Cung Loạn Thanh Ti



Trăng non trên đỉnh Yến Sơn cong như móc câu, tỏa thứ ánh sáng huyền ảo đẹp đẽ xuống khắp đỉnh núi, mờ ảo mà tỏ tường không tì vết. Ánh trăng trong trẻo lướt qua đỉnh núi tuyết, hắt vào bên khung cửa sổ nơi Thanh Sanh đang đứng. Nàng đứng bên cửa sổ, trong phòng cũng không có ánh đèn, lưng eo thẳng tắp mà ngước đầu nhìn trăng, một thân thanh sam cũng như được phủ bởi một màn ánh sáng mỏng manh như tơ lụa.

Ngoài sân, Trữ Tử Mộc từng bước tới gần, trên tay cầm theo bầu rượu. Từng ngón tay mảnh khảnh dẫn tà trường sam bước tới, đem theo hương thơm của trầm hương, dễ chịu mà quyến luyến đến xương tủy. Mỗi bước chân của nàng đều nhẹ nhàng uyển chuyển đến vô cùng, giống như đang trượt trên ánh trăng tỏa trên đất, mà theo từng bước chân của nàng, tóc huyền cũng tung bay, càng làm cho dung nhan diễm lệ tuyệt mỹ của nàng nổi bật. Vẫn là vẻ cao cao tại thượng, quyến rũ liêu nhân, nhưng thần sắc bén nhọn cùng khí chất ngạo khí lăng nhân ngày xưa cũng đã phai nhạt đi không ít, hiện tại lại nhường chỗ cho vài phần bi thương phảng phất.
Thanh Sanh xoay người đốt lên cây nến, rồi lại tới mở cửa để Trữ Tử Mộc vào. Vào tới cửa, Trữ Tử Mộc chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói một lời ngồi xuống bên bàn, để bầu rượu xuống. Nàng lấy từ trong ống tay áo hai chén sứ nhỏ, để tới trước Thanh Sanh một chén.
"Sao tự nhiên lại muốn uống rượu?", Thanh Sanh mở bầu rượu, rót vào hai chén, hai người cũng tự nhiên uống.
"Ngày mai là sinh thần của ra, cũng trùng hợp là ngày ngươi lên đường, cho nên tối nay muốn tâm sự một chút...", Trữ Tử Mộc vừa nói vừa ngưng mắt nhìn chén rượu, như có điều suy nghĩ.
"Vậy... chúc mừng ngươi", Thanh Sanh nâng chén rượu, nhưng lại nhất thời không biết nên chúc mừng như thế nào, cho nên trầm tư một lát.

"Nhận tâm ý là được rồi", Trữ Tử Mộc lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của nàng, rồi chạm nhẹ chén rượu của mình vào chén rượu trên tay Thanh Sanh, một hơi cạn sạch, con ngươi hổ phách đảo qua một vòng. Thanh Sanh biết tâm ý của Trữ Tử Mộc, cũng ngửa đầu cạn chén rượu, rồi lại nhấc bầu rượu lên muốn rót thêm.
Trữ Tử Mộc trước sau vẫn chỉ là trầm tư không nói, chỉ nhất nhất giơ chén rồi lại uống cạn, rốt cuộc bầu rượu đã vơi đi phân nửa.
Gương mặt Thanh Sanh cũng đã hồng lên, ngay cả cổ cũng đã ửng đỏ, cho nên nàng cũng dừng lại không tiếp tục rót. Trữ Tử Mộc hơi phiếm say, gò má phi hồng, nhưng vẫn đều đặn rót rượu, rót thay cho cả Thanh Sanh, vừa rót vừa nhẹ nhàng mở lời,
"Ngươi biết vì sao ta không cho ngươi uống rượu chứ?",
"Tại sao?", Thanh Sanh xoa nhẹ hai bên thái dương, nhưng thấy Trữ Tử Mộc nâng chén, nàng cũng đành phải đưa chén lên môi, để cho chất lỏng mát lạnh chảy vào miệng.
"Bởi vì tửu lượng ngươi kém, sau khi say phẩm chất cũng thành rất tệ, hơn nữa, say rồi... ngươi còn biết giương oai khi dễ người", một tay Trữ Tử Mộc chống cằm, đuôi mắt cong cong như trăng non, hai má lại càng ửng hồng. Nàng khiêu khiêu sợi tóc phất phơ tước mắt, trâm ngọc cũng lỏng lẻo mấy phần, để cho mái tóc nàng thoạt nhìn tựa một ngọn thác.
"Phẩm chất tệ? Ta có thể khi dễ người như thế nào chứ?", Thanh Sanh nhìn Trữ Tử Mộc lại muốn rót rượu, liền đoạt lại bầu rượu về tay, thay nàng rót rượu vào chén.
"Thực sự... rất biết... khi dễ người", Trữ Tử Mộc cười, nụ cười càng sâu nhưng không tránh được tia ảo não. Nàng nheo mắt, nhắc Thanh Sanh uống cạn rượu trong chén.
"Nhưng khi dễ như thế nào?", Thanh Sanh để xuống chén rượu, theo quán tính gục xuống bàn, rút gắn khoảng cách với Trữ Tử Mộc, con ngươi chuyển động, phảng phất dáng vẻ trong suốt linh động, như tia nước ngầm vô thanh vô sắc chảy qua khe núi.

"Như thế này...", Trữ Tử Mộc tiến gần, đột nhiên vòng tay qua cổ Thanh Sanh, ôm chặt lấy đầu nàng, rồi kéo người tới dán môi lên môi nàng. Hương vị này hẳn là vô cùng ngọt ngào, xen lẫn là mùi rượu quấn quanh, mà dường như tới lúc này rượu mạnh mới phát tác, làm cho thần trí người ta trở nên mụ mị quay cuồng, nửa tỉnh nửa mê.
Trữ Tử Mộc siết tay, khẽ khẽ liếm môi người kia, có chút cứng ngắc không thành thục vươn ra đầu lưỡi, muốn tìm kiếm nơi có hương vị ngọt ngào mà nàng vẫn luôn tưởng niệm. Hô hấp của Thanh Sanh cũng gấp dần, trở nên nặng nề hổn hển, nhưng đột nhiên nàng dùng hết sức nắm lấy vai Trữ Tử Mộc mà đẩy ra. Nàng đứng dậy, nhìn xuống, thấy được gương người kia đỏ bừng nhưng biểu tình vô cùng lạnh lẽo cứng ngắc, nhưng ánh mắt lại phức tạp khó lường, che giấu đi sự xót xa muốn chảy ra thành nước.
Lặng yên một hồi, người đó đột nhiên đứng dậy áp môi lên môi nàng, mà cái hôn này, mang theo xiết bao là cầu xin ai oán, còn có cả sự tham lam chiếm đoạt. Sự tham lam đến hèn mọn này giống như một đao khách độc hành trên sa mạc lại đột nhiên phát hiện một dòng suốt ngầm, cũng giống như một con sói hoang đã sắp chết vì kiệt sức, nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy một con linh dương khỏe mạnh.
Sóng mắt cũng theo men say mông lung mà mờ đi, tựa như ánh mặt trời chói sáng chiếu xuống mặt hồ gợn sóng, tạo thành những luồng tia sáng đến chói mắt, nóng rực, chiếu thẳng đến trong lòng.
Thanh Sanh đưa tay đỡ lấy gáy Trữ Tử Mộc, tùy ý đáp trả, đôi môi hôn đến kịch liệt cuồng dã, cắn mút đến day dứt, giống như muốn nuốt người kia vào bụng. Hai người phóng túng tùy ý, muốn hấp thu lấy từng hơi thở, Trữ Tử Mộc đột nhiên có chút sợ hãi hồi hộp.
Đai lưng bị rút đi, vạt áo bị mở tung, mơ hồ còn nghe được tiếng vải bị xé rách. Tay thon trượt vào bên trong ngoại bào, luồn vào bên dưới lớp yếm mỏng, phủ lên cỗ mềm mại mà nhẹ nhàng xoa nắn. Da thịt tuyết trắng nở rộ dưới lòng bàn tay, vô thức run rẩy.
Trữ Tử Mộc thở gấp mà nhẹ, giọng nói khàn đi lại càng làm cho tiếng rên rỉ trở nên mê hoặc liêu nhân, làm cho ánh mắt Thanh Sanh càng thêm mê loạn cuồng dã. Trữ Tử Mộc ngồi trên đùi Thanh Sanh, để cho người kia cúi đầu, áp môi vào khỏa mềm mại của mình mà cuồng dã âu yếm. Thanh Sanh nhẹ nhàng ma sát hàm răng, đầu lưỡi nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh núi tuyết, một tay không quên chăm sóc chỗ khác, mà bàn tay của nàng càng càn quét, da thịt của người kia lại càng nóng lên, nở rộ như đóa hồng mai.
Trữ Tử Mộc chỉ là ôm lấy đầu Thanh Sanh ghì trước ngực, dung mạo lạnh lùng sắc bén hiện tại hẳn là đều đã hóa thành nhu tình như nước. Đầu người kia chôn trong cổ nàng, giống như một con sói hoang gặm nhấm thỏa thích, để lại trên da thịt trắng không tì vết nhưng ấn ký đỏ rực, giống như một cơn cuồng phong quét qua, để lại tàn hương đỏ thẫm.

Dù là đã cắn chặt môi dưới, xúc cảm đau đớn từ cổ bỗng nhiên truyền tới không khỏi làm cho Trữ Tử Mộc khẽ hừ một cái, người đó nhận thấy, liền dùng lưỡi xoa dịu cho nàng. Thuận thế hôn lên theo cổ, môi lưỡi vuốt ve tới vành tai, để cho hơi thở ấm áp cũng theo đó mà tràn vào tai nàng, hai người liều chết triền miên.
"Đừng đi... Theo ta, ở lại... Mạc Bắc...", Trữ Tử Mộc ôm ghì lấy cổ Thanh Sanh, vừa nói, đầu lưỡi vừa khe khẽ liếm theo vành tai người kia, thổ khí như lan, từng chuyển động đều là nhu tình như nước.
Nhưng thân thể người đó đột nhiên chấn động, con ngươi cuồng loạn chớp chớp, dần khôi phục tỉnh táo. Thanh Sanh tách hai người ra, giơ tay đang phát run phiến một cái thật mạnh trên mặt mình, ánh mắt theo đó cũng dần lạnh.
Cả người Thanh Sanh đều phát run, nàng đứng dậy, nhìn xuống Trữ Tử Mộc một thân y phục lộn xộn, yếm cũng đã gần cởi. Tóc đen như thác đổ, tán loạn quấn quanh da thịt trắng muốt, trên cổ đều là ấn ký do chính mình để lại. Run rẩy đứng nhìn, nàng không khỏi trở nên hoảng loạn, ánh mắt chập chờn không yên.
Nhưng Trữ Tử Mộc lại chỉ nhìn nàng mà cười thật thản nhiên. Dung nhan tuyệt thế, đôi mắt chuyển động như thể mê hoặc người đối diện, chứa đựng cả thâm tình lưu luyến. Nàng khuỵu trên đất, thân thể trong một tư thế phác họa lên được đường con tuyệt mỹ mê người, vòng eo mềm mại, tóc đen buông xuống che trước ngực, lộ ra như có như không. Nàng tựa nhưa một con hắc miêu quyến rũ, chậm rãi tiến gần, đưa ra dáng vẻ phong tình vạn chủng làm người ta khó lòng kiềm chế.
Nàng muốn đưa tay kéo lấy vạt trường sam của Thanh Sanh, cũng làm cho tà áo của nàng trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà. Nhưng rốt cuộc ánh mắt Thanh Sanh lại sâu trầm thêm vài phần, nhưng giống như nàng không nhịn được nữa, liền liều mạng nhắm nghiền mắt, hơi thở run rẩy làm cho lồng ngực phập phồng kịch liệt. Nàng mở mắt, trả lại cho Trữ Tử Mộc một ánh nhìn không gợn, trầm tĩnh mà tối tăm, đạm mạc mà thâm sâu, làm cho Trữ Tử Mộc giật mình.
Thanh Sanh giơ tay, phiến một cái tát trên sườn mặt Trữ Tử Mộc. Lực đạo không nặng, hẳn là đã nương tay, nhưng lại không khác gì là một nhát chém từ hàng vạn hàng nghìn thiên binh thiên tướng thẳng vào trái tim của Trữ Tử Mộc, xé nát trái tim nàng thành từng mảnh nhỏ, làm cho trong giây lát, nàng còn cảm nhận được sự đau đớn như muốn chết đi sống lại. Nàng mở to mắt, nghiến chặt hàm răng, hai tay nắm vạt áo trước ngực, nắm chặt tới mức đốt ngón tay đã thành trắng bệch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Sanh cũng đã chuyển thành màu xanh trắng không còn giọt máu, nàng một phát gạt hết những thứ trên bàn xuống dưới đất. Bầu rượu, chén sứ, đều vỡ tan trên đất thành từng mảnh nhỏ, mà chất lỏng mát lạnh cũng đã lan tràn, làm cho cả phòng đều tràn ngập tửu hương.
Thanh Sanh lảo đảo đi về phía cửa, Trữ Tử Mộc vẫn chết lặng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng người kia rời đi. Có một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ hốc mắt đã đỏ bừng, rồi lại một giọt, một giọt, vẫn không vơi được những chua xót ủy khuất, những buồn bã oán giận trong lòng nàng.
Sau cùng, người vẫn không chọn nàng.



---Hết chương 107---


Editor lảm nhảm: Là H hụt, mà tui cứ tính đó để sau còn tổng kết Chính thất nhiêu lần thị tẩm Nhị phu nhân nhiêu lần thị tẩm đó mà :v
Lời khuyên của tui là mấy thím thương Mộc quá chịu ko nổi thì quay về mấy chương bả đang được thời, bả hành nữ chủ với hành Hậu mà đọc nhá :vvv
Nói chớ, thực sự quá buồn cho Mộc. Đã đến nước chuốc rượu, dùng mỹ nhân kế, quỵ lụy như vậy rồi Sanh bả vẫn phũ. Nhưng tin tui đi, kiểu nữ chủ thế kia là nhớ ra rồi đó :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận