Ngưng Thu uyển, cả vườn cúc vàng óng ánh dưới sương, hương hoa ngào ngạt theo gió lan tỏa. Cẩm Vân dìu tay Trữ Quý phi, bước vào.
“Nương nương, cúc tím này trải qua sương gió mà luyện thành màu, thật là đẹp”.
“Ngươi cũng có chút mắt nhìn. Để luyện được màu tím cho loại cúc này cũng phải bỏ ra mấy chục năm tỉ mỉ chăm sóc. Trong danh sách cống phẩm hàng năm có loại cúc này, nhưng cũng vô cùng hiếm, cả hoàng cung cũng chỉ được mấy cây nhiêu đây”.
Trữ Quý phi nhàn nhạt nói, mắt nhìn về nơi xa. Nơi kia loáng thoáng có vài bóng người, theo thứ tự là Thục Phi, Lương Phi và Đức Phi, ai ai cũng một thân y phục cẩm hoa, đang cúi đầu cười nói. Bên cạnh Thục Phi còn có thân ảnh một tiểu hài tử.
“Đường tỷ, hoa “bạch mã đạp phong” này thật đúng là tuyệt phẩm, nhị hoa xanh ngọc bích, cánh hoa lại trắng muốt, trông như tuấn mã phiêu dật. Hương thơm nhẹ nhàng mà lan rộng, thật dễ chịu”. Đức Phi cười gật đầu, nàng một thân váy gấm thủy sắc, ống tay áo thêu hoa văn hoa lá chim muông, hoa văn sống động tinh tế vô cùng chân thực.
Nàng thân mật kéo tay Thục Phi, trên mặt ước chừng vẫn còn vài nét non nớt, tươi cười như hoa.
“Đức Phi quả thật văn thơ tài hoa, chỉ mấy câu mà đã miêu tả được cái đẹp của hoa này, làm người ta thán phục”,
Thục Phi vừa khen ngợi Lương Phi vừa cười nhạt, ánh mắt lại quét qua Đức Phi một cái, thấy được nụ cười ẩn nơi khóe miệng nàng thì hiểu rõ. Cũng không nói gì nhiều, lập tức đổi đề tài.
“Đức Phi đây là muội muội ta, ngày thường miệng lưỡi lanh lợi, mà bản tính có chút ngại ngùng.”
Đức Phi một thân váy dài màu khói, trên cánh tay vắt một dải khăn lụa tử sắc, làm nổi bật lên phong thái mềm mại của nàng. Giơ tay nhấc chân đều ngọt ngào như gió xuân thổi qua. Thục Phi ôn hòa đưa mắt qua nhìn nàng, trên mặt nở nụ cười hiền hậu.
“Có Lương tỷ tỷ ở đây, cần gì phải ngại ngùng mà mất tâm trạng”, Đức Phi nghe vậy, dựa đầu vào vai Thục Phi , vẻ mặt làm nũng mà bám cánh tay nàng. Đức Phi năm nay mới qua mười tám tuổi, vẫn còn nét ngây thơ hồn nhiên.
“Muội nha, cũng đều đã là phi tử rồi, tâm tính vẫn bát nháo như vậy. Phải suy nghĩ nhiều một chút mới kéo được ân sủng của Thánh thượng, ngày sau sinh hạ Hoàng tử mới là điều quan trọng”, Thục Phi véo nhẹ tay Đức Phi, mặt hiện ý cười nuông chiều. Đức Phi bĩu môi giả làm mặt quỷ, hai người cười đùa thành một đoàn.
“Thục Phi và Đức Phi là tỷ muội, mà ân nghĩa lại chân thành như vậy, thật làm cho ta sinh lòng hâm mộ”, con ngươi Lương Phi chuyển động, tựa như vừa hâm mộ vừa không cam lòng oán trách.
“Thân tại hậu cung, cùng hầu hạ Hoàng thượng, tất nhiên muốn mọi người đều có thể là tỷ muội. Lương Phi khách sáo rồi”, Thục Phi khẽ kéo tay Lương Phi, vỗ vỗ tay nàng, nở nụ cười nhu hòa dịu dàng.
“Muội muội, ta để ý thấy tà váy muội có thêu toàn là hoa văn cành lá Hải đường, chỉ bạc óng ánh trông thực sống động. Còn có chân trâu điểm khuyết, thêu thùa tinh xảo như vậy nhìn ngắm mới thấy vô cùng kỳ diệu, lại hợp với muội muội lan tâm huệ chất”. Thục Phi chậm rãi khen ngợi, thấy nụ cười trên mặt Lương Phi ngày càng đậm, mới rời mắt ra uyển tiếp tục thưởng hoa.
“Mẫu hậu, cúc này tên là gì vậy? Đẹp quá, cánh hoa như khắc từ bạc vậy”, trưởng Hoàng tử Chu Kỳ Lân, một thân y phục cẩm y ngọc bào, đai lưng chỉ vàng nạm ngọc, kéo kéo tay Thục Phi mà hỏi. Đoàn người đến gần mới phát hiện Trữ Quý phi đứng yên một bên, cằm khẽ nâng, mắt phượng uy lệ, ngạo nghễ mà nhìn xuống.
“Chúng thần thiếp tham kiến Quý Phi nương nương”, ba vị phi tần khẽ khuỵu gối hướng Trữ Quý phi hành lễ. Chu Kỳ Lân ở một bên cũng chắp tay cúi đầu hành lễ theo quy củ.
“Miễn lễ”, Trữ Quý phi gật đầu mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Chu Kỳ Lân đánh giá một phen mới lên tiếng.
“Trưởng Hoàng tử so với lúc dùng yến ở Tịch Gia đã cao lớn hơn không ít”.
“Còn mấy ngày nữa là đến sinh thần tròn tám tuổi rồi, năm đó sinh hạ hắn ở Thái tử phủ, chớp mắt một cái đã tròn bảy năm Hoàng thượng nắm quyền chấp chính triều đình”, Thục Phi vừa nói vừa sủng ái nhìn Chu Kỳ Lân, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.
“Bổn cung nghe Thái sư Thượng thư phòng nói qua, trưởng Hoàng tử thiên tư thông tuệ, lại chăm học hỏi, chẳng tới hai năm đã thuộc lòng Tứ thư”, Trữ Tử Mộc mở miệng khen Chu Kỳ Lân, mà tròng mắt vẫn như trước lạnh lẽo như băng, không hề thay đổi.
“Cũng không hẳn, một phần là vì huyết mạch Hoàng thượng đơn bạc, chỉ có mấy vị công chúa, mà tuổi đều còn đang nhỏ. Sau này trưởng Hoàng tử nếu có thể được phong vị Thái tử, hẳn là phúc khí của Thục tỷ rất lớn rồi.”. Đức phi nhanh miệng nói, giọng nói còn lộ ra vẻ vui mừng. Nàng và Thục Phi là tình nghĩa tỷ muội, hẳn là nàng cũng được hưởng một phần phúc khí, an toàn trụ lại nơi hậu cung.
Lời này nói ra làm Trữ Quý phi biến sắc, mặt từ từ tái đi. Thục Phi nhìn một màn này vào trong mắt, giật giật tay Đức Phi, ra hiệu cho nàng giữ im lặng không tiếp tục nói lung tung. Sau đó chân thành quỳ gối xuống trước Trữ Quý phi, dịu dàng mềm mỏng nói,
“Đức Phi tuổi còn nhỏ, lời nói ra không cân nhắc nặng nhẹ đúng sai, mong Quý phi nương nương bớt giận”.
“Bớt giận? Bổn cung có giận gì sao? Muội muội suy nghĩ nhiều rồi”, Trữ Quý phi thu liễm lại vẻ nặng nề trên mặt, khóe miệng miễn cưỡng vung ra nụ cười, mà đuôi mắt phượng vẫn bừng ra khí thế bức người như trước.
“Ân sủng vô giá của bậc quân vương, phúc lợi mưa móc cả hậu cung đều được hưởng. Dù phúc khí nối dõi của hoàng tộc đơn bạc, nhưng ân sủng của Thánh thượng chắc chắn sẽ không bạc. Hơn nữa thời gian cũng còn nhiều, đại Chu phúc lớn, chắc chắn tôn tử nối dõi sẽ không thiếu”, Lương Phi nói lời giải vây, lời nói có ý tứ, trước mắt Hoàng thượng hậu cung rộng lớn, mà cũng chưa hề bạc bẽo với vị tiểu chủ nào, đặc biệt là đối với Quý phi và các phi tần. Nếu thực sự phúc mỏng, không đủ người nối dõi cơ nghiệp tiền triều cũng chưa cần lo lắng, chỉ cần ân sủng không bạc, vẫn có thể hạ sinh hoàng tử nối dõi, giúp cho hoàng tộc có thêm một vị hoàng tử.
Nói ra ý này, đầu tiên là trấn an Trữ Quý phi. Trữ Quý phi dù chưa sinh hạ được Hoàng tử nối dõi, nhưng thập phần là nhận được sủng ái của Hoàng thượng, vậy nhất định sẽ có một ngày cống hiến cho Hoàng thượng. Đồng thời cũng xoa dịu Thục Phi, Hoàng thượng phận bạc, Chu Kỳ Lân thân là trưởng tử, lại thông minh có tư chất, ưu thế cực kỳ cường đại.
Quả nhiên sau khi nghe lời này sắc mặt Trữ Quý phi mời hòa hoãn bớt, cùng ba vị phi tần nói khách sáo vài câu liền xoay người đi.
“Muội muội, mấy ngày nữa là sinh thần Lân nhi rồi, Hoàng thượng cũng sẽ tới dự, muội chuẩn bị chu toàn một chút cùng tới đi”, Thục Phi nói với Lương Phi, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng. Làm như vậy, Lương Phi mới có thể đứng chung một chiến tuyến với nàng.
Trên đường hồi cung, Trữ Quý phi thần sắc buồn bực không muốn nói chuyện. Nét mặt nặng nề trầm xuống, con ngươi hổ phách lóe lên biến ảo.
Từ sau khi Đoan Hậu bị phế truất, nàng được phong Quý phi, nắm thực quyền quản lí trông coi lục cung, quyền lực hoàn toàn là có nhờ ân sủng không dứt của Hoàng thượng. Nhưng nàng lại chưa có hài tử, địa vị như lung lay một phần. Trong cung nếu tính hàng Phi thì có bốn vị. Thục Phi đã hạ sinh trưởng Hoàng tử, địa vị cao lên một bậc, lại có quyền phụ nàng quản lí lục cung, hơn nữa còn có ý kéo bè kết cánh, cùng Đức phi giao hảo kết giao tỷ muội. Còn có Hiền Phi, nhưng lập trường của nàng không rõ ràng. Nếu Thục Phi kéo được Lương Phi về phía mình, có nghĩa là quyền lực của nàng đã gần như là tương đương với Trữ Quý phi. Như vậy lần này tất phải kéo Lương Phi về phía mình, nếu không sợ là địa vị của nàng sẽ bị uy hiếp, không sớm thì muộn.
“Cẩm Vân, tối nay cho truyền Thái y tới, bắt mạch kê đơn cho bổn cung mấy thang thuốc bồi bổ thân thể”, Trữ Quý phi nói, không đoán ra ý đồ.
“Nương nương, người được Hoàng thượng sủng ái nhất, không bằng nô tỳ mời Thái y viện kê đơn thuốc giúp nương nương thuận lợi thụ thai Hoàng tử, có thể ổn thỏa ngồi lên vị trí chủ nhân phượng ấn?”, Cẩm Vân nhanh nhạy đáp lời.
“Những thang thuốc kia cũng chỉ là vô dụng, mấy năm này đều đã dùng qua, rốt cuộc vẫn không giúp được gì”, Trữ Quý phi hừ lạnh một tiếng, ngón tay đưa lên vuốt vuốt đuôi chân mày, trầm ngâm suy tư.
---Hết chương 20---
Editor cáo lỗi: Xin lỗi các vị, mấy nay tui bận quá, giờ ms trồi lên edit đk đây, sẽ up bù cả ngày hôm qua nha
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...