Núi Tầm Long, cách thành Dương Châu khoảng năm dặm, đồi núi trùng điệp, rừng xanh bao phủ. Sông Thương Long như con trăn khổng lồ quấn quanh, bốn bề bát ngát non xanh nước biếc. Mạch nước ngầm trong lòng núi nóng ấm quanh năm, dẫn nước lên tới trên đỉnh Tầm Long. Sương phủ như tơ, nước suối trong vắt bốc hơi bốn mùa, vô cùng tốt cho sức khỏe. Ngâm nước suối nóng, cường thân kiện thể, trị được bách bệnh, cho nên năm xưa Tiên hoàng đã cho xây Dưỡng Tâm cung trên đỉnh núi, làm nơi nghỉ dưỡng cho vương tôn hoàng tộc.
Sương mờ phủ quanh vẫn không che được mây trắng nắng trong. Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh mặt trời có chút chói lọi, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ mặt trời chói lọi phía nơi chân trời. Hoa đỗ quyên trên núi vô cùng nhiều, hoa cỏ khoe sắc, cảnh đẹp như lạc vào tiên cảnh nơi Cửu Trùng thiên.
Thanh Sanh ngồi trên một khúc cây, gục đầu bên một tảng đá, hai chân tùy ý đá lên, chân mày nhíu lại nghiêm túc suy nghĩ.
"Nghĩ gì thế, Thanh Nhi?", Đoan Nhược Hoa tới gần, để ý thấy nàng đang vô cùng tập trung suy nghĩ.
"Mộc Mộc không để ý tới ta, ta đang nghĩ xem ta sai ở đâu", Thanh Sanh thì thầm đáp lời, vẫn không ngừng suy tư.
Thấy Đoan Nhược Hoa ngồi xuống bên thảm cỏ xanh biếc, Thanh Sanh cũng trượt xuống, gối đầu lên đùi nàng.
"Đoan Đoan, ta muốn nghe chuyện xưa", Thanh Sanh ngửa mặt nhìn nàng, thuận tay đưa khối gà cuốn đưa lên miệng.
"Chuyện xưa... Ngày xưa, có một kẻ ngu...", Đoan Nhược Hoa cười nhẹ, đưa mắt nhìn ra phía xa, nơi chân trời biển mây cuồn cuộn, chậm rãi bắt đầu kể,
"Ta không phải kẻ ngu", Thanh Sanh ngắt lời nàng, có chút giận hờn,
"Không phải ngươi. Nàng nha, tâm nàng làm từ đá, cứng rắn như đồng, dù cho người nào cũng không mở được tâm nàng. Nhưng rồi một ngày có tên ngốc tử kia, ngày ngày, từng chút một, làm nàng mở lòng, lúc này mới phát hiện ra, thật sâu trong lòng nàng hoàn toàn là ánh sáng, vô cùng yếu đuối, chỉ là vỏ bọc bên ngoài quá đỗi cứng nhắc mà thôi",
"Cho đến một ngày kia, ngốc tử bị mang đi, kẻ ngu kia mới phát hiện trong lòng nàng bây giờ không có ai chống đỡ nữa, không còn gì ngoài trống rỗng. Nhưng người mang ngốc tử đi lại vô cùng cường đại, kẻ ngu không còn cách nào khác, chỉ có thể gả cho người có thể giúp nàng đoạt được ngốc tử về",
"Chính là khi nàng đoạt được ngốc tử về, nhưng ngốc tử lại yêu người khác mất rồi. Bởi vì kẻ ngu kia gả cho người khác, ngốc tử không muốn nghe nàng giải thích nữa. Nàng vô cùng đau lòng, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn ngốc tử càng ngày càng cách xa mình mà thôi",
"Thật ra thì nàng rất muốn nói cho ngốc tử biết, hết thảy những điều nàng làm chỉ là muốn mang người trở lại, bởi vì không có ngốc tử, tâm nàng cũng không còn hoàn chỉnh, nhưng những lời này, kẻ ngu kia lại không thể nói ra", Đoan Nhược Hoa chậm rãi kể, ngữ điệu bình thản vô ưu, nhưng ánh mắt chứa muôn vàn bi thương tiều tụy, nhìn về phía mặt trời đang từ từ lặn xuống phía sau đỉnh núi, ánh tà dương dần bị bóng đêm cắn nuốt,
"Chuyện xưa buồn như thế, làm ta khóc rồi", Thanh Sanh lau nước mắt, vùi mặt vào lòng Đoan Nhược Hoa, giọng nói trở nên âm trầm buồn buồn, "Đoan Đoan, tại sao ta lại thấy đau lòng như thế...", Đoan Nhược Hoa không nói nữa, vuốt đầu nàng, con ngươi vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng mềm mại đi, phủ một tầng thủy ý như sương.
Hai người ngồi cho đến khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ hạ, ước chừng có chút se lạnh, khi ấy mở trở về Dưỡng Tâm cung. Tẩm cung trên đỉnh núi, thị vệ, hạ nhân, thái y, tất cả đều được an bài ở sườn núi cách đó không xa, trong cung chỉ giữ vài đội đại nội cao thủ ở lại bảo vệ. Đoan Nhược Hoa ở Thanh Lương cung, tầm mắt bát ngát, Trữ Tử Mộc ở Linh Tuyền cung cách đó không xa. Vì Thanh Sanh, hai người đều giản lược, chỉ giữ lại tâm phúc bên cạnh, tránh đàm tiếu không hay.
Lúc hồi cung, thức ăn đã được chuẩn bị xong. Đoan Nhược Hoa, Thanh Sanh, Vân Khuynh ba người đều đã ăn ý, ngồi cùng bàn cơm cũng không có gì không ổn. Trữ Tử Mộc cũng tới, cho Hãn Vân ngồi, mà nàng đương nhiên không dám. Vân Khuynh thấy Trữ Tử Mộc cũng ngồi cùng bàn, liền đứng dậy đứng sang một bên Đoan Nhược Hoa. Thanh Sanh không hiểu lễ nghi, thấy như thế liền ngây ngô nhắc nhở,
"Vân Khuynh, Hãn Vân, hai người... tới ăn a", mà hai người kia chỉ lắc đầu, yên lặng đứng một bên. Trữ Tử Mộc không nói gì, tùy ý gắp một đũa rau tới trong bát Thanh Sanh, nàng vốn không thích rau, liền theo phản xạ nhíu mày, cũng không dám lên tiếng từ chối, nhưng Trữ Tử Mộc đã để ý thấy rồi,
"Ăn nhiều rau một chút, tốt cho sức khỏe", Trữ Tử Mộc miễn cưỡng nhắc nhở, liếc mắt sang Hãn Vân, ý bảo nàng rót rượu.
"Vậy sau này mỗi ngày ngươi đều gắp rau cho ta ăn...", Thanh Sanh úp mặt trên mặt bàn, rầu rĩ nói,
"Đừng tùy hứng nữa, ta đã nói ngươi tự chăm sóc chính mình cho thật tốt!", Trữ Tử Mộc nhíu mày, đột nhiên không biết vì lí do gì mà mất kiên nhẫn cao giọng. Đoan Nhược Hoa liếc nhìn sang nàng, có chút ưu tư suy ngẫm,
"Ngô... ngô... đừng tức giận, A Thanh tự chăm sóc mình, ăn thật nhiều rau a", Thanh Sanh phát hoảng, gắp cả miếng rau bỏ vào miệng, nước mắt ứa ra đảo vòng quanh, nhìn vào không khỏi chua xót.
"Vừa khóc vừa ăn, ngươi nhìn người xem! Hãn Vân, truyền chỉ, ba ngày nữa hồi kinh!", Trữ Tử Mộc ném đũa, quát lên, đứng dậy một đường phất áo đi thẳng, bước chân như vừa đi vừa chạy.
Thanh Sanh bật khóc, nhào vào trong ngực Đoan Nhược Hoa mà khóc, nước mắt thấm ướt vạt áo nàng.
---
Ngày hôm sau, Thanh Sanh nhất quyết đi Linh Tuyền cung tìm Trữ Tử Mộc, thủ vệ cũng biết nàng là tâm phúc của Trữ Quý Phi, cũng tươi cười cho nàng vào, nhưng vào rồi, Hãn Vân lại đang đứng sẵn trước điện chặn nàng lại.
"Hãn Vân, ta tìm Mộc Mộc", Thanh Sanh nhếch miệng cười, nụ cười lấp lánh dưới tia mặt trời chiếu qua ô cửa sổ.
"Nương nương không muốn gặp ngươi", Hãn Vân khó xử nói, mà dáng vẻ vẫn kiên quyết không cho nàng vào,
"Hãn Vân tỷ tỷ, mau cho ta vào đi, ta nhớ nàng a", Thanh Sanh kéo vạt áo nàng, con ngươi long lanh nài nỉ,
"Thanh Sanh, mau về đi, đừng chọc nương nương tức giận", Hãn Vẫn giằng tay nàng ra, ủn nàng ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa lại.
Thanh Sanh đứng trước điện không chịu đi, trút giận vào đám cỏ lau, ra sức bứt cỏ. Suốt cả một canh giờ bực tức bên ngoài vẫn không thấy Trữ Tử Mộc gọi nàng vào, đành quay về Thanh Lương cung, thấy Vân Khuynh đang canh giữ trước cửa.
"Vân Khuynh, Đoan Đoan đâu rồi?", trên miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, biểu tình ủy khuất hỏi một câu,
"Ở bên trong", Vân Khuynh giật nhánh cỏ khỏi miệng nàng, làm thành hình một con tiểu cẩu, lúc này mới để nàng vào.
"Nha", thấy Vân Khuynh làm cho nàng một con tiểu cẩu bằng cỏ đuôi chó, tâm tình Thanh Sanh mới tốt hơn chút, thong thả tiến vào tẩm cung.
Thanh Lương cung có đào một ôn tuyền phía sau tiền điện, Đoan Nhược Hoa xưa nay ưa sạch sẽ, chỉ cần đổ mồ hôi sẽ muốn tắm. Bên ôn tuyền, mặt hồ phủ đầy cánh hoa, cung nữ quỳ gối hầu hạ, nhưng nàng vẫn là không ưa người hầu hạ, phất tay cho lui. Rút trâm ngọc, búi tóc được thả xuống, như một dòng thác đổ xuống mặt nước trong vắt. Y phục đã cởi, da thịt trắng nõn chìm trong làn nước, chỉ lộ ra xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ cùng đầu vai thon gầy bóng loáng.
Hơi nước quẩn quanh, bỗng nhiên rung động vì tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài vọng vào. Đoan Nhược Hoa có chút biến sắc, quay đầu lại, thấy Thanh Sanh đang thong thả đi vào, trên tay cầm nhánh cỏ đuổi chó.
Thanh Sanh từ ngoài nhìn vào, thấy được dục trì đang bốc lên hơi nước dày đặc, một bậc thang bằng đá dẫn xuống, trên vách là một dòng nước nóng hổi tuôn xuống, đổ thẳng vào mặt hồ. Trong hồ có bóng người, tóc đen ướt đẫm rủ xuống che đi đầu vai.
"Đoan Đoan?", Thanh Sanh nheo mắt, lên tiếng thăm dò,
"Ngươi... ngươi tới đây làm gì, ta đang tắm", Đoan Nhược Hoa có chút bối rối, theo phản xạ giật lấy y phục. Đáy mắt che bị một tầng hơi nước che phủ, phong thái mị hoặc nhu nhược.
"Oa... Hồ lớn thật a, ta cũng muốn tắm!", vừa nói, Thanh Sanh vừa bắt đầu cởi y phục,
"Ngươi, ngươi... đừng làm loạn", Đoan Nhược Hoa cuống quít ôm lấy y phục, lùi lại một góc hồ. Góc hồ, nước nông hơn chút, lộ ra da thịt trắng noãn của nàng, tóc đen ướt đẫm phủ trước ngực, tư thái hiện vẻ phong lưu khó thấy.
Đột nhiên có một đạo ngân quang lóe sáng rơi vào đáy mắt Đoan Nhược Hoa, mang theo hàn ý lạnh băng, tiếp theo là một bóng đen từ trên xà nhà phi xuống, như một con chim ưng đang săn mồi. Trường kiếm trong tay hướng thẳng về phía Thanh Sanh, trong một tích tắc, máu trong người Đoan Nhược Hoa như thể đều kết thành băng.
"Người đâu!", nàng hét thất thanh, vận hết sức lực phóng tới bên kia hồ, kéo Thanh Sanh xuống ôm vào trong ngực, xoay lưng che trước mũi kiếm. Hắc y nhân nhanh chóng phản xạ, thu kiếm, xoay người xuất thủ, cố sức đâm tới Thanh Sanh. Thanh Sanh quay đầu nhìn lại, há miệng ngây người, trơ mắt nhìn lưỡi kiếm lóe hàn quang đang đâm tới cổ mình.
"Đừng...", Đoan Nhược Hoa xông tới, quẫn bách không biết phải làm thế nào, theo phản xạ đưa tay trần tóm lấy lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm bị đỡ lại, dừng trước Thanh Sanh chỉ cách vài tấc. Từ bàn tay chảy xuống từng giọt máu tươi, máu tươi chảy dọc theo cánh tay trắng như tuyết của nàng, nhỏ tí tách xuống nước hồ trong vắt. Hắc y nhân không rút kiếm được, một chưởng giáng vào Thanh Sanh, làm nàng bật ra, đầu đập vào vách đá bên hồ, ngã trở lại trong trước.
Vân Khuynh một thân huyền y, mũi chân điểm nhẹ, tung người bay vọt tới. Đoan Nhược Hoa buông lưỡi kiếm, hắc y nhân cũng chuyển mục tiêu, xoay người chống đỡ từng chưởng Vân Khuynh tung ra. Lòng bàn tay túa máu, nàng xoay người nhìn lại, Thanh Sanh đã rơi vào giữa hồ.
Máu tươi tỏa ra, hòa cùng với nước hồ, Thanh Sanh mở to mắt, tay chân luống cuống đạp nước. Hồ không sâu, nhưng nàng đã mất trí nhớ, cũng không còn biết bơi. Thân thể trong tích tắc nặng trịch, như bị nước nuốt lấy, trước mắt mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Đoan Nhược Hoa, tóc đen như thác đan nhau trong nước, cảnh này, vô cùng quen thuộc. Mắt Thanh Sanh bỗng nhòe đi, hai bên thái dương đau đến mức tai nàng ù đi, hình ảnh như những mảnh gương vỡ vụn thấp thoáng hiện lên, thanh sam cùng bạch y đuổi theo nhau trong lòng ao u tối, nàng vươn tay, nhưng không bắt được Đoan Nhược Hoa đang ngày càng chìm xuống, chỉ thấy nàng cười nhẹ, nói thầm một câu. Những hình ảnh rời rạc lại tiếp tục hiện lên, chắp nối, vỡ tan, hỗn loạn thành một hồi quái dị, mà đầu nàng ngày một đau đớn dữ dội.
Giãy giụa một lúc, mũi chân nàng chạm được đáy ao ngọc thạch, bỗng như là tỉnh ngộ, nhẹ đạp lên, theo bản năng sải tay bơi về phía Đoan Nhược Hoa đang hoảng hốt chới với đằng kia, ôm lấy nàng kéo lên bờ. Nghe tiếng thị vệ càng lúc càng gần, xung quanh mơ hồ, nàng cởi ngoại bào phủ lên người Đoan Nhược Hoa. Thanh Sanh như không cầm cự được nữa, thần trí mông lung, lảo đảo vài bước, lập tức ngất đi.
Hắc y nhân thấy kế hoạch thất bại, liền bay nhảy thoắt ẩn thoắt hiện mà vụt đi mất, như một làn khói quỷ dị.
---Hết chương 76---
Editor lảm nhảm: Chương này có biến, Mộc nhất quyết dứt tình, Sanh thì chuẩn bị tỉnh rồi.
Các thí chủ, hết ngọt rồi đấy, sẵn sàng để sang đợt ngược mới chưa nào :v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...