Anh bạn nhỏ nói một câu “Em thích chú” làm Tần Tư Hoán suy nghĩ rất lâu.
Chủ quan mà nói, hắn cảm thấy, câu nói này tuy ngây thờ nhưng chứa đựng tình yêu rất nhiều.
—— anh cũng không biết mấy người trẻ tuổi tụi em hiện tại thích cái gì.
—— em thích chú.
…… Cho nên là muốn hắn tặng mình cho cậu sao.
Tần Tư Hoán xoa xoa thái dương, có cảm giác bị người đùa giỡn lưu manh. Nhưng mà ngày thường Lộ Chỉ quá đơn thuần, cậu rất thẹn thùng không thể nào nói ra được mấy lời này được.
Lộ Chỉ chắc là không có cái suy nghĩ này đi.
Buổi tối Tần Tư Hoán rủ Mạnh Vĩ ra ngoài, hai người gặp nhau tại tìm cafe dưới lầu của Tuấn Thành.
Mạnh Vĩ cũng lâu rồi không được Tần Tư Hoán rủ ra ngoài, lần này rốt cuộ được Rần Tư Hoán rủ ra, hắn rất phấn khích. Lúc cafe được đem lên, Mạnh Vĩ ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng rất phấn khích uống cafe, hỏi: “Tìm tôi có việc gì sau?”
Tần Tư Hoán là tên cuồng công việc, không dễ dàng gì nói chuyện ngoài công việc, lần này Tần Tư Hoán rủ hắn ra, chắc chắn là nói chuyện công việc, không chừng Mạnh Vĩ còn có thể được một phần của chiếc bánh ngon, có thể vui vẻ kiếm được một chút.
Tần Tư Hoán để tay trên bàn, dưới ánh mắt chờ mong của Mạnh Vĩ, có chút buồn rầu nói: “Ngày mai sinh nhật Lọi Chỉ.”
Mạnh Vĩ: “???”
Người anh em???? Vậu không phải rất cuồng công việc sao……?
Rủ tôi ra đây, để khoe khoang tình cảm của cậu với Lộ Chỉ?
Đồ khốn nạn.
Mạnh Vĩ hít sâu một hơi, lạnh nhạt hỏi: “Rồi sao?”
“Tôi chuẩn bị cho em ấy rất nhiều quà.” Tần Tư Hoán nói: “Tôi cho rằbg trong mấy món quà đó sẽ có một món mà em ấy thích, nhưng không nghĩ đến em ấy không thích mấy món quà đó.”
Mạnh Vĩ: “Ồ, rồi sao nữa?”
“Tôi hỏi em ấy thích gì, em ấy nói em ấy thích tôi.” Tần Tư Hoán nâng mắt, nhìn về phía Mạnh Vĩ, chân thành hỏi: “Em ấy có ý gì?”
Mạnh Vĩ quá hiểu con người Tần Tư Hoán.
Tần Tư là người, bên ngoài nhìn không tồi, tính cách cũng rất đáng tin, đặc biệt là khả năng tự chủ đến đáng sợ.
Tiếc là trong nhà có chút vấn đề, dẫn đến tính cách cũng không được tốt cho lắm, tính tình không ổn, giống như bị bệnh tâm lý.
Tần Tư từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi, con gái không cần phải nói, con trai cũng…… Không ít, còn có rất nhiều người muốn cởi đòi bò lên giường cậu ta. Đương nhiên, mấy người này đều bị cậu ta chỉnh đến thê thảm, sau này mà nghe đến tên Tần Tư Hoán cũng vẫn còn sợ.
Một người chưa từng yêu, hay là theo đuổi người khác, kinh nghiệm trong tình yêu là số âm. Toàn đi tìm Mạnh Vĩ ra chủ ý cho Tần Tư Hoán, kêu cậu ta đốt pháo hoa cho Lộ Chỉ, sau đó tặng cho hoa nhóc con, rồi hát tình ca.wattpad:tien161099_tieumieumieu
Mấy chuyện này rất là lãng mạn.
Sau này Mjanh Vĩ từ trong miệng Kiều Định mới biết được ngưòi anh em của hắn cũng tặng hoa, nhưng đem cả chiếc xe làm giống như là cầu hôn. Đốt pháo hoa, nhưng nghe nói hiệu quả không tốt cho lắm, tự tay mình đốt pháo hoa. Đừng nói đến xa hát, Tần Tư mà hát chi bằng cắt đứt lổ tai người ta luôn cho rồi.
Mạnh Vĩ một lời khó nó hết, Lộ Chỉ không biết chọn như thế nào, mà đi coi trọng một người không có tế bào lãng mạn như Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ vì sao chọn Tần Tư? Cậu taLớn tuổi hơn? Cậu ta Không biết xấu hổ? Cậu ta đầu óc cũng không được bình thường?
Mạnh Vĩ nghĩ không ra, hắn cũng rất lo lắng cho người anh em của mình, không tiết mạng sống suy nghĩ giúp cậu ta, Mạnh Vĩ lấy điện thoài từ trong túi, mở khóa, đem điện thoại quơ quơ trước mặt Tần Tư Hoán.
Tần Tư Hoán giương mắt nhìn: “Này là ý gì?”
Mạnh Vĩ đầu ngón tay bấm bấm trên màn hình, đầu đưa lại gần, thấp giọng nói: “Bảo bối nhỏ nhà cậu đang tán tỉnh cậu đấy.”
Tần Tư Hoán: “?”
Cmn sao mình không nghĩ đến.
Nhưng bảo bối nhỏ nhà hắn rất ngây thơ, sao có suy nghĩ này được.
Tần Tư Hoán bỗng nhiên cảm thấy Mạnh Vĩ theo vuổi một người con gái lâu như vậy, lại không hiểu được một câu hỏi đơn giản như vậy.
Mạnh Vĩ ha ha cười, vẻ mặt đáng khinh, “Cái này, nhãn hiệu này dùng rất tốt, còn có mùi thơm, cậu mua nhiều một chút, đem cậu tặng cho em ấy.”
Tần Tư Hoán: “……”
Hắn với bảo bảo nhà hắn không cần cái này.
Nói chuyện với Mạnh Vĩ xong, Tần Tư Hoán hoàn toàn cảm thấy Mạnh Vĩ không đáng tin chút nào.
Lúc hắn đi ra từ tiệm cafe, về văn phòng, nghĩ nghĩ vẫn là nhắn tin cho Mạnh Vĩ: “Mua ở đâu?”
Tần Tư Hoán cũng không có suy nghĩ gì khác, hắn chỉ cảm thấy chắc là cái này dùng được.
Lại thơm.
Mua về, đưa cho bảo bối nhỏ cũng tốt.
*
Sáng thứ sáu, Lộ Chỉ cùng Lộ Mạnh Thịnh bận rộn, vì tiết kiệm tiền nên trong nhà không mời người giúp việc, cũng không phải mỗi ngày đều đến, thỉnh thoảng Lộ Mạnh Thịnh làm biếng mới gọi người giúp việc đến.
Lộ Dao học năm ba, sắp thi vào cao tam, Lộ Mạnh Thịnh còn muốn bồi dưỡng ra hai đứa con là học bá, cho nên trong khoảng thời gian này đưa cho Lộ Dao mấy bộ bài thi.
Lộ Mạnh Thịnh chịu khổ lớn lên, năng lực tự chủ rất mạnh, nấu cơm cũng rất ngon. Lộ Chỉ mà so với Lộ Mạnh Thịnh, thì còn thua xa.
Lộ Chỉ tự mình làm khoai tây xào, Lộ Mạnh Thịnh nếm thử, muốn ói ra.
Lộ Chỉ không tin, tự mình ăn, cũng thiếu chút nữa ói ra.
…… Quá khó ăn!
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ăn món nào khó ăn như vậy.
Lộ Chỉ đem khoai tây xào bỏ vào trong góc, nhìn cũng không thèm nhìn. Mùi vị khoai tây quá tệ, nửa chín nữa sống, mùi vị còn đắng.
Sinh nhật Lộ Chỉ, Lộ Mạnh Thịnh mời ba mẹ Tống Du, còn có Sầm Tề Viễn đến nhà cậu ăn cơm.
Mọi người đến đủ đã là 17:00, Lộ Mạnh Thịnh đang xfo rau trong bếp, đeo tạp dề ra đón khách.
Đều là người quen của nhau, cũng không cần để ý nhiều, mọi người ngồi chung bàn ăn cơm, sau đó ăn bánh kem cùng Lộ Chỉ vậy là xong cái sinh nhật.
Tống Du tặng quà cho Lộ Chỉ là một cái trang bị trong game, đưa trước mặt cho Lộ Chỉ, ba mẹ Tống Du tặng tiền, đưa cho Lộ Mạnh Thịnh.
Sầm Tề Viễn tặng cho Lộ Chỉ một đôi giầy thể thao. Không có gì mới, cũng rất bình thường.
Lộ Chỉ thất sự cũng không muốn mời Sầm Tề Viễn đến nhà ăn cơm, càng không muốn cho anh ta ăn bánh sinh nhật. Cậu thích ăn bánh kem, một mình có thể ăn hết một cái bánh, ngoại trừ là người cậu đặc biệt thích mới bằng lòng chia cho. Nhưng Lộ Mạnh Thịnh lại nói như vậy quá trẻ con, cậu đã là người lớn, không thể làm vậy, mọi người luôn phải đối xử bình thường với người trong xã hội, cậu thể xử xự theo ý của mình?
Vài người ngồi ở phòng khách nói chuyện, chỉ có Lộ Chỉ dựa cửa nhìn xung quanh.
Lộ Mạnh Thịnh nói được một nữa, quay đầu nhìn qua: “Lộ Chỉ, con đang nhìn cái gì? Đứng ở đó như khúc gỗ vậy, lại đây nói chuyện với chú dì cùng các anh này.”
Lộ Chỉ đang nhìn coi Tần Tư Hoán khi nào mới đến. Cậu trước tiên trả lời với Lộ Mạnh Thịnh, Lộ Mạnh Thịnh cũng không có chuyện gì với Tần Tư Hoán, còn muốn Lộ Chỉ cách xa Tần Tư Hoán một chút, đừng để bị rớt xuống hố lúc nào không hay.
Lộ Chỉ đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lộ Mạnh Thịmh, nói chuyện với ba Tống, mẹ Tống.
Trong lúc nói chuyện trong đầu xậu nhịn không được nghĩ, hình như bên cạnh cậu không có ai thích Tần Tư Hoán. Bố cậu cảm thấy trong lòng Tần Tư Hoán khó đoán, không có ý gì tốt, em gái cậu cũng sợ Tần Tư Hoán, Tống Du cũng cảm thấy Tần Tư Hoán quá cổ hủ nghiêm túc, là loại người rất, rất cổ hủ.
Mẹ Tống hỏi: “Lộ lộ có bạn gái chưa?”
“Hả.” Lộ Chỉ sửng sốt, lắc đầu: “Con không có bạn gái.” Cậu thích Tần Tư Hoán.
“Lộ lộ cũng nên có bạn gái đi, cũng 19 tuổi rồi, tiểu Du của chúng tôi mấy ngày trước cũng mới dẫn bạn gái về nhà.” Ba Tống nói: “Đừng nghe theo ông bố của con, con nếu thích con gái nhà ai cứ theo đuổi.”
Tống Du ở một bên nghe thấy trán muốn đổ mồ hôi lạnh. Hắn khinh hồn bạt vía gì sắc mặt Lộ Mạnh Thịnh, hắn là biết Lộ Chỉ cùng một người con trai ở bên nhau, cứ có cảm giác gạt Lộ Mạnh Thịnh là không tốt.
Lúc nói chuyện, cửa sắc trong sân bị một người đẩy ra, mọi người sôi nổi quay đầu ra nhìn.
Người đàn ông chắc là mới tan làm, mặc một cái áo sơ mi màu xám, áo sơ mi cắt may gọn gàng, rất tôn dáng người, cổ tay áo xoắn lên, trên cổ tay phải có đeo một cái đồng hồ, trong chiều hoàng hôn đi về phía cửa.
Mẹ Tống hỏi: “Đây là?”
“Đến, Tần tổng ngồi bên này.” Lộ Mạnh Thịnh đứng lên, vẫy vẫy tay với Tần Tư Hoán: “Đến đây.”
Tần Tư Hoán cười cười, mắt nhìn Lộ Chỉ, trả lời: “Anh Mạnh Thịnh, vừa rồi có chút việc cần xử lý nên đến muộn.”
Lúc hắn ngồi xuống, Lộ Chỉ lén lút dịch ghế về phía hắn, nói khẽ, giống như một tên trộm: “Chú.”
Tần Tư Hoán mu bàn tay làm như vô tình chạm vào ngón tay Lộ Chỉ, không trả lời.
Động tác bí ẩn thân mật, có cảm giác giống như yêu đương vụn trộm.
Lộ Mạnh Thịnh giới thiệu Tần Tư Hoán với ba mẹ của Tống Du, rồi sau đó Tần Tư Hoán liền gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ.
Lộ Chỉ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tư Hoán nói chuyện cùng với người khác, hắn nói không nhiều, nhưng lại biết cách dẫn dắt đề tài, hướng dẫn người khác trả lời, cậu muốn lạnh sóng lưng.
Cậu có loại cảm giác, tất cả chủ đề nói chuyện đều xoay quanh hắn.
Không khí rất hòa hợp, Tần Tư Hoán chaesc là có ý ôn hòa lại, cũng cười nhiều hơn so với thường ngày.
Lộ Chỉ lúc nhìn hắn, trng đầu liền có suy nghĩ.
—— hai đứa ngốc.
Cậu cảm thấy Tần Tư Hoán vụn về coe chút đáng yêu, chính là, người đàn ông cố gắng hòa nhập vào cuộc sống của cậu.
Cậu hình như, thích Tần Tư Hoán thêm một chút rồi.
Cách đây không lâu, Lộ Mạnh Thịnh mới nói với cậu Tần Tư Hoán không phải là loại người tốt lành gì.
Trong bữa ăn, ba Tống với Tần Tư Hoán dường như quen thuộc, thậm chí còn ôm vai gọi anh em với Tần Tư Hoán.
Lúc nói chuyện Lộ Mạnh Thịnh cũng nghĩ. Ông trước kia có phải trách lầm Tần Tư Hoán rồi không? Tần Tư Hoán thật sự rất dễ ở chung với người khác, cũng rất nhiệt tình với anh em.
Sầm Tề Viễn ở một bên vẫn không nói lời nào, mặt lạnh giống như người ta thiếu hắn vào trăm triệu không bằng.
Ăn cơm được một nữa, Lộ Mạnh Thịnh khui rượu, rót cho mấy người đàn ông ở trên bàn, chỉ duy nhất không rót cho đứa con trai nhà ông.
Lộ Chỉ thấy Tống Du cũng có rượu, rất không vui: “Bố, tại sao con không có?”
Tống Du cầm ly rượu, cười: “Bởi vì tiểu Chỉ chúng ta vẫn còn là con nít, là con nít thì không thể uống rượu.”
Lộ Chỉ bị cậu ta chọc tức sắp chết rồi.
Tần Tư Hoán ngồi rất gần Lộ Chỉ, Tống Du ngồi ở bên cạnh của Lộ Chỉ, Sầm Tề Viễn ngồi gần Tống Du.
Dưới bàn ăn, tay Tần Tư Hoán vỗ vỗ đùi Lộ Chỉ, cười nói: “Con nít mà uống rượu sẽ không cao”
Lộ Chỉ nhéo một cái lên mu bàn tay hắn, “Anh mới không cao!”
Mẹ Tống có chút kinh ngạc nhìn Tần Tư Hoán, ánh mắt dừng lại trên người Lộ Chỉ.
Lộ Chỉ tuy rằng có chút trẻ con, nhưng cũng chưa vao giờ nói chuyện với người lớn như vậy, không giống như là giận dữ, mà có chút giống như…… Tán tỉnh vậy.
Mẹ Tống nghĩ đến từ này, vội vàng cầm đũa đang gấp thức ăn về.
Không có khả năng không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Tiểu Lộ nhà bọn họ không có khả năng tán tỉnh với người lớn!
Tần Tư Hoán cũng không giận, xoay mu bàn tay, ngón trỏ cùng ngón cái ấn lại bàn tay Lộ Chỉ, vuốt ve, xoa xoa dỗ cậu, thấy giọng nói: “Đã 19 tuổi, còn nống nải với chú?”
Giọng điệu hắn rất nhẹ, nghe giống như là cảm giác dung túng vậy.
Lộ Chỉ nuốt một ngụm nước miếng, muốn tút tay mình ra khỏi tay người đàn ông. Cậu mới dùng sức, ngay sau đó Tần Tư Hoán đã nắm tay cậu lại, đem tay Lộ Chỉ bỏ vào trong túi quần.
Trong túi, bàn tay người đàn ông với bàn tay Lộ Chỉ nắm chặt vào nhau, bàn tay hai người dính đầy mồ hôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mu bàn tay của Lộ Chỉ giống như có thể chạm vào làn da nóng bỏng của người đàn ông.
Lộ Chỉ không thể hiểu được có chút kích thích, cũng có chút hồi hộp.
Lộ Mạnh Thịnh đã bắt đầu uống rượu cùng với ba Tống, hai người uống rất nhanh, uống liên tục mấy ly, rượu có độ cồn cao, Lộ Mạnh Thịnh uống đến mặt mày đỏ bừng, hỏi Tần Tư Hoán: “Tần tổng, sao cậu không uống? Cậu xem thường anh Mạnh Thịnh của cậu phải không?”
Ba Tống nói: “Tần tổng uống nhiều chút, đợi chút lộ lộ cắt bánh kem không uống đuoejc nữa đâu.”
Lộ Chỉ mhor giọng nói: “Con cũng không ngăn cản mọi người uống rượu.”
Mẹ Tống nói tiếp: “Lộ lộ còn bá đạo hơn cả Dao Dao, chỉ cần nó cắt bánh kem, điện thoại chúng tôi cũng không được bâm.”
Lộ Chỉ: “……”
Cậu đang bị nói xấu a!! Tần Tư Hoán dù gì cũng là người yêu của cậu, có thể hay không ở trước mặt cậu chừa cho cậu mặt mũi nha!
Tần Tư Hoán ngón trỏ vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Lộ Chỉ, cười khẽ một tiếng: “Lộ lộ bá đạo như vậy nha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...