Ta vẫn luôn rất để ý, A Nam cất giấu khối ngọc bài này như bảo bối, kiếp trước đã như thế, kiếp này cũng vậy. Chính thứ này đã bao nhiêu lần là chướng ngại vật trong chuyện tình cảm của ta. Nhưng hôm nay nhìn nó cứ như vậy mà rơi vào trong tay ta, quả thật khiến ta có chút khó tin.
Ta vẫn cho rằng, trong khối ngọc bài này có thứ gì đó mà A Nam cực kỳ quý trọng.
Lúc này, A Nam rốt cuộc cũng buông tay, mở bàn tay ra, đặt nó ở trước mặt ta, nàng biết rõ trong lòng ta rất để ý đến thứ này.
Nhưng ta không biết là nàng thật sự buông tay, hay là chỉ vì đang giận dỗi người khác.
Còn có Đặng Hương, trời mới biết hắn đang nghĩ cái gì.
Đối với hai người họ, dù thế nào ta cũng không yên lòng.
Ta vừa dùng sức ở đầu ngón tay, vừa liếc mắt nhìn Đặng Hương.
Đặng Hương cũng đang nhìn ta, chân mày hơi nhíu lại. Người như hắn, chắc là không có việc gì khiến hắn căng thẳng hơn lúc này.
Vẻ mặt như thế khiến cho ta không thể nói được lời nào!
Đầu ngón tay ta vân vê, khối ngọc bài nho nhỏ bay ra ngoài, hướng thẳng tới ngực Đặng Hương. Đặng Hương nhận lấy, chỉ cười với ta một tiếng, sau đó lập tức cất bảo bối kia vào trong ngực. Ta lạnh lùng nhìn hắn, cảm thấy diện mạo tiểu tử kia cực kỳ đáng ghét, tình nghĩa kề vai sát cánh chiến đấu cùng ta vừa rồi lập tức phai nhạt đi rất nhiều.
"Đừng để ta nhìn thấy khối ngọc bài này lần nữa." Ta nói.
Đặng Hương nhíu mày, sau đó cười nhạt một tiếng: "Được." Hắn nói bằng giọng lười biếng, lại nheo mắt nhìn trời một chút: "Hoàng thượng nên trở về rồi."
Ta thực sự cần phải trở về, vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Ta sờ sờ cái bình nhỏ trong ngực. Chuyện quan trọng nhất lúc này chính là đối phó với Phùng Yên Nhi đang chờ tình lang trong cung. Đến lúc này, con đường của nàng ta ở trong cung cũng nên đi đến đoạn cuối rồi. Thật ra thì, đời này, ta vẫn luôn chờ đợi một ngày này.
~~~~~~
Bên trong Trích Tinh Các, Phùng Yên Nhi vẫn cười cười nhào vào lòng ta như thường ngày. Cung trang thêu hoa và bướm trắng vẫn diễm lệ như thường. Nữ nhân thật là thần kỳ, bất kỳ người nào cũng có thể giả bộ thành dáng vẻ mà mình muốn.
"Hoàng thượng thật là lòng dạ độc ác!" Nữ nhân này nhăn mặt nũng nịu với ta: "Đã nhiều ngày như vậy mà không thấy hoàng thượng tới gặp ta. Ta còn cho rằng hoàng thượng đã quên ta mất rồi."
Ta cười một cái, siết chặt cằm nữ nhân này: "Trẫm sợ là không thể dễ dàng quên ngươi như vậy."
Lời này là nói thật lòng.
"Ta biết hoàng thượng vẫn còn tức giận với ta. Ta không nên vạch trần Sở Hiền phi như vậy, nhưng ta thật sự là có nỗi khổ tâm, cũng không phải chỉ xuất phát từ lòng ghen tỵ."
Ta hất nữ nhân này ra, đi vài bước bên trong Trích Tinh Các: "Ngươi không nên dối gạt ta." Ta nói. Ta nhìn quanh một lượt, nơi này về sau chỉ có thể trở thành vô dụng. Có một số việc, cho dù có hối hận cũng không cách nào thay đổi được.
Phùng Yên Nhi cũng hiểu, nàng ta lập tức quỳ xuống: "Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, ta quả thật không lấy được ngọc bài thật, nhưng ít nhất thì chuyện này cũng đã giúp cho hoàng thượng thấy rõ quan hệ giữa Hiền phi và Đặng Hương, ta là hoàn toàn một lòng vì hoàng thượng." Nàng ta quan sát sắc mặt ta, thấy ta không hề động đậy thì nói: "Ta sẽ không dám nữa." Nàng ta tỏ vẻ đáng thương: "Hoàng thượng hãy tha thứ cho ta một lần đi." Vừa nói vừa õng ẹo rơi xuống hai giọt lệ.
Ta quay đầu lại nhìn nữ nhân này, nghe nàng ta nói cứ như thể nếu ta chưa từng uống qua ly rượu độc kia thì sẽ tiếp tục bị nàng ta lừa. Nữ nhân này ngay từ lai lịch ban đầu đã là gạt người thì những chuyện nàng ta làm còn có cái gì là thật!
Ta lại quay lại, đứng ở trước mặt Phùng Yên Nhi, thở dài với nữ nhân này, nói: "Ngươi đã rất may mắn rồi. Hôm đó suýt chút nữa ta đã giết người." Ta muốn giết Phùng Yên Nhi tới mức gần như không nhịn được, muốn cho nữ nhân ác độc này xuống gặp Diêm Vương sớm một chút.
"Ta có thể hiểu được tâm tình của hoàng thượng." Ánh mắt Phùng Yên Nhi lại sáng lên, hiển nhiên là nàng ta đã hiểu sai ý."Sở Tư Nam cũng đã bị thương rồi, cứ như vậy tất cả đều đã bị phá hủy, phụ đức phụ dung* đều không còn, về sau làm sao có thể thu xếp cho nàng ta đây? Nếu nàng ta cũng chết giống như Tiễn Bảo Bảo, sợ là một người nhặt xác cho nàng ta cũng không có." Nữ Nhân này đã khôi phục lại tinh thần: "Bao giờ thì hoàng thượng sẽ để cho ta ra ngoài? Nàng ta đã như vậy rồi, ta cũng nên đi thăm nàng ta một chút, dù sao cũng từng là tỷ muội, ta cũng có chút không đành lòng."
* tứ đức của người phụ nữ thời xưa bao gồm phụ đức, phụ ngôn, phụ dung, phụ công
Ta lặng lẽ nhìn nữ nhân trước mặt, có chút chua xót thay cho A Nam. Nữ nhân này là đang cười nhạo A Nam ở phương bắc không có chỗ nương tựa sao? Nhưng ta nghĩ, ít nhất trên đời này A Nam vẫn còn có ta và Huyền Tử, nhưng ta thì chỉ là một người cô đơn cùng với A Nam nương tựa lẫn nhau. Dù thế nào cũng không phiền loại tiện nữ như nàng ta tới quan tâm.
Phùng Yên Nhi quả nhiên là vô cùng ác độc. A Nam cũng không có lỗi gì với nàng ta, trước đây nàng ta đánh vào đầu A Nam thì không nói làm gì, bây giờ còn một lòng một dạ mong cho A Nam chết.
"Sở Tư Nam ít nhất còn một người đệ đệ ruột." Ta nói: "Là cùng một mẫu thân sinh ra."
"A!" Phùng Yên Nhi không khỏi nhìn ta, sau đó nhanh chóng hạ mắt xuống. Doanh Yến Nhi mới thật sự là người không có người thân, chẳng lẽ nàng ta đã quên mất?
"Trẫm có thể cho ngươi tự do." Ta chậm rãi nói: "Hiện tại sức khỏe của mẫu hậu không tốt, thân thể của Sở Hiền phi lại không thoải mái, không có ai quản lý chuyện trong cung."
Ánh mắt Phùng Yên Nhi lại sáng ngời.
"Ý của mẫu hậu là thả ngươi ra ngoài, dù sao cũng có thể thay mẫu hậu san sẻ công việc."
Ta nhìn vẻ mặt mong đợi của Phùng Yên Nhi: "Đến đây đi, cùng ta đến chỗ mẫu hậu. Mẫu hậu có lời muốn nói với ngươi."
Phùng Yên Nhi lập tức nhảy dựng lên.
Ta không thay đổi sắc mặt, xoay người rời đi.
Nàng ta lập tức đi theo, đồng thời ra hiệu cho Lục Kiều, vừa đi vừa để cho Lục Kiều sửa sang lại cung trang giúp nàng ta.
Khi Phùng Yên Nhi nhìn thấy A Nam đang ở bên cạnh hầu hạ cho mẫu hậu trong cung Khôn Ninh, vẻ mặt lúc nàng ta giật mình khiến ta không cách nào hình dung được.
Lúc này cây nho trong cung Khôn Ninh đã xum xuê trở lại, hoa và cây cảnh đều tràn đầy sức sống. Chiếc giường nhỏ của mẫu hậu cũng đã được mang ra ngoài đặt ở dưới gốc nho. Hai bên hiên nhà treo đầy những lồng chim bằng tre của mẫu hậu. Mấy con chim tước đang líu ríu lên giọng tranh cao thấp.
A Nam mặc bộ cung trang bằng lụa xanh biếc đang cầm một cái lồng tre, cho mấy con chim thêm thức ăn. Mấy con mèo đang kỳ thay lông đang lăn qua lộn lại dưới chân nàng, thỉnh thoảng bám lên chân nàng một cái.
Lúc còn đang đông, những con mèo này đều bị mẫu hậu nhuộm đủ màu sắc, giả mạo mèo quý, đã lừa gạt được không biết bao nhiêu người đến bái kiến mẫu hậu. Bây giờ bọn chúng đều thay lông, tất cả màu sắc ban đầu đều lộ ra.
Lúc này mẫu hậu đang cao giọng: "Con lão Bát màu đen là ăn nhiều nhất, cho nên dáng dấp cũng to hơn mấy con chim khác, Sở Hiền phi cho nó nhiều gạo hơn một chút." Mẫu hậu tựa vào đầu giường thong thả dặn dò A Nam.
A Nam vui vẻ làm theo.
Con chim tước tên lão Bát màu đen kia cũng kêu: "Ăn nhiều ăn nhiều."
Thấy những thứ này, Phùng Yên Nhi vừa rồi còn hân hoan liền biến sắc. Ngay cả hành lễ với mẫu hậu nàng ta cũng quên, chỉ ngây người nhìn A Nam.
Trên mặt A Nam trơn mịn trắng nõn, không cần trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp.
"Ai! Hoàng thượng tới rồi!" Mẫu hậu cười, chào hỏi ta: "Có chuyện vui phải nói với hoàng thượng, vừa rồi Hiền phi đã đồng ý với ta, sau này sẽ chăm sóc cho Mậu Nhi. Như vậy ta cũng yên tâm hơn rồi, sau này cho dù ta không ở đây cũng sẽ không có ai dám động đến Mậu Nhi."
Ta sững người một chút, quay mặt nhìn A Nam.
Mẫu hậu thích nhất là bắt mấy phi tần của ta làm chút chuyện vặt, lúc này coi như đã bắt trúng A Nam.
A Nam không quay đầu, nàng vẫn còn nghiêm túc cho chim ăn, dường như không hề để ý đến chuyện ta và Phùng Yên Nhi tới.
Ta thở dài một cái, ta biết A Nam sẽ chăm sóc tốt cho Mậu Nhi. A Nam thực sự là vô cùng lương thiện. Thật ra thì nếu không có A Nam, ngay cả một nhi tử yếu ớt như Mậu Nhi ta cũng sẽ không có, đối với chuyện này, trong lòng ta hết sức rõ ràng. Mặc dù Mậu Nhi si ngốc nhưng vẫn là con trai ta, ta vẫn hy vọng sẽ có người đối xử tốt với nó.
Chỉ là, ta và A Nam còn phải ra sức nhiều hơn, chúng ta còn phải sinh thêm thật nhiều đứa bé nữa.
"Cũng đã chuẩn bị tốt rồi." Mẫu hậu nói với ta: "Hoàng thượng nhìn xem, cái chiếu này đặt ở trong phòng có được không? Hay là đặt ở bên ngoài?" Lúc mẫu hậu nói những chuyện này, mắt không hề nhìn Phùng Yên Nhi lấy một cái.
Phùng Yên Nhi dường như hoảng hốt: "Mẫu hậu!" Lúc này nàng ta mới nhớ đến phải hành lễ với mẫu hậu: "Đã quấy rầy mẫu hậu rồi...."
"Không quấy rầy." Mẫu hậu cắt lời nàng ta: "Ta rất thích ra ngoài nhìn tiểu bối mấy người. Người già rồi, rất sợ vắng vẻ." Mẫu hậu ra hiệu cho cung nhân đến đỡ người: "Hay là chúng ta vào phòng đi. Bên ngoài này ánh mắt trời khiến ta hơi hoa mắt rồi."
Mấy người cung nhân đi lên, đỡ mẫu hậu đứng dậy, đi vào bên trong phòng.
Ta liếc mắt nhìn Phùng Yên Nhi, cắn răng, nữ nhân này không phải là muốn tất cả chúng ta đều chết sao? Hôm nay chính nàng ta cũng nên thưởng thức mùi vị đối mặt với cái chết rồi.
Lúc này A Nam đã cho chim tước ăn xong. Nàng để đồ trên tay xuống, cung nữ đi đến giúp nàng rửa tay.
Phùng Yên Nhi không vội vàng đuổi theo mẫu hậu, nàng ta có chút lắp bắp hỏi ta: "Mặt của Sở Hiền phi..."
"Mặt A Nam thế nào?" Ta cố ý kinh ngạc hỏi: "Ta thấy hôm nay vẻ mặt nàng ấy trắng trẻo mập mạp hơn bình thường, có lẽ là tâm tình nàng ấy hôm nay rất tốt."
Ánh mắt Phùng Yên Nhi xoay chuyển mấy lần, rốt cuộc lộ ra một chút sợ hãi, nàng ta đột nhiên lấy tay đỡ trán: "Đầu ta có chút choáng váng..."
Vừa đúng lúc này, có cung nhân từ bên trong đi ra: "Thái hậu nương nương mời hoàng thượng và Thục phi nương nương nhanh chóng vào bên trong."
"Bạch Thược!" Lục Kiều vẫn đứng ở sau lưng Phùng Yên Nhi kêu một tiếng đầy sợ hãi. Giọng nàng ta quá lớn, khiến cho cô nương này cũng bị dọa hết hồn.
Người đứng ở đó đúng là Bạch Thược, chỉ là hôm nay nàng ta không mặc đồ trắng mà chỉ mặc y phục bình thường mà thôi. Tướng mạo cô nương này bình thường, thật đúng là không dễ thu hút sự chú ý của người khác. Nếu để cho ta ngẫu nhiên gặp được, ta sẽ không thể lập tức nhận ra nàng ta.
Phùng Yên Nhi đương nhiên cũng có chút nghi ngờ, nhưng nàng ta không hỏi bất cứ câu gì, chỉ nhìn ta một chút, lại nhìn Bạch Thược một chút: "Là cung nữ bên cạnh Tiễn Bảo Bảo phải không?"
Ta không trả lời, chỉ dẫn đầu đi lên trước.
Phùng Yên Nhi lập tức đi theo, lúc nàng ta đi ngang qua Bạch Thược còn không quên nói một câu: "Người đã chết rồi, ngươi quả thật là nên ra ngoài phục dịch hoàng thượng và Thái hậu."
Trong lòng ta cười lạnh một tiếng.
Tốc độ bày tiệc của mẫu hậu quá nhanh, A Nam rửa tay xong quay lại, vừa mới ngồi xuống, món ăn đã được đưa lên.
Mẫu hậu lấy một vò rượu Trúc Diệp Thanh mà người đã ủ hai năm, cười nhìn chúng ta, tâm tình rất tốt: "Ai gia đã lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt, hôm nay không thể uống, chỉ có thể nhìn mấy người trẻ tuổi các ngươi uống rượu." Người ra hiệu cho Bạch Thược đi lên, rót rượu cho chúng ta.
Trên bàn vô cùng yên lặng, yên lặng đến mức lúc này nếu có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng rơi.
A Nam ngồi ở một đầu, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn Thục Yên Nhi, nhưng vẻ mặt rất thoải mái, khiến cho người ta không cách nào nhìn ra được nàng đang nghĩ cái gì.
Phùng Yên Nhi rốt cuộc cũng bị nàng nhìn đến mức chột dạ: "Muội muội đang nhìn gì vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta nở hoa sao?" Phùng Yên Nhi cười trừ: "Ngược lại nên nói muội muội, ngày đó ta thấy nhiều máu như vậy, còn tưởng rằng mặt muội muội bị thương đấy!" Nữ nhân này rốt cuộc vẫn không thể yên lòng: "Không phải là muội muội đang đùa giỡn chúng ta chứ?" Nàng ta hỏi.
Lúc này A Nam mới rời mắt khỏi nàng ta, nâng cao ly rượu trước mặt mình. Đương nhiên nàng cũng không trả lời Phùng Yên Nhi, dường như coi như người kia không tồn tại.
Chúng ta đều nâng ly rượu trước mặt mình lên. Bạch Thược rót rượu từ trong vò ra, cẩn thận thêm rượu cho từng người, rượu xanh biếc sóng sánh trong ly rượu nhìn rất đẹp mắt.
Ta không đổi sắc mặt, chỉ hỏi Bạch Thược một câu: "Ngươi đã thêm thứ kia vào trong rượu của Thục phi chưa?"
Lục Kiều ở sau lưng Phùng Yên Nhi lại "a" một tiếng.
"Đi ra ngoài!" Ta nói.
Mấy cung nhân đi lên, không nói lời nào, kéo Lục Kiều đi ra ngoài.
"Cung nữ này cứ hét chói tai như vậy thật là phiền, trước kia sao không biết một nô tỳ lại có thể khiến người ta mất hứng đến như vậy!" Ta giận dữ mắng.
Phùng Yên Nhi xanh mặt, hẳn là không biết phải nói thế nào cho phải.
Lúc này, Bạch Thược lấy một bình sứ từ trong ngực ra, mở nắp, chậm rãi đổ chất lỏng ở trong bình vào trong ly rượu xanh trước mặt Phùng Yên Nhi. Chất lỏng không màu, nhanh chóng tan thành vô hình trong ly rượu. Bạch Thược thành thạo thu hồi chiếc bình nhỏ trong tay lại, đặt ly rượu ở trước mặt Phùng Yên Nhi. Từ đầu đến cuối, Phùng Yên Nhi không hề hoảng hốt, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...