"Đã xảy ra chuyện gì!", thanh âm lạnh lẽo nhưng mang theo tia giận dữ mơ hồ truyền đến, Trữ Tử Mộc nhíu mày, ngó chừng thân ảnh loạng choạng của người kia tiến vào, sắc mặt trắng bệch, vai phải không ngừng rỉ máu.
"Mau tới giúp một chút", Thanh Sanh cởi ngoại bào xuống, để lộ ra một đường kiếm đâm không nông không sâu. Nàng lấy ra một lọ kim sang dược đưa cho Trữ Tử Mộc, hiện tại Hầu Nhi, Lăng Nhi đều không có ở đây, nhất thời không biết tìm ai nhờ giúp đỡ, đành phải phó mặc cho Trữ Tử Mộc.
"To gan! Làm ra chuyện này cũng dám tới nhìn mặt bổn Quý phi!", Trữ Tử Mộc dằn giọng quát mắng, nhưng cùng lúc cướp lấy lọ kim sang dược, nhẹ nhàng vẩy vào miệng vết thương. Thanh Sanh đau đến nhắm mắt nghiến răng, liền tóm lấy tay Trữ Tử Mộc, không cho nàng tiếp tục.
"Buông tay!", Trữ Tử Mộc giãy cổ tay ra khỏi tay Thanh Sanh, lạnh mặt nói.
"Ngươi...", Thanh Sanh có chút mơ hồ, chưa nói hết câu đã đột nhiên lịm đi, nhưng tay vẫn vô ý thức mà giữ lấy cổ tay Trữ Tử Mộc. Trữ Tử Mộc thấy nàng gục xuống, cũng không tiếp tục bày ra bộ dáng thịnh khí lăng nhân nữa, nhẹ thở dài cúi đầu nhìn nàng. Một tay để Thanh Sanh nắm, một tay ôn nhu vuốt theo đường chân mày đang nhíu chặt của nàng, trong đáy mắt hoàn toàn là yêu hận đan xen.
"Trần Đức Khánh!", thanh âm phượng minh lại cất lên, ý tứ giận giữ bộc lộ rõ ràng.
Lúc Thanh Sanh từ từ tỉnh lại đã thấy mình nằm an ổn trong xe ngựa của Trữ Tử Mộc, nhưng lại không này nàng còn ở đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào, lập tức làm cho nàng nảy lên một suy nghĩ trong đầu. Nàng vội vàng gượng dậy đứng lên, không quên cầm theo Phượng Ngâm kiếm, nhưng vừa ra khỏi xe đã bị cảnh tượng bên ngoài dọa cho ngây người.
Khoảng một trăm thị vệ trong tay lăng lăng đoản kiếm đang vây quanh Mặc Khinh Nguyệt cùng năm người kia, đằng sau là Trữ Tử Mộc một thân y phục tơ lụa thêu hoa văn lá sen sóng nước, nhìn ra được là loại y phục thường thấy của nữ tử Giang Nam, tăng thêm vài phần ôn nhu uyển ước. Có điều, y phục này và khí chất của nàng lại không có chỗ nào tương xứng. Giữa chân mày là một cỗ cao ngạo uy lệ, mắt phượng sắc bén uy áp, tỏa ra một loại khí thế bức người, lại thêm xung quanh là một trăm thị vệ đao gươm tuốt trần sát ý đằng đằng, sao có thể nhìn ra dù chỉ là một chút cái gì gọi là ôn nhu uyển chuyển đây? Sáu người trong vòng vây, lưng áp vào nhau, đối mặt với thị vệ, cũng không giấu được sự lúng túng không biết phải làm sao.
"Mau nói, là ai làm Cố Thanh bị thương?", Trữ Tử Mộc hỏi lại lần nữa, ngữ điệu phảng phất tức giận. Bốn phía im lặng, không có ai lên tiếng, lời này thẳng một đường bay vào tai Thanh Sanh, ngoài dự đoán lại tạo cho nàng cảm giác kỳ lạ, giống như trong lòng đột nhiên gợn sóng.
"Giao người thì một người chết, ngoan cố, toàn bộ chết chung", ngữ điệu thản nhiên cũng đủ làm cho mấy người Mặc Khinh Nguyệt giật mình. Sắc mặt Nhất Tâm tái đi, tay nắm chặt chuôi kiếm chậm rãi bước lên, nhìn thẳng Trữ Tử Mộc.
"Đủ rồi, ta vẫn rất khỏe, dù sao cũng chỉ là tỉ võ chút thôi", thanh âm nhàn nhạt thản nhiên truyền tới đây, theo đó là Thanh Sanh chậm rãi bước tới gần, mấy tên thị vệ cũng lập tức tránh né nhường đường.
"Trần Đức Khánh, phế tay nàng. Tay nào dùng kiếm đâm Cố Thanh, phế tay ấy", Trữ Tử Mộc tảng lờ sự hiện diện của Thanh Sanh, cũng không để lời của nàng vào tai, tiếp tục lạnh nhạt ra lệnh.
"Đừng tùy ý đả thương người. Chuyện này dừng lại ở đây thôi, được không?", Thanh Sanh đành hạ giọng mềm mỏng, giống như đang cực lực thương lượng. Lúc này Trữ Tử Mộc mới chậm rãi liếc nàng một cái, thanh âm lanh lảnh mà lạnh lẽo,
"Nếu còn có ai dám ra tay, vậy đừng mong giữ được tính mạng", mắt phượng đảo qua một vòng, thấy được tất cả đều không có phản ứng mới xoay người rời đi, để cho Trần Đức Khánh ở lại giải tán đám thị vệ.
"Các vị tiền bối, Mặc huynh, tại hạ đắc tội nhiều rồi, mong các vị thứ lỗi", Thanh Sanh chắp tay.
"Vị quý nhân huynh nói, xem ra xuất thân không chỉ là dạng tiểu thương quan lại a...", Mặc Khinh Nguyệt như vừa nói vừa nghiền ngẫm, quả thực bây giờ hắn mới hoàn hồn, khi nãy hoảng cũng không nhẹ.
"Người trong giang hồ, xưa nay đều kị triều đình. Lần này vì không muốn liên lụy đến Mặc thiếu gia mà nén giận, dù sao công tử cũng là thương nhân", Đinh Thiết Chân lên tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn.
"Muốn lấy mạng chúng ta đâu có dễ như vậy, cùng lắm thì là cá chết lưới rách mà thôi, chỉ có điều sợ là không bảo vệ được Mặc thiếu gia", Ngô Chân Tử tiếp lời, vuốt vuốt râu mép.
"Nếu để Mặc thiếu gia phải bồi mạng ở nơi này, ngươi cho rằng chúng ta sẽ thoát khỏi lưỡi kiếm Mặc gia hay sao?", Trương Chấn Hổ trừng mắt nhìn Ngô Chân Tử, rồi lại hướng về phía Thanh Sanh cười xòa một tiếng. Duy chỉ có Nhất Tâm trước sau không lên tiếng, oán hận mà nhìn Thanh Sanh, một bộ dáng tâm tình phức tạp.
---
"Giang hồ có lệ giang hồ, đừng tùy hứng xuất binh bắt người", Thanh Sanh vừa đưa chén thuốc tới cho Trữ Tử Mộc vừa nói.
"Thế ngươi động thủ với mấy người bọn họ làm cái gì?", Trữ Tử Mộc đưa tay đẩy chén thuốc đi, ánh mắt lại lạnh xuống.
"Chân Nguyên đan. Một viên có thể tăng hai mươi năm nội lực", Thanh Sanh lấy hộp gỗ tới đưa cho Trữ Tử Mộc xem. Bên trong hộp gỗ là một viên đan dược đen nhánh, phảng phất tỏa ra mùi thuốc.
"Chỉ là một viên đan dược mà thôi, đáng cho ngươi phải mang cả tính mạng đi cược sao?", Trữ Tử Mộc quét nàng một cái, giọng nói vẫn ẩn ẩn tức giận.
"Nàng xuất thủ trước, nhưng chung quy cũng là do ta. Dù sao vết thương không sâu, khi nãy là ta bị máu của chính mình dọa ngất mà thôi", Thanh Sanh lại bưng chén thuốc đưa tới cho Trữ Tử Mộc.
"Mau uống đi, thuốc sắp nguội rồi", Thanh Sanh làm ra biểu tình không kiên nhẫn, ngữ điệu có chút đe dọa. Trữ Tử Mộc nhíu mày nheo mắt, nhưng vẫn là nhận lấy chén thuốc, một hơi uống cạn. Trong lòng Thanh Sanh đương nhiên là thập phần hài lòng thoải mái, bất quá trên mặt vẫn là loại biểu tình trước sau như một, không lộ cảm xúc. Lấy cho Trữ Tử Mộc vài miếng mứt táo, xong xuôi mới rời khỏi xe ngựa.
Vừa mới xuống khỏi xe ngựa, Trần Đức Khánh đã chạy tới, thần thần bí bí kéo nàng qua một bên. Vẻ mặt hắn như có chuyện khó nói, hai bàn tay to lớn vì quanh năm đao kiếm mà trở nên thô ráp xoa xoa vào nhau, cảnh tượng này làm Thanh Sanh có chút nổi da gà.
"Trần đại ca, có chuyện gì cứ nói thẳng", nàng vô cùng không chịu nổi tình huống này, miễn cưỡng phải mở miệng thúc giục.
"Thanh Sanh... chuyện này ... mặc dù ngươi lập đại công cứu Quý phi, lại là hộ vệ thân cận của nương nương, nhưng a... cái này... Ta biết, chúng ta là người trong giang hồ, không nên câu nệ tiểu tiết, hơn nữa huynh đệ chúng ta đều là thị vệ trung thành của nương nương...",
"Nhưng là...",
"Nhưng là, thứ lỗi cho đại ca nói thẳng, dù sao... nam nữ khác biệt, đệ cùng nương nương chung một xe ngựa, đương nhiên ta biết không có gì không ổn, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm a...", Trần Đức Khánh một hơi nói thẳng, cuối cùng cũng rõ ý tứ.
"Trần đại ca, huynh theo Quý phi nương nương từ khi còn ở trong cung?", Thanh Sanh thong thả hỏi,
"Đúng vậy... chính là hộ tống nương nương mà đó tới nay. Không được, đệ đừng mong nói chuyện khác, mau nói việc chính đi",
"Đại ca, vậy huynh có nhớ khi xưa có một cung nữ, thường mặc một thân thanh y, hay hầu hạ bên nương nương?", Thanh Sanh tiếp tục hỏi,
"Ngô... đúng là có chút ấn tượng. Mà đệ với nàng ta có mấy phần giống nhau a", Trần Đức Khánh trầm ngâm nhớ lại, lại quét nàng một vòng từ trên xuống dưới, trên mặt càng ngày càng lộ ra thần sắc khó tin.
"Ý của đệ... nữ tử? Đệ là nữ tử?", Trần Đức Khánh trừng mắt, biểu cảm đông cứng, quét tới quét lui trên người nàng, ánh mắt còn dừng lại ở vị trí đặc biệt của nữ tử, làm cho Thanh Sanh không khỏi ngượng ngùng, thẹn quá hóa giận.
"Chẳng lẽ không giống sao? Y phục thế này cũng chỉ là để cưỡi ngựa được dễ dàng hơn một chút, vả lại tránh thị phi", nhìn biểu tình của Trần Đức Khánh, Thanh Sanh cũng tự nhìn lại mình, đương nhiên trong lòng có chút sụp đổ...
"Ha ha... thì ra là vậy, muội muội a... Cũng đúng, nhìn muội dung mạo thanh tú như vậy, da dẻ lại trắng nõn, cũng không có hầu kết... Cũng khó trách tại sao cử chỉ lại không có nửa điểm của nam tử như vậy, nhưng là mỗi ngày chúng ra đều sinh hoạt cùng nhau, lại thấy muội tác phong phóng khoáng, đại ca cũng không nghĩ tới. Bây giờ đại ca nhận sai, mấy lời lúc nãy, rút lại a", Trần Đức Khánh hắng giọng cười to, lại theo thói quen giơ tay muốn vỗ lưng Thanh Sanh, nhưng nàng trừng mắt nhìn lại làm hắn nhớ ra, rốt cuộc lại lúng túng ngừng ở không trung, ngượng ngùng thu trở lại.
"Huynh nói xem ta có nên đổi lại váy không đây?", Thanh Sanh vừa suy nghĩ vừa lơ đễnh thì thầm,
"Ôi, không cần, nghĩ sao có thể mặc váy mà đi đường chứ. Lúc nào cần muội cứ lên xe ngựa, huynh đệ Hắc kỳ, Hồng kỳ đều là thị vệ trung thành tuyệt đối, ai dám bàn tán huyên thuyên, đại ca ta tuyệt không để yên", Trần Đức Khánh xua tay, nở một nụ cười trung hậu, mà Thanh Sanh nhìn hắn như thế cũng không khỏi giương khóe miệng cười lên.
---Hết chương 98---
Editor lảm nhảm: Chừi ưi các vị đã thấy lợi ích của việc có phu nhân là chị đại chưa, "đứa nào động chồng chị, chị phế tay" nhá :v Bả mà biết anh Mặc có ý với bạn Sanh thì chắc một mồi lửa hủy thương đội luôn quá :vvv
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...