Phủ Nam Quận vương, bên ngoài trăng mờ sao thưa, bên trong đèn nến sáng rỡ. Trong tiền sảnh truyền ra tiếng đàn sáo bay bổng xen kẽ với những tiếng cổ vũ tán thưởng. Phía dưới, vũ cơ múa theo tiếng nhạc, dáng vẻ thướt tha mềm mại, mỗi một ánh mắt đều mang theo tình ý cùng ngưỡng mộ. Nam Quận vương Chu Nguyên Kỳ ngồi phía trên, ôm một nữ tử xinh đẹp trong ngực, nàng kia một thân váy ngắn mỏng như cánh ve, tấm yếm lụa đỏ thấp thoáng ẩn hiện.
Hắn một tay ôm lấy eo của nữ tử kia, một tay chậm rãi thăm dò vào bên trong vạt áo nàng, cởi xuống tấm yếm, bàn tay thô ráp bắt lấy khỏa no đủ trước ngực nàng, tùy ý xoa nắn. Vạt áo trượt xuống, phơi bày da thịt trơn tru, nữ tử thở gấp liên tục, làm cho trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thích thú. Cầm chén rượu lên, cách miệng nàng vài tấc mà đổ xuống, nàng kia há miệng đón lấy từng giọt, thân thể mềm mại như rắn vùi vào thật sâu trong ngực hắn, phát ra thanh âm kiều mị.
Nàng là đệ nhất hoa khôi mà Nam Quận vương đã tốn ba ngàn lượng bạc trắng mua lại. Đi theo hắn, chỉ cần làm thị thiếp của hắn thôi cũng đã có thể tận hưởng vinh hoa phú quý cả đời rồi, cho nên nàng lại càng ra sức vùi vào trong vòng tay Nam Quận vương, vươn đầu lưỡi, làm hắn hài lòng.
"Vương gia, Phong Thanh Dương cầu kiến",
Phong Thanh Dương, một thân y phục hắc y gọn ghẽ, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, một đường từ trên lông mày, xẹt qua sống mũi, kéo tới khóe miệng. Sát khí bốn bề quanh hắn, nàng kia liền theo bản năng co rúm người. Nam Quận vương vỗ nhẹ mông nàng, như là ra lệnh cho một con tiểu cẩu, ý bảo nàng đứng lên bên cạnh. Giơ tay, tiếng nhạc liền ngừng, Phong Thanh Dương lúc này mới tiến lên, nói nhỏ bên tai hắn, lời vừa nói ra, sắc mặt Nam Quận vương đã biến thành mừng rỡ như điên.
"Ha ha, tốt, rất tốt! Chuyện này phải lo liệu cho tốt, rốt cuộc bổn vương đã đợi được đến ngày này rồi", Nam Quận vương hắng giọng cười to, biểu lộ rõ vẻ vui mừng.
"Phong Thanh Dương, đại sự nếu thành công, bổn vương liền không để ngươi chịu thiệt!", hắn đứng bật dậy, hào khí can vân, khí độ vương giả mà tham lam. Hắn quay đầu nhìn Phong Thanh Dương, để ý thấy hắn đang dùng con mắt thèm thuồng càn rỡ mà đánh giá nữ tử kia.
"Mang nàng đi, ngươi theo bổn vương, hẳn là sẽ không thiếu thứ gì", Nam Quận vương tỏ ra hào phóng, lôi kéo nàng kia, đẩy qua cho Phong Thanh Dương, hắn sung sướng cười cười, vết sẹo trên mặt lại càng dữ tợn.
"Vương gia a...", nữ tử bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng hướng ánh mắt đáng thương về Nam Quận vương mà cầu xin,
"Dài dòng cái gì. Hầu hạ Phong Tướng quân cho tốt, đây là phúc phận của ngươi", Nam Quận vương gằn giọng,
"Tạ ơn vương gia, tiểu nhân tất sẽ hết lòng vì vương gia lo liệu", Phong Thanh Dương cười tà, ánh mắt lóe dục vọng, một đường vác nữ tử lên vai, bước nhanh rời khỏi.
Sắc mặt Nam Quận vương vẫn chưa xua hết vẻ vui mừng, tay phải lại vung lên, tiếng nhạc theo đó mà tiếp diễn. Hắn cầm chén rượu lên, tận hứng hưởng thụ.
---
Dưỡng Tâm cung, từ sau khi Hoàng hậu bị ám hại, số lượng thị vệ được tăng lên gấp đôi, chia làm bốn đội, ngày đêm đều thay phiên tuần tra.
Núi Long Hậu, nơi rừng trúc bao la, Thanh Sanh đang cật lực luyện kiếm. Nàng nghe Đoan Nhược Hoa nói hôm đó nếu Vân Khuynh tới chậm một chút, nàng đã mất mạng dưới tay hắc y nhân kia rồi, cho nên nàng muốn phải thật mau trở nên cường đại.
Dựa vào chiêu thức trong trí nhớ, nàng theo bản năng mà thi triển, nhưng chính là động tác lại có chút không quen thuộc. Suy ngẫm một lát, nàng nhận ra rằng vì lí do nào đó mà nàng lại có phản xạ trộn lẫn chiêu thức Phong Ảnh kiếm và tán đả lại làm một, xem ra có thể là trong khoảng thời gian nàng bị mất trí nhớ, võ công của nàng đã được rèn luyện lên một cảnh giới mới rồi.
Tiềm thức mờ ảo từ từ khai mở, lưỡi kiếm xé gió lướt đi theo phản xạ, bỗng chốc lại trở nên bén nhọn dứt khoát hơn nhiều. Bản thân nàng cũng không nhớ được những chiêu thức này nàng đã học được lúc nào, cho nên sau khi luyện tập xong, liền chạy thẳng một đường tới gặp Vân Khuynh.
Vân Khuyng đang ở trong sảnh Lương Thanh cung lau chùi đồ pha trà của Đoan Hậu. Những chuyện này nàng vốn không cần làm, nhưng những chuyện liên quan đến Đoan Hậu đều là do nàng trực tiếp xử lý, hơn nữa đây là bộ pha trà Hoàng hậu vô cùng yêu thích.
"Cô cô, trong thời gian ta mất trí nhớ, người có dạy ta thêm chiêu thức gì mới không?", Thanh Sanh bước vào, vẻ mặt khó hiểu.
Vân Khuynh cũng không để ý nàng, ngồi xuống ghế, tay cầm vải lụa cẩn thận tỉ mỉ lướt qua từng ngóc ngách của chén trà, chăm chú đến mức dường như đã coi Thanh Sanh là không khí rồi.
"Cô cô, có chuyện này... Tuổi người cũng không còn nhỏ, cự tuyệt yêu đương, trung thành phụng dưỡng bên nương nương suốt ngày thế này, khó có thể...", Thanh Sanh tựa vào cạnh bàn, làm như vô hại tán ngẫu, để ý thấy quả thật động tác của người kia dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục lau.
"Khó có thể... Thực ra ta cũng biết, cô cô ngưỡng mộ nương nương, cho nên mới cam tâm tình nguyện theo nàng gần mười năm...", Thanh Sanh đảo mắt, giọng điệu thản nhiên dò xét.
'Phanh' một cái, Vân Khuynh chấn động, chén trà sứ trên tay tan thành phấn vụn rơi xuống qua kẽ ngón tay, Thanh Sanh không khỏi chột dạ nuốt nước miếng.
"Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi", Vân Khuynh lạnh lùng nói, trên mặt không lộ một tia cảm xúc. Phủi tay, lại cầm một chén khác lên, tiếp tục lau chùi, điềm tĩnh mà nghiêm nghị, không khỏi làm người ta dựng tóc gáy. Thanh Sanh như là không biết sợ, bỏ qua sát ý của nàng, tiếp tục nói,
"Không cần giấu diếm, cô cô đối với nàng dù có tình thâm ý trọng, nhưng mà...", "Nàng là của ta", Thanh Sanh liếc sang nàng, bất giác đứng thẳng người, e rằng nếu nàng động thủ cũng có thể phản xạ kịp lúc.
'Phanh', chén trà sứ lại một lần nữa tan thành bụi, "Ngươi tưởng ta không biết sao?", buông tay, bột sứ bay theo gió, giọng nói lãnh đạm nhưng mang theo tia ảm đạm khó phát hiện.
"Trong lòng nàng có ngươi, cho nên dù ngươi có tổn thương nàng, ta mới nhiều lần như thế tha cho ngươi, nếu không ngươi đã sớm thành trăm mảnh", Vân Khuynh tiếp lời, trong mắt là tức giận cùng bất lực, lại tiếp tục cầm chén lên.
"Đừng lau nữa, bóp nát hết rồi, nàng không còn chén dùng nữa", Thanh Sanh đoạt lấy chén sứ trong tay Vân Khuynh, ngồi xuống đối diện, cười đến thân thiện tử tế. Vân Khuynh lạnh mặt, cũng không hiểu được tại sao Thanh Sanh lại thản nhiên như thế.
"Cợt nhả!", nàng mắng một câu, ánh mắt hòa hoãn bớt
"Được rồi. Nhưng sư phụ a, ngoài Phong Ảnh kiếm, người có từng dạy ta chiêu thức gì khác nữa không?"
"Ta đã nói đừng gọi ta sư phụ, ta cũng không có đồ đệ kém cỏi như ngươi",
"Kia... Vân Khuynh, có thể dạy ta nội công hay không...?", Thanh Sanh chống cằm, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng như khẩn cầu, bày ra bộ dáng tiểu nữ tử mềm yếu vô tội.
"Luyện nội công cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể thành. Không có đủ mười tám năm, không luyện được", Vân Khuynh lạnh lùng thẳng thừng cự tuyệt, bẻ khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
"Thôi được rồi, vậy ta đi đây", Thanh Sanh ảo não đứng dậy, lê bước ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa, 'ba' một tiếng, sau gáy nàng như bị người đánh một chưởng. Quay lại nhìn, thấy một quyển sách nằm trên đất, là "Tần gia nội công tâm pháp",
"Tạ ơn sư phụ!", Thanh Sanh hướng về bóng lưng lạnh lùng vừa xoay đi kia, hô một câu, đem sách cất vào trong ngực áo, cười hắc hắc đi ra.
---
Tây Chu, bãi săn dưới chân núi Long Niệm.
Cảnh Đồng đế một thân y phục săn bắn bát long cửu vân, đai lưng bó gọn ghẽ quanh eo, áo bào khoác ngoài, giày minh hoàng đằng long. Tay trái cầm cung, bao da đựng tên đeo sau lưng, dây da chéo qua vai trái, thập phần oai hùng hiên ngang. Thẳng người ngồi trên lưng ngựa, giương cung, dây cung căng như dây đàn đột nhiên thả ra, mũi tên xé gió bay vút trong không trung, hướng đến một con mắt của con linh dương phía xa. Linh dương nổi điên, phi nước đại, Cảnh Đồng đế lại tiếp tục lấy tên, nhanh nhẹn chớp lấy thời cơ nhả cung, linh dương giãy dụa cuồng liệt, rồi ngã quỵ xuống. Lúc này thái giám cùng thân vệ mới chạy tới, Cảnh Đồng đế hắng giọng cười to, vẻ mặt vui mừng không dứt.
"Phụ hoàng cưỡi ngựa bắn cung đều xuất chúng, mong người dạy bảo nhi thần", Chu Kỳ Lân cưỡi trên một con ngựa nhỏ, gương mặt còn non nớt đã mang mấy phần oai hùng tương đồng với Cảnh Đồng đế. Những hoàng tử còn lại cũng đều đang trên lưng ngựa, đứng phía sau. Dịp săn bắn mỗi năm cũng là cơ hội tốt để các hoàng tử thể hiện thật tốt trước mặt phụ hoàng, cũng là một lần phân cao thấp.
"Hôm qua ngươi cũng đã săn được tuyết hồ rồi, so với những hoàng tử khác đã là rất khá. Trẫm lập ngươi là Thái tử, đương nhiên rất kỳ vọng ở ngươi, cũng tin tưởng ngươi sẽ làm tốt", Cảnh Đồng đế nhu hòa tán thưởng Chu Kỳ Lân, vừa nói vừa lạnh lùng quét mắt qua Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử. Hai người không thu hoạch được gì, đang chán nản ngồi ỳ trên lưng ngựa, nghe được lời này của Cảnh Đồng đế liền không khỏi lo lắng, lại lên tinh thần thúc ngựa vào bãi săn.
"Lý Thúc Tiền",
"Có nô tài",
"Phái người đi theo với hai vị hoàng tử, vào bên trong bãi săn sợ là có hổ báo mãnh thú, không thể tự mình tiến vào", Cảnh Đồng đế chậm rãi phân phó, lại gọi,
"Thích Đức Phúc",
"Có thần",
"Mang theo một trăm thị vệ theo trẫm vào bãi săn. Đã tìm nửa ngày cũng không thấy có chồn tía, trẫm muốn vào trong sâu tìm một chút",
"Vâng", Thích Đức Phúc lập tức gật đầu.
Vào sâu trong bãi săn, rừng cây càng rậm rạp, cỏ dại cùng dây leo bám lấy thân cây cổ thụ dày đặc che đi ánh mặt trời, còn nghe được tiếng dã thú gầm rú phía xa vang vọng lại. Cảnh Đồng đế dẫn dầu đoàn người, thị vệ bám theo phía sau. Có chút nóng lòng mà thúc ngựa đi nhanh, đột nhiên có tiếng động vang lên phía bụi cây đằng trước, Cảnh Đồng đế giơ tay, thị vệ đằng sau cũng dừng bước. Cảnh Đồng đế thúc ngựa tiến lên, tay phải chậm rãi giương cung, ngắm tới phía bụi cây.
Đột nhiên, từ trong tàng cây vươn ra một ống tiễn, ống tiễn bằng đồng, lóe lên ánh sáng lạnh ngắt, thần sắc Cảnh Đồng đế liền vì cả kinh mà tái đi, theo phản xạ ngửa người nằm rạp trên lưng ngựa tránh khỏi mũi tên cứng như thép xé gió bắn tới đây.
"Có thích khách! Hộ giá! Người đâu!", sắc mặt Thích Đức Phúc trắng bệch, cả kinh hò hét. Thị vệ rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lao lên che quanh ngựa Cảnh Đồng đế.
Tiếng hò hét cùng thở gấp xen với tiếng trường kiếm đồng loạt rút ra khỏi vỏ, náo loạn tứ phía đang yên tĩnh đến đáng sợ.
Đột nhiên, mấy trăm ống tiễn vươn ra khỏi bụi cây, tạo thành một vòng tròn lớn bằng mũi tên sắc nhọn bao quanh đoàn người đang hoảng loạn cố gắng tìm kiếm mục tiêu khắp rừng cây dày đặc.
Thập diện mai phục, mục tiêu chỉ có một - Cảnh Đồng đế.
---Hết chương 80---
Editor lảm nhảm: Đây rồi, ngày này đến rồi!!! Bao nhiêu thím mong chờ ngày này thì vào đây mở party đi kkkk. Quả mai phục kỳ công như phim thế này sao thoát :v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...