Cung Loạn Thanh Ti


Sáng sớm, sương giăng bốn bề, nhạt nhòa như mộng.

Trường Trữ cung.

Ngày ấy ngay sau khi Thanh Trúc đi khỏi, có một cung nữ được điều tới Trường Trữ cung thay thế nàng. Cung nữ này là cung nữ khi xưa hầu hạ bên Lương Phi, có một lần kia phạm lỗi, bị Lương Phi hạ lệnh đánh đến dung nhan cũng bị hủy, mạng sống cũng chút nữa không giữ được. Nàng chạy trối chết mới thoát, chạy tới Trường Trữ cung, đã định sẵn đời này chỉ có thể trú tại nơi lãnh cung này, không còn đường ra. Vừa hôm qua còn nghe nói nha đầu Cẩm Vân chết tiệt kia được triệu về Mộc Hà cung, trong lòng đương nhiên nổi lên phẫn hận không dứt.

Giờ phút này nàng đang đứng trong hậu viện, nghiêng người, trong tay cầm một cành cây, khinh khỉnh nhìn một tiểu cô nương đang ngồi xổm trên mặt đất. Ném cành cây ra xa, lấy làm thích thú nhìn người trên mặt đất, gằn giọng quát,

"Đi mau",

Cô nương đang ngồi trên mặt đất kia nghe thấy lời này, thoáng một cái chạy đi. Nhặt cành cây lên, ngậm trong miệng, lại chạy trở lại đưa cho nàng kia. Vẻ mặt mong đợi, ánh mắt trong veo sáng như ánh mặt trời nhìn điểm tâm trên bàn. Mà người đang đứng cũng chỉ lạnh nhạt, dùng cành cây gõ lên đỉnh đầu nàng,

"Đã nói ngươi phải bò qua mà nhặt, nghe không hiểu sao?", đứa nhỏ kia bị đau, mắt rớm nước, cực lực gật đầu. Lại một lần nữa, cành cây bị ném ra xa, nàng bò lổm ngổm trên mặt đất, tới nhặt lên ngậm trong miệng,

"Ăn a...", đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn, trên mặt toàn bộ là dáng vẻ mong đợi, con ngươi lấp lánh đầy sao.

Nàng kia mỉm cười hài lòng, vết sẹo cắt ngang qua mặt lại càng dữ tợn khó coi. Tùy tiện quăng khối điểm tâm xuống, tiểu cô nương giơ tay ra bắt, nhưng không tới. Khối điểm tâm rơi trên mặt đất, nàng kia nhăn mặt lại thành một đoàn, nổi giận quát tháo, "Ngu xuẩn, còn không mau nhặt lên ăn!", tiểu cô nương nhìn nàng, lại cúi đầu, sợ hãi lí nhí,

"Nguyệt Tịch nói, đồ trên đất... bẩn... không thể ăn", người kia giận tím mặt, vết sẹo trên mặt như thể cũng co rút theo, la hét, "Nàng ta là cái chết tiệt gì, bất quá cũng chỉ là chủ tử bị phế truất mà thôi, ta bảo ngươi ăn, thì ngươi ăn. Trường Trữ cung này, ta là quản sự cung nữ!", dứt lời lao đến, túm được búi tóc của nàng, ấn đầu nàng xuống, "Bảo ngươi ăn, ngươi phải ăn", mà tiểu cô nương kia không kịp chuẩn bị, chật vật tránh né.


"To gan! Tiện nhân ngươi là thứ gì, người của bổn cung cũng dám động tay!", từ sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo đanh thép như lưỡi kiếm, âm điệu biếng nhác mà như kìm nén tức giận. Nghe vào tai không khỏi rùng mình, đang định quay lại phát tác.

Quay người, thấy được một bóng người cao gầy, một thân cẩm bào tử kim bách điểu, lấp lánh như ánh nắng, đai lưng nạm ngọc thêu chỉ tơ đen quấn quanh eo, chu sa điểm giữa trán ngọc, mắt phượng mày ngài, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm lãnh. Đại khí cao quý, xấc xược mà đường hoàng, như một đám mây nơi Cửu Trùng thiên rọi xuống đây, như phượng hoàng đầu cành, khí thế không nộ mà uy.

Nàng chậm rãi đi tới, tay đưa lên giáng xuống một cái tát, lực dùng không hề nương tay. Má trái nàng kia lập tức sưng đỏ, hộ giáp nạm vàng đeo ở ngón út xoẹt qua, để lại một vết xước rớm máu. Trữ Tử Mộc hất cằm đứng đó, vẻ mặt tức giận, tròng mắt lạnh thấu xương lộ ra tia tàn nhẫn, hừ lạnh một tiếng,

"Tiện nhân",

"Hãn Vân, đưa ra ngoài, vả hai mươi cái, sau đó phạt đưa đi hầu hạ ở Hoán Y cục".

Nàng kia chưa kịp định thần, luống cuống sợ hãi. Quỳ rạp xuống đất liều mạng dập đầu, không ngừng cầu xin tha thứ, "Quý phi nương nương... tha tội cho nô tỳ.... Nương nương, người không còn nhớ tới nô tỳ...",

Trữ Tử Mộc không để ý đến nàng, liếc mắt qua, khí thế bức người làm cho nàng kia cứng họng không nói được lời nào, chỉ có thể run lên để mặc cho Hãn Vân xách tay kéo ra ngoài.

Trữ Tử Mộc ngồi xổm xuống, hai tay vòng lại bó trước gối, cẩn thận đánh giá người đang ngồi trước mặt. Khuôn mặt trắng noãn quen thuộc, đường nét sâu sắc mà tinh tế vẫn như xưa, mà khóe mắt lại không còn thâm trầm như trong trí nhớ, ngược lại là ánh nhìn trong veo. Cũng không còn tia lạnh nhạt thường thấy, chỉ còn lại ngơ ngác mà phảng phất trầm muộn. Trước ánh mắt sắc nhọn đánh giá của nàng, ánh mắt kia trở nên dao động, có chút tội nghiệp như ánh mắt của một chú cún con.

Ánh mặt trời chiếu thẳng vào tròng mắt, làm nàng nhắm nghiền mắt. Tia nắng đầu xuân như một mũi tên xuyên thẳng vào mắt nàng, làm cho đầu nàng trở nên kịch liệt đau nhức, như là một tảng băng mỏng manh, rung lên, muốn vỡ tan. Có thể vì quá đau đớn, cũng có thể nàng chợt nhớ ra điều gì đó mà bỗng nhiên trở nên hoảng hốt, đưa tay lên ôm đầu, la hét,

"Đừng lại đây, đừng đánh ta, không nên đánh ta...", nàng lảo đảo đứng lên chạy vào trong phòng, Trữ Tử Mộc cũng hoảng hốt theo, nâng váy chạy theo. Chạy vào trong phòng lại thấy không một bóng người, nghĩ rằng ai đó giấu người kia đi, đang muốncẩn thận xem xét một phen. Đột nhiên một thân ảnh váy mỏng lam sắc xông vào phòng, la hét ầm ĩ,


"Thanh Sanh? Thanh Sanh!"

Dụ Nguyệt Tịch ở sảnh chính bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu rên từ ngoài truyền vào, nghĩ là lại xảy ra chuyện gì, liền vội vàng chạy tới. Vừa vào trong phòng đã thấy Trữ Tử Mộc đứng đó, chân mày bất giác cau lại, lập tức nhìn nàng với ánh mắt cảnh giác. Sau lại nhìn quanh khắp phòng nhưng vẫn không thấy Thanh Sanh ở đâu, không khỏi tùy tiện sẵng giọng,

"Ngươi đem nàng đi đâu?"

Trữ Tử Mộc phật ý, nheo mắt nhìn nàng, ngữ khí uy lệ, "Đây là quy củ ở Trường Trữ cung sao?", tình thế cấp bách làm cho Dụ Nguyệt Tịch thất thố, lúc này mới lấy lại tinh thần, khuỵu gối làm phúc, "Quý Phi nương nương vạn phúc", nhưng thanh âm lộ ra bất mãn cùng nghi kỵ.

Trữ Tử Mộc hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói, "Người đã trốn mất rồi", Dụ Nguyệt Tịch nghe được chỉ giữ im lặng, cũng không có vẻ muốn tìm kiếm, chỉ là nghi ngờ ngó chừng Trữ Tử Mộc, thẳng thắn hỏi một câu, "Không biết nương nương phượng giá Trường Trữ cung vì việc gì?"

Trên khuôn mặt kiêu căng cao quý của Trữ Tử Mộc bỗng nổi lên một mạt lúng túng khó xử, nàng ho khan một tiếng, chậm rãi đáp,

"Bổn cung tới gặp nô tỳ tên Thanh Sanh, ngày trước hầu hạ bên bổn cung. Vừa tới đã thấy nàng bị ngược đãi, người ở Trường Trữ cung quả nhiên có lá gan không nhỏ",

"Vậy tóm lại là tới gặp Thanh Sanh?", Dụ Nguyệt Tịch hỏi lại, có chút do dự. Trước kia Trữ Quý Phi tới Trường Trữ cung hai lần, cả hai lần đều không phải chuyện lành, có ai biết được liệu nàng có tới mang người đi nữa hay không.

Trữ Tử Mộc tất nhiên đoán được nàng đang nghĩ gì, mí mắt nhảy lên, khẽ gật đầu, "Ngày trước nàng là người của bổn cung, đương nhiên là cũng có mấy phần chiếu cố, cũng không thể để nàng bị người lấn", sau đó lại nói thêm.


"Ngươi thay bổn cung truyền lời cho hạ nhân trên dưới Trường Trữ cung, còn có người nào cả gan lấn nàng, bổn cung nhất định không nương tay".

Nghe lời ấy Dụ Nguyệt Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, cũng thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không nói gì thêm. Nàng quay người, đảo mắt nhìn quanh phòng, cầm lấy một khối hoa quế cao trong khay điểm tâm, ngồi xổm trên mặt đất, hướng vào gầm giường mà gọi,

"Thanh Sanh, Nguyệt Tịch tới rồi, còn đem theo hoa quế cao ngươi thích ăn nha",

Dưới gầm giường đột nhiên truyền tới tiếng sột soạt, một lát sau, có một bàn tay đầy bụi đất vươn ra, dùng sức với lấy hoa quế cao trong tay Dụ Nguyệt Tịch. Với không tới, cả người lại nhích ra từng chút.

Dụ Nguyệt Tịch thấy nàng vươn tay ra muốn lấy, liền kéo người ra xa, làm cho nàng với không tới. Dần dần cả người người kia cũng ra khỏi gầm giường, khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, mà ánh mắt sáng ngời.

Dụ Nguyệt Tịch thấy thế, trên mặt nở một nụ cười nhẹ, cầm lấy tay nàng kéo ra ngoài, cúi đầu vỗ vỗ tà váy đã phủ đầy tro bụi của Thanh Sanh, lại lấy khăn tay ra lau sạch mặt mũi cho nàng. Một phen tấp nập, cuối cùng cũng tươm tất hơn một chút.

Dụ Nguyệt Tịch nắm tay nàng dắt đến trước mặt Trữ Tử Mộc, lại lấy hoa quế cao đưa cho Thanh Sanh, nhưng bỗng nhiên trên tay sao lại truyền đến cảm giác nóng rực như bị lửa hun, đảo mắt nhìn về phía Trữ Tử Mộc. Trữ Tử Mộc đứng đó, thần sắc âm u, mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay nhau đứng sóng vai trước mặt. Dụ Nguyệt Tịch mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, buông lỏng tay, hỏi,

"Thanh Sanh, ngươi có còn nhớ Quý phi nương nương?"

Trữ Tử Mộc nghiêm túc nhìn Thanh Sanh, càng nhìn càng thấy vô cùng xa lạ. Đôi mắt kia trở nên trong suốt như ngọc, không vướng dù chỉ là một chút bụi, cũng không còn cảm giác quen thuộc. Nàng không quan tâm đến câu hỏi kia, chỉ ra sức đút hoa quế cao vào miệng, dùng sức lắc đầu, tay đưa đến trước mắt Nguyệt Tịch, lẩm bẩm, "Ta... muốn nữa". Vẻ mặt Trữ Tử Mộc càng trở nên phức tạp, không nhịn được nữa mà hỏi,

"Đã xảy ra chuyện gì?", thanh âm gấp gáp mang vài phần uy áp cùng tức giận, làm cho Thanh Sanh sợ đến cả người run lên, miếng hoa quế cao thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Chạy qua núp phía sau Dụ Nguyệt Tịch, ló mắt thăm dò nàng,

"Đêm đó Cao Thái y đưa nàng tới, máu tươi thấm ướt y phục, hơi thở yếu đến mức tưởng như đã không còn có thể làm gì hơn, chỉ còn đợi đoạn khí liền chôn. Ai ngờ nàng nguy kịch như vậy vẫn gắng gượng qua một đêm, ngày hôm qua lấy lại được chút ý thức mơ hồ, đúng rồi, còn lẩm bẩm cái gì mà Hỏa lân, Tuyết kỳ... Hôm mê hai ba ngày, vẫn còn sống, chỉ là khi tỉnh lại đã không nhớ được ai, tâm trí cũng thành ngây ngô như đứa nhỏ, giống như là tờ giấy trắng".

Nguyệt Tịch thở dài một hơi, không khỏi lại nhớ lại đêm đó, nàng được đưa đến trước mắt mình, thảm đến không dám nhìn thẳng. Nghĩ lại, hai mắt đã cay cay, chỉ thiếu chút nữa là đã mất nàng vĩnh viễn a...


Trữ Tử Mộc nghe vậy, thần sắc lại càng trầm trọng, cảm giác cảm động lẫn đau xót trào lên, làm cho nàng bất giác siết chặt tay. Thu lại tia bén nhọn trong đáy mắt, thần sắc trở nên hòa hoãn. Nghiêng người hướng về phía Thanh Sanh đang núp phía sau Dụ Nguyệt Tịch, khẽ mỉm cười, nụ cười tao nhã tuyệt thế như hoa đào nở rộ.

"Đừng sợ, có bổn cung ở đây bảo vệ, không ai có thể khi dễ ngươi a",

Thanh Sanh thấy nàng hướng mình cười lên như thế, tay đang đưa hoa quế cao lên miệng đột nhiên dừng lại, hai mắt đăm đăm, nhếch miệng cười ngây ngô một tiếng, "Thật xinh đẹp nha..", đương nhiên Trữ Tử Mộc vô cùng hưởng thụ lời khen này, nụ cười nơi khóe miệng lại càng đậm, mắt cũng nheo lại thành một đường cong như trăng non.

Dụ Nguyệt Tịch nhìn cảnh tượng này không khỏi ngây ngẩn, người này là Trữ Quý phi kiêu ngạo uy lệ vẫn thường nghe đấy sao?

Trữ Tử Mộc ngồi ngốc ở Trường Trữ cung thêm hơn một canh giờ, nghe Dụ Nguyệt Tịch kể lại những chuyện gần đây đã xảy ra với Thanh Sanh cho nàng nghe. Như là có cung nữ kia luôn thừa dịp vắng người khi dễ Thanh Sanh, hay là chuyện Thanh Sanh sợ người lạ, nàng phải bỏ ra mấy ngày mới được Thanh Sanh tin tưởng, cho nên dù hiện tại nàng sợ Trữ Tử Mộc, nhưng nếu bỏ thật nhiều thời gian làm quen cũng sẽ tốt thôi. Nói đến đây Dụ Nguyệt Tịch có chút hối hận, Trữ Quý phi sao có thể bỏ thật nhiều thời gian ở bên một cung nữ Trường Trữ cung chứ.

Nhưng lại thấy Trữ Tử Mộc gật đầu, chậm rãi nói, "Đối đãi nàng cho tốt, vấn đề tiền bạc bổn cung sẽ tính hết", Dụ Nguyệt Tịch trợn mắt, nàng thực sự không hiểu, loại quan hệ này sao có thể trở nên tốt đẹp đến mức này đây?

Trữ Tử Mộc giương mắt, quét nàng một cái, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói, "Lúc bổn cung phải chịu lệnh cấm túc, Thanh Sanh đã làm tròn phận sự, chiếu cố bổn cung rất tốt", tính tình nàng vốn kiêu ngạo cũng chẳng để ai vào mắt, từ trước tới nay lười giải thích với người, những lần này vẫn nói. Nàng sợ Dụ Nguyệt Tịch cho rằng nàng có ác ý, đem Thanh Sanh giấu đi.

Chẳng cần biết ngươi là ai, cũng không quan trọng ngươi trở thành người như thế nào, chỉ cần ngươi vẫn còn sống, vậy là đủ rồi. 

---Hết chương 56---

Editor lảm nhảm: 1 phút thương cảm cho thí chủ nàng mộng mơ Sanh trở lại siêu soái nha kkkk :vvv Bả trở lại rồi đó, tui thấy cũng hay đó chớ, thành ngốc manh luôn ời :vv
Mà Nguyệt Tịch nha, nên về với Mi Nhi đi nha, làm Phi cay mắt rồi :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui