trong không khí ngập tràn mùi hắc của dầu hỏa cùng tiếng kêu la thảm thiết. Thanh Sanh bước tới, đi tới bên một tên vẫn đang cựa quậy, hắn lí nhí,
"Xin ngươi... giết ta",
"Khá lắm", Thanh Sanh không nhìn tới hắn, quay đầu bước tới đi.
Phong Thanh Dương nghe được tiếng kêu la thảm thiết phía bên ngoài, trong lòng cả kinh, áo quần xộc xệch, đai lưng lỏng lẻo chạy ra. Hắn đạp mấy bước, bay tới hạ xuống trước mặt Thanh Sanh.
Ra là người khi ấy vì cứu mạng một tên thị vệ Trần Đức Khánh mà giao chủ tử vào tay bọn họ, hóa ra đã bám theo tới tận đây, lợi dụng đêm nay bọn họ buông lỏng cảnh giác mà nhanh chóng đánh bại.
Phong Thanh Dương buộc lại đai lưng, chắp tay sau lưng mà đứng. Một giây trước còn đang làm chuyện súc sinh, một giây sau đã trở về làm cao thủ võ lâm oai nghiêm lẫm liệt. Hắn mở miệng,
"Hôm đó, ta đã tha cho ngươi một con đường sống, nhưng hôm nay ngươi lại tự tìm đường chết. Là ngươi tự muốn chết, cũng không phải là do ta",
" 'Giang hồ khoái đao' Phong Thanh Dương, tại hạ tham kiến Phong tiền bối, quả thật là phong phạm của bậc cao thủ, hôm nay mới có dịp lĩnh hội thật kỹ", Thanh Sanh nhếch môi cười một tiếng, chậm rãi tiến lên một bước, chắp tay thành quyền mà nói. Phong Thanh Dương đáp lại bằng một tiếng cười khinh thường, biểu tình tự phụ, hôm đó giao thủ đã cảm nhận được trong cơ thể người này không có chút nội lực.
"Đón khách, vậy mà đai quần vẫn chưa buộc sao?", Thanh Sanh lại nói tiếp, nhắm trúng giận giữ của Phong Thanh Dương. Hắn nắm chặt trường đao trong tay, muốn chuẩn bị ra chiêu.
"Nếu có thể bỏ mạng dưới lưỡi đao của tiền bối, đây cũng là vinh hạnh của tại hạ", Thanh Sanh vừa nói vừa tiến gần, Phong Thanh Dương chằm chằm nhìn cước bộ của nàng, đánh giá, có nhu có cương, chiêu thức không tồi, nhưng không có chút nội lực nào thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
"Bớt sàm ngôn, có giỏi thì tới phân cao thấp!", Phong Thanh Dương cất cao giọng, không muốn nói thêm điều gì.
"Mấy hôm trước, tự bản thân tại hạ biết mình không địch lại Phong tiền bối, đương nhiên hôm nay tại hạ cũng tự ý thức được. Tỉ thí làm gì chứ, tính mạng vẫn là quan trọng nhất, không phải sao?", Thanh Sanh bỗng nhiễn đổi giọng, âm trầm trên khuôn mặt cởi bớt, bây giờ lại cười đến cả người nhìn đều vô hại.
"Ngươi giết sạch huynh đệ của ta, hôm nay đừng nói là tỉ thí, ngươi phải đền tội, đừng mong ta đổi ý!", Phong Thanh Dương tức giận lớn tiếng, bên tai dường như vẫn có tiếng kêu gào.
"Có điều này, Phong tiền bối, không biết nếu tại hạ thoát được, mấy ngày nữa chuyện tiền bối xâm phạm tới Quý phi có lẽ sẽ truyền tới tai Nam Quận vương, không biết vương gia sẽ nghĩ thế nào?", thừa dịp Phong Thanh Dương kích động, Thanh Sanh lại tiến đến một bước.
"Vậy hôm nay ngươi đừng mơ thoát được!", trong mắt Phong Thanh Dương hiện lên sát ý rõ ràng, đao trong tay đã muốn động.
"Vậy sao?", Thanh Sanh cúi đầu cười, lại bước lên một bước. Đã vào trong cự ly thích hợp, nàng đột nhiên hất tay, Liên Tâm hỏa từ trong tay áo trượt xuống lòng bàn tay, vô cùng thuần thục nhấn lẫy, 'tách' một tiếng, mấy trăm viên hỏa dược cùng lúc bắn ra theo hình quạt, những đầu đạn nhỏ như viên sỏi bay tứ tung. Phong Thanh Dương hét lớn một tiếng, đưa đao lên đỡ, nhưng đã không kịp rồi, hàng trăm viên hỏa dược mang theo khói trắng như bột phấn đã bay về phía hắn, găm lên khắp thân thể, làm cho hắn còn chưa kịp nhắm mắt đã ngã quỵ xuống đất.
Phong Thanh Dương tung hoành giang hồ đã nhiều năm, lưỡi đao đã không biết bao lần nhuốm máu cao thủ võ lâm, hẳn là không bao giờ ngờ tới hắn sẽ chết dưới loại vũ khí như vậy. Hắn ngã xuống đất, hai mắt còn đang mở lớn, khi chết thậm chí còn không hiểu những thứ ám tiễn kia là như thế nào.
"Cho nên ta mới nói, một khi đã tiến vào kỷ nguyên vũ khí nóng rồi, vũ khí lạnh cùng thành vô dụng a", Thanh Sanh đưa Liên Tâm hỏa lên trước mắt, nghiền ngẫm cảm thán. Nàng đá hai cái vào thân thể Phong Thanh Dương đã cứng ngắc trên nền đất, xoay người vào lều trại.
---Hết chương 92---
Editor lảm nhảm: Sợ chế chưa, bánh bèo lúc nào chớ lúc cần là vừa thông minh vừa ngầu lòi, ác thì không ai bằng, bảo sao trai gặp trai đổ gái gặp gái theo kkkk. Thím kia chắc còn chưa xơ múi đk gì mà đã chết ko toàn thây rồi :v Người của bả bả phũ thì được, chớ ai khi dễ là bả cho phát hèo luôn :vv
Cái Liên Tâm hỏa kia tui đoán là súng thì phải :v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...