Tháng chín đầu thu, tàng cây xanh biếc nhiễm hồng sương ban sớm. Có một cơn gió lành lạnh lướt qua, lá cây còn đọng sương sớm cũng cuốn theo chiều gió, tạo thành một bầu trời rợp lá. Giữa hồng tường nơi cung cấm lại có loại quang cảnh đẹp đẽ nên thơ thế này, Đoan Nhược Hoa cùng Thái hoàng Thái hậu ngồi trên đình trong Ngự Hoa viên, trên bàn là trà xanh cùng các loại điểm tâm, bên cạnh là cung nữ đang quỳ, nhè nhẹ đấm bóp chân cho Thái hoàng Thái hậu.
"Nhược Hoa, tàn quân phản loạn của Nam Quận vương ngày ấy, hiện tại xử lý ra sao rồi?", Thái hoàng Thái hậu chậm rãi hỏi, ánh mắt uy lệ quét qua gương mặt trong trẻo lạnh lùng của người đối diện, tay thon không ngừng lần hạt phật châu, lóe ra tia thăm dò.
"Cấm Vệ quân đã quy hàng, phối hợp với Kỵ binh Tô Châu đẩy lùi phản quân tới ngoại thành Đế kinh, sắp tới điều thêm hai ngàn Cấm Vế quân cùng ba ngàn Kỵ binh đánh một trận cuối cùng, dự rằng có thể hoàn toàn đánh tan Hồng Hổ quân của Nam Quận vương", Đoan Nhược Hoa thản nhiên trình bày, giữa mi tâm có chút thoải mái. Thời gian này nàng bận rộn phụ tá Tân hoàng, chấp chính triều đình, liên miên không dứt không khỏi làm nàng mệt mỏi, nay binh biến đã qua, sự việc lần này cũng là một cơ hội để giữ yên lòng bách tính, chấn chỉnh triều cương. Giông tố qua rồi, nàng cũng có thêm thời gian ở bên Thanh Sanh.
"Ai gia cũng nhất thời không ngờ được vị Tứ Hoàng tử Chu Nguyên Kỳ này lại đã mang lòng phản nghịch bấy lâu, tới nay mới lộ ra lòng muông dạ thú, thật làm cho người ta tức giận không nguôi. Bất quá Tô gia Tô Tướng quân quả thật có tài có trí, hắn lập đại công cho Đại Chu rồi", Thái hoàng Thái hậu vừa nhấp một ngụm trà vừa nói, ngón tay đeo hộ giáp tinh xảo vuốt ve cành hồng mai còn vương sương sớm.
Đoan Nhược Hoa cũng nâng chén trà, "Tô Tướng quân dũng mãnh thiện chiến, lại mưu binh xuất chúng, công lao của hắn không thể không nhắc, nhưng Trữ gia cũng có công không nhỏ. Ngày đó Hắc Hổ quân triệt binh Yến Sơn quan một đường tiến Bắc trợ giúp Kỵ binh, lại chế tạo ra hỏa công, lực sát thương cùng với hiệu quả lớn chưa từng thấy, cho nên mới có cơ hội khống chế phản quân, thu phục Cấm Vệ quân",
"Vậy sao? Trữ gia lại có bậc nhân tài kiệt xuất tới vậy sao? Ai gia lại chưa từng nghe nói có chuyện như vậy. Nếu Trữ gia lập công lớn như thế, ngày sau triều cục ổn định rồi liền khao thưởng Trữ gia cùng toàn bộ tướng sĩ Hắc Hổ quân, đừng bạc đãi công thần", biểu tình của Thái hoàng Thái hậu nổi lên một tia bất ngờ, hẳn là Đoan Nhược Hoa cũng biết Trữ gia hiện nay vừa là công thần, vừa là mối nguy đối với Hoàng tộc, mà nàng bỗng nhiên lại coi trọng Trữ gia, quả thật khó hiểu.
"Bản thân thần thiếp hiểu rõ, Trữ gia trong tay nắm binh quyền, trấn thủ phòng tuyến Trấn Bắc cho Đại Chu, đương nhiên cần phải dốc sức phò tá đại nghiệp", Đoan Nhược Hoa vuốt ve hộ giáp nơi ngón tay, tự nàng cũng hiểu đối phương nghĩ gì.
"Nhược Hoa có trí tuệ mưu lược lại thấu đáo hơn người, đâu như ai gia, tuổi cao rồi, ngay cả dung nhan cũng phai nhạt đi nhiều, tất nhiên không cần bận tâm đến ta", Thái hoàng Thái hậu liếc nhìn nàng một cái, lời lẽ nhường nhịn mà ánh mắt uy nghiêm, không nghe được hờn giận. Ý tứ muốn nói, Đoan Nhược Hoa hiện tại đã là Thái hậu, ngay cả ý tứ của nàng cũng dám không để tâm cân nhắc.
"Mẫu hậu quá khen, những lời này thần thiếp không xứng. Từng lời mẫu hậu dạy bảo, thần thiếp đều ghi nhớ trong lòng", Đoan Nhược Hoa vẫn điềm nhiên trả lời, trước nay nàng đều thấu triệt lòng người một cách dễ dàng, cho nên nói ra câu trả lời cũng làm Thái hoàng Thái hậu yên lòng đôi phần.
Tuy rằng Đoan Nhược Hoa đối với bất kỳ ai đều giữ thái độ lạnh nhạt không thân, nhưng tình cảm giữa nàng mà mẫu hậu xưa nay vẫn đều hài hòa trên nhường dưới kính, chỉ là không biết từ khi nào, mẫu hậu lại có điều không vừa lòng đối với nàng. Nàng tự tay rót trà cho Thái hoàng Thái hậu, ngọc thủ đưa tới một miếng điểm tâm, lúc này Thái hoàng Thái hậu mới hòa hoãn bớt, rồi khẽ thở dài, như có chút không đành lòng,
"Ai gia chỉ nói một câu này, nếu ngày có bắt sống được Tứ Hoàng tử, cứ giữ lại cho hắn một mạng đi thôi. Thu lại binh quyền, phế truất tước Vương, rồi đày hắn tới biên ải cũng được, nhưng đừng lấy mạng hắn, dù sao hắn của là Thân Vương đương triều, là hoàng mạch của Đại Chủ, mà cũng là thân thúc phụ của Hoàng thượng".
"Thần thiếp cẩn tuân ý chỉ Mẫu hậu", Đoan Nhược Hoa điềm đạm mà lạnh nhạt đáp lời, ngữ khí cung kính hết mực, nhưng sắc mặt nhất nhất không đổi.
"Đứa nhỏ này, trong lòng lúc nào cũng lo lắng chu toàn những thứ lễ nghi, đừng tưởng ai gia mắt mờ rồi liền không nhìn ra", Thái hoàng Thái hậu nói, trong lời nói nghe được giận dỗi.
"Thần thiếp vẫn chưa từng nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào của năm tháng trên dung nhan mẫu hậu, là do người quá khiêm tốn rồi", Đoan Nhược Hoa buông lời khen ngợi, dù là hờ hững nhưng cũng không kém phần thanh nhã, quả nhiên Thái hoàng Thái hậu hừ nhẹ một tiếng, rồi ý cười lại hiện trên mặt, "Hay cho Nhược Hoa ngươi, miệng lưỡi khéo léo nhưng cũng không kém phần nhạy bén đâu!", rồi qua một lát sau, dường như Thái hoàng Thái hậu lại nhớ ra điều gì, tùy ý hỏi một câu,
"Ai gia nghe nói khi ấy Càn Đức cung xảy ra binh biến, sau đó Nhược Hoa đích thân dẫn người về Phượng Tê cung, phải không?",
Vừa dứt lời, trong ánh mắt của Đoan Nhược Hoa đã lóe lên tia khiếp sợ, nhưng chỉ trong tích tắc đã khôi phục ánh nhìn lạnh lùng trong trẻo. Nhanh như thể nếu không phải người thân cận nàng đã lâu sẽ tuyệt đối không thể nhìn ra, nhưng cũng đủ lâu để rơi vào ánh mắt của Thái hoàng Thái hậu, làm cho thần sắc nàng âm trầm thêm một phần.
"Là cung nữ ngày ấy hầu hạ thần thiếp ở Dưỡng Tâm điện, lưu lạc một hồi cuối cùng lại theo Kỵ binh tiến cung. Khi ấy vì cứu thần thiếp nên bị thương, cho nên thần thiếp liền dẫn nàng hồi cung nghỉ ngơi mấy ngày", thần sắc Đoan Nhược Hoa không đổi, vẫn chỉ thản nhiên như thể đang nói chuyện phiếm không đáng bận tâm.
"Ngày đó Tiên hoàng đại náo Phượng Tê cung, ai gia vẫn luôn không hiểu đêm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà Nhược Hoa tại sao lại hoảng sợ tột độ như thế. Sau ngày đó ai gia thấy ngươi luôn luôn trong trạng thái tâm thần không ổn định, cho nên cũng không tiện hỏi đầu đuôi, không biết bây giờ có thể nói qua cho ai gia nghe được hay không?", Thái hoàng Thái hậu hỏi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nhìn nàng, chỉ mông lung nhìn ra, ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve hộ giáp tinh xảo.
"Tiên hoàng đã qua đời, thần thiếp cũng không muốn nhắc lại chuyện không vui, xin mẫu hậu thứ lỗi", Đoan Nhược Hoa cúi đầu nhẹ giọng khước từ. Nàng thực lòng không muốn nói, người cũng đã chết, ân ân oán oán một hồi cũng đã chôn sâu trong lăng mộ, tới bây giờ bất quá cũng chỉ là một hồi mưa gió hỗn loạn mà thôi.
Thái hoàng Thái hậu vỗ về ống tay tử bào, lại nhấp một ngụm trà, nửa ngày mới nói, ngữ điệu thấm thía sâu lắng, "Nhược Hoa thân là Thái hậu, trước là phụ tá Tân hoàng, sau là chấp chưởng trung cung, mọi việc ngươi làm đều sẽ được chính sử Đại Chu nhất nhất ghi lại, truyền cho hậu thế soi xét đúng sai",
"Điều này, bản thân ngươi hẳn phải rất rõ ràng", Thái hoàng Thái hậu thu lại ánh mắt mông lung, đối diện thẳng Đoan Nhược Hoa, không khỏi làm cho nàng nhất thời có chút hốt hoảng bất an.
Thái hoàng Thái hậu chỉ yên lặng nghiền ngẫm, rồi thấy Đoan Nhược Hoa thu hai tay lại trong ống áo phượng bào, khoanh lại trước người, nắm vào rồi lại mở ra vài lần, sau đó mới mở miệng đáp lời, giữ lấy ngữ khí bình tĩnh,
"Thần thiếp nhất định dốc sức phụ tá Tân hoàng, chấp chưởng trung cung, tuyệt đối sẽ không phụ lòng mẫu hậu",
Nhược Hoa a Nhược Hoa, ngươi quả thật đã phụ kỳ vọng của ai gia, ngươi quả thật đã vô cùng hồ đồ rồi, Thái hoàng Thái hậu sâu kín than trong lòng, thất vọng không thôi, chén trà nặng nề đáp trên đĩa sứ,
"Ai gia đang tính toán sẽ tới Thừa Hoằng cung, ngươi thân là Thái hậu, cũng nên chuyển tới Khôn Ninh cung thôi. Cung nữ thái giám cũng không cần dẫn theo, ở Khôn Ninh cung đã bố trí ổn thỏa cả rồi, sau này cũng có thể giúp ngươi nhiều chuyện", tựa như là bộc phát mà nói, nhưng ngữ khí lại cường đại như không cho nàng có cơ hội chối từ.
Đầu tiên là tiến cung, rồi một đường lên tới Hậu vị, sau đó bách chuyển thiên hồi bị biếm truất tới lãnh cung, cuối cùng lại quay về ngôi vị cao nhất, ung dung làm một thân Thái hậu. Nhìn Đoan Nhược Hoa trước mắt, Thái hoàng Thái hậu không khỏi nhớ tới chính mình năm xưa, nhất thời trong lòng cũng nổi lên tia không nỡ.
Đoan Nhược Hoa, ai gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cho nên đừng phụ ưu ái của ai gia dành cho ngươi, đừng phụ những trách nhiệm nặng nề và cả thứ quyền lực ngàn người sở cầu cũng không được mà ngươi đang có, cũng đừng phụ Tân hoàng và kỳ vọng của bách tính của một Đại Chu đối với ngươi.
"Thần thiếp đã quen thuộc Phượng Tê cung, không có ý định rời đi", Đoan Nhược Hoa cơ hồ không hề lo lắng hay sợ hãi, liền một lời cự tuyệt, trong ánh mắt cũng lóe lên tia kiên nghị vô cùng. Thái hoàng Thái hậu sâu kín thở dài, ý vị thâm trường mà liếc nhìn nàng một cái, mang theo những suy nghĩ sâu xa.
---Hết chương 121---
Editor lảm nhảm: Tình yêu mà, làm người như Phi chết vì tình thì sao lại không thể làm Hậu hồ đồ. Lục cung chi chủ, Đại Chu chi mẫu thì được gì haiz, sớm ngày về làm Đại phu nhân Cố phủ đi a, tha hồ gia đấu tranh sủng cũng không mệt người :v
Mà gừng càng già càng cay là có thật đó, tự nhiên thấy mê Thái hoàng Thái hậu, bao khí chất TvT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...