Cung Loạn Thanh Ti

Trải qua cuộc sinh nở đau đến tâm tê phế liệt, ta rốt cuộc cũng sinh hạ được Hoàng tử. Da thịt trắng nõn như phấn nộn, con ngươi tỏa sáng có thần, đường nét non nớt thoạt nhìn giống hệt Cảnh Lịch đế. Có điều, ta lại không vui mừng như ta vẫn tưởng, cũng chỉ nhìn thoáng qua đứa trẻ một lát liền chuyển lại cho ma ma. Sự lạnh lùng của ta khiến cho Ngưng Thu cũng có chút sững sờ, rồi nàng chỉ nói, "Nô tỳ đã từng nói, cảm giác lần đầu tiên được nhìn hài tử của mình là cảm giác tốt đẹp nhất, nay mới thấy... là nô tỳ sai lầm rồi", mà ánh mắt ta lập tức lóe lên tia uy lệ, lãnh liệt liếc nàng một cái, nàng cũng không nói thêm điều gì nữa, cáo lui rời khỏi.

Hoàng đế đương nhiên giữ trọn lời hứa, cho ta thời gian tĩnh dưỡng cơ thể hoàn hảo liền tấn phong Hoàng hậu, cho phép chọn ngày bất kỳ. Ta liền định ngày mười lăm, chuyện này vẫn nên thực hiện càng sớm càng tốt.

Trước đại lễ phong Hậu hai đêm, có người mang tới Lung Ngọc cung một bức họa, mà bức họa này chính xác là bức họa ngày ấy Linh Nguyệt đã vẽ cho ta khi ta tới Trường Trữ cung thăm nàng. Trong tranh, ta ngồi dưới tán đào hoa, nữ tử trong trắng thuần khiết được hoa đào rực rỡ điểm tô, quả là đẹp đẽ biết bao nhiêu.

Nét vẽ tinh diệu, đường nét uyển chuyển nhưng rành mạch, có thể thấy người vẽ đã dồn vào đây biết bao tâm tư. Bên góc tranh đề hàng chữ, "Đào hoa Nguyệt hồ, mong mưa tạnh, chờ người tương cố, mong tình lạnh".

Dù không đề tự nhưng ta đã quá quen thuộc với nét bút của nàng, ý trên mặt chữ, lộ ra tình ý nồng đậm rõ ràng. Ta nhất thời trở nên thấp thỏm lo âu, lại sinh lòng tức giận. Trước lễ phong Hậu lại ngang nhiên cho người mang thứ này tới Lung Ngọc cung, đây không phải đang uy hiếp ta hay sao? Nàng lại dám làm việc như thế, ta đã đi đến bước này rồi, bất kỳ ai cản trở ta khỏi Hậu vị, dù đó là ai, nhất định ta cũng sẽ không bỏ qua.

Ta xuất cung, chỉ dẫn theo Ngưng Thu bên người. Bước vào Trường Trữ cung đột nhiên cảm nhận được một cỗ bất an lạ thường, mà bố cục của Trường Trữ cung dường như vừa bị ai đó thay đổi, đào hoa bích thủy đều trở nên khô héo thiếu sinh khí, lại có cây hòe ngay trước đại môn, càng làm cho nơi đây âm lãnh lạnh lẽo.

Khi ta gặp nàng, nàng vẫn mặc một thân nguyệt y, càng lộ ra vẻ gầy yếu vô lực của nàng. Nàng thực vô cùng gầy, tà váy bị gió thổi đi nhẹ như không, gò má lộ rõ, dường như ngay cả hốc mắt cũng trùng xuống. Con ngươi đen như mực cũng trở nên trống rỗng vô thần, mà nơi đây lại không thấy có bất kỳ nô tài cung nữ nào, hoàn toàn vắng lạnh. Tại nơi này, nàng giống như một linh hồn phảng phất không nơi nương náu ở chốn u minh. Trường Trữ cung đã từng có ngày hoa lệ tấp nập, giờ đây cũng đã tự mình biến mình thành một lãnh cung.

"Yên nhi... ta đã chờ ngươi thật lâu, đã thật lâu...", nàng thấy ta lại nhỏ nhẹ thì thầm. Luôn là một câu này, tới bây giờ ta đã nghe tới mức phiền chán, đợi ta, đợi ta thì được cái gì?

Ta không nói gì, thẳng tay ném bức họa xuống đất, bức họa đáp xuống ngay trước mũi chân nàng. Trên bức họa còn có cả mảnh lụa ngày xưa nàng đã đưa ta, ta không muốn lưu giữ bất kỳ thứ gì thuộc về nàng, hôm nay khiến cho ta nghĩ về nàng, ngày mai khiến cho ta bị liên lụy. Ta cất lời, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo phảng phất tức giận, "Ngươi làm thế này là có ý gì? Muốn cản trở ta tới Hậu vị?".

Nàng thật cẩn thận nhặt lên bức họa và cả cỗ lụa, phủi đi bụi đất đang bám bên trên, rồi ôm vào trong ngực, vẫn chỉ thì thào lẩm bẩm, "Đây rồi... cuối cùng ta cũng tìm lại được rồi... mấy ngày trước, mấy ngày trước đột nhiên biến mất...".

Nàng cứ như vậy tự mình nói với chính mình, dường như đang tự giận dữ với bản thân. Nhìn bộ dạng này của nàng ta bỗng nhiên nổi lên một cỗ tức giận, ta nắm lấy bả vai gầy gò của nàng, dùng ngữ khí lạnh như băng mà mang theo uy hiếp, "Tuyệt đối đừng bao giờ làm những chuyện thế này hòng cản trở ta, nếu có lần sau, Linh Nguyệt... ta chắc chắn sẽ không để yên cho ngươi!".

Nàng giật mình ngẩng đầu, lẩm bẩm, "Yên nhi, đừng lo lắng... nhất định ta sẽ bảo vệ ngươi... che chở cho ngươi...", tới đây ta đủ biết thần trí nàng đã hỗn loạn rồi, mà ta cũng không muốn tiếp tục nghe những lời này, liền xoay người rời khỏi.

Ngày mười lăm tháng mười, ta chính thức khoác lên mình cỗ triều phục phượng bào minh hoàng kim long bát phượng, đầu đội triều quan khảm chu vĩ đông châu, trường bào vàng rực phủ tới gót chân, hộ giáp sáng chói đeo trên ngón tay, thập phần hoàn mỹ, thập phần hoa lệ tuyệt luân. Ta ung dung ngồi bên trái Cảnh Lịch đế, nhận lấy những cái khấu đầu thiên tuế của triều thần, nhận những cái vấn an vạn phúc của phi tần. Trên mặt ta khi ấy hẳn là một lớp lãnh diễm cao ngạo, rốt cuộc thứ ta muốn cũng thuộc về ta, vinh quang hiển hách cũng đã thuộc về Nạp Lan thị.


Chiều xuống, cung yến vẫn chưa dứt, phi tần lục cung tụ họp sôi nổi, thay nhau nói lời khen ngợi hoa mỹ mà sáo rỗng. Cung kính hữu lễ như vậy, ta biết trong thâm tâm mấy người các nàng đều là cay đắng không cam, mà cũng chỉ có thể tiếp tục không cam, hiện giờ các nàng mới là người phải cúi đầu, địa vị của ta đã không thể lay chuyển nửa phần.

Ban đêm Hoàng đế đương nhiên lưu lại cung Hoàng hậu, ta không còn cố tình rên rỉ, khiến cho hắn càng cố sức, mà đáp lại hào hứng của hắn cũng chỉ là cái tươi cười miễn cưỡng của ta. Đêm đen bao phủ, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền vào tiếng la hét thất thanh, Thái giám tới bẩm báo khiến cho Hoàng thượng phật ý, lập tức xua tay đuổi hắn đi ra, hắn cũng chỉ có thể khép nép đứng bên cửa, nhẹ giọng,

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thần phi... à không, là Đoan chủ tử... Đoan chủ tử nàng, nàng...", tim ta lạc đi một nhịp, nổi lên cỗ cả kinh. Hoàng đế cũng khó lòng kiên nhẫn, quát, "Bẩm báo kỹ càng!", làm cho Thái giám kia sợ hãi, rụt rè nhả từng từ, "Đoan chủ tử... nàng nhảy Nguyệt Tâm hồ tự vẫn...".

Hoàng đế bật người ngồi dậy, choàng đứng lên khoác ngoại bào, lập tức bãi giá Trường Trữ cung. Tuy hắn từng chán ghét nàng, ghẻ lạnh nàng, nhưng hắn cũng từng ân sủng nàng. Ta biết, ở nơi đáy lòng hắn, hắn vẫn coi trọng nàng.

Ta chỉ mặc trung y, ngồi thẫn thờ trên giường, hai tay túm chặt lấy chăn gấm. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, ta cũng không biết, ta cũng không dám mở miệng, ta sợ ngay lúc ta lên tiếng, tên của nàng sẽ bật khỏi miệng ta, không có cách nào kìm chế.

Ta chậm rãi xuống giường, bình tĩnh thản nhiên đến đáng sợ. Ra ngoài tiền viện Lung Ngọc cung, ta đứng đó ngẩn ngơ, không biết mình nên làm gì, phải làm gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên. Trên kia, trăng đêm nay thật sáng, sáng nhưng lạnh lẽo vô cùng, rồi ta nhớ đến nàng, Linh Nguyệt, nàng luôn chờ đợi ta, lại có một ngày bỏ ta mà đi không hề báo trước.

"Hoàng thượng! Hoàng thượng...", Đức phi đột nhiên lảo đảo nghiêng ngả xông vào cung, Thái giám cũng không dám ngăn nàng lại. Ta cho hạ nhân lui xuống, chỉ để lại Ngưng Thu. Nàng nhìn quanh tẩm cung, tựa như đang tìm Hoàng thượng, miệng vừa không ngừng hô, "Hoàng thượng... thần thiếp có chuyện muốn bẩm báo...", rồi nàng nhận ra chỉ còn có ta trong tẩm cung, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ âm tàn quái dị. Ngày đó là do nàng hãm hại ta, ta mới hạ độc thủ khiến nàng sinh non rồi băng huyết thiếu chút nữa không giữ nổi mạng, từ đó giữa ta và nàng luôn có tư thù vướng mắc.

Đức phi nở nụ cười lạnh, thản nhiên nói, "Hoàng thượng còn đang say giấc sao? Chẳng nhẽ người không biết Thần phi người từng sủng ái ngàn vạn, cùng đương kim Hoàng hậu của người lại có tư tình..."

"Càn rỡ! Tiện tì ngươi dám hồ ngôn lọan ngữ, bôi nhọ danh dự của bổn cung!", ta lớn tiếng quát lên, nhưng nàng lại như không có chút lung lay, lấy ra từ ống áo một cuộn những tờ giấy, mở ra, rồi ném lên không trung, cười to thành tràng, tiếng cười điên loạn âm lãnh, "Không bằng tự mình nhìn đi!".

Vô số những bức họa rơi xuống nằm trên đất, nước mực khác nhau, chất giấy khác nhau, nét vẽ cũng có chút khác nhau, nhưng người trong tranh đều là ta, đều là dung mạo của ta.

Ta khi tám tuổi, non nớt linh hoạt, khi chín tuổi ngây ngô tươi cười, khi mười tuổi đang ăn mứt quả mẫu thân làm, khi mười một tuổi cùng nàng ngồi ở hậu viện Nạp Lan phủ, khi mười hai tuổi, mười ba tuổi... đều là ta.

Mỗi một tờ giấy đều ghi lại bộ dáng của ta. Khi ta ngồi dưới tán hoa đào, khi ta ngồi bên hồ tấu cầm, ta trong lòng nàng lại có thể thân thuộc tới vậy. Một nụ cười, một cái nhíu mày của ta trên bức họa kia đều mang theo tâm tư, mỗi một nét mực đều vô cùng sinh động, dường như quá khứ đang tái hiện trước mắt.


Ta nhận ra một điều, từ khi nàng bước vào sinh mệnh của ta, nàng cũng đã bắt đầu dùng hết tâm tư của mình, khắc họa lên vẻ đẹp của ta.

Yên nhi, ta đã chờ ngươi thật lâu, đã thật lâu rồi...

Ta cũng đã hiểu ra ý tứ trong câu nói này, nhưng muộn rồi, chính là, những điều muộn màng đều không thể vãn hồi.

Bởi vì ngươi ở đây, cho nên ta tới.

Ta sẽ bảo vệ ngươi, che chở cho ngươi, không để cho ngươi chịu đau đớn, không để cho ngươi bị tổn thương.

Bỗng nhiên, dường như hết thảy những lời nàng đã nói lại tràn về trong đại não ta, ta hiểu ra, nàng vì ta nên mới nhập cung, nàng vì ta mà tranh cướp ân sủng của Đế vương, vì ta mà miễn cưỡng nhận lấy phú quý sủng ái. Vì ta, hết thảy cũng đều là vì ta.

Nhưng ta lại không thương xót cho nàng, ta lại không yêu nàng như nàng yêu ta. Ta liều mạng kiềm nén, liều mạng tìm ra câu trả lời, rốt cuộc là vì sao, nhưng đáy lòng như đoạn đê bị vỡ vụn, để cho bi thương hối hận tràn ra, bao vây lấy ta.

Linh Nguyệt, Nạp Lan Yên ta độc ác như vậy, nhẫn tâm tới vậy, không chừa thủ đoạn, chẳng nể tình xưa, đem tấm chân tình của ngươi ném xuống đất, đẩy ngươi tới kết cục như thế này.

Mà ngươi lại vì ta mà lao lực, vì ta, vì ta... ta không đáng, không đáng cho ngươi phải vì ta hy sinh bản thân mình.

"Ha ha... làm ra chuyện tày đình như vậy, ngươi đừng mong có thể tiếp tục an ổn trên Hậu vị! Hoàng thượng... hoàng thượng...", Đức phi như thể đã phát điên, cười thành từng tràng, không ngừng hô Hoàng thượng.

"Tại sao ngươi có trong tay tranh của nàng, mà nàng... tại sao nhảy hồ tự vẫn?", ngữ khí của ta lạnh thấu xương, từng chữ gằn xuống, khiến cho Đức phi run lên, ngũ quan vặn vẹo, âm tàn ác độc.

"Ngày đêm nàng đều trốn trong phòng, si ngốc vẽ ngươi, điều này cung nữ Trường Trữ cung ai cũng biết. Ta cho người trộm tranh nàng vẽ, ta muốn nói cho Hoàng thượng biết sự thật tày đình này, ta muốn nói, hai người các ngươi có gan phạm vào kỵ húy cung đình!", ánh mắt Đức phi lấp lóe điên dại.


"Nàng quỳ xuống cầu xin ta, cầu ta chỉ cần không nói chuyện này ra, chuyện gì nàng cũng đều có thể làm", Đức phi dừng một chút, cười lạnh, "Thần phi từng được Hoàng thượng sủng ái ngàn vạn, cái gì mà lạnh lùng cao quý, thế nhưng nàng lại quỳ xuống dưới chân ta, cầu xin ta. Nàng nói chuyện gì nàng cũng nghe theo ta... cho nên... cho nên, ta nói nàng tự mình đi tìm chết! Ngu ngốc, vậy mà nàng nghe theo ta, thực sự nhảy hồ tự vẫn, ngu ngốc...".

Trước mắt ta bị bao phủ bởi một mảnh đỏ rực như máu, làm mắt ta mờ đục đi, chỉ còn nhìn thấy nụ cười ác độc của Đức phi, nghe thấy lời nói tàn nhẫn của nàng. Nàng vẫn tiếp tục cười, "Đáng tiếc, nàng chết rồi, đối với ta cũng chẳng ảnh hưởng gì, người ta muốn đòi nợ chính là ngươi! Nạp Lan Yên, ngươi đã làm biết bao điều ác độc, ngươi hại chết hài tử của ta, tay nhuốm máu người còn ung dung muốn ngồi trên Hậu vị! Ta sẽ nói với Hoàng thượng, để cho ngươi dùng mạng của mình, bồi táng hài tử của ta!", thần trí Đức phi sớm hỗn loạn rồi, ngũ quan vặn vẹo nhăn nhó. Ta quay đầu, lạnh giọng nói với Ngưng Thu, "Theo ta tới nhìn nàng, nếu nàng đã chết, hạ nhân Trường Trữ cung tất cả đều phải bồi táng".

Ta cũng không đôi co thêm với Đức Phi, một mạch chạy tới Trường Trữ cung.

Linh Nguyệt, cầu xin ngươi, cầu ngươi đừng chết, đừng chết.

Ta nhìn thấy một mạt nguyệt sắc đang nằm trên mặt đất, nằm dưới ánh trăng. Hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỵ trên đất. Ta run rẩy tiến tới, một bước, hai bước, ba bước, mỗi một bước chân đều nặng như đeo gông xiềng, mà thần trí ta lại nhẹ bỗng.

Nàng lẳng lặng nằm ở nơi này, khuôn mặt trắng xanh, cả người ướt đẫm. Trên búi tóc còn cài vài cánh hạnh hoa khiến cho dung nhan vô thần vô sắc của nàng còn lưu lại vài tia sinh khí, thật giống như ngày ấy nàng nhập cung, xiêm y xanh nhạt, ánh mắt nhìn ta dịu dàng mà xa vời như đã cách muôn sông ngàn núi. Nàng thản nhiên nói, vì ngươi ở đây, nên ta tới.

Nhưng ta không thấy được ánh mắt của nàng lúc này, vì hàng mi của nàng đã khép chặt. Trong lòng bàn tay còn gắt gao nắm cỗ tơ lụa, dung nhan phản chiếu ánh trăng thanh lạnh, nàng vĩnh viễn đi rồi.

Đào hoa Nguyệt hồ, mong mưa tạnh, chờ người tương cố, mong tình lạnh.

Linh Nguyệt, Linh Nguyệt, sao nàng ngu ngốc như vậy, nàng chết rồi, tiện nhân kia cũng vẫn ôm lòng oán hận ta mà thôi.

Linh Nguyệt, cuối cùng nàng cũng bỏ ta mà đi, ta đáng, ta đáng hưởng kết cục này.

Sau đó, ta hạ chỉ cho niêm phong Trường Trữ cung, Hoàng thượng đau lòng, muốn toàn bộ hạ nhân đều phải bồi táng cùng nàng. Ta giữ bọn họ lại, mỗi khi nhìn thấy từng người bọn họ, ta lại nhớ tới bọn họ đã phản bội Linh Nguyệt như thế nào, ánh mắt ta, cay nghiệt như thạch tín.

Cứ mười lăm hằng tháng, ta lệnh cho Ngưng Thu giết một người, quẳng xuống giữa hồ, bồi táng cùng nàng, tế cho linh hồn nàng.

Ta giữ Đức Phi tới cuối cùng, để nàng chứng kiến những thứ khủng khiếp đang xảy ra, bức cho nàng phát điên, dày vò nàng ngày qua ngày, không được chết, cũng không thể sống.

Tựa như làm như vậy, lòng ta mới có thể yên ổn hơn chút.


Dần dần, trong cung truyền nhau một lời đồn đại, cứ mười lăm hằng tháng, Nguyệt Thần lại hiện hình mê hoặc người ta, khiến cho người ta tự nguyện nhảy hồ làm vật hiến tế.

Trường Trữ cung cuối cùng trở thành lãnh cung, trở thành nơi ta sẽ không bao giờ ghé qua nữa.

Đoan Linh Nguyệt của ta, nét nhu tình cuối cùng của nàng, cuối cùng đã vùi vào nơi sâu nhất trong lòng ta, không ai có thể nhìn thấy, không ai có thể tìm ra.

Từ nay về sau, một mảnh vàng son lạnh lẽo, một góc tranh đấu tàn nhẫn, trong lòng ta, hết thảy đều trở thành hoang vu đơn độc.

- --

Những tia nến bập bùng lách tách lay động trong cơn gió truyền từ ngoài vào, yếu ớt như chủ nhân của cung điện này. Đã một thời gian đổ bệnh liệt giường, Thái hoàng Thái hậu ngơ ngẩn ngắm nhìn Đoan Nhược Hoa, tựa như đang nhìn xuyên qua nàng, nhìn tới một dung nhan khác. Nàng chợt nở nụ cười, nụ cười tao nhã vạn ngàn, mơ hồ khiến cho người ta nhìn ra dung mạo đẹp đẽ đến tận cùng của nàng năm đó. Ngón tay gầy gò run rẩy nhè nhẹ vẽ theo đường nét Đoan Nhược Hoa, thì thầm, tự trách đến thống khổ, "Năm đó là ta sai, ta sai...".

Đoan Nhược Hoa không nén được ánh mắt kinh hãi bàng hoàng, rồi thấy nàng đột nhiên yếu đi hẳn, thần trí mơ hồ không rõ, tựa như ngọn đèn dầu đã cạn.

"Khó có được tình cảm của người... hóa ra trên thế gian này... thứ vạn ngàn người mong cầu, đều ở chữ tình này mà thôi...", Thái hoàng Thái hậu nói một câu sau cùng, như vừa tỉnh ngộ. Đôi mắt vừa lạnh vừa ấm chậm rãi đóng lại, bàn tay cũng rơi xuống chăn gấm, thân thể thả lỏng. Nàng thì thào, "Linh Nguyệt, Linh Nguyệt... nàng đợi ta lâu như vậy, hiện tại... ta tới bên nàng... ta tới rồi... từ giờ, không để nàng phải cô đơn nữa...".

Một giọt nước mắt nặng trĩu trượt theo khóe mắt nàng, cuối cùng, ánh mắt mờ đục cũng bị chặn lại sau mắt phượng sắc bén.

Đoan Nhược Hoa chấn động không kịp phản ứng, hơi thở cũng đình trệ, bàn tay run rẩy thật chậm đưa tới bên miệng Thái hoàng Thái hậu, cảm nhận hơi thở yếu ớt của nàng.

Hoàn toàn không có chút ấm áp nào, ngay cả hơi thở nhẹ nhất cũng không còn.

Thái hoàng Thái hậu hoăng rồi!

Đại Chu, Cảnh Hoằng năm thứ ba, Thái hoàng Thái hậu Nạp Lan thị hoăng thệ.

- --Hết phiên ngoại---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui