Trời mới biết trong đầu A Nam đang suy nghĩ cái gì, lúc ta đi theo phía sau A Nam, nhìn bóng lưng không ngừng dao động của nàng, trong lòng có chút giận dỗi.
Tại sao ta gặp Phùng Yên Nhi hay không lại là do Sở Tư Nam nàng quyết định? Nàng cũng chỉ là ỷ vào việc ta thích nàng.
Đúng là ta thích nàng, nhìn thấy nàng vui vẻ, trong lòng cũng giống như được rót mật ngọt.
"Ta không biết đến lúc ta gặp Phùng Yên Nhi thì sẽ nói gì." Ta nhìn bóng lưng của nàng, lên tiếng cảnh cáo: "Nói không chừng ta thật sự mềm lòng lại tha sống cho nàng ta." Đây là sự uy hiếp của ta đối với A Nam: "Đến lúc đó A Nam đừng hối hận vì quyết định này."
A Nam không quay đầu lại, nàng vẫn ra vẻ đi đứng nghiêm trang, nhưng nhịp chân chậm lại của nàng không che giấu được: "Quyết định của hoàng thượng là miệng vàng lời ngọc, đến lúc đó lời nói đương nhiên có giá trị, ta làm gì có chuyện hối hận hay không." Nàng đưa lưng về phía ta, vung quả đấm nhỏ về phía ta.
Tờ giấy Phùng Yên Nhi đưa cho nàng lúc này đang ở trong nắm đấm của nàng.
Ta chỉ hận không thể tách nắm tay nhỏ của A Nam ra để nhìn xem trong tờ giấy viết cái gì. A Nam định một mình ôm hết chuyện Quy Mệnh hầu rồi. Nàng không cho ta can dự vào việc này. Nàng sợ ta làm to chuyện thì ý kiến và thái độ của dân chúng sẽ bất lợi đối với người miền nam.
Hiện giờ A Nam ngày càng trở nên kỳ quái, vừa rồi, yêu cầu cuối cùng của nàng đối với Phùng Yên Nhi chính là: "Ngươi cầu xin ta đi, nếu như ngươi khóc lóc có thể làm ta dao động thì ta sẽ sắp xếp cho ngươi gặp gỡ hoàng thượng." Nàng đứng ở ngoài cửa phòng giam nói với Phùng Yên Nhi như vậy.
Sau đó nàng liền mở to mắt, chờ Phùng Yên Nhi khóc lóc trước mặt nàng.
Lúc ấy ta gần như cười thành tiếng, cho rằng nàng muốn nhìn dáng vẻ chật vật của Phùng Yên Nhi.
Phùng Yên Nhi thật sự đã khóc. Nữ nhân này quả thật là dễ dàng rơi nước mắt. Nàng ta nhào vào chấn song nhà giam kêu trời gọi đất, cầu xin A Nam nói tốt vài câu trước mặt ta. Nàng ta dùng hết mọi lời hèn mọn trong thiên hạ để diễn hết một lần trước mặt A Nam. Nữ nhân này thật là bản lĩnh, có thể giả bộ đáng thương đến như vậy.
Nhưng A Nam cũng không vì vậy mà thấy vui vẻ, nàng chỉ nhìn rất chăm chú, lắng nghe toàn bộ những lời Phùng Yên Nhi nói. Về sau, chính Phùng Yên Nhi cũng cảm thấy mệt mỏi: "Ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Nàng ta hỏi A Nam.
Ta không hiểu hai nữ nhân này trao đổi gì với nhau.
A Nam cau mày lui ra ngoài, không biết trong miệng còn lẩm bẩm cái gì.
Ta coi như là phục A Nam.
"Nàng chỉ cần nói cho ta biết cái tên mà Lý Dật dùng ở trong trường thi là được." Ta nói với bóng lưng A Nam.
"Phùng Yên Nhi không chịu nói cho ta biết cái đó, nàng ta giữ lại để giao dịch với hoàng thượng đấy." A Nam gật gù đắc ý ở đằng trước: "Hiện giờ phải nhìn xem hoàng thượng đối phó với mánh khóe của nữ nhân như thế nào rồi. Ta đi dẫn đứa bé của Hà gia về." Nàng vừa nói vừa lắc lắc quả đấm với ta.
Xem ra Phùng Yên Nhi đã thật sự đạt được giao dịch với A Nam, mà ta cứ như vậy bị A Nam bán đi.
"Ta không muốn nhìn mặt Phùng Yên Nhi nữa." Ta nói.
"Vậy hoàng thượng cũng không muốn bắt Lý Dật nữa sao?"
A Nam đi rồi.
Ném ta lại cho Phùng Yên Nhi.
Ta thở dài một cái, có lẽ A Nam nói đúng, nếu ta biết danh tính của Lý Dật trong trường thi, việc tìm hắn chắc chắn sẽ đơn giản hơn rất nhiều, nhưng ta lại không muốn làm bất cứ giao dịch gì với Phùng Yên Nhi. Lại nói, thế mà A Nam không theo ta mà lại đi sắp xếp người bất ngờ đánh vào phủ Quy Mệnh hầu. Chuyện này ta thực sự là phải trông cậy vào nàng, dù sao nàng cũng là Nam Hương công chúa, nàng ở trước mặt những tù binh phương nam kia nói chuyện thực sự là thích hợp hơn bất kỳ ai khác.
Mà ta đành phải để mặc cho A Nam sắp xếp mọi chuyện.
Phùng Yên Nhi đã bị người ta dẫn đến một chỗ khác, nàng ta đang quỳ gối chờ ta.
Ta không biết lúc này trong đầu nữ nhân kia đang nghĩ cái gì. Dù sao thì lúc ta vừa mới bước vào bên trong thì ánh mắt nàng ta liền sáng lên.
"Hoàng thượng!" Một tiếng gọi này bỗng dưng làm ta nhớ tới chuyện vở kịch ở Giang Nam lần trước. Thì ra người ta có thể diễn khoa trương y như trong vở kịch.
Hiện giờ Phùng Yên Nhi không thể so với trước kia, trên người không mặc cung trang lộng lẫy, trên mặt cũng không trang điểm, nhìn có vẻ tiều tụy hơn trước rất nhiều. Trước kia vẻ mặt nàng ta luôn là kiêu ngạo hất cằm sai khiến người khác, hiện giờ lại là sắc mặt nịnh nọt lấy lòng.
"Hoàng thượng!" Nữ nhân này lại chảy nước mắt, quỳ gối bổ nhào về phía ta. Nàng ta mang theo một cái gông nặng trịch, cử động không hề dễ dàng.
Nếu như là trước kia, ta thật sự không nỡ nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của nữ nhân này đến mức nào.
Nhưng đổi lại là bây giờ, ta thậm chí còn lùi lại mấy bước: "Ta muốn biết danh tính Lý Dật dùng trong trường thi." Ta gọn gàng dứt khoát. Nhưng dáng vẻ này cũng có phần giống như là ta sợ nàng ta.
May mà nữ nhân kia yếu hơn ta rất nhiều. Nữ nhân kia nhìn qua có vẻ rất yếu ớt, ngay cả mang gông cũng không chịu nổi, thân thể có chút ngả nghiêng dưới chân ta. Nàng ta ngọ nguậy dưới mặt đất, nhìn ta bằng ánh mắt tội nghiệp: "Một nữ nhân yếu đuối như ta, ngay cả vung đao cũng không nổi, nhưng bọn họ vẫn mang thứ này vào người ta. Ta..."
Dáng vẻ yếu ớt không có sức lực của nàng ta thật sự không phải là giả bộ, Phùng Yên Nhi vốn rất mảnh mai yểu điệu, lại còn uống hoa đào lộ, càng ngày càng trở nên nhu nhược hơn.
Ta vẫy tay, để cho người ta tới tháo gông ra khỏi người nàng ta. Phùng Yên Nhi chỉ là một nữ nhân, tuy nói là âm hiểm nhưng với tình cảnh hiện tại thì nàng ta quả thật không có chút uy hiếp nào đối với ta.
Sau khi nữ nhân kia được tháo gông ra, lập tức cúi xuống dập đầu mấy cái dưới chân ta.
"Ta biết ta sai rồi." Nàng ta nói: "Ta cũng không dám nữa. Trước kia ta bị Phùng công nhận làm con gái nuôi, vì ham phú quý mà gả cho hoàng thượng, là ta không biết trời cao đất rộng. Ta ghen tỵ với Sở Hiền phi, ta ghen tỵ với Lâm mỹ nhân, những chuyện này ta đều thừa nhận, nhưng tấm lòng của ta đối với hoàng thượng..."
Ta có cảm giác kỳ quái, giống như vừa qua một lát, nữ nhân này đã lập tức thay đổi dáng vẻ rồi.
"Đợi một lát!" Ta nói: "Khỏi nói đến những việc không liên quan này, trẫm chỉ muốn hỏi tại sao ngươi lại hết lần này đến lần khác muốn dùng độc câu hôn để hại trẫm?"
Nữ nhân này cho rằng ta đã quên chuyện nàng ta cho ta uống rượu độc câu hôn sao? Không kể đến kiếp trước, kiếp này nàng ta cũng đã năm lần bảy lượt muốn hại ta rồi. Mặc dù hơn phân nửa là mượn đao giết người nhưng tóm lại là chuyện này không thể chống chế được. Cho dù ta hồ đồ thì cũng biết phân biệt rõ ràng giữa sống và chết.
Phùng Yên Nhi lại bắt đầu khóc, bò đến bên cạnh chân ta, hôn lên giày ta: "Ta không có cách nào, hoàng thượng! Hoàng thượng đã biết rồi, ta cũng chỉ là một nữ tử mà bọn hắn bỏ tiền ra mua về, tất cả những chuyện này đều là bị bọn hắn bức ép! Nếu như ta tố cáo những chuyện này là do bọn hắn làm, bọn hắn sẽ vạch trần thân phận của ta, đến lúc đó ta sẽ phải chết. Ta rất sợ chết. Ta chỉ là một nữ nhân, làm sao có thể chịu đựng được sự uy hiếp của bọn hắn. Thiếp thực sự cũng không làm gì, chỉ dùng đến vài mánh khóe nữ nhân, nói thêm mấy câu, lừa gạt vài lần, chuyện nữ nhân tranh giành tình cảm cũng là chuyện thường tình, làm sao có thể làm ảnh hưởng đến uy nghiêm của hoàng thượng."
Ánh mắt ta lo sợ nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa, chỉ hy vọng nhìn thấy A Nam đi đến. Những lời Phùng Yên Nhi nói quả thực là có lý, nàng ta cũng chỉ là một nữ tử lầu xanh, không biết vì sao mình lại bị cuốn vào vòng tranh đấu quyền lực này, một nữ nhân như nàng ta không quyết định được vận mệnh của người khác, cũng không định đoạt được vận mệnh của chính mình. Huống hồ lúc này nàng ta khóc đến không kịp thở, son phấn trên mặt đã bị nước mắt chảy xuống làm cho dơ bẩn loang lổ. Ta chưa từng nhìn qua dáng vẻ này của Phùng Yên Nhi.
"Hoàng thượng xin hãy thương xót ta." Phùng Yên Nhi vẫn còn run rẩy dưới chân ta: "Ta không cần làm Thục phi, cũng không cần Trích Tinh Các. Ta chỉ cần có thể hầu hạ hoàng thượng, dù chỉ là làm trâu làm ngựa cũng không than vãn."
A Nam? Dựa vào cái gì mà nàng lại ném ta cho Phùng Yên Nhi như vậy, nàng thật sự không lo sợ rằng vẻ yếu đuối của Phùng Yên Nhi sẽ làm ta động lòng lần nữa sao? Dựa vào cái gì mà nàng có thể yên tâm về ta như vậy? Làm sao nàng biết ta nhất định có thể thông qua khảo nghiệm này? Nếu như A Nam thật sự để ý đến ta, lúc này nàng nên xuất hiện trước mặt ta, ta không muốn bị nàng ném cho Phùng Yên Nhi như thế này, ta chỉ cần nàng cười với ta một cái.
Phùng Yên Nhi ngẩng mặt nhìn ta: "Hoàng thượng, ta thật sự rất sợ..." Nàng ta lặng lẽ tiến lên, ôm lấy chân ta. Lúc nàng ta thấy vẻ lo lắng trong mắt ta thì ánh mắt ta dường như sáng lên.
Không có A Nam ở đây, ta cũng rất sợ. Mặc dù độc câu hôn trong người ta đã được thanh lọc hết nhưng cơn đau thỉnh thoảng phát tác kia vẫn còn in rõ trong trí nhớ của ta. Phùng Yên Nhi không nên ngẩng đầu, cái ngẩng đầu này của nàng ta đã để cho ta nhìn thấy ánh mắt toan tính phía sau hàng nước mắt của nàng ta. Nàng ta lại đang tính toán cái gì? Có phải đang tính toán bắt ta một lần nữa?
Ta từng chết một lần, điều duy nhất học được chính là: nước mắt dễ dàng chảy ra đều không đáng giá.
Ta đã hiểu được đôi chút ý tứ của A Nam, nàng chính là muốn nhìn xem nước mắt của Phùng Yên Nhi này có bao nhiêu sức ảnh hưởng đối với ta. A Nam đang lo lắng về ta. Nàng biết có lúc ta không kiềm được mà mềm lòng trước mỹ nhân, ví dụ như hiện tại, ta thực sự lại mềm lòng rồi. Chắc chắn nàng đã sớm đoán được điều này.
Ta nghiêng đầu, nghe nhịp tim của chính mình. Dường như ta nghe được nhịp tim trầm ổn của mình. Từ khi ta nhìn thấy A Nam vì ta mà rơi nước mắt, trái tim được sống lại lần nữa này đã không có bất kỳ tiết tấu nào khác nữa rồi.
"Tên mà Lý Dật dùng trong trường thi!" Ta lạnh lùng nói với nữ nhân dưới chân.
Ta lại nhắc nhở nữ nhân này một lần nữa, nàng ta còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta. Nàng ta còn hy vọng có thể làm ảnh hưởng đến tâm tình của ta lần nữa.
Có lẽ Phùng Yên Nhi vĩnh viễn vẫn là cao thủ tránh nặng tìm nhẹ: "Ta rất sợ." Nữ nhân này vẫn đang già mồm cãi láo. Nàng biến chuyện duy nhất mà ta quan tâm trở thành thứ để cò kè mặc cả. Hơn nữa, nàng ta còn rất có bản lĩnh mặc cả.
Ta thở dài một hơi, đứng lên: "Xem ra trẫm không có cách nào khiến ngươi nói ra tình hình thực tế rồi."
Ta không ngại, dù sao ta cũng không có ý định đổi chác gì với nữ nhân này.
Ta nhìn thấy nàng ta hoảng lên: "Hoàng thượng, tính mạng nhỏ nhoi này của ta cho dù có giữ được thì ta cũng chỉ sống vì hoàng thượng, chẳng lẽ hoàng thượng đã quên ta đã bao nhiêu lần vì một mình hoàng thượng mà khiêu vũ, vì một mình hoàng thượng mà ca hát, vì một mình hoàng thượng mà..."
Ta rút chân ra khỏi nữ nhân này: "Lý Dật cũng được, ngươi cũng được, đều không thể không chết." Ta nói ngắn gọn: "Ngươi nói hay không nói cũng vậy thôi."
Dù sao thì ta cũng có cách khác để tìm ra tình lang của Phùng Yên Nhi, dùng cách khác thì ta sẽ không cần phải đổi chác gì với nữ nhân này. A Nam nói đúng, nàng ta đã hại chết bao nhiêu người, ở xa không nói, chỉ riêng trong hậu cung nho nhỏ này đã có bao nhiêu người vì nàng ta mà chết oan. Coi như nàng ta đáng thương, xuất thân từ lầu xanh không phải lỗi của nàng ta, bị người ta lợi dụng uy hiếp không phải lỗi của nàng ta, tỏ vẻ yếu đuối để lợi dụng tình cảm của người khác không phải lỗi của nàng ta, vậy thì những người kia có lỗi sao? Lại nói đến Mậu Nhi còn ở trong nôi của ta thì có lỗi gì sao?
Ta thực sự là ngu xuẩn, lại có thể từng nghĩ tới muốn đổi chác với nàng ta, đúng là âm mưu sâu không thấy đáy! Rõ ràng là tự đan lồng nhốt mình.
Ta hiểu rồi!
"Không phải chỉ là tên của Lý Dật thôi sao? Ta nói cho hoàng thượng, ta nói cho hoàng thượng còn không được sao?" Phùng Yên Nhi nhìn thấy ta chuẩn bị rời đi liền hét lên.
Ta đá Phùng Yên Nhi một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
A Nam! A Nam đứng ở bên ngoài, ánh sáng ấm áp của mùa xuân chiếu lên mặt nàng, khiến cho vẻ mặt nàng vừa điềm tĩnh lại vừa dịu dàng. Trong ngực nàng ôm một cái bọc, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, đứa bé nằm yên trong bọc.
A Nam đứng dưới ánh mặt trời nheo mắt nhìn ta, dáng vẻ có chút đăm chiêu.
Ta đi đến.
"Là Mậu Nhi." A Nam nhẹ nhàng ôm đứa bé đến trước mặt cho ta nhìn.
Mậu Nhi chỉ biết ngủ, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Ta sờ sờ mặt đứa bé này.
"Bên Quy Mệnh hầu ta đã nhờ Mính Hương tiên sinh rồi. Có thư tay của Phùng Yên Nhi, còn có thân phận Nam Hương công chúa của ta, hắn đừng mơ lấy đứa bé của Hà gia làm con thừa tự của mình."
Ta gật gật đầu: "Ta ở đây không hỏi được cái gì." Ta nói ngắn gọn với A Nam: "Ta không thích nhìn thấy nữ nhân kia khóc."
A Nam cũng gật gật đầu.
"A Nam không có gì muốn nói sao?" Ta hỏi, lại nhìn đứa bé trong lòng A Nam.
Hẳn là A Nam vẫn sợ ta sẽ thay lòng đổi dạ, cho nên nàng mới ôm cả Mậu Nhi đến đây. Ta có thể không đáng tin đến mức đó sao? A Nam thật sự là một nữ nhân ngốc nghếch!
A Nam nghĩ nghĩ: "Thật ra, ta cảm thấy dù là bất kỳ ai thì lúc khóc cũng rất khó coi." Nàng thế mà lại nói rất nghiêm túc: "Ngay cả mỹ nhân xinh đẹp cũng không qua được khảo nghiệm khóc lóc này, cái gì mà hoa lê đẫm mưa*, cái gì mà liên thanh hàm lộ*, tất cả đều là lừa người!"
* hoa lê đẫm mưa (hoa lê đẫm mưa), liên thanh hàm lộ (bông sen hé nụ) - các thành ngữ miêu tả dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của các cô gái khi rơi nước mắt
Ta dở khóc dở cười, đây chính là kết luận của nàng sau khi nhìn Phùng Yên Nhi khóc một hồi lâu! Cho nên nàng liền muốn thử ta! Nàng thực sự cho rằng trước kia ta chính là thích dáng vẻ Phùng Yên Nhi khóc lóc đầm đìa sao? A Nam ngốc nghếch này!
Ta vỗ nhẹ lên đầu nàng một cái, lại bóp cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng: "Đúng là ta dễ mềm lòng." Ta nói: "Ta thừa nhận, nhưng ta không vì dáng vẻ khóc lóc của người khác mà mềm lòng. Ta chỉ vì cảm thấy đối phương mềm lòng thì ta mới mềm lòng. A Nam à, thỉnh thoảng nàng bày ra dáng vẻ dịu dàng yểu điệu trước mặt ta không được sao?" Ta nói: "Nàng thử tỏ vẻ yếu đuối trước mặt nam nhân của mình một lần xem, để ta có cơ hội cưng chiều, yêu thương nàng, có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...