Trợ lý Châu còn đang ở văn phòng bận rộn công việc, nguyên lai ngày hôm qua Lão tổng của nàng đột nhiên vứt bỏ công ty trốn về nhà, gọi cũng không thèm bắt máy.
Đang ở dọn dẹp "hậu quả" người nọ để lại, màn hình di động hiện lên "Lão Tổng" trợ lý Châu cười giễu một cái nhắc lên bắt máy.
Mặc dù nàng quả thật sinh khí, nhưng cũng không dám chậm trễ người nọ điện thoại, rốt cuộc lương nàng đều là Lão tổng phát, nàng không dám đem tương lai của mình ra cược a.
Tiêu Lam Vân thập phần ung dung biên rót cho mình ly nước biên gọi điện, đầu dây bên kia vang lên giọng nói
Trợ lý Châu: Lão tổng, ngài còn nhớ ta a, ta còn tưởng ngài đã quên ta rồi đi
Tiêu Lam Vân: Công ty thế nào, sẽ không việc gì đi
Tiêu Lam Vân ngữ khí không giống như hỏi thăm, mà là khẳng định.
Trợ lý Châu nghe đến Lão tổng ngữ khí, nàng tức đến không được, âm thầm phản bác "Có! hơn nữa là có rất nhiều được không" những lời này nàng chỉ dám nói trong lòng, bên ngoài vẫn treo tươi cười bộ dáng.
Trợ lý Châu: Việc ít nhiều khẳng định là có, bất quá ta hôm nay giải quyết không ít, không có quá lớn sự việc.
Trợ lý Châu còn tưởng nàng sẽ nói một ít sự, hoặc trực tiếp đến công ty tự mình thu thập "hậu quả" ai ngờ nàng hồi một câu.
Tiêu Lam Vân: Ân
Nói xong liền treo máy, không chút ý tứ nào cho nàng cơ hội lên tiếng.
Trợ lý Châu "........."
Vì tiền lương cao, nàng nhịn.
_
Tiêu Lam Vân không chút nào lo lắng công ty, hiện tại nàng quan trọng nhất chính là Mộc Thanh, tiếp đến là mạt thế kia sự.
Tiêu Lam Vân thần sắc nghiêm nghị, mày đẹp khẽ nhíu, nàng nhìn hướng trong phòng ngủ, tâm tình thả lỏng không ít.
Mạt thế không đến 1 năm nữa sẽ bắt đầu, nàng phải nắm bắt thời gian hảo hảo chuẩn bị.
Trước tiên phải lưu trữ lương thực cùng vũ khí, cũng may không gian hệ thống cũng theo nàng trùng sinh tới, lúc nãy hống hảo Mộc Thanh ngủ, nàng lén lút thử mở ra hệ thống không gian.
Nàng không ôm bao nhiêu hi vọng, rốt cuộc trùng sinh đã là nàng không thể ngờ một chuyện, đến nỗi không gian hệ thống, nàng thật không ôm bao nhiêu hi vọng, lại thật không ngờ mở ra được.
Cái này làm nàng vui đến không được, mạt thế khi, có được không gian hệ thống kia chính là bàn tay vàng, có này, nàng không lo ăn uống khi, cũng không cần tìm giết tang thi đổi lấy lương thực, muốn cùng Mộc Thanh ẩn thân nơi mạt thế không màn thế sự.
Tiêu Lam Vân lên hảo kế hoạch, nàng tính toán mọi thứ chuẩn bị, đây là lão thiên gia cho nàng làm lại cuộc đời, nàng sẽ không như kiếp trước đánh mất Mộc Thanh để rồi hối hận.
_
Cùng là trùng sinh, Tiêu Lam Vân chạy nhanh chuẩn bị mọi thứ.
Ngược lại người nào đó vẫn còn mơ màng chưa rõ sự việc, trách không được nàng, rốt cuộc nàng đang ở động dục kỳ, Omega ở động dục kỳ khi, luôn là cảm xúc không rõ, chính mình làm cái gì cũng không biết, luôn tùy theo bản năng kêu gọi mà làm.
_
Mộc Thanh tỉnh lại khi, trời cũng đã tối, nàng muốn đi ra phòng, không ngờ vừa đứng lên liền vô lực ngã xuống.
Tiêu Lam Vân ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền lo lắng chạy vào xem, nàng vội đem người đỡ lên "Thanh nhi ngươi làm sao vậy?, sao lại ngã?, bị thương ở đâu Ta nhìn xem"
Mộc Thanh nhẹ lắc đầu giọng mũi nói
"Ta khát..." Tiêu Lam Vân không nói hai lời liền đem người chặn ngang bế lên, ra tới phòng khách lại nhẹ nhàng đem người đặt xuống, cách kia không xa tự mình đi lấy nước, quay về lại đem nước uy tiểu Omega trước mắt.
Mộc Thanh tiếp nhận ly nước, uống xuống một ngụm, Mộc Thanh chợt cảm thấy trong lòng như lửa đốt, mất đi sức lực khi, ly nước trên tay theo đó rơi xuống *Bang!* Tiêu Lam Vân quay lại chỉ thấy Mộc Thanh bất lực dựa trên sofa, thân thể run rẩy, gương mặt nổi lên một tầng hồng thấu.
Nàng vội đem người đỡ lên, lại nghe thấy nồng đậm tin tức tố Cam vị, Tiêu Lam Vân biết Mộc Thanh đây là động dục kỳ lại đến, nàng phóng xuất cường đại tin tức tố trấn an đối phương.
Mộc Thanh sớm đã thần trí mê mang, mâu hàm xuân thủy, gương mặt ửng hồng đến câu nhân, câu đến Tiêu Lam Vân thần hồn điên đảo.
Ngửi thấy thanh hương bạc hà tin tức tố, Mộc Thanh theo bản năng Omega câu lấy cổ Tiêu Lam Vân, Omega tay nhỏ giải khai quần áo Alpha, ý đồ muốn nhiều hơn tin tức tố
Tiêu Lam Vân đều bị hành động của Mộc Thanh làm nổi lên lửa dục, nghĩ đến hôm qua sự, Tiêu Lam Vân cực lực khắc chế bản thân "Thanh nhi.. đừng nháo, ta lấy dược cho ngươi được không?" biên nói, nàng nhẹ đẩy ra con mực nhỏ đang bám trên người mình.
Muốn đẩy nàng ra? Omega nơi nào chịu, càng ôm càng chặt Tiêu Lam Vân, "Nóng.... A Vân.. khó chịu".
"Thanh_" lời còn chưa nói hết, Mộc Thanh đã hôn lên nàng, môi lưỡi giao triền cùng nhau, tựa như đôi hồng hạc cùng nhau nhảy múa.
Mộc Thanh hoàn toàn để lời của nàng ngoài tai, bám lấy thân thể đang căng cứng như dây đàn của Tiêu Lam Vân cọ cọ, môi nàng khinh ngâm dụ hoặc, cả tin tức tố động tình cũng càng lúc càng nồng đậm, chọc người phát cuồng.
Tiêu Lam Vân thực sự sắp không kiềm chế được nữa, nàng dứt khoát đẩy ta Mộc Thanh, ở cách đó không xa đi lấy ức chế tề.
Tiêu Lam Vân đem thuốc ấn vào khoang miệng ẩm nóng của Mộc Thanh, hung hăng hớp lấy ngụm nước rồi, dán chặt lên phiến môi mềm mại kia, đầu lưỡi từng chút một đẩy nước cùng thuốc vào sâu bên trong, bức miêu nhỏ Omega nuốt hết nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...