Ta thu liễm lại tính khí kiêu ngạo nóng nảy, luôn đeo trên mặt một tầng ý cười nhu hòa. Ngày ngày ta đều tới thỉnh an Cẩn Thái phi, phụng bồi Thái hậu tới Phật đường tĩnh tâm, nhưng không hề đề cập tới chuyện ngày ấy. Đoán rằng Thái hậu cũng không tránh khỏi bất ngờ ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ lạnh nhạt bình thản đối đãi ta, mà ta cũng không để tâm, nhẫn nhịn từng ngày từng ngày đều tới vấn an.
Dù sao Cẩn Thái phi cũng là người của Nạp Lan thị, nàng lựa lời nói vài câu khen ngợi trước mặt Thái hậu, lại dùng cử chỉ thân mật đối với ta, ít nhiều khiến cho Thái hậu có cũng dần có hảo cảm với ta hơn. Cẩn Thái phi khuyên ta nên dốc lòng sinh hạ cho Hoàng thượng một long thai, giúp hoàng tộc khai chi tán diệp cũng sẽ củng cố được địa vị, mà lúc này ta vẫn luôn tránh mặt Hoàng thượng. Nếu không phải đại lễ, phàm là hậu cung mở yến ta đều cáo bệnh không dự. Ta của hôm nay so với ta của trước kia, quả thực đã khác nhau trời vực.
Qua một thời gian sau, Cảnh Lịch đế tấn phong Đoan Linh Nguyệt nàng lên Phi vị, ban hiệu Thần phi. Trong tứ Phi cửu Tần, Thần phi coi như là vị trí của phi tử đắc sủng.
Chữ "Thần" trong hai chữ "quân thần", hắn ban cho nàng chữ này đủ để hiểu hắn coi trọng nàng tới như thế nào. Hắn không còn coi nàng như một nô tỳ để lâm hạnh, đối với hắn, giờ đây nàng vừa là thê tử, vừa là thần tử. Phi tử của đế vương vừa là thê vừa là thần, hắn tôn trọng nàng, yêu thích nàng, cho nàng vạn ngàn sủng ái.
Hoàng thượng còn chấp nhận tính tình vốn trong sạch lãnh đạm của nàng, ban cho nàng Trường Trữ cung. Trường Trữ cung có Nguyệt Tâm hồ vây quanh, quanh năm liễu rủ như sương, cảnh sắc đẹp đẽ mê hoặc, không khí nơi đây lúc nào cũng trong trẻo thư thái. Tuy nằm ở vị trí hẻo lánh vắng người nhưng Hoàng thượng vẫn luôn tới thường xuyên, cứ vài ba ngày lại nghe được tin hắn bãi giá Trường Trữ cung.
Tẩm cung của ta lại càng ngày càng thanh tĩnh lạnh lẽo, Hoàng thượng đã lâu rồi không ghé qua đây. Linh Nguyệt cho người tới chuyển lời hẹn gặp, nhưng ta luôn nhã nhặn từ chối. Hiện giờ nàng đã là Phi, còn đứng đầu Tứ phi vị, mà ta cũng chỉ là một vì Tần tiểu chủ thôi. Ta của hiện tại, trong tâm trí chỉ còn những suy nghĩ như vậy, chỉ nghĩ được rằng nàng đã cướp phú quý vinh sủng khỏi tay ta, nghĩ rằng ta không xứng với nàng.
"Hôm nay Thái hậu thế nào?", Ngưng Thu thay ta tháo trâm ngọc khỏi búi tóc, vừa làm vừa chậm rãi hỏi.
"Thái hậu truyền ta tới phụng bồi dạo Ngự Hoa viên, nói rằng hôm trước vừa nhắc tới ta trước mặt Hoàng thượng, nhưng hắn cũng không nói gì. Thái hậu dặn ta nên chủ động thân cận Hoàng thượng một chút",
"Xem ra Thái hậu rất ưng ý nương nương, muốn sau này thành người một nhà đây", Ngưng Thu chậm rãi nói, rồi lại tiếp lời, "Từ mai nương nương tới Trường Trữ cung thăm Thần phi nhiều hơn chút, nhưng nếu Hoàng thượng tới thì lập tức rời khỏi, tuyệt đối không được chạm mặt".
Nhịp đập nơi lồng ngực có chút loạn, ta nghĩ lại mới thấy, đã thật lâu rồi ta không gặp nàng.
Ngày hôm sau, ta tới Trường Trữ cung. Dưới tán đào hoa, ta thấy một thân ảnh nguyệt sắc, nàng quay đầu nhìn về phía ta. Ánh mắt nàng vẫn trong veo, vì nhìn thấy ta mà trở nên linh động, bàn tay mát lạnh mềm mại nắm lấy tay ta, thì thào khẽ nói, "Ta đã đợi ngươi rất lâu, rất lâu rồi...".
Nhớ tới mỗi khi nàng ân cần bên Hoàng đế, nhớ tới khi hắn sủng ái nàng ngàn vạn, ta cũng không còn kích động vui mừng như trước, thay vào đó là phần hờ hững lạnh nhạt. Hai ta ngồi dưới tán đào hoa lại yên lặng không biết phải nói gì, nàng cũng không lên tiếng, chỉ ngơ ngẩn nhìn ta.
Từ con ngươi trong suốt của nàng, ta có thể nhìn thấy dung mạo lãnh mạc tàn nhẫn của chính ta.
Tựa như nàng không ngờ được ta lại trở nên lãnh đạm như thế, không giấu được tia bối rối, rõ ràng là có điều muốn nói nhưng rốt cuộc lại chỉ ngập ngừng bên môi. Hai ta ngồi bên nhau, cảnh tượng thân thuộc tới thế, nhưng lòng người cũng đã nguội lạnh.
"Linh Nguyệt vẽ cho ta bức tranh, được không?", bỗng nhiên ta cất lời, nàng nghe như thế hẳn là vui vẻ biết bao, lập tức sai người đi lấy bút giấy, họa một bức tranh ta ngồi dưới tán đào hoa.
Nàng vẽ quả thực rất chăm chú, dường như đang toàn tâm toàn ý mà vẽ, họa lên từng đường nét nhỏ nhất của ta. Tay cầm bút đột nhiên dừng lại một chút, nàng đi tới bên ta, hái xuống vài cánh hoa đào rực rỡ rồi cài trên búi tóc ta. Hoa đào mang theo hương thơm bát ngát, mang theo cả khí tức mát lạnh của nàng, khiến ta có chút thẫn thờ.
Bức họa còn chưa hoàn thành đã nghe có tiếng thông truyền từ ngoài truyền vào, thanh âm lanh lảnh chói tai, "Hoàng thượng giá lâm!". Quả thật nàng còn khẩn trương hơn ta gấp vạn, vội vàng cuộn lại bức tranh, thì thầm, "Yên nhi, ngươi mau đi đi, trước tiên rời khỏi đây đã".
Lòng ta càng lạnh xuống, nàng há lại lo sợ ta sẽ cướp đi phần sủng hạnh của nàng.
Theo mưu kế Ngưng Thu bày ra, ta nhất định sẽ không gặp mặt Hoàng thượng, cho nên ta liền quay lưng nhanh chóng rời khỏi. Đã đi thật xa rồi ta mới quay đầu nhìn về phía long liễn đang tới, khúm núm quỳ gối ở một bên.
Long liễn dừng trước cửa Trường Trữ cung, ta lờ mờ nhìn thấy một thân ảnh long bào minh hoàng xuất hiện ở nơi xa, rồi ta dứt khoát quay lưng bước đi, chỉ để lại một bóng lưng.
Ta biết, bóng lưng này nhất định sẽ rơi vào trong mắt hắn, bóng lưng kiều diễm như hoa đào, cố tình bày ra vẻ thương xót ủy khuất.
Từ đó trở đi ta cũng thường xuyên tới Trường Trữ cung hơn, nhưng ta cùng nàng hầu như không nói gì nhiều, phần lớn thời gian nàng đều dùng để vẽ ta. Nhìn nàng tươi cười, tâm tình ta cũng thả lỏng, mà mỗi khi Hoàng thượng giá đáo, ta đều nhanh chóng rời khỏi, cố tình lưu lại một bóng lưng.
Rốt cục cũng tới ngày kia, một buổi tối nọ bỗng nhiên có Thái giám tới thông truyền, thánh giá Hoàng thượng sẽ tới tẩm cung của ta. Ta không nén được khẩn trương nhìn về phía Ngưng Thu, ta lo lắng mọi điều, lo rằng có phải búi tóc vẫn chưa chải chuốt thật đẹp hay không, lo lắng yên chi không hợp với cỗ y phục ta đang mặc, lo lắng ta vuột mất cơ hội này. Ngưng Thu ổn định lại tâm tình của ta, nói rằng ta nhất định phải cáo bệnh từ chối Hoàng thượng lâm hạnh. Điều này ngoài dự đoán của ta, nhưng ta nhìn vào đôi mắt nàng, hết thảy đều rất kiên định, kiên định tới mức làm cho ta tin nàng, mà lúc này ta cũng chỉ có thể tin nàng.
Ngày hôm sau Thái hậu truyền ta tới phụng bồi nàng dạo Ngự Hoa viên, ta liền dậy sớm chuẩn bị chu toàn một phen. Vốn định sau đó sẽ tới Phật đường thỉnh an Thái hậu, không ngờ lại chạm mặt Phù tần cũng đang tới. Ánh mắt nàng khi ta vẫn còn quanh quẩn tia hận ý chán ghét, cũng không ngại ngùng mà buông lời khiêu khích châm chọc. Ta đè nèn lại lửa giận trong lòng, giữ trên mặt một mạt tươi cười ẩn nhẫn gọi tiếng tỷ muội, mà biểu tình này của ta dường như khiến cho nàng ngây người không hiểu, bối rối khó xử.
Vừa lúc, có bóng dáng Thái hậu cùng Cẩn Thái phi từ xa đi tới, ta lập tức quỳ rạp xuống trên mặt đất, dùng hết sức hết lực tát tự mình không thôi, rồi dập đầu trước mũi chân nàng, "Ngày ấy muội muội ngông cuồng không hiểu chuyện, nay đã thật tâm biết sai, xin tỷ tỷ rộng lượng bỏ qua đừng để bụng".
Tự tay giáng trên mặt mình một loạt những cái tát, ta cảm nhận được sườn mặt mình đang nóng lên, hẳn đã hằn những vết ngón tay chằng chịt. Nhướn mắt nhìn lên, ta thu vào mắt vẻ vui sướng đắc ý của Phù tần, nhưng tới khi nghe được động tĩnh phía sau rồi quay người nhìn lại, biểu tình của nàng lập tức đông cứng. Nàng cố sức kéo ta dậy, nhưng cũng đã muộn rồi.
Thái hậu nổi giận phạt nàng cấm túc trong tẩm cung, mỗi ngày cho người tới vả miệng hai mươi cái. Từ đầu tới cuối ta chỉ nhất nhất cúi đầu, không hề nói một lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngoan độc không cam của nàng, khóe miệng ta sâu kín kéo lên.
Ngươi làm ta tổn hại một phần, ta ắt sẽ trả lại mười phần.
Cẩn Thái phi thấy bộ dáng ủy khuất của ta cũng không khỏi có chút đau lòng, lại càng thay ta nói những lời tốt đẹp trước Thái hậu. Nàng nói khi ấy là do ta bị người gài bẫy mà thôi, vốn là do tâm tư ta đơn thuần trong sạch nên mới dễ dàng tin lời người khác nói. Thái hậu cũng gật đầu cảm thông, dần dần thái độ của nàng đối với ta cũng gần gũi hơn không ít.
Sau khi cự tuyệt sủng hạnh của Hoàng thượng, dường như hắn càng có hứng thú với ta. Màn tơ cẩm tú chỉ vàng buông dưới xà son, ta không còn như trước kia, mỗi khi hầu hạ hắn chỉ là gắt gao cắn môi, cả người cứng ngắc như đá. Ngay cả việc hầu hạ dưới thân Hoàng đế Ngưng Thu cũng đã dạy ta, ấy là kết quả của những ngày nàng trà trộn vào thanh lâu thi hành mệnh lệnh của phụ thân ta.
Vẫn giữ dáng vẻ e lệ rụt rè, ta vòng tay ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt kiều diễm ghé sát bên tai, nhẹ nhàng gọi hắn bằng hai chữ "phu quân". Tuy là hạ thân liên tục truyền tới đau đớn khó chịu, ta vẫn gắng sức hầu hạ uyển chuyển, bày ra dáng vẻ thích thú thỏa mãn. Hoàng thượng nghe được lời ấy cũng vô cùng kinh ngạc mà hài lòng, hoan ái suốt đêm, rồi giống như phu thê bình thường ôm ta nghỉ lại trong cung.
Từ ngày ấy, Cảnh Lịch đế luôn lưu luyến không nỡ rời tẩm cung ta, mà ta cũng đã quen với việc gồng mình hầu hạ dưới thân hắn, nhưng đổi lại là phú quý vinh sủng nối nhau tới không ngừng. Rốt cuộc ta cũng được tấn phong lên Phi vị, mỹ mạo càng rực rỡ, nhưng thân thể càng gầy gò. Trong lòng ta không có hắn, cho nên mỗi khi một cái chạm của hắn tới thân thể ta cũng đều khiến tâm ta nguội lạnh. Nhưng ta tự nhủ với mình, trong cuộc minh tranh ám đấu nơi hậu cung, hẳn là vẫn không nên dùng chữ tình này với bất kỳ ai, chỉ có nắm được quyền thế trong tay mới có thể tự đem lại hạnh phúc cho bản thân mình.
Ân sủng dày đặc tới không dứt, ta cũng không còn tới Trường Trữ cung nữa. Trước mắt ta chỉ còn những tính toán âm mưu đã định sẵn từ trước, làm thế nào để loại bỏ hết những chướng ngại trước mắt, làm thế nào để sinh hạ được Hoàng tử, làm thế nào để lấy được sự hài lòng của Thái hậu, lấy được tin tưởng của Hoàng đế. Giả dối đeo lên mặt, ta đối đãi tất cả mọi người đều chu toàn lễ nghi, hiền lương thục đức. Nhưng cũng chính Nạp Lan Yên ta là người đã khiến Đức phi sinh non rồi băng huyết, khiến Phù tần vì bị làm nhục mà phát điên, góp bao phần gió tanh mưa máu.
Có thể chính bản thân ta cũng đã tự hãm hại ta rồi, khiến cho ta cũng phát điên.
Mà Linh Nguyệt, ta đã sớm quên mất nàng. Có thể là vô tình quên đi, có thể là cố tình muốn quên, dù sao ta cũng không muốn lưu giữ nàng trong tâm trí, không muốn nhớ tới mình trước kia.
Rốt cuộc cũng tới một ngày kia, đó là một ngày đầu xuân, ta mang long thai. Hoàng thượng hài lòng vô cùng, thánh nhan phấn chấn, lập tức sắc phong ta lên Chính nhị phẩm Quý phi, ban hiệu Du Quý phi, cho xây Lung Ngọc cung, ban vinh hoa phú quý cho Nạp Lan thị.
Hoàng thượng nói nếu ta sinh được Hoàng tử, hắn sẽ nhanh chóng sắc phong ta lên Hậu vị. Ta vỗ về long chủng trong bụng, nhớ tới hết thảy những việc ta đã làm, nhớ tới những đêm hắn dày vò ta, đột nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên một cỗ ngũ vị tạp trần.
Nhưng rồi ta lại tự nhủ với bản thân mình, đây là những việc ta cần phải làm, cũng giống như đứa trẻ trong bụng này, ta cần phải sinh.
Hết thảy đều là những chướng ngại trên con đường tới ngôi vị cao nhất nơi cung cấm xa hoa này – ngôi trung cung chi chủ, Hậu vị.
- --Còn tiếp---
Editor lảm nhảm: Với tư cách là bách nữ, tui hận Thái hậu, với tư cách fangirl cung đấu, tui thích Thái hậu qtqd TvT Chài ai tính cách này quẳng vào cung đấu chính quy thì cũng làm nên đại sự đó:v
Xếp hạng độ hiểm + ác + tham vọng + phụ tình của 3 vị nương nương (ko tính vai quần chúng):
Quý phi Trữ thị
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...