Lộ Chỉ nghiêm túc nghe Tần Tư Hoán nói, giọng nói của người đàn ông rất trầm thấp, tốc độ nói chuyện cũng chậm, từng câu từng chữ nói rất nghiêm túc.
Thật sự là không phải một mình Tần Tư Hoán có suy nghĩ này, cậu cũng từng nghĩ đến.
Lúc trước Tần Tư Hoán rất hung dữ với cậu, vứt tấm thẻ vàng cho cậu, cậu thậm chí còn sinh ra một loại suy nghĩ, ảo giác cậu cùng Tần Tư Hoán phải lập tức chia tay.
Cậu biết mình không có cảm giác an toàn, nhiều lúc cũng suy nghũ rất nhiều. Nhưng cậu thật sự không biết Tần Tư Hoán cũng sẽ có suy nghĩ giống như vậy.
Ở trong lòng Lộ Chỉ, Tần Tư Hoán có tiền có quyền, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa mà lớn lên, lớn lên càng ngày càng ưu tú bạn bè cùng tuổi cũng theo không kịp.
Tuy rằng hoàn cảnh trưởng thành của người đàn ông này cũng không được hạnh phúc lắm, nhưng mà hắn có năng lực để có được tất cả những gì mà hắn muốn. Lộ Chỉ cho rằng hắn sẽ không mẫn cảm giống như mình, nhưng không ngờ được Tần Tư Hoán cũng sẽ như vậy.
Lần đó ở thành phố C, người đàn ông cũng nói, bảo bảo, chỉ cần không ly hôn, em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em.
Lộ Chỉ cảm thấy mình không biết phải nói làm sao, hay là muốn cái gì, hoàn toàn không còn suy nghĩ chia tay Tần Tư Hoán nữa. Mỗi lần cậu không vui, Tần Tư Hoán đều tốn hết tâm tư để dỗ cậu vui vẻ.
Cho dù xuất phát từ tâm trạng gì, cậu cũng nên cho Tần Tư Hoán một sự tinh tưởng vào tình yêu của bọn họ.
Khi cậu nghe được mấy lời này của Tần Tư Hoán, suy nghĩ thứ nhất là cảm thấy không thể tin được, suy nghĩ thứ hai là cảm thấy trong lòng không được thoải mái.
Rất, rất rất khó chịu.
“Tần Tư Hoán, ông đây đối với anh như vậy, anh còn không tin tưởng en?” Lộ Chỉ lạnh giọng, cái cảm giác khó chịu áp lực, nói: “Anh nói, anh muốn em như thế nào? Ngủ cũng đã ngủ với anh, kết hôn cũng với anh, anh có phải cảm thấy là ông đây cũng đem anh trói trên người, anh mới thấy yên tâm?”
Màu lam nhạt với ánh trăng, người đàn ông trong nháy mắt cảm thấy kinh ngạc. Hắn thật sự không nghĩ tới, không khí đang yên tĩnh như vậy, bảo bối nhỏ bỗng nhiên sẽ nổi giận.
Lộ Chỉ trở mình, cưỡi ở trên người hắn, tay nắm lấy lỗ tai hắn, hung dữ nói: “Em nếu muốn cùng anh chia tay, đã sớm chia.”
Chăn ở trên cổ cậu, người cũng bị cậu cưỡi, tạo thành một cái hố nhỏ, khí lạnh bên ngoài nhanh chóng tràn vào chăn.
Tần Tư Hoán ngưỡng mặt nằm trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm nhóc con đang ở trên người mình, giơ tay ấn ở trên eo cậu, không cho cậu lộn xộn, liếm khóe môi, càng hung dữ nói: “Em dám.”
Lộ Chỉ đúng thật là không dám.
Lời cậu nói với Tần Tư Hoán không có chỗ nào là không hài lòng, trừ bỏ tính chiếm hữu của hắn thật sự quá mạnh, cũng chịu không nổi bị mình phớt lờ.
A, còn có tính tình không tốt, động một cái là đòi uy hiếp cậu, hung hăn làm chết cậu.
Lộ Chỉ từ trên người hắn leo xuống nằm nghiêng trên giường, đầu dựa vào vai Tần Tư Hoán, cậu duỗi tay ôm lấy eo Tần Tư Hoán.
Người đàn ông không nhúc nhích, mắt đen nghiêng trừng mắt cậu. Hắn hình như vẫn giận dỗi vì câu nói vừa rồi của Lộ Chỉ.
“Chú, em nói thật.” Lộ Chỉ giọng mềm mại, nghiêm túc nói với hắn: “Em nếu thật sự muốn chia tay với anh, em tuyệt đối không cho anh sắc mặt tốt, nếu anh thật sự muốn làm chết em. Em, em cũng sẽ không phản kháng anh.”
Tần Tư Hoán nghe thấy mấy lời này, hắn chịu không nổi loại kích thích này, càng khó có được bình tĩnh khi thảo luận vấn đề này với Lộ Chỉ.
Nếu cậu muốn cùng hắn chia tay.
Với tính tình của Tần Tư Hoán, thật sự sẽ đem người nhốt lại, giấu ở một nơi không ai biết, cho dù là người nào cũng không tìm thấy được Lộ Chỉ, Lộ Chỉ cũng không có cách để rời xa hắn.
Sau đó hắn sẽ uy hiếp, dùng hết tất cả mọi cách uy hiếp Lộ Chỉ, làm cậu nghe lời.
Đến lúc đó hắn không biết mình còn giữ được bình tĩnh khi đối diện với Lộ Chỉ không. Hiện giờ Lộ Chỉ yêu hắn, đối với hắn rất tốt, sẽ chủ động thân mật với hắn, hôn môi hắn, còn nói nhớ hắn. Hắn đã nếm được vị ngọt ngào này rồi, không thể nào chấp được lại được cảm giác bị Lộ Chỉ chán ghét.
Chắc sẽ nổi điên, điên đến muốn đem Lộ Chỉ cùmg mình chết chung một chỗ.
Đây chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, mà hắn đã cảm thấy sắp chịu không nổi rồi. Trước nay chưa cod ai giống Lộ Chỉ yêu hắn như vậy, cũng không có ai giống Lộ Chỉ dám chọc ghẹo hắn, không sợ hắn. Hắn mấy năm nay, cũng chỉ yêu có một người là cậu.
Nếu cậu không để ý đến hắn.
Không, Lộ Chỉ không thể nào không để ý đến hắn.
Lộ Chỉ càng không chia tay với hắn, tưởng tượng cũng không được, không, lời nói cũng không được.
Thật à đáng sợ.
Rồi sau đó hắn nghe được Lộ Chỉ nói: “Anh xem không phải em còn cùng anh nói chuyện sao. Chưa hề nói muốn chia tay với anh, anh suốt ngày tự mình suy nghĩ tào lao.”
Tần Tư Hoán rũ mắt, nghiêng người, vươn một chân để trên người Lộ Chỉ, đem cậu ôm sát vào ngực mình, mới nói: “Ừ.”
“Anh cách em xa một chút.” Lộ Chỉ duỗi tay đẩy hắn, nhíu mày chán ghét nói: “Tự anh suy nghĩ vớ vẩn, anh còn muốn hung dữ với em, còn tự ý gán tội cho em, vô duyên vô cớ nổi giận với em!”
“Đừng nói nữa.” Tần Tư Hoán đem bàn tay hai người mười ngón giao nhau, một tay khác đem cậu ấn vào lòng ngực của chính mình, dừng một chút, lại sờ sờ cái ót của cậu, giọng nói có chút cứng đờ: “Anh không thích nghe em nói mấy lời này.”
Lộ Chỉ cảm thấy, giọng điệu của Tần Tư Hoán rất đáng thương, giống như một cô nhi bị vứt bỏ trên đường, vừa vô lực, vừa phẫn nộ bị thương, khẩn cầu.
“Anh đây là đang cầu ba ba sao?” Lộ Chỉ buột miệng nói thẳng ra, có chút chọc ghẹo, cũng ra dáng một người ba ba lắm. Nhưng mà vừa nói xong, cậu lập tức ý thức được Tần Tư Hoán có bao nhiêu hung dữ, cậu sửa miệng, rất ngoan nói: “Chú, anh là đang thương lượng với em sao?”
Tần Tư Hoán: “……?”
Tần Tư Hoán bất đắc dĩ nói: “…… Coi như vậy đi.”
Sao cũng được, hắn chính là không thích Lộ Chỉ nói mấy lời này.wattpadtien161099
Để đền bù lại suy nghĩ của mình, Lộ Chỉ nghĩ nghĩ, nói: “Em nói gì chú thích nghe?”
“Em biết anh thích nghe cái gì?” Tần Tư Hoán tay từ áo ngủ hình gấu trúc thăm dò đi vào, đầu ngón tay đụng đến bả vai của nhóc con.
Giọng người đàn ông từ tính, trầm thấp thổi hơi vào tai cậu.
“Em đương nhiên biết.”
Lộ Chỉ tiến đến bên tai hắn, dùng giọng mũi nói: “Chú rất đẹp trai, em rất thích.”
Tần Tư Hoán tay dừng lại, nghiêng người, hắn sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Còn nữa?”
Hả?
Còn nữa?
Còn nữa cái gì?
Lộ Chỉ hoang mang chớp chớp mắt, sau một lúc lâu như nghĩ đến cái gì, lại mềm giọng nói: “Yêu chú ~”
Người đàn ông nhắm mắt, gân xanh giật giật, có chút chịu không được, giọng hắn ngày càng trầm: “Còn nữa?”
Lộ Chỉ ha ha cười, giống một con hồ ly nhỏ.
Tần Tư Hoán hầu kết lăn lăn, muốn ăn cậu vào bụng.
Lộ Chỉ cúi đầu, dùng hàm răng cắn cằm của hắn, mơ hồ nói: “Tần Tư, em về sau sẽ rất đau anh.”
“Muốn ăn lộ lộ.” Tần Tư Hoán nắm vai cậu, trắng trợn nói ra suy nghĩ của mình: “Rất muốn. Lộ lộ cho anh ăn được không?”
Đôi mắt hắn trong bóng tối sâu thăm thẳm, nhìn chằm chằm cậu.
Lộ Chỉ buông miệng, không trả lời hắn, tay sờ điện thoại bên gối, ấn mở, nhập vào 6 số để mở khóa, sau đó hỏi: “Bố em buổi sáng 7 giờ thức dậy, em gái em tjif có khi sớm có khi muộn, anh muốn 5 giờ thức hay là 6 giờ thức?”
Tần Tư Hoán không phản ứng kịp: “Hả?”
Lộ Chỉ nâng cằm, thay hắn quyết định: “Vậy 6 giờ đi, em thấy anh cũng rất mệt ngủ nhiều một chút.”wattpadtien161099
Cậu đặt báo thức 6 giờ sáng.
Tần Tư Hoán: “???”
Nhìn thấy ánh mắt hắn, Lộ Chỉ giải thích nói: “Anh phải biết, em là sợ anh ở bên ngoài lạnh, cho nên mới đem anh lên giường ngủ, chúng ta chỉ có quan hệ ba con trong sáng, không thể để bố em biết được, anh hiểu chưa?”
Tần Tư Hoán: “…… Hả?”
Bảo bối nhỏ nói cái gì vậy, hắn nghe mà chẳng hiểu gì.
Bọn họ có quan hệ, khi nào biến thành quan hệ ba con trong sáng???
“Anh sao lại ngốc như vậy.” Lộ Chỉ giơ tay gõ trán hắn một cái, “Anh đi sớm một chút, bố em sẽ không phát hiện ra anh, ba en sẽ không nghi ngờ.”
Tần Tư Hoán chậm rãi giơ tay, cuối cùng gõ trên trán Lộ Chỉ một cái.
“Được rồi, nói anh anh cũng không hiểu.” Lộ Chỉ hơi ghét bỏ nhìn hắn một cái, bắt đầu nói: “Em không giải thích với anh nữa, dù sao ngươi ngày mai đồng hồ báo thức vang lên anh liền thức, sau đó thừa dịp không có ai lén lút rời đi, nhớ chưa? Chó Tần?”
Chó Tần.
Tần Tư Hoán mím môi, chưa kịp lên tiếng biện minh cho mình.
Lộ Chỉ cũng đã đặt điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó nghiêng người, một chân đặt trên eo hắn, cánh tay cũng ôm chặt lấyy hắn, đầu dựa sát vào lòng ngực hắn, giống như một con mèo nhỏ, hô hấp đều đều, giọng cũng mềm mại: "Được rồi chó Tần, chúng ta có thể đi ngủ!”
Chó Tần: “……”
“Chú.” Lộ Chỉ nhắm mắt lại, gọi hắn một tiếng.
Tần Tư Hoán: “…… Sao.”
Lộ Chỉ: “Hôm nay cũng rất yêu anh.”
Tần Tư Hoán bị cậu nói đến không biết làm sao.
Lộ Chỉ cười nói: “Ngày mai gặp mặt chính là năm mới, chúng ta kết hôn hai năm!”
“Còn có cả đời.” Tần Tư Hoán sung sướng trả lời.
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy.” Lộ Chỉ sờ soạng cơ bụng của hắn, nói: “Qua năm mới cho anh ăn Lộ lộ!”
“Được.” Tần Tư Hoán nắm lấy cái tay làm loạn của cậu: “Ngủ đi.”
Lộ Chỉ vốn nói nhiều, giờ phút này cậu còn có chuyện để nói: “Chờ em có giải thưởng, có tiền, anh đừng làm việc nữa, em nuôi anh đi.”
Tần Tư Hoán thở dài, rất dung túng: “Được.”
Lộ Chỉ lại hì hì cười cười, “Lộ lộ đối với anh tốt không?”
“Tốt.” Tần Tư Hoán ôn nhu nói: “Không ai tốt hơn Lộ lộ.”
Lộ Chỉ lại cười, qua một lát, cậu nói: “Đây là lần đầu tiên có người ngủ ở trên giường em, ngủ trên giường em chắc là rất vui đi.”
Tần Tư Hoán nhắm mắt lại, kiềm nén khô nóng trong người: “Ừ.”
Lúc nói chuyện, điện thoại vang lên.
Lộ Chỉ dùng trán đâm Tần Tư Hoán: “Chú năm mới vui vẻ! Chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn*!”
24:00.
Năm mới.
Tần Tư Hoán cười cười, “Bảo bảo năm mới vui vẻ! Chúc em mỗi ngày đều vui vẻ.”
“Anh một chút thành ý cũng không có.” Lộ Chỉ siết eo hắn: “Anh nói có lệ.”
Tần Tư Hoán không trốn, tùy ý cậu ôm, hơn nửa ngày mới nói: “Anh sẽ nổ lực cho em mỗi ngày vui vẻ.”
Hình như hơi giống như hứa hẹn.
Lộ Chỉ vừa lòng, cũng không quậy hắn, nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ.
Ánh trăng ôn nhu, bức màng màu lam phát ra ánh sáng.
Chờ Lộ Chỉ ngủ rồi, Tần Tư Hoán mới giơ tay đến sau lưng cậu, cầm lấy điện thoại của nhóc con.
Hắn mở khóa điện thoại, tắt báo thức.
Đang chuẩn bị tắt điện thoại, bỗng nhiên có chút tò mò tên của mình trong điện thoại của cậu.
Hắn sửa tên thành “Yêu chú” còn không?
Giao diện trò chuyện WeChat, tin nhắn với người họ Tần.
Ghi chú —— “Chó Tần”.
Tần Tư Hoán: “……”
Hắn ở trong điện thoại của Lộ Chỉ, cũng chỉ xứng làm “Chó Tần”???!
Hắn mặt vô biểu tình nhìn giao diện trò chuyện, chuẩn bị tự mình sửa lại ghi chú.
Nhưng mà nhìn đến ảnh nền giao diện trò chuyện, là ảnh một người đàn ông khỏa thân.
Cơ bụng sáu múi đường cong xinh đẹp, khối nào cũng rõ ràng, thoạt nhìn rất cứng, tràn ngập sức mạnh. Vai thẳng, cơ ngực tràn ngập tính chiếm dục.
Mắt hắn theo màn hình điện thoại nhìn xuống, nhìn thấy chính là quần lót màu đen, kích cỡ rất lớn.
Quần lót bị nước làm ướt phồng lên một khối to.
Được quần lót chặt chẽ bao lấy.
Vừa ngột ngạt vừa vui sướng.
Giống như một ngọn núi cao lớn, đầy tính chiếm dục.
Quen mắt nhất là trên người người đàn ông đó có một nốt ruồi màu đen.
Bức ảnh này là lúc hắn tự an ủi đã gửi cgo Lộ Chỉ, lúc ấy trong đầu hắn đều là Lộ Chỉ, nhắn tin xong Lộ Chỉ còn gửi lại cho hắn một tin nhắn thoại.
Hắn không nghĩ tới Lộ Chỉ sẽ đem tấm ảnh này thành ảnh nền khung trò chuyện, cũng không biết là khi nào, lâu quá rồi hắn không gặp được Lộ Chỉ, càng miễn bàn cầm đến điện thoại của hắn.wattpadtien161099
Hắn nhịn không được nghĩ——
Quỷ nhỏ háo sắc này có hay không cũng giống hắn, toàn đầu óc đều tràn ngập mấy thứ đó?
Hắn rốt cuộc cũng không có sửa lại ghi chú, đóng điện thoại trả về chỗ cũ, cũng tắt âm điện thoại của chính mình, lúc này mới ôm bảo bối nhỏ ngủ.
*
Buổi sáng 6 giờ Tần Tư Hoán đúng giờ thức, trong không khí còn sương trắng, nắng sớm mờ mờ.
Hắn rũ mắt nhìn bảo bối nhỏ trong ngực “Tra tấn” hắn cả đêm. Lộ Chỉ ngủ không thành thật, luôn thích nhích tới nhích lui, này đối với Tần Tư Hoán không khác bào là tra tấn ngọt ngào.
Lộ Chỉ còn chưa thức, ngủ rất say, tay còn đặt trên ngực hắn, miệng hơi hơi mở ra, môi thỉnh thoảng có ngáy khò khè, theo hô hấp cậu.
Rất thú vị, lại ngoài ý muốn quá đáng yêu.
Tần Tư Hoán lấy điện thoại, mở khóa, click mở camera, camera trước nhắm ngay mặt Lộ Chỉ, chụp một tấm.
Điện thoại đã tắt âm, lúc chụp ảnh cũng không có phát ra âm thanh.
Chụp xong, hắn cúi đầu hôn một cái lên môi Lộ Chỉ. Môi bảo bối nhỏ rất mềm mại, còn có vụ ngọt mềm mại, hôn lên giống như kẹo bông gòn.
Tần Tư Hoán nhìn chằm chằm tấm ảnh mới chụp xong, đem ảnh cài thành ảnh nền, cài đặt, thành ảnh nền trò chuyện WeChat.
Như vậy hắn vừa mở điện thoại, là có thể nhìn thấy Lộ Chỉ.
Cài đặt xong, hắn đem bức ảnh chuyển qua Album tên là “Bảo bối nhỏ”. Trong album tất cả đều là ảnh chụp của Lộ Chỉ, đa số là hình cậu mặc đồng phục, vẻ mặt khi ngủ của cậu, vẻ mặt khi kiêu ngạo.
Còn có mấy bức là chụp gần đây.
Người chụp ảnh kĩ thuật không được tốt, góc độ chụp ảnh cũng là chuẩn thẳng nam, chỉ là giá trị nhan sắt của nhóc con quá cao, mặc kệ là góc độ nào cũng đều đẹp.
Hắn nhìn tấm ảnh một lát, click mở tin nhắn bắt đầu phân phó công việc hôm nay cho Kiều Định.
Lộ Chỉ bị một trận đập cửa đánh thức, ngoài cửa còn có tiếng pháo nổ, giọng Lộ Dao so với sư tử hà đông còn lớn hơn, cố ý mềm giọng nói: “Anh! Anh của em! Anh tại sao còn chưa thức! Anh bị bệnh sao?!”
Lộ Chỉ: “……”
Tôi thao con quỷ nhỏ này.
Một chút cũng không coi mình là anh trai?!
Lộ Chỉ mở mắt ra, thói quen tính duỗi người, nhưng cánh tay mới duỗi được một nữa, liền đụng phải vật gì âm ấm, mềm mại, hình như là một vật…… Hình người?
- ----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
*phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn:
Phúc: ở đây hàm nghĩa chỉ những điều may mắn, tốt đẹp. Phúc như đông hải dịch nghĩa là phúc như biển Đông chảy mãi không ngừng. Câu này ngụ ý chúc ông bà, cha mẹ gặp thật nhiều may mắn, nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống,dào dạt như nước biển Đông không bao giờ cạn.
Thọ: nghĩa là sống lâu, sống thọ. Tại sao lại ví thọ tựa nam sơn. Điều này gắn liền với điển tích, điển cố xưa của Trung Quốc. Nam Sơn là chốn mọc rất nhiều trúc, nhiều vô kể, không thể đếm được do đó ví von “Thọ tựa Nam Sơn” là mong muốn ông bà, cha mẹ sống lâu bên con cháu, gia đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...