Bộ dáng hiện tại của nhóc con quả thật rất đáng yêu.
Cậu có uống một chút rượu, trong hơi thở đều có mùi rượu, như muốn đun cháy người khác, cậu có như vậy dựa vào cửa, không lên xe, khom lưng thò qua, gió đầu xuân thổi qua khe cửa, mang theo khí lạnh.
Tần Tư Hoán bỗng nhiên cảm thấy miệng có chút khô, hắn há miệng thở dốc, giọng nói giống như bị người khác nắm chặt, nói không nên lời.
Hắn giương mắt nhìn Lộ Chỉ đang thò qua.
Cậu mặc bộ bộ âu phục màu đen, âu phục phác họa ra hình dáng eo của cậu, cúc áo sơ mi được cài lại hết, mỗi một cúc áo đều rất chỉnh tề.
Hầu kết của cậu lăn lăn, âu phục màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, gương mặt đỏ bừng, giống như hoàng hôn. Cậu híp mắt, trong mắt toàn nước mắt sinh lý, nhìn Tần Tư Hoán, nhỏ giọng nói: “Chú!”
Thao.
Cmn muốn mạng của hắn mà.
Quá manh.
Quá ngọt.
Tần Tư Hoán ngồi lại trên ghế điều khiển, tay để trên tay láy, nhẹ nhàng gõ, quay đầu nhìn về phía trước, giọng khàn khàn: “Lên xe đi.”
Lộ Chỉ rất ngoan, đầu gật gật, bò lên xe. Lên xe xong, nhóc con liền nằm liệt trên ghế, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Tư Hoán, không thèm cài đai an toàn.
Ánh mắt cậu rất nghiêm túc, giống như đang quan sát một món đồ, con ngươi màu cafe nhạt, đôi mắt ấm áp.
Người đàn ông bị cậu nhìn đến không được tự nhiên, hầu kết lăn lăn, khom lưng giúp cậu cài đai an toàn, hắn cúi người qua, vai hơi đụng đầu Lộ Chỉ, chỉ cần hơi cúi đầu, là có thể hôn lên cái trán của cậu.
Lúc hắn cài đai an toàn, Lộ Chỉ vươn tay, ngón cái tay trái cùng ngón trỏ dùng sức, nắm chặt lấy cổ tay hắn. Cổ tay áo sơ mi màu đen, hòa vào cùng bóng tối, ngón tay nhóc con vì dùng sức mà phiếm hồng, xương ngón tay trắng nõn như trong suốt, móng tay cậu hơi phản chiếu ánh sáng.
Hôm nay trời không tốt lắm, bầu trời âm u, trên bầu trời như nhộm một màu đen tuyền.
Đèn đường sáng lên, trong xe cũng mở lên ánh đèn màu cam, sắc màu ấm áp từ đèn chiếu xuống.
Tần Tư Hoán rũ mắt, lông mi cũng cụp xuống, che khuất con ngươi đen láy. Hắn giương mắt, mắt từ cổ tay áo mình, đến ngón tay thon dài của nhóc con, cuối cùng nhìn lên trên, nhìn bảo bối nhỏ mặt đang hồng hồng như đánh phấn.
Hắn không chủ động mở miệng nói chuyện.
Hắn còn nhớ rõ lần trước khi Lộ Chỉ uống say sẽ có bộ dạng như thế nà. Khi đó cậu quả thật quá ngoan, còn khen hắn đẹp trai, ôm ấp hôn hít, giống như một đứa con nít.
Lộ Chỉ nhìn hắn, mím môi cười lên, mắt đào hoa cong cong, như hai vầng trăng non, môi đỏ mọng, giọng diệu dàng dễ nghe: “Chú ôm em!” . Truyện Khác
Tần Tư Hoán cười, khủy tay trái để trên tay lái, mu bàn tay rũ xuống, cổ tay nâng cằm, giọng diệu dàng dỗ cậu: “Nếu chú không ôm thì sao?”
Người uống say mãi mãi không bao giờ thừa nhận mình uống say, giống như Lộ Chỉ bây giờ cảm thấy đầu mình không được tỉnh táo lắm.
Cậu rõ ràng nghe được Tần Tư Hoán nói không ôm cậu.
Tại sao không ôm cậu chứ?
Lộ Chỉ nghĩ, tại sao nha?
Cậu chu môi, hai ngón tay nắm cổ tay Tần Tư Hoán không buông, có chút ủy khuất, giộng mềm mại nói: “Chú tại sao không ôm em?”
“Em nói đi?” Tần Tư Hoán cong môi, ôn nhu dỗ cậu. Chỉ cảm thấy bảo bối nhỏ quá đáng yêu, trêu gheo một tí quá vui.
Nhóc con mắt chớp chớp, mắt đào hoa nhanh chóng phiếm một tầng hơi nước, cậu cắn môi, nhẹ nhàng hít mũi, giọng mũi nồng đậm, còn hơi nghẹn ngào, giống như một đứa nhỏ, đáng thương vô cùng hỏi: “Chú không thích em sao?”
Thao!
Tần Tư Hoán bị giọng nói của cậu làm cả người tê rần, như bị điện giật.
Không biết bảo bối nhỏ là ăn cái gì lớn lên, cả người cậu chỗ nào hắn cũng yêu thích. Lúc uống say cũng manh như vậy, ngơ ngơ ngốc ngốc chọc người yêu thích a, nhìn một cái trái tim liền không chịu nổi.
“Làm, làm gì có chuyện đó?” Tần Tư Hoán hít thở không thông, hắn gian nan đem cổ tay mình rút ra khỏi tay cậu, khởi động xe, nói: “Em uống say. Ngủ một lát, chú đưa em về.”wattpad:tien161099
Lộ Chỉ nhớ đến phòng khách sạn trống rỗng, theo bản năng không muốn trở về. Cậu lại nghĩ đến, mình cùng chú có nhà mà, cái nhà kia cho cậu ấm áp, vì thế nhóc con lại lần nữa vươn tay ——
“Em về nhà!” Lộ Chỉ tay nắm lấy quần, phùng má, đôi mắt phiếm hơi nước, nói ra yêu cầu của mình: “Em muốn về nhà của em với chú!”wattpad:tien161099_ tiểu miêu miêu.
Mẹ tôi ơi!
Không biết đêm nay Tần Tư Hoán nói tục bao nhiêu lần.
Mẹ nó, bảo bối nhỏ không phải là uống rượu, mà mẹ nó thuốc kích thích?!
Mẹ nó uống say còn ở đây câu dẫn hắn.
Giọng nói mềm nhẹ như nước, lời nói ra còn hợp ý hắn như vậy.
Tần Tư Hoán tay thiếu chút nữa run lên, động cơ cao cấp của xe cũng hơi không ổn.
Hắn đem Lộ Chỉ kéo xuống, vừa yêu vừa bất đắc dĩ: “Đừng quậy.”
Mẹ nó còn phải lái xe đấy!
Lộ Chỉ chớp mắt, mắt đào hoa trợn to, dùng hết sức la hắn: “Em không quậy!”
Tần Tư Hoán: “……”
Lộ Chỉ tiếp tục mắng hắn: “Em phải về nhà của chú với em! Em không muốn ngủ khách sạn! Em không muốn ngủ một mình! Em sợ!”
Tần Tư Hoán: “……”
Được rồi.
Bảo bối nhỏ như vậy còn không bằng trực tiếp giết hắn đi.wattpad:tien161099
Mẹ nó ở trên xe thì không cho hắn ăn, người nhịn đến muốn hỏng rồi.
“Được, không về khách sạn.” Hắn hít sâu một hơi, đem xe đổi hướng: “Đưa bảo bảo về nhà cùng chú.”
Lộ Chỉ ngốc hề hề cười lên, cậu dựa vào ghế phụ, ngón tay chơi với đai an toàn, chu môi, không quậy nữa, như một đứa con nít ngoan.
Rất thích nghe người đàn ông nói mấy lời này.
Tần Tư Hoán không biết tại sao, trái tim trong nháy mắt đập liên hồi, trái tim đập trong ngực, tai hắn hình như còn nghe được tiếng vang.
Bảo bối nhỏ của hắn uống rượu xong quá ngoan.
Vừa nhiệt tình vừa chủ động, còn dính người, nói nghe lời liền nghe lời.
Giống y như Lộ Chỉ trong mơ của hắn, tính cách khi lớn lên hoàn toàn là kiểu hắn thích. Bộ dáng ngày thường của Lộ Chỉ cũng đủ làm người đau lòng, càng khỏi nói bộ dáng ngoan như bây giờ.
Hắn muốn đem người ôm vào trong lòng, dùng sức mà xoa nắn.
Xe sắp đến biệt thự, Lộ Chỉ mặt trong nháy mắt đỏ bừng, tay che bụng nhỏ lại, lộ ra biểu cảm ngượng ngùng nha.
Tần Tư Hoán ngừng xe trong sân, nghiêng đầu, không tự giác nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Lộ Chỉ nhìn hắn chớp mắt, đôi mắt cậu ươn ướt, khóe mắt cũng phiếm hồng, như vừa mới khóc xong. Cậu cúi đầu, nhỏ giọng, rất có liêm sỉ nói: “Chú, em muốn đi vệ sinh.”
“Ừ.” Tần Tư Hoán liếc mắt nhìn chỗ tay cậu đang che, mở cửa xuống xe.
Hắn vòng qua đến ghế phụ, duỗi tay mở cửa xe.
Nhóc con uống say bộ dáng nhỏ bé, phản ứng cũng chậm chạp, Tần Tư Hoán mở cửa, cậu ngơ ngác quay đầu nhìn, chậm rì rì nhìn về phía hắn.
Lộ Chỉ quên luôn cởi đai an toàn.
Tần Tư Hoán cúi người vào trong xe, cởi dây an toàn, ngồi dậy, nói: “Xuống đi, lập tức có thể đi vệ sinh.”
Bên ngoài biệt thự lúc xe chạy vào cũng đã sáng đèn, hắn đứng dưới ánh đèn, mặc áo sơ mi màu đen, dáng người thon dài, toàn thân đều thể hiện sự mạnh mẽ, làm người khác có chút thở không nổi.
Lộ Chỉ cảm thấy mông ngưa ngứa.
Cậu nuốt nước miếng, đầu óc rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng lời nói ra lại rất thẹn thùng: “Muốn chú ôm!”
Tần Tư Hoán nhướng mi. Lần trước bảo bối nhỏ uống say cũng không có chủ động như vậy, lần này……
Bởi vì yêu hắn sao? Cho nên ở trước mặt hắn cậu hoàn toàn không có phòng bị?
“Chú ôm em.” Lộ Chỉ vươn hai tay, mềm nhũn ngồi trên ghế phụ, mắt đào hoa phiếm hơi nước nhìn Tần Tư Hoán. Thấy người đàn ông không lên tiếng, hình như không muốn ôm cậu, Lộ Chỉ hít hít mũi, vừa muốn nói, yết hầu vừa động, liền đánh nất một cái.
Xung quanh cậu đều có mùi rượu.
Tần Tư Hoán cúi đầu buồn cười, hắn cong lưng, tay ôm vai Lộ Chỉ, tay kia ôm lấy chân cậu, đem cậu từ ghế phụ ôm lên.
“Ôm như vậy sao?” Hắn cong môi, rũ mắt nhìn bảo bối nhỏ, môi hắn dán vào vành tai cậu, nhẹ nhàn nỉ non hỏi: “Bảo bảo, có phải hay không muốn chú cởi dây lưng cho em?”
Mấy lời này Lộ Chỉ cái hiểu cái không, nhưng cậu vẫn hiểu đây là câu nghi vấn.
Lộ Chỉ gật gật đầu, không biết vui vẻ yuwf chỗ nào, vui vẻ gọi: “Chú!”
“Đây.” Tần Tư Hoán lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nhớ đến cái gì, dỗ cậu: “Gọi một tiếng 'lão công'* đi?”
Lộ Chỉ duỗi tay ôm lấy cổ hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo của nhóc con dán vào trên cổ hắn, môi hôn lấy cằm hắn, không mang theo bất kì tình dục gì chỉ đơn thuần hôn hắn.
Nhưng mà vẫn không gọi chồng.
Tần Tư Hoán sợ cậu nhịn đến đau, vội vàng ôm cậu đi lên bậc thang, tay hắn sờ sờ chìa khóa trong túi, ở trên không xoay chìa khóa một vòng, sau đó liền ôm Lộ Chỉ mở cửa.
Mới vào cửa, Lộ Chỉ liền đỏ mặt đẩy hắn ra, chạy nhanh đến nhà vệ sinh, còn thuận tay đóng cửa.
Cậu vội đến mức không thèm mở đèn nhà vệ sinh.
Tần Tư Hoán mở đèn, trong nhà đang tối đen nhanh chóng sáng ngời.
Hắn rũ mắt xoăn cổ tay áo sơ mi, suy nghĩ có nên nấu canh giải rượu cho bảo bối nhỏ hay không. Lúc còn trẻ hắn hay uống rượu, bây giờ cũng uống được kha khá.wattpad:tien161099
Nhưng hắn biết khi say rượu rất khó chịu, lần đầu tiên khi hắn 'ôm' cậu, hắn không có nghĩ đến chuyến này, lần này như thế nào cũng không được làm cậu thấy khó chịu nữa.
Tần Tư Hoán đang chuẩn bị đến phòng bếp, nhà vệ sinh liền vang lên tiếng nước xả.
Hắn ngước mắt nhìn về cửa nhà vệ sinh, chưa đến một lát cửa liền mở ra, người cậu mềm nhũn, nửa người dựa trên cửa kính nhà vệ sinh, mắt đào hoa hơi híp, lông mi ướt át cong cong, ánh mắt quyến rũ, như hồ ly nhỏ câu dẫn người khác.
Cậu không lên tiếng mà dùng loại ánh mắt này nhìn Tần Tư Hoán.
“Bảo bảo.” Người đàn ông bị cậu nhìn đến cả người không xong, “Uống canh giải rượu không?”
Lộ Chỉ khóe môi cong lên, cười nhẹ, cả người mềm nhũn từ cửa nhà vệ sinh đi đến trước mặt Tần Tư Hoán, cậu đi đến, liền vô lực nắm lấy cánh tay Tần Tư Hoán dựa vào.
Tần Tư Hoán vươn tay đỡ cậu, cằm chỉ chỉ sofa dụ cậu: “Đến sofa nằm nha?”
Lộ Chỉ nắm tay hắn, lắc lắc đầu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Tần Tư Hoán cao hơn mình nữa cái đầu, giọng điệu nhảy nhót: “Chú!”
Tần Tư Hoán không hiểu được suy nghĩ của người say rượu, trả lời: “Ừ.”
“Anh lừa em!” Lộ Chỉ ủy khuất mà lên án hắn, “Anh đâu có mở dây lưng cho em!”
Nhưng mà giọng điệu của cậu cũng rất vui vẻ, Tần Tư Hoán nghe không ra tí nào là không vui.
Tần Tư Hoán: “……”
Bảo bối nhỏ đúng là bảo bối mà!
Lộ Chỉ cũng không cần chờ hắn trả lời, cằm cậu dựa trên vai người đàn ông, hô hấp phả vào tai người đàn ông.
Tần Tư Hoán không biết nên làm gì mới tốt.
Hắn nếu tùy ý để Lộ Chỉ quậy, đêm nay hai người khỏi cần ngủ nữa. Hắn muốn cho bảo bối nghĩ ngơi một thời gian sau khi đóng máy, sắp khai giảng đến nơi rồi.
…… Nhưng nghĩ lại nếu đêm nay không ngủ, mà vận động, cảm thấy cũng không tệ lắm.
“Lão công!” Lộ Chỉ hô hấp phun lên da hắn, giọng điệu mềm mại nói: “Muốn anh ôm em!”
Tần Tư Hoán cứng người.
Ch, chồng???
Bảo bối nhỏ vừa gọi hắn là chồng?
Gọi đến ngọt ngào như vậy?!
Đam mê giấu kín được thỏa mãn, Tần Tư Hoán rất dễ nói chuyện vươn tay, một tay ôm lấy vai cậu, bởi vì quá kích động, giọng điệu hơi gấp gáp, nghe rất nghiêm túc: “Không phải đang ôm em sao.”
Lộ Chỉ chầm chậm chớp mắt, không thể hiểu được người đàn ông hung dữ cái gì, càng ủy khuất, cậu chu môi, giọng nói mang theo tiếng khóc, rất giống như một đứa nhỏ mít ướt, “Không phải ôm như vậy…… Muốn chồng ôm từ phía sau cơ.”
Tần Tư Hoán lập tức liền có một suy nghĩ.
Cho nên, bảo bối nhỏ đây là…… Cầu hoan??
Cậu muốn hắn ôm cậu?
Tần Tư Hoán kiềm nén ý cười bên môi, đè nén suy nghĩ trong lòng, sợi lý trí cuối cùng trong đầu cũng bị đứt, bàn tay hắn dọc theo sống lưng cậu, nói: “Ừ ừ ừ, ôm bảo bảo chúng ta từ phía sau.”
Người đàn ông giọng nói ôn nhu, rất ôn nhu, Lộ Chỉ bị hắn dỗ, khóe môi cậu cười tủm tỉm, cánh tay mềm như bông ôm eo người đàn ông.
Cậu giống như là một cái bánh dính người, dính trên người đàn ông, giọng đệu mềm mại gọi hắn: “Muốn ở trên xe hơi nha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...