Cung Khuynh

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”

Dung Vũ Ca hôm nay một thân thanh sắc, dung nhan không son phấn, tóc đen vấn lên, một cái trâm cài đơn giản là trang sức duy nhất. Tuy thiếu đi vài phần diễm lệ bức người như mấy ngày trước nhưng lại thêm vài phần thanh nhã thoát tục.

Dung Vũ Ca khẽ cười với Vệ Minh Khê, mẫu hậu không thích lẳng lơ kiều mị quá mức, vậy chắc chắn rất thích hương vị thanh nhã rồi, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.

Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc nhìn Dung Vũ Ca, phục trang đơn giản, đâu giống với tính cách của nàng. Dáng vẻ, trang phục không có gì quá đáng, không phải những ai vốn thiên sinh lệ chất lại càng khó từ bỏ thói quen chưng diện của mình hay sao?

Ánh mắt mẫu hậu so với lúc trước lưu lại trên người mình lâu hơn một chút, xem ra mẫu hậu thích bộ dạng này rồi.

“Ừm.” Vệ Minh Khê thu hồi tầm mắt, thản nhiên lên tiếng.

“Mẫu hậu, nhi thần hôm nay trang phục thế này, người thấy có đẹp không?” Dung Vũ Ca vẫn cười rực rỡ với Vệ Minh Khê như cũ.

Dung Vũ Ca tuyệt đối là kẻ thích người khác chú ý đến mình mà, vừa mới đó lại không quên thói khoe khoang đỏm dáng, hoàn toàn phá vỡ cảm giác thanh tao thoát tục vừa nãy của mình, Vệ Minh Khê thầm nghĩ.

“Rất tốt!” Vệ Minh Khê gật đầu, quả thực trang phục của nàng rất hoàn hảo.

“Mẫu hậu thích là tốt rồi.” nụ cười của Dung Vũ Ca lại càng thêm sáng rỡ.

Trong lòng Vệ Minh Khê tự dưng cảm thấy có chút ngạc nhiên, nàng khéo ăn mặc thì có can hệ gì đến việc mình thích hay không đâu? Sao Dung Vũ Ca tựa hồ luôn thích thể hiện với mình.

“Ta mới tìm được một cỗ nhất lưu bảo vật, đặc biệt đến dâng lên cho mẫu hậu, mẫu hậu chắc chắn sẽ rất thích.” Dung Vũ Ca ân cần nói.


Thật ra trước đó Dung Vũ Ca đã không ít lần dâng lên cho Vệ Minh Khê chút ngạc nhiên cổ quái gì đó, thỉnh thoảng Vệ Minh Khê cũng có chút động tâm, nhưng nàng vẫn nhất quyết trả lại. Kỳ quái là Dung Vũ Ca chẳng những không buồn, ngược lại mỗi ngày thỉnh an đều tìm cớ này nọ để hiến tặng vật phẩm trân quý. Tuy có vài thứ đáng ngạc nhiên làm trong lòng Vệ Minh Khê thật sự nổi lên chút ham muốn, nhưng Vệ Minh Khê vẫn hạ quyết tâm mọi thứ đều trả lại cho nàng. Duy đối với việc nàng mỗi ngày tặng quà cũng sinh ra chút hảo cảm.

Vệ Minh Khê nhíu mày, hôm nay ngữ khí Dung Vũ Ca thực ngông cuồng, sao có thể chắc chắn mình sẽ thích? Vệ Minh Khê cảm thấy mình đối với vật chất mà nói, cho tới bây giờ cũng không có gì thực quá để tâm. Cho dù Vệ Minh Khê có thấy kỳ trân quý bảo nào mà trong lòng có chút thích cũng sẽ không nghĩ đến hoặc chiếm lấy làm gì.

Vệ Minh Khê không đáp, vẻ mặt điềm nhiên như trước, ung dung uống ly trà thượng đẳng mà không trả lời. Nàng biết Dung Vũ Ca nhất định sẽ không chịu nổi trước mà khoe khoang ngay hôm nay nàng mang đến ngạc nhiên gì.

Mẫu hậu trong lòng rõ ràng là hiếu kỳ, vậy mà muốn làm cho nàng lộ ra một chút hiếu kì nôn nóng thôi cũng khó khăn. Được rồi, Dung Vũ Ca này thừa nhận, so về tính nhẫn nại cùng bản lĩnh bất động thanh sắc, mình không thể hơn được Vệ Minh Khê.

“Mẫu hậu, người biết đây là vật gì không?”

Dung Vũ Ca lấy ra một cái chai được chế từ dạ quang thạch tinh xảo vô cùng. Nghe nói dạ quang thạch vào ban đêm có thể phát ra quang mang chói loà, cho nên cực kì trân quý. Dạ quang thạch vốn là bảo vật, lại để cho bảo vật như thế đem chứa thứ khác, thứ trong bình nhất định là bảo bối quí giá vạn phần.

Vệ Minh Khê lắc đầu, thường Dung Vũ Ca mang đến thứ gì, có một nửa là nàng không biết, cũng không biết Dung Vũ Ca sao có thể tìm ra nhiều thứ cổ quái hiếm thấy như vậy.

“Ngọc cơ cao.”

Dung Vũ Ca ngắm nghía cái chai cầm trong tay. Thứ này quả thật rất quí giá, ta không tin mẫu hậu không động tâm. Mẫu hậu cũng là nữ nhân, mà có nữ nhân nào trên đời này lại không chú ý đến dung mạo của mình đâu.

Vệ Minh Khê quả nhiên nhướng đôi lông mày, cực kì hứng thú. Giang hồ đồn rằng vật này do quỷ y Tiếu Trường Thanh phát minh ra. Tiếu Trường Thanh rốt cuộc bao nhiêu tuổi, không người nào biết được, nhưng dung nhan qua hai mươi năm vẫn không thay đổi chính là do dùng ngọc cơ cao. Vật ấy vạn kim khó cầu, nghe nói nếu bôi lên da, da thịt sẽ trắng hơn tuyết ba phần, mềm mại vô cùng, phản lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú. Vệ Minh Khê vẫn cho rằng điều này bất quá là truyền thuyết giang hồ, không ngờ hiện tại Dung Vũ Ca lại nói trong tay nàng chính là ngọc cơ cao.

“Làm sao ngươi có vật vạn kim khó cầu này? Thứ này là vật trong giang hồ, triều đình còn không thể có, Dung Vũ Ca ngươi sao lại lấy được?

“Mẫu hậu chắc đã quên phụ thân ta vốn là người trong giang hồ, chỉ vì mẫu thân mà an phận làm Dung đại tướng quân, trước kia gia gia và nãi nãi đã giúp ta làm quen không ít người.” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng thuật lại.


Năm đó nếu không phải nhớ thương người trước mắt thì với tính cách Dung Vũ Ca sớm đã cùng quái lão nhân cùng quái lão thái thái đi khuấy động giang hồ rồi. Chính vì trong cung còn có Vệ Minh Khê, Hoàng hậu cữu mẫu này đủ khiến Dung Vũ Ca đối những thứ này mất đi hứng thú, ngoan ngoãn ở nhà chờ thời cơ tiến cung câu dẫn cữu mẫu.

Năm đó tình yêu của giang hồ đại gia, Dung Trực Dung đại công tử cùng Vũ Dương công chúa cũng khiến thiên hạ xôn xao một phen. Dung Trực vì Vũ Dương liền an phận làm đại tướng quân, rất ít khi lui tới cùng phụ mẫu. Hai người gia gia và nãi nãi tuy thân mang tuyệt kỹ nhưng cũng chỉ có một tôn nữ là Dung Vũ Ca, dù ít qua lại nhưng tính lới tính lui thì quan hệ huyết thống tự nhiên là không bỏ được. Có chút võ lâm bối cảnh như thế, khó trách vì sao nàng có mấy thứ đồ cổ quái hiếm có như vậy.

“Vì sao vậy? Tại sao ngươi không để lại cho mình sử dụng?”

Rõ ràng Dung Vũ Ca đối với dung mạo bản thân còn quan tâm gấp bội hơn so với người khác, cớ sao lại không lưu lại cho mình sử dụng?

“Ta tình nguyện đem những thứ tốt nhất dâng cho mẫu hậu.”

Người sinh ta chưa sinh, Dung Vũ Ca ta không hy vọng mình lớn lên thì người đã già, sẽ vô cùng tiếc nuối. Nhưng mà chỉ cần là Vệ Minh Khê, dù cho có già đi, Dung Vũ Ca cũng cảm thấy nàng tuyệt đối có khí chất của lão thái thái, mình sẽ không bao giờ ghét bỏ. Chỉ là sợ về sau nàng yêu thương mình lại ngại mình tuổi trẻ thì không tốt lắm. Dung Vũ Ca tưởng tượng đến tương lai tràn đầy tốt đẹp, rõ ràng trên bát tự còn không có một điểm xấu nào mà.

“Đại lễ này bản cung sợ là nhận không nổi.”

Tuy rằng Vệ Minh Khê động tâm, dù sao nữ nhân nếu có cơ hội vĩnh trú thanh xuân một lần, thì ai cũng không thể cự tuyệt. Nhưng nàng thực sự tiếp không nổi đại lễ này của Dung Vũ Ca, vô công bất thụ lộc.

“Nương nương là mẫu hậu của nhi thần, sao lại nhận không nổi? Thứ này nhi thần đưa cho mẫu hậu, mẫu hậu nếu không cần, ta đi rồi người muốn ném cứ ném, nhưng nhất định không thể cự tuyệt.”

Dung Vũ Ca nhiệt tình kéo lấy bàn tay mềm mại của Vệ Minh Khê, còn nắm chặt lấy bàn tay nàng vô cùng thân thiết. Mặc dù vẻ ngoài là sợ Vệ Minh Khê cự tuyệt, không cho phép nàng từ chối, nhưng trên thực tế rõ ràng là thừa cơ nắm tay người. Kỳ thật mẫu hậu vẫn còn rất trẻ trung hoàn mỹ, tuy đã là nữ nhân ba mươi hai tuổi, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi thôi. Bàn tay như đậu hũ, mềm mềm nộn nộn, làm người ta yêu thích không rời. Dung Vũ Ca say mê sờ loạn, đây là lần đầu tiên cùng mẫu hậu không có cách lớp quần áo mà thân cận da thịt. Tâm tư Dung Vũ Ca càng nghĩ càng không tinh thuần.

Vệ Minh Khê vốn tưởng có thể thoát khỏi đôi tay của Dung Vũ Ca đang quá mức làm càn kia, nhưng vô luận nàng dùng lực thế nào cũng giãy không ra. Bàn tay mềm mại của Dung Vũ Ca đặt lên mu bàn tay mình, cùng dính vào nhau, rõ ràng đều là nữ tử, sao nàng lại có khí lực lớn như vậy nhỉ? Hay là nàng cũng có võ công, nhưng mà chưa bao giờ nghe nói Dung Vũ Ca biết qua mà. Dù sao chỉ nắm thôi là được rồi, cớ sao tay Dung Vũ Ca lại càng ngày càng nóng hổi, làm tay mình cũng phát ra mồ hôi, có cảm giác ươn ướt thật là khó chịu.


Ngay giờ phút này, Dung Vũ Ca mặt đối mặt Vệ Minh Khê, hơi thở nhẹ nhàng phả vào khuôn mặt nàng. Hơi thở quen thuộc làm cho lông mày Vệ Minh Khê càng thêm nhíu chặt. Dung Vũ Ca cầm lấy tay mình để làm gì, dựa vào mình gần như vậy là muốn cái gì?

“Dung Vũ Ca, ngươi buông tay, ta nhận lấy là được chứ gì.” Vệ Minh Khê ra lệnh cho Dung Vũ Ca.

“Mẫu hậu không được ném đi đó.” Dung Vũ Ca vẫn như trước không chịu buông tay. Tuy không dám trêu vào mệnh lệnh của Hoàng hậu nương nương, bất quá thứ này thật sự là một phen tâm ý của mình, không hề dễ dàng mà có được. Nàng biết rõ một lát nữa mình đi, Vệ Minh Khê sẽ ném thứ này đi, Vệ Minh Khê chính là loại nữ nhân sẽ làm chuyện như thế.

Vệ Minh Khê vốn chỉ muốn tránh khỏi tay Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca thật sự là quá làm càn, suồng sã nắm tay mình không nói, lại còn dám ra lệnh cho mình. Được rồi, Vệ Minh Khê thừa nhận nàng vừa rồi quả thật có dự tính ném đi, cũng có chút chột dạ trong lòng, xem dáng vẻ Dung Vũ Ca khẩn trương như vậy, Vệ Minh Khê cũng biết thứ này hẳn là không dễ kiếm.

“Ta sẽ không ném đi, ngươi nhanh buông tay đi!”

Ngữ khí Vệ Minh Khê trầm lại, Dung Vũ Ca mà làm càn nữa, nàng nhất định sẽ không vui.

“Nhất định không ném đó?”

Thanh âm Dung Vũ Ca vừa dè dặt vừa nũng nịu, làm cho mối nghi hoặc trong lòng Vệ Minh Khê lại không ngừng tăng lên.

Mấy ngày nay Vệ Minh Khê luôn có cảm giác tựa hồ Dung Vũ Ca muốn lấy lòng mình. Giống như hôm nay vậy, Vệ Minh Khê biết mình hoàn toàn không nghĩ sai, Dung Vũ Ca thật sự muốn lấy lòng mình.

Xét gia thế bối cảnh của Dung Vũ Ca, hơn nữa còn có tuyệt thế dung mạo thế kia, sợ từ nhỏ luôn được người khác lấy lòng mới đúng, nay lại đến lấy lòng mình là cớ gì? Vệ Minh Khê suy đi nghĩ lại nhiều lần, trong lòng tự thấy mình không thể đem lại cho nàng điều gì tốt đẹp, vậy thì vì cái gì mà ủy khuất bản thân đến lấy lòng mình? Chưa từng có người nào giống như Dung Vũ Ca, làm cho mình thật sự khó đoán.

“Không đâu!” Vệ Minh Khê thỏa hiệp vì bàn tay nàng vẫn còn đang bị Dung Vũ Ca giữ chặt, thật sự không thể không thỏa hiệp.

“Mẫu hậu là Hoàng hậu thì cũng phải nhất ngôn cửu đỉnh đó.” Dung Vũ Ca làm nũng, thanh âm nũng nịu như thể chảy ra nước.

Nhưng Dung Vũ Ca thế nào cũng không chịu buông tha bàn tay mềm mại đang nằm trong tay mình, làm gì có được dịp tốt nào mà sờ như thế đâu. Bất quá sờ thế nào cũng không đủ, tính nhẫn nại của mẫu hậu thật kém quá, để mình sờ một chút cũng đâu mất tí da nào. Kỳ thật nàng vừa rồi rất muốn cầm tay mẫu hậu đặt lên người, chậm rãi trượt dọc theo da thịt nàng, rồi sau đó….

Tâm tư Dung Vũ Ca không có một chút gì gọi là thuần khiết cả, ngang nhiên đem Vệ Minh Khê coi như một khối thịt béo bở để bên miệng, chỉ cần được vươn đầu lưỡi liếm mấy cái cũng đủ hài lòng thoả dạ rồi. Nhưng chỉ sợ đầu lưỡi vừa duỗi ra thịt béo liền chạy mất, khiến nàng không kịp thưởng thức tư vị đó, nội tâm Dung Vũ Ca vừa ngột ngạt vừa cuống cuồng.


Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca làm nũng, trong lòng quái dị nói không nên lời, rút nhanh tay về, mong lập tức đuổi được Dung Vũ Ca đi. Bộ dáng làm nũng của nàng, yêu mị đến mức làm cho lỗ chân lông người ta cũng phải dựng đứng, nhưng có phải nàng đã tính sai đối tượng làm nũng hay không? Nàng hôm nay tuy ăn mặc thanh nhã, nhưng thực chất bên trong vẫn là yêu nghiệt mà thôi.

“Bản cung cảm tạ Thái tử phi một mảnh hiếu tâm, bản cung mệt rồi, ngươi trở về đi.”

Vệ Minh Khê thấy thời gian cũng không sớm nữa, từ sáng sớm đến thỉnh an, rất nhanh cũng đã đến giữa trưa, nàng không phải dự định ăn xong cơm trưa mới trở về đấy chứ? Vệ Minh Khê cũng không tính lưu nàng lại cùng nhau dùng bữa.

Thời điểm gọi mình là Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê đối với mình đó là chân tình, nếu lại gọi Thái tử phi, vừa khách sáo vừa dối trá .

“Mẫu hậu, để nhi thần ở lại cùng người dùng cơm được không?” Dung Vũ Ca quả nhiên đưa ra yêu cầu như thể không hiểu ý Vệ Minh Khê, đối với ánh mắt giận dỗi rõ ràng cũng làm như không thấy. Vệ Minh Khê thật không giải thích được, có nơi chốn vui vẻ lại không muốn, sao cứ rước lấy bực dọc làm gì? Dung Vũ Ca, thật sự làm cho người ta nhìn không thấu.

“Sao vậy, thức ăn Đông cung không hợp khẩu vị Thái tử phi, cho nên Thái tử phi muốn ở lại Phượng Nghi cung ăn cơm sao?” Ngữ khí Vệ Minh Khê ra vẻ ôn nhu săn sóc, thực tế là vẫn có ý đuổi Dung Vũ Ca.

Một người dùng cơm, làm sao so được với tư vị được cùng mẫu hậu dùng cơm? Dung Vũ Ca suýt chút nữa thì nói ra, nhưng lại sợ trêu ghẹo chọc giận Vệ Minh Khê quá đáng, đành phải thay đổi cách nói:

“Trở về thì ta cũng dùng cơm một mình, thái tử lại bận rộn chính sự, mẫu hậu cũng chỉ có một người, hai người ăn cơm so với một người không phải có tư vị hơn sao? Ở nhà ta, nếu phụ thân cùng mẫu thân không ở cùng một chỗ, ăn cơm thật không có gì thú vị, cho nên mỗi khi phụ thân ở nhà đều là cả nhà cùng nhau dùng cơm, cảm giác rất vui vẻ.”

Dung Vũ Ca tình cảm nói, nàng không tin Vệ Minh Khê thích ăn cơm một mình.

Lời Dung Vũ Ca thực sự xúc động, như hoà cùng tiếng lòng của Vệ Minh Khê. Gia đình đế vương ngay cả hạnh phúc nho nhỏ kia cũng không có, nàng rất ít khi cùng trượng phu dùng cơm, trừ những lúc yến hội thì hầu như vô cùng ít dịp ăn cùng nhau một bữa cơm đơn giản.

Ngoài trượng phu thì còn có nhi tử, nhưng từ trước tới giờ hoàng tử cũng không thể được thân mẫu săn sóc, làm gì có khi nào người một nhà cùng nhau vây quần một chỗ, đơn giản ăn một bữa cơm đâu?

Thiếu nữ luôn mơ tưởng được gả cho gia đình đế vương, mỗi người đều nghĩ làm Hoàng hậu của một quốc gia thực là vinh quang. Nhưng thực tế trong lòng chỉ là hoang vu cằn cỗi, Vệ Minh Khê khẽ nở nụ cười, gần đây sao lại nổi lên ý nghĩ về mấy chuyện ủ rũ đâu đâu?

Dung Vũ Ca bị thu hút bởi dáng vẻ kia, nàng đang suy nghĩ gì vậy, sao tuy tươi cười lại khiến cho người ta thấy yêu thương đau lòng như thế?

———————-o0o————————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui