Cùng Lão Đàn Ông Nhà Giàu Kết Hôn Trước Yêu Sau


Lộ Chỉ cũng bị Tần Tư Hoán làm cho hoảng sợ, cảm xúc của hắn không được bình thường lắm, giống như là một bệnh nhân tâm thần đang nổi điên.
Bác sĩ thấy nhiều cũng quen, “Không có lừa ngài, ngài Lộ thật sự là mang song thai.”
Tần Tư Hoán cầm lấy kết quả kiểm tra, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Khóe môi hắn từ từ cong lên, vui đến đôi mắt cũng cong lại, như là vầng trăng non, Lộ Chỉ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tư Hoán vui như một đứa con nít vậy.
Hắn cúi xuống, giống như là nhìn bảo vật quý giá nhất.

Một tay ôm vai, một tay ôm ót cậu, đem cậu ôm vào trong lòng.
Lộ Chỉ nghe tiếng hắn nuốt nước miếng, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào: “Bảo bảo, chúng ta về nhà.”
“Ừm.” Cậu nắm lấy góc áo của Tần Tư Hoán, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Cậu cũng rất vui, nhưng mà hiện tại Tần Tư Hoán hình như hơi kích động……
Quá kích động mới đúng.
Dọc theo đường đi, Tần Tư Hoán cũng không có buông ray Lộ Chỉ ra, lúc cài đai an toàn cho Lộ Chỉ, tay hắn sờ sờ bụng cậu, cười nói: “Ở đây có hai đứa nhỏ của chú.”
Lúc về đến nhà, Tần Tư Hoán lại cẩn thận đỡ Lộ Chỉ xuống xe, đối xử với cậu như một một món bảo bối dễ vỡ.
Hắn cho Lộ Chỉ ngồi trên sofa, tự mình ngồi bên cạnh cậu, tay ôm eo Lộ Chỉ, hôn lên mặt cậu một cái, “Bảo bảo của chúng ta lợi hại quá nha.”
Lộ Chỉ được hắn khen đến ngượng ngùng.
Lộ Chỉ vốn cho rằng, Tần Tư Hoán biết cậu có thể sinh con, sẽ cảm thấy cậu là quái vật, sẽ đối xử cậu giống như là Chu Cách, xa lánh cậu.
Nhưng mà Tần Tư Hoán lại vui như vậy.
Lộ Chỉ mím môi, tự nhiên cảm thấy rất vui, nếm được một chút ngọt ngào.
Môi cậu tự nhiên cong lên, cũng hôn một cái lên môi Tần Tư Hoán, mềm mại nói cảm ơn: “Cảm ơn chú đã khen em.”
“Bảo bảo nhà chúng ta là bảo bối nhỏ.” Tần Tư Hoán xoa nhẹ tóc cậu, “Cũng là thiên sứ nhỏ của anh.”
Lộ Chỉ đối với hắn mà nói, vừa là yêu, vừa là cứu giúp.
Nói xong, Tần Tư Hoán lại bắt đầu gọi điện thoại cho bạn bè của mình.
Trước tiên hắn gọi điện thoại cho Mạnh Vĩ, Lộ Chỉ dựa vào lòng hắn, nghe Mạnh Vĩ hỏi: “Tần tổng, có việc gì hả?”
Tần Tư Hoán cúi đầu ngửi mùi sữa trên người Lộ Chỉ, nói với Mạnh Vĩ: “Bảo bảo nhà tôi có thai.”
Mạnh Vĩ lúc trước đã nghe Kiều Định nói qua, hơn nữa Tần Tư Hoán còn mới khoe với hắn vào ba tiếng trước, Mạnh Vĩ nghe đến miễn dịch rồi.

Hiện tại nghe lời này nữa, hắn cũng không có ngạc nhiên, “Thì sao?”
Tần Tư Hoán nhíu mày, rất bất mãn với thái độ có lệ của Mạnh Vĩ, hắn nói thêm: “Song thai.”
Mạnh Vĩ không lên tiếng.

“Là song thai.” Tần Tư Hoán lại nói: “Bảo bối nhỏ của tôi lập tức sinh cho tôi hai đứa bé.”
Mạnh Vĩ: “……”
Tần Tư Hoán rũ mắt, nhìn cậu đang nằm trong lòng mình, lại hôn cậu một cái nữa: “Vất vả cho bảo bảo chúng ta.”
Lộ Chỉ: “……”
Tần Tư Hoán nói với điện thoại: “Cậu là đồ cẩu độc thân, có tư cách gì nói chuyện với tôi.”wattpadtien161099
Tâm hồn Mạnh Vĩ chịu tổn thương: “……TAT!”
Tần Tư Hoán cúp máy, lại gọi điện thoại cho Lộ Mạnh Thịnh.
Tần Tư Hoán với Lộ Mạnh Thinh đều rất hợp tính nhau, đều đối với chuyện Lộ Chủ có song thai vui mừng, nội dung nói chuyện phiếm càng ngày càng bay xa.
Tần Tư Hoán: “Chủ yếu vẫn là do bảo bảo lợi hại.”
Lộ Mạnh Thịnh: “Đương nhiên, đó là con trai tôi, là thiên tài học bá!”
Lộ Chỉ: “……”
Lộ Chỉ ngồi ở bên cạnh nghe đến xấu hổ.
Cảm giác này rất giống như lúc cậu thi đại học, Lộ Mạnh Thịnh đều gọi điện thoại cho bạn bè mà mình quen, ở đâu cũng khen chuyện cậu thi đại học được 600 điểm.
Tần Tư Hoán nói chuyện phiếm với Lộ Mạnh Thịnh hơn hai tiếng, nói xong, Tần Tư Hoán ném điện thoại qua một bên, đem mặt vùi vào lòng Lộ Chỉ, cọ cọ: “Bảo bảo.”
Lộ Chỉ rũ mắt nhìn đỉnh đầu đen láy của hắn, “Anh…… Sao vậy?” Tự nhiên làm nũng hà?
Tần Tư Hoán cong lưng, tay kéo áo cậu lên, lộ ra cái bụng trắng nõn, hôn bụng cậu một cái: “Sau này anh sẽ làm một người ba tốt.”
Lộ Chỉ sờ sờ đầu hắn, giống như là dỗ con: “Em tin anh.”
Tần Tư Hoán đặt tay lên cái bụng tròn vo của cậu, hiếm khi cười rộ lên: “Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến, mình sẽ có con.”
“Em cũng không ngờ rằng…… Em cũng có thể sinh con.” Lộ Chỉ cũng nói.
Tần Tư Hoán bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt đen láy, trong mắt như phát sáng: “Lộ Lộ, sau này lại sinh cho anh thêm một đứa nữa, anh nuôi nổi.

Hơn nữa, con của anh và em, nhất định rất dễ thương.”
Lộ Chỉ bị lây cảm xúc của hắn, cũng cười nói, “Được nha.”
*
Lúc thi cuối kỳ ở trường đại học, Lộ Chỉ dẫn theo cả nhà mình đi thi.
Bởi vì Tần Tư Hoán cố ý nói, nên giáo sư đồng ý cho cậu nghỉ học ở nhà nữa năm.
Thi ở trường rất nhanh đã có kết quả, lần này cậu thi rất tốt, bỏ môn tự chọn ra, thành tích của cậu là đứng đầu toàn khóa.
Tần Tư Hoán ở nên ngoài phòng học, nói chuyện phiếm với giáo sư.
Trong trường có rất nhiều người nhận ra hắn, biết hắn là ông chủ của Tuấn Thành, ở trong giới này không ai dám trêu vào.
Người đàn ông mặc một cái áo thun màu lam nhạt giống như là của Lộ Chỉ, phía trên có in hình cá heo, bên dưới mặc một cái quần thể thao rộng như Lộ Chỉ..


Dáng người hắn rất cao, mang giày vào cao cỡ 1m90, chân vừa dài vừa thẳng, làn da lúa mạch dưới ánh mặt trời càng làm lộ ra mùi vị đàn ông.
Hắn đứng dựa tường, không để ý giáo sư nói chuyện lắm, thường xuyên liếc mắt nhìn về phía lớp học, bộ dáng rất khẩn trương.
Mấy cô gái đi ngang qua trộm đánh giá hắn, có cô gái lớn gan còn xúi bạn mình: “Chờ giáo sư đi rồi, cậu liền qua xin số điện thoại đi.”
Có người cố ý nói: “Mấy cậu có phải bị ngốc rồi không? Người ta đã kết hôn rồi, là Lộ Chỉ cùng khoa chúng ta đó.”
Cô gái nói: “Thật không ngờ, nam thần của tôi lại đi ở chung với ông già.”
Cô kế bên nói: “Nhưng Tần tổng có tiền nha, chắc là Lộ Chỉ vì tiền đi.”
Cô gái giải thích vì Lộ Chỉ: “Tiểu Lộ không phải vì tiền mới đồng ý ở bên cạnh người khác, cậu không hiểu đâu.” Cô gái phồng má, vẻ mặt ngọt ngào: “Bọn họ là chân ái.”
Bạn kế bên: “……”
Tần Tư Hoán nâng mắt, không mặn nhạt liếc nhìn mấy người kia, ánh mắt hắn lạnh lùng, còn có hơi hung dữ, cô gái bị dọa đến không dám nói chuyện nữa.
Lộ Chỉ lúc đi ra, nhìn thấy mấy cô gái đang tránh khỏi Tần Tư Hoán.
Lộ Chỉ: “?”
Tần Tứ nhà cậu cũng đâu có đáng sợ như vậy?
Cậu vừa mới ra, đã bị Tần Tư Hoán không biết đã ôm vai cậu từ lúc nào: “Nhìn đi đâu? Chồng em ở đây.”
Lộ Chỉ lẩm bẩm: “Đồ không biết xấu hổ.”
Không biết người này từ lúc nào da mặt dày như vậy, mỗi ngày đều tự nói mình là chồng, cũng không thấy ngượng miệng.
Lúc hai người xuống lầu thì gặp Đào Đông với Phạm Thiên Nhụy.
Đào Đông với Phạm Thiên Nhụy đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, đi đâu cũng đi chung, làm người khác không muốn nhìn thẳng.
Lộ Chỉ gọi: “Tiểu Đông.”
“Lộ Chỉ!” Phạm Thiên Nhụy ngẩng đầu, thấy Lộ Chỉ, cô đẩy Đào Đông ra, chạy chậm đến bên cậu, cười tủm tỉm nói: “Cậu béo lên nha? Ồ, nhất định là ngài Tần nuôi cậu rất tốt.”
Phạm Thiên Nhụy đối với Lộ Chỉ luôn nhiệt tình, y như là mẹ vậy.
Đào Đông đi tới, chào hỏi Tần Tư Hoán xong, vỗ vai Lộ Chỉ: Cũng hỏi: “Tiểu Chỉ cậu dạo này ăn rất nhiều hả?”
Lộ Chỉ không nói cho bạn cậu biết chuyện cậu mang thai, cậu cũng biết Đào Đông với Phạm Thiên Nhụy không có ác ý, cậu gật gật đầu, tức giận liếc mắt nhìn Tần Tư Hoán: “Đều tại anh.”
Tần Tư Hoán nhướng mày, cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu: “Không phải bảo bảo nói, muốn sinh cho chú ba đứa nhỏ sao?”
Lộ Chỉ nghe hắn nói, tức giận đến nhéo mu bàn tay hắn.
Mọi người vừa nói vừa cười, Lộ Chỉ với Tần Tư Hoán đi rồi, Phạm Thiên Nhụy đứng tại chỗ nói: “Đào Đông, anh nói xem, Lộ Chỉ vì sao không thích con gái?”
Đào Đông nắm tay cô, rất có kiên nhẫn hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
“Lúc em học cao trung, tại vì nhát gan, không dám theo đuổi cậu ấy.” Phạm Thiên Nhụy hơi mất mát: “Lên đại học, rất vất vả mới có dũng khí ——”
Cô thích Lộ Chỉ mà không dám nói, đến lúc lên đại học có dũng khí rồi, nhưng nữa đường lại thích người khác.
Tóm lại là có hơi tiếc, nhưng cũng cảm thấy may mắn.

Bởi vì bỏ lỡ Lộ Chỉ, cô mới có thể gặp được Đào Đông.
Đào Đông cười vỗ vỗ mặt cô: “Này, Phạm Thiên Nhụy, em có biết em nói như thế, bạn trai em sẽ tức giận hay không?”
Phạm Thiên Nhụy cười lên, đánh hắn một cái: “Em còn chưa nói cái gì! Anh tại sao lại nổi giận vô cớ?!”
*
Thi cuối kỳ xong, Lộ Chỉ với Tần Tư Hoán về thành phố L.
Lộ Chỉ chuẩn bị sinh con xong mới tiếp tục học, cậu mang thai đã năm tháng, có đôi lúc quần áo không che được, lúc bước đi, bụng phồng lên đội quần áo sẽ bị phát hiện.
Quần áo lúc trước cũng không thể mặc nữa.
Tần Tư Hoán mời người đến đo, may quần áo với quần lót mới cho cậu.
Lúc cậu mang thai được bảy tháng, trời càng ngày càng nóng, Lộ Chỉ mang thai, không tiện đi lại, mặc đồ cũng cảm thấy nóng, cậu muốn mát mẻ, lúc ở nhà chỉ mặc một cái quần lót với áo thun rộng.
Lộ ra hai cẳng chân vừa trắng, vừa dài lúc bước đi, áo thun cũng đong đưa theo.
Tần Tư Hoán nhìn đến muốn chảy máu mũi, trong lòng khó chịu cực kỳ, nhưng lại không thể chạm vào.
Mang song thai hơn năm tháng bụng rất lớn, Lộ Chỉ khi ngủ nằm trên giường, áo thun không che được bụng, cứ bị kéo lên trên.
Lộ ra cái bụng tròn vo, cái rốn cũng được phát họa trên áo thun.
Hai chân thon dài của cậu tùy ý bắt chéo, ngón chân tròn vo đáng yêu, móng tay màu hồng nhạt cũng được cắt tỉa gọn gàng.
Tần Tư Hoán tắm xong, không dám nhìn đến cậu, chỉ sợ mình nhịn không được mà biến thành cầm thú.
Hắn tắt đèn, tay nhẹ nhàng ôm vai Lộ Chỉ, cũng không dám dùng sức, ôm cậu vào trong lòng.
Hắn cho cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, trong lòng yêu thương không thôi: “Ngủ đi.”
Lộ Chỉ lên tiếng: “Ừm.”
Cậu đỡ eo nằm nghiêng xuống, mặt đối mặt với Tần Tư Hoán, nói: “Chú, anh có muốn ăn Lộ lộ?”
Tần Tư Hoán nhắm mắt, lần đầu tiên bất đắc dĩ mà trở thành hòa thượng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Không muốn.”
Lộ Chỉ có hơi mất mát: “Ờm.”
Người đàn ông lại nhẹ nhàng chạm chạm bụng cậu, “Đừng nói chuyện, ngủ đi.”
Lộ Chỉ càng mất mát, cậu không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại cũng không quan tâm Tần Tư Hoán.
Hơn năm thàn, Lộ Chỉ lần đầu tiên cảm nhận được máy thai.
Bụng cậu đôi khi sẽ tự nhiên phồng lên, giống như đụng một cái liền vỡ, có hơi đáng sợ.wattpadtien161099
Nhưng mà lại có một cảm giác rất kì diệu.
Trong bụng cậu có hai đứa nhỏ, cùng nhau vui đùa.
Ngày đó Tần Tư Hoán ngồi xổm trước bụng cậu nhìn chằm chằm rất lâu, vừa ôm vừa hôn, “Đến, con à, ba đây.”
“Ba là ba con.” Tay hắn xoa xoa bụng Lộ Chỉ từ trên xuống dưới: “Đá ba một cái.”
Nửa ngày cũng không có gì, Lộ Chỉ nói: “Chắc con nghe không được.”
Tần Tư Hoán hiếm khi nổi tính trẻ con, ngồi chỗ đó không chịu đi, mặt dày tiếp tục dỗ: “Đá ba nha, đến đá ba ha.”
Lộ Chỉ: “……”
Có bệnh hả.
Nguyên ngày hôm đó, nhóc con trong bụng Lộ Chỉ cũng không có đá Tần Tư Hoán một cái nào.
*
Tháng tám, tháng chín trời càng nóng, mùa hè hình như muốn tỏa hết năng lượng ra ngoài.

Lộ Chỉ mang thai gần được bảy tháng, bụng ngày càng lớn, giống như là bong bóng sắp bay lên.
Da cậu vừa đẹp lại vừa trắng, trên bụng cũng không có bị rạng da, ngược lại vừa trắng vừa tròn như viên chân châu.
Độ ấm của bụng cậu luôn cao hơn mấy chỗ khác một ít, sờ lên rất ấm áp, lúc đặt tay lên, cậu cũng không dám dùng sức.
Trong lúc mang thai, cảm xúc của cậu so với ngày thường hình như mẫn cảm hơn.
Lúc trước khi Tần Tư Hoán không chạm vào cậu, cậu cũng thấy bình thường, nhưng hiện tại lại cảm thấy hơi không vui.
Lúc trước cậu từng lo bụng cậu lớn, Tần Tư Hoán sẽ ghét bỏ bộ dáng lôi thôi của cậu.
Kết quả hiện tại Tần Tư Hoán thật sự không có chạm vào cậu.
Tuy rằng ngoài miệng người đàn ông nói không có ghét bỏ, nhưng mà buổi tối lúc ngủ, từ trước đến nay đều không có nhìn bụng cậu, rất nhanh đã tắt đèn, như là cảm thấy rất khó coi.
Lộ Chỉ lần đầu cảm thấy lo lắng.
Lúc cậu mang thai Tần Tư Hoán đối xử với cậu rất khác, thâm chí còn không nói tục một lời với cậu, đề tài nói chuyện của hai người chỉ còn là, đứa nhỏ, đứa nhỏ, đứa nhỏ.
Ngay cả khi dùng tay giúp Tần Tư Hoán cũng là ba tháng trước rồi.
Hiện tại cậu mang thai chỉ mới có bảy tháng, chính là nói, còn phải chờ ba tháng nữa, cậu mới khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
Lộ Chỉ càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.
Dáng người cậu thay đổi cũng là bởi vì sinh con cho Tần Tư Hoán, nhưng hiện tại Tần Tư Hoán lại ghét bỏ cậu.
Lộ Chỉ một tay chống eo, một tay che bụng, mang dép lê đi vào thư phòng.
Lúc cậu mang thai chân cũng bị phù lên, nhìn rất khó coi.
Tần Tư Hoán nhất định là thấy cậu xấu, nên mới không muốn chạm vào cậu.
Lộ Chỉ hít mũi, mở máy tính.
Vì để tránh phóng xạ, Lộ Chỉ rất ít khi dùng máy tính, ngay cả điện thoại cũng dáng miếng ngăn cách.
Hiện tại, nhìn miếng ngăn cách đó, Lộ Chỉ hơi tức giận.
Rõ ràng cậu mỗi ngày đều có thể vui vẻ làm một trạch nam thức khuya chơi game, thiếu tiền thì đi đóng vai quần chúng, hiện tại lại vì mang thai, Tần Tư Hoán bắt đầu cảm thấy cậu xấu, không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Cuộc sống của cậu đều bị thay đổi bởi vì mang thai, cái gì cũng là tốt cho đứa nhỏ.
Khóe cậu cậu chua xót, kiềm nén cảm giác muốn khóc, tìm kiếm trên máy tính.
——【 làm sao có thể nắm được lòng của tra nam 】
——【 đang mang thai chồng chê tôi xấu làm sao bây giờ 】
——【 bụng lớn rồi chồng không muốn nhìn thấy tôi nữa làm sao bây giờ 】
Câu cuối cùng.
——【 hơn bảy tháng còn có thể phá thai không 】
Lộ Chỉ đánh mấy chữ này xong, lại lập tức xóa hết, cậu chỉ là tâm trạng không tốt nên mới lên đây, nhưng nhìn mấy chữ này cậu lại không thích.
Ý của cậu là không phải không cần con.
Lộ Chỉ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm giao diện trả lời, rốt cuộc nghĩ ra mình nên tìm kiếm cái gì.
——【 làm sao để câu dẫn một người đàn ông 30 tuổi 】
——【 kỹ thuật nào có thể làm cho lão đàn ông không thể suy nghĩ 】
Tác giả có lời muốn nói: Chó Tần: Tôi suy nghĩ vì an toàn của bảo bảo, có phải tôi đã làm sai cái gì hay không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui