Cung Loạn Thanh Ti


Càn Đức cung, Chu Kỳ Lân mặc một thân long bào bát bảo, gương mặt non nớt trầm ngâm không nói, chắp tay sau lưng đi tới đi lui. Ánh mắt còn phảng phất nét ngây dại nhìn ra ngoài cửa, nơi hơn mười thị vệ đao kiếm tuốt trần đang đứng canh gác. Tên Thích Đức Phúc này, rõ ràng là giam lỏng Hoàng thượng, mà nếu như vậy hẳn là Thái hoàng Thái hậu cũng đang bị giam lỏng trong tẩm cung, còn Thái hậu, không biết hiện tại người như thế nào.
"Vi thần tham kiến Hoàng thượng", Thích Đức Phúc đẩy cửa bước vào, quỳ xuống hành lễ trước Chu Kỳ Lân.
"Thích Đức Phúc, ngươi còn coi trẫm là Hoàng thượng, vậy mà dám to gan giam lỏng trẫm!", khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của Chu Kỳ Lân đã có chút uy long của người nắm quyền lực tối thượng, giờ phút này trừng mắt quát lớn, rốt cuộc cũng khiến hắn có phần không dám nhìn thẳng mà vội vàng cụp mắt. Thích Đức Phúc có chút chột dạ, nhưng rồi lại tự nhủ, bất quá đây cũng chỉ là một đứa trẻ, mà mình há lại sợ hắn làm chi, cho nên mới vững dạ đứng dậy, nụ cười vẫn còn treo trên mặt.
"Hoàng thượng, hôm nay Nam Quận vương khởi binh tiến thẳng tới kinh thành, không chừng chỉ nửa ngày nữa là tới Hoàng thành. Nguy hiểm này chưa chắc có thể vượt qua, nhưng nếu Hoàng thượng tự mình giao Binh phù cho Vương gia, ngày sau Vương gia hẳn sẽ niệm tình mà suy nghĩ lại", Thích Đức Phúc vừa nói vừa từng bước tiến gần tới Chu Kỳ Lân.
"Giao binh phù cho hắn, trẫm còn có thể có cơ hội sống sót sao?", Chu Kỳ Lân hừ lạnh, thẳng lưng ưỡn ngực, cảnh giác đánh giá Thích Đức Phúc.
"Nhưng nếu Hoàng thượng cố chấp giữ Binh phù, chỉ sợ rằng cơ hội sống sót trong binh biến hôm nay cũng không có, chứ đừng nói tới ngày sau", Thích Đức Phúc âm hiểm cười lạnh mà giọng nói đã mang theo uy hiếp rõ ràng, tay phải cũng đã đặt trên vỏ đao.
"Thích Đức Phúc, ngươi giam trẫm đã một tháng, hẳn rằng trong một tháng này đã lật tung Hoàng cung vẫn không tìm được Binh phù. Nếu không có Binh phù, trẫm dù là phế đế, Nam Quận vương dù có thể xưng đế làm vua nhưng cũng không kiểm soát được binh quyền, chỉ là hữu danh vô thực. Trẫm không sợ, ngai vàng Đại Chu há lại để cho hắn ngồi yên!", Chu Kỳ Lân thoạt nhìn vẫn rất trấn định, dù tuổi còn nhỏ nhưng khẩu khí không tầm thường, đương nhiên không phụ lòng Đoan Hậu dốc sức bồi dưỡng dạy dỗ.
Thích Đức Phúc đột nhiên rút đao, hàn quang lóe lên, ánh mắt hắn cũng bập bùng nổi lửa.
"Không sợ thì thế nào? Mau nói Binh phù để ở đâu, Vương gia đã mất hết kiên nhẫn, nếu ngươi còn ngoan cố ta liền một đao lấy mạng ngươi", lời nói hung ác ngoan độc, nhưng vẫn nghe ra vài phần mệt mỏi mất kiên nhẫn.
"Thích Tướng quân ngày ngày tới đây hỏi trẫm giao ra Binh phù, sợ rằng cũng đã tới thăm Thái hoàng Thái hậu không ít lần. Muốn giết đã giết từ lâu, sao còn đợi đến ngày hôm nay?", Chu Kỳ Lân cười lạnh, vẻ vân đạm phong khinh này quả thực không thích hợp với hình hài của một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Chưa lấy được Binh phù, quả thật Thích Đức Phúc cũng không dám manh động làm liều, đành kìm lại oán hận mà tra đao vào vỏ, xoay người sải bước đi ra cửa, chỉ để lại một tiếng hừ lạnh.
Thấy được hắn đã rời khỏi, Chu Kỳ Lân mới buông lỏng bàn tay đã nắm thành quyền giấu sau lưng. Sau lưng đã sớm đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm long bào, hắn ngồi thụp xuống sàn mà ôm đầu ngối, khuôn mặt non nớt trắng trẻo lúc này mới hiện lên sự sợ hãi, vừa gục đầu vừa thì thầm,
"Mẫu hậu, mau tới cứu ta...".

---
"Có việc gì?", Thích Đức Phúc vừa ra khỏi cửa Càn Đức cung đã có thị vệ tiến lên, ghé vào tai hắn hạ giọng thì thầm mấy câu, khiến cho sắc mặt đang âm trầm của hắn hòa hoãn lại mấy phần. Hồi lâu mới lên tiếng, lộ ra nụ cười thỏa mãn,
"Nàng dám tự chui đầu vào lưới, vậy rất tốt, vậy mau truyền lệnh chuẩn bị người ngựa sẵn sàng chờ xuất binh, ta sẽ tự mình nghênh đón Thái hậu hồi cung!", Thích Đức Phúc hắng giọng cười to, nhưng trong mắt toàn là lạnh lẽo âm tàn.
Hoàng Thành ở nơi xa càng lúc càng gần, phóng đại trong tầm mắt. Thành cung đỏ thắm cao ngất, song song hướng tới cổng thành nguy nga tráng lệ, hết thảy đều vô cùng quen thuộc đối với Đoan Nhược Hoa. Thoạt nhìn vô cùng yên bình, nhưng bản thân nàng cũng biết, hôm nay nơi này hết thảy đều đã thay đổi, cho nên nhịp tim nàng cũng bất giác gấp gáp hơn. Tay ngọc siết nhẹ dưới phượng bào, cực lực điều chỉnh nhịp thở, lại bình tĩnh thêm mấy phần. Nàng lúc này ngồi trong xe ngựa, chân mày cau lại, trầm tư suy nghĩ.
Đại môn trước chính cung phủ một màu đỏ gạch, sơn son thiếp vàng, nặng nề chậm rãi mở ra. Thích Đức Phúc chễm chệ trên lưng tuấn mã, dẫn đầu đội quân ra đón đợi trước cổng, binh lính ai nấy đều một thân khôi giáp, tay cầm trường thương, đứng thành hai hàng.
"Vi thần Thích Đức Phúc tham kiến Thái hậu", Thích Đức Phúc tung mình xuống ngựa, quỳ một gối trên đất, hành lễ.
"Miễn lễ, Thích Tướng quân cũng quá khoa trương rồi", Thanh âm mát lạnh, ngữ điệu bình thản truyền ra từ trong xe ngựa, nhưng vào tai vẫn có vài phần mỉa mai tức giận.
"Thái hậu hồi cung, vi thần không dám chậm trễ, cho nên dẫn cả Cấm Vệ quân tới nghênh đón", Thích Đức Phúc cúi đầu đáp lời.
Đoan Nhược Hoa vươn ngọc thủ vén lên tấm rèm che, Vân Khuynh đưa tay tới đỡ nàng bước xuống ngọc lộ. Ngay bên ngọc lộ là ngọc liễn đã chờ sẵn từ lâu, ngọc liễn dùng cho Thái hậu là loại ngọc liễn màu xanh ngọc nhã nhặn, trên gỗ điêu khắc hoa văn phong vân bằng bạc. Rèm che bằng gấm Vân Long, thêu chỉ vàng, tinh tế uy lệ mà không quá phô trương.
Đoan Nhược Hoa nhấc chân bước vào ngọc liễn, nhưng đột nhiên tựa như nhớ ra điều gì đó, lại vén bức rèm che lên nói nhỏ với Vân Khuynh một câu, Vân Khuynh liền cao giọng truyền lệnh,
"Thái hậu có lệnh, tất cả đều ở lại bên ngoài, không được phép tự tiện bước vào tẩm cung!".
Con ngươi Thích Đức Phúc đảo lòng vòng, rồi cao giọng nói với thị vệ,
"Các ngươi dùng tính mạng hộ tống Thái hậu, dùng tính mạng bảo vệ Hoàng thượng, cho nên không được nửa phút lơ là, phải luôn luôn theo sát chủ tử, sau này ắt sẽ được trọng thưởng", đám thị vệ nghe vậy thì mừng rỡ, gật đầu tuân mệnh. Lời này của Thích Đức Phúc vào tai Đoan Nhược Hoa, làm nàng nhíu chặt chân mày, đang muốn mở miệng đã nghe Thích Đức Phúc tiếp tục hô lớn,

"Chúng mạt tướng nguyện hộ tống Thái hậu hồi cung!", vừa nói ánh mắt hắn vừa ngấm ngầm ra lệnh, ngọc liễn cũng bắt đầu được nâng lên, một đường hồi cung.
Con đường lát gạch quanh co quấn lấy những công trình đồ sộ nơi Hoàng thành quyền cao tối thượng, như thân của một con trăn khổng lồ. Ngọc liễn của Đoan Nhược Hoa đi phía trước, bên cạnh là Thích Đức Phúc thúc ngựa chậm rãi đi theo, phía sau là đội ngũ thị vệ xếp thành hai hàng thật dài.
"Thái hậu hẳn là đã rất mong nhớ Hoàng thượng rồi, lúc nãy hồi cung gấp gáp tới như vậy, hơn nữa còn ngăn không cho chúng thần hộ tống hồi cung", Thích Đức Phúc lên tiếng, ngữ điệu cũng không có gì đáng ngờ.
"Nếu là trước kia, hẳn Thích Tướng quân cũng sẽ không có lá gan ngang nhiên giục ngựa trong Hoàng thành, đừng nói tới việc tự ý dẫn binh lộng hành. Hôm nay như vậy, không phải ý tứ đã quá rõ ràng, trong cung xảy ra chuyện sao?", Đoan Nhược Hoa nhàn nhạt nói, dường như hết thảy đều đã nằm trong dự liệu của nàng.
"Thái hậu quả nhiên suy tính chu toàn, bổn Tướng quân tự thấy hổ thẹn", Thích Đức Phúc cười khẽ.
"Cho thị vệ lui đi, một mình ngươi hộ tống là được rồi", bàn tay Đoan Nhược Hoa vẫn siết nhẹ, nhưng giọng nói truyền ra vẫn yên bình lặng sóng.
"Nhưng chính bọn họ muốn đi theo hộ tống Thái hậu", Thích Đức Phúc cười ra tiếng, nghe vào tai tựa như đang cùng Thái hậu nói chuyện vui.
"Vân Khuynh...", Đoan Nhược Hoa gọi một tiếng, mơ hồ nghe ra sự bất an.
"Trước nay vẫn luôn nghe Đoan Hậu giỏi che giấu tâm tình, chưa từng biểu lộ buồn vui, nhưng hôm nay không ngờ vi thần đã được mở rộng tầm mắt", Thích Đức Phúc hắng giọng cười to, rồi đột nhiên hắng giọng, gầm lên một tiếng,
"Giết!", một tiếng này vang dội trên bầu trời Hoàng cung, mang theo hết thảy những toan tính mưu mô.
Trên hai bên tường thành cao ngất xuất hiện mười mấy bóng người, tay giương cung tên chĩa xuống đây. Thêm một tiếng hô lên, hàng trăm mũi tên sắc nhọn cùng lúc bắn ra, trong tích tắc xuyên qua lồng ngực những người phía dưới. Mũi tên xuyên qua da thịt, từ nơi đó bắn ra máu tươi, người kia trừng mắt không kịp có thời gian cảm nhận nỗi đau. Mới một khắc trước thôi, hắn còn đang nói với tên thị vệ đứng bên, rằng lần này đích thân hộ tống Thái hậu nhất định sẽ được lĩnh thưởng, lĩnh thưởng xong rồi hắn sẽ hồi hương hỏi cưới thê tử về cửa, sau đó có thể hiếu thuận với cha nương. Một khắc sau, hắn đã táng thân dưới chân tường đỏ thắm, mà màu đỏ thắm này cũng không rõ là màu đỏ uy lệ tượng trưng cho hoàng quyền chí thượng, hay là màu của máu tươi đã nhuốm lấy nơi đây hết đời này qua đời khác.
"Có mai phục!", một người rút ra mũi tên cắm sâu trên cánh tay, hét lên một tiếng, rồi cuống cuồng tới che chắn trước ngọc liễn. Mọi người hoảng loạn không dứt, tiếng mũi tên cắm vào da thịt hòa với tiếng kêu rên thảm thiết, vang vọng cả một góc trời.

"Thái hậu cứu mạng!",
"Thái hậu, sao lòng dạ người lại độc ác như thế...",
Vân Khuynh một bước phi thân qua lưng ngựa, nhảy lên ngọc liễn che trước người Đoan Nhược Hoa, cùng lúc tung ra một chưởng hướng về phía Thích Đức Phúc. Hắn đã sớm có chuẩn bị, hai chân kẹp lấy sườn ngựa, thúc ngựa lao về phía trước. Vài tên thị vệ xung quanh chĩa trường đao vào Vân Khuynh, nhưng không động thủ, mà Vân Khuynh cũng chỉ có thể che chắn trước ngọc liễn Đoan Nhược Hoa.
Không biết qua bao lâu, tiếng kêu rên cuối cùng cũng nhỏ dần, rồi im bặt, sự im lặng lại một lần nữa quay lại, nhưng là một loại im lặng tĩnh mịch làm lòng người kinh hãi. Máu tươi hòa vào nhau, chảy thành một dòng, chảy qua kẽ hở giữa những viên gạch lát, bắn lên tường, hòa vào màu đỏ thẫm vốn có của bức tường thành nơi hoàng cung tráng lệ. Trên đất là những thi thể xếp ngổn ngang, thân hình cắm đầy mũi tên, như thể vừa tắm qua một cơn mưa tên xối xả. Những người này, vì thực hiện lời thề lấy tính mạng bảo vệ Thái hậu mà chết, không phải vì chết trận sa trường, cũng không phải vì giết địch lập công, mà lại chết ngay trong nơi Hoàng thành này, chết vì hoàng quyền tranh đấu, hẳn là đã không cam lòng biết bao.
Ánh mắt Đoan Nhược Hoa lạnh như hàn ngọc vạn năm, tản ra sự giận dữ đến không nói được thành lời. Nàng xoay người gắt gao nhìn chằm chằm Thích Đức Phúc vẫn đang chễm chệ trên lưng ngựa. Tay đã sớm nắm lại thật chặt, nhưng lưng eo vẫn thẳng thắn đối diện Thích Đức Phúc, ngay cả ánh mắt nàng cũng có loại uy lực khiến hắn phải chột dạ dời tầm mắt. Hắn quay lại phân phó thủ hạ,
"Hộ tống Thái hậu hồi Càn Đức cung gặp Hoàng thượng",
Vân Khuynh bị thủ hạ của Thích Đức Phúc bao vây, nhất thời không còn cách nào, nhưng Đoan Nhược Hoa lại cho nàng một ánh mắt, ý tứ nói rằng không cần phải lo lắng.
---
"Mẫu hậu!", thấy được thân ảnh phượng bào minh hoàng bước vào là dung nhan trong trẻo lạnh lùng vẫn thường thấy, hốc mắt Chu Kỳ Lân đỏ lên, tiếng gọi cũng mang theo vài phần nghẹn ngào.
"Hoàng Thượng không sao chứ?", thanh âm như suối chảy xoa dịu tâm tư bất an cùng sự sợ hãi trong lòng Chu Kỳ Lân. Có mẫu hậu bên cạnh, hẳn an tâm hơn rất nhiều, cho nên cũng chỉ miễn cưỡng quét qua Thích Đức Phúc một cái, gật đầu không nói.
"Nếu Thái hậu đã trở lại rồi, hẳn là người cũng biết Binh phù được cất giữ ở đâu chứ?", Thích Đức Phúc lạnh lùng hỏi. Nam Quận vương đã mất hết kiên nhẫn, huynh trưởng hắn là Thích Đức Quang cũng không còn được Vương gia coi trọng tin tưởng, nếu lần này bản thân hắn không thu xếp ổn thỏa thì không quan trọng lần khởi binh này của Nam Quận vương có thành hay không, Thích gia cũng đã sớm nhận kết cục không còn đất dung thân.
"Xưa nay Binh phù chỉ có thể được truyền bởi Tiên hoàng cho Tân đế, Thích Tướng quân ngang ngược như thế là muốn làm ai gia khó xử?", Đoan Nhược Hoa cho hắn một ánh nhìn lạnh lẽo.
"Thái hậu, người chớ ép vi thần động thủ!", trong lòng Thích Đức Phúc đã sớm lo lắng không yên, hắn không muốn nhiều lời liền tuốt đao khỏi vỏ. Hàn quang lấp lánh tỏa ra sát ý lành lạnh, hắn kê lưỡi đao sắc bén bên cổ Chu Kỳ Lân. Lưỡi đao dọa người lướt qua một đường trên cổ Chu Kỳ Lân, tạo ra một vết xước rớm máu. Chu Kỳ Lân cau chặt mày, nắm tay siết chặt, gương mặt trắng bệch không nói được một lời.
"Thích Tướng quân...", ngữ điệu của Đoan Nhược Hoa lúc này lại bình thản đến phi thường, không hiểu sao lại có thể xoa dịu đi sự tức giận bức bách trong lòng hắn, làm cho buông lỏng trường đao, tựa như đợi nghe nàng nói.
"Hôm nay triều cục rung chuyển, nổi lên binh biến. Ai gia không rõ Thích gia như thế nào, nhưng bản thân Thích Tướng quân phò tá Nam Quận vương lập mưu phản nghịch, sau này dù có đoạt được vương quyền cũng chẳng thể khiến thiên hạ nể phục, cũng chẳng thể quản được giang sơn. Tới khi ấy rồi, Nam Quận vương cũng chỉ còn một cách, ấy là... lấy đầu Tướng quân ra mà xoa dịu lòng thiên hạ, ổn định lòng bách tính, mà lúc đó, Thích Tướng quân dù có chịu bao vất vả cực nhọc cũng vẫn chỉ là một quân cờ nhỏ bé, ai gia nghĩ tới khi ấy cũng có chút chua xót, không biết Tướng quân đã có tính toán gì chưa?",

"Vẫn nghe Thái hậu tài trí hơn người, ăn nói khéo léo, nhưng người đừng mong có thể mang mấy lời này ra thuyết phục vi thần", Thích Đức Phúc lớn tiếng phản bác, nhưng trong giọng nói đã có phần run run. Lưỡi đao đã cách xa cổ Chu Kỳ Lân hơn chút, quả thực bản thân hắn cũng không lường được toan tính của Nam Quận vương.
"Nam Quận vương dong binh mưu phản, ngày sau tự suy tôn là Hoàng đế, là thiên hạ tối thượng. Còn Thích Tướng quân thì sao? Tướng quân giam lỏng Tân hoàng, khởi binh mưu phản, sắp xếp mai phục, từng việc từng việc đều là tử tội, không biết sau này giữa lòng dân và Thích Tướng quân, Nam Quận vương sẽ chọn bên nào?", Đoan Nhược Hoa lại nhàn nhạt tiếp tục.
Không sai, Nam Quận vương nằm gai nếm mật chịu nhục đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có ngày lên nắm vương quyền. Quyền lực đối với hắn quan trọng tới như thế, trong mắt hắn Thích gia so sánh với thiên hạ giang sơn, quả thực không cần dùng mắt cũng có thể biết được hắn sẽ chọn bên nào. Ngay cả khi không có Binh phù Nam Quận vương cũng sẽ dẫn binh tiến thẳng vào Hoàng thành, mà chính bản thân mình cớ sao lại đi làm điều thừa, lao tâm khổ tứ cầm Binh phù đi lấy lòng Nam Quận vương?
Nghĩ như vậy, Thích Đức Phúc có chút lặng đi, nhưng rồi đưa ra quyết định. Hắn lập tức tra đao vào vỏ, quỳ cả hai gối trên mặt đất, gập người dập đầu,
"Tạ ơn Thái hậu khai thông, vậy thỉnh Thái hậu cùng Hoàng thượng an tâm chờ ở đây, đợi tới khi Nam Quận vương tới Hoàng thành sẽ bàn tính cách ứng phó. Vi thần, tuyệt đối không dám tái phạm!", nói rồi, hắn ra cửa phân phó thị vệ trông chừng thật kỹ.
"Mẫu hậu, Lân nhi sợ...", Chu Kỳ Lân thấy Thích Đức Phúc đã rời khỏi, sự cố gắng điềm tĩnh khi nãy cũng vỡ vụn. Hốc mắt đỏ lên, rồi nhanh chóng trở nên đẫm lệ, hắn đi tới phía Đoan Nhược Hoa, ngã vào trong lòng nàng. Dù sao hắn mới có chín tuổi, tiểu hài tử bị đao kề cổ, sao có thể không sợ hãi.
"Đừng khóc, Lân nhi là Hoàng thượng, quân thần khác biệt, làm quân phải có quân uy, không thể yếu đuối nhát gan", Đoan Nhược Hoa ngồi xổm bên người hắn, cầm bả vai hắn dựng dậy, lấy khăn lụa ra buộc bên vết thương trên cổ hắn.
"Thân là Hoàng đế, là quân lâm thiên hạ, nhưng rồi sẽ có một ngày tất cả những người khác đều sẽ quay lưng lại với ngươi, cho nên bản thân ngươi không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai, biết không?",
"Lân nhi biết sai rồi, Lân nhi phải thật kiên cường mới có thể bảo vệ Mẫu hậu, bảo vệ Đại Chu", Chu Kỳ Lân gạt nước mắt, mím môi làm bộ dạng thật kiên nghị. Đoan Nhược Hoa gật đầu, kéo hắn tới ngồi bên bàn, nhẹ giọng phân tích tình hình hiện tại ra sao, những thứ này, nhất định phải dạy hắn.
---Hết chương 111---

Editor lảm nhảm: Thanh niên kia tự hy sinh binh trong tay để dọa Hậu sợ một phen, nhưng mà Hậu cứng quá, thông não lại luôn :v Tui quỳ xuống chân Hậu nè, cảm giác quả thực bả có nhỉnh hơn Phi thật á, bởi vầy mới là Hậu, là chính cung Đại phu nhân a~~~
Và sau chương này thì nhà đài xác định là sau bộ này cũng phải lâu lâu nữa nhà đài mới dám sờ vào 1 bộ cung đấu quyền đấu, hay nhưng mệt óc qtqd T_T



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui